Hồi 22 - Cao nhân ra tay, lời đồn thổi chẳng ngờ sẽ bị phóng đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hưởng phong xuy yên bạch vân gian, toạ hưởng thanh trà ái du nhàn;

Cam nhật noãn noãn lâm nhai lại, tang diệp thiểm thiểm minh sơ thiền.

Vừa qua buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên đường cái, hâm nóng không khí, tiểu thương hai hên đường tụ lại nói chuyện phiếm, có người ngủ gật nghỉ tạm; thợ rèn Vương gia hẻm Tang Ti bình thường toàn leng keng leng keng rèn kiếm đã nghỉ, Trần thị bán thịt thịch thịch chặt heo cũng không còn âm thanh, toàn bộ hẻm Tang Ti đều đang trong không khí lười biếng nghỉ trưa.

"Ai nha, thời gian nghỉ trưa quả nhiên thoải mái nhất ô ——"

Hách Sắt duỗi eo thật dài, trong quán trà ngồi xuống bàn, phía sau lưng dựa ghế, đưa chân bắt chéo, bưng  bát trà đến bên miệng.

"A Sắt," một bàn tay vàng như nến lấy đi bát trà của Hách Sắt, nhấc ấm trà đổ một chén trà nóng đưa qua, "Uống nóng."

"Ui, Thi huynh, hôm nay chẻ củi xong rồi?" Hách Sắt đưa tay lấy bát trà từ thanh niên gầy ốm trước mặt.

Thi Thiên Thanh gật gật đầu, kéo ghế dựa ngồi bên cạnh Hách Sắt.

"Cố lão bản đâu?" Hách Sắt uống trà thản nhiên hỏi.

"Như mọi khi, về phòng nghỉ tạm." Thi Thiên Thanh nhìn cảnh sắc trên đường trả lời.

"Chậc, thật là sướng mà ——" Hách Sắt hướng tới nội viện liếc mắt một cái, chép chép miệng, lại vẫy tay với Thi Thiên Thanh, đè thấp giọng: "Thi huynh, chúng ta đến Cố lão bản làm tiểu nhị cũng đã gần một tháng, chẳng lẽ huynh không có phát hiện gì?"

Thi Thiên Thanh nhìn Hách Sắt, khẽ nhíu mày, lắc lắc đầu.

"Ai! Thi huynh, huynh thật là quá trì độn!" Hách Sắt thở dài một hơi.

"A Sắt phát hiện cái gì?" Thi Thiên Thanh sắc mặt ngưng trầm.

"Đương nhiên! Lão tử là ai chứ? Được công nhận thực lực thiên hạ đệ nhất giác quan thứ sáu soi người!" Nói xong, Hách Sắt đập đập ngực, "Lão tử có phát hiện lớn á!"

Thi Thiên Thanh sắc mặt nghiêm túc: "Thiên Thanh nguyện nghe kỹ càng."

Hách Sắt cười hắc hắc: "Thi huynh, huynh biết không? Vương gia chưởng quầy bán thịt kia kìa, chính là trông giống phạm nhân trên hiện trường giết người Vương đại ca, nhưng kỳ thật ——" Hách Sắt che miệng nghẹn cười, "Kỳ thật là bá lỗ tai!"

"Bá —— cái gì?" Thi Thiên Thanh ngẩn ra.

"Chính là sợ lão bà đó!" Hách Sắt vỗ chân cười to.

Thi Thiên Thanh: "......"

"Hôm trước, một đại tỷ xinh đẹp tới mua thịt, Vương đại ca bất quá nhìn hơn hai giây, kết quả —— ha ha ha...... Vương gia tức phụ cư nhiên liền giơ đao chặt thịt đuổi theo Vương ca nửa con phố; ai u ta phi! Thi huynh, huynh khẳng định không thể tưởng tượng nổi, ngày thường Vương gia tức phụ dịu dàng như nước mà giận một phát, quả thực chính là dữ như cọp cái ác như sư tử Hà Đông luôn!"

Hách Sắt vẻ mặt hết sức vui vẻ.

Thi Thiên Thanh lông mày ẩn ẩn giật một chút.

"Còn có còn có, anh vợ của thợ rèn Trần thị, chính là ca ca của đại tẩu Trần Đông Sinh, cư nhiên là bộ đầu huyện nha, nghe nói lương tháng hơn bốn lượng bạc!" Hách Sắt nói đến đôi mắt cá chết tỏa ánh sáng.

Thi Thiên Thanh thầm than một hơi, giơ tay rót cho Hách Sắt thêm một ly trà.

"Đúng rồi đúng rồi, Chu gia cô nương kia ngày nào cũng hoa hòe lộng lẫy có tí liền trợn trắng mắt, gọi là —— đúng rồi, tên Vân Nương, huynh đoán nàng mộng tưởng cái gì?" Hách Sắt vẻ mặt chờ mong nhìn Thi Thiên Thanh.

Thi Thiên Thanh nhìn Hách Sắt, khẽ lắc đầu.

"Mộng tưởng của nàng lại là gả làm tiểu thiếp cho nhà giàu!" Hách Sắt vuốt cằm tấm tắc bảo lạ, "Thật là mỗi người một chí ôi ——"

Thi Thiên Thanh yên lặng đưa bát trà cho Hách Sắt.

"Nhưng kỳ lạ nhất chính là Trần Đông Sinh kia, huynh biết sao hắn muốn từ Cố lão bản mà đi đến chỗ khác làm tiểu nhị tửu lầu Nhạc Thái không?" Hách Sắt bình tĩnh nhìn Thi Thiên Thanh, "Huynh khẳng định đoán không được! Hắn cư nhiên chính là vì muốn tiện sưu tập tin tức bát quái khắp huyện thành —— ta xỉu, thật là rừng lớn thì chim gì cũng đều có!"

Thi Thiên Thanh khe khẽ thở dài, nhìn Hách Sắt đầy mặt hồng quang nói đến nước miếng tung loạn, khóe miệng lặng lẽ gợi lên.

Thôi, A Sắt vui vẻ là được......

"Hừm, vẫn còn một điều kì quái nhất." Hách Sắt đột nhiên nghiêm túc, lại đè thấp vài phần thanh âm, "Quái nhất chính là vị ——"

Ra vẻ mờ ám, Hách Sắt hướng chỗ sâu nhất hẻm Tang Ti chỉ tay: "Chủ nhân Tần Trạch."

"Cái gì?" Thi Thiên Thanh mày nhăn lại, "Người nọ làm khó A Sắt?"

"Bậy, dưới bầu trời này người có thể làm khó lão tử còn không chưa sinh ra đâu!"

Hách Sắt lắc đầu, "Chủ nhân toàn nhà kia là một lão nhân đã qua tuổi sáu mươi, nhiều năm thân mặc hắc y, suốt ngày đều trưng ra vẻ mặt như quan tài, mỗi ngày buổi sáng đúng giờ Tỵ canh ba sẽ đến tiệm chúng ta uống trà, sau đó ngồi ở đằng kia ——" Hách Sắt chỉ chỉ vị trí sâu nhất chỗ bóng cây, "Ngồi tới một canh giờ, kiên trì bất động, vẻ mặt âm trầm trừng mắt đầu phố, nhìn tới doạ người luôn!"

Thi Thiên Thanh nghe xong, không khỏi hơi hơi nhíu mày, nhìn phía sâu phía hẻm Tang Ti.

"Lão tử cảm thấy, lão nhân này tám phần là cao nhân ẩn sĩ gì đó." Hách Sắt nói xong miệng khô lưỡi khô uống ngụm trà.

Thi Thiên Thanh thuận thế đưa Hách Sắt thêm một chén trà.

"A! Còn có!" Hách Sắt đột nhiên buông bát trà, vẻ mặt trầm trọng, "Thi huynh, còn có một phiền toái!"

"Phiền toái nào?" Thi Thiên Thanh cau mày căng thẳng.

"Chính là ——"

"Quái kia, ăn một bổng của lão tôn!"

Đột nhiên, một đạo hắc ảnh kèm theo tiếng la giòn tan không biết từ đâu tới, như đạn pháo thẳng tắp bắn về phía Hách Sắt.

Thi Thiên Thanh lập tức sắc mặt trầm xuống, ngón tay lập tức giơ ra, một tay đem hắc ảnh kia gắt gao bắt lấy.

Trong nháy mắt yên lặng.

Thi Thiên Thanh hai mắt trừng to, nhìn 'đồ vật' bắt được trong tay

Một thân áo bông lam in hoạ tiết hoa ngắn, chân mang giày hoa, trên đầu dùng tơ hồng búi tóc thành hai sừng dê, trong tay giơ một cái chài cán bột dơ hầy, duy trì tạo hình xuất kích, mắt to thuỷ tinh đang trừng mắt hai người —— chính là một tiểu nha đầu năm sáu tuổi.

Hách Sắt một phen che lại đôi mắt: "Phiền toái tới ——"

Thi Thiên Thanh biểu tình cứng đờ, vội đem tiểu nữ oa trong tay nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.

Ngay sau đó, liền thấy tiểu nha đầu kia đem cây gậy trong tay hướng bên cạnh ném, mãnh mẽ ôm lấy đùi Hách Sắt.

Thi Thiên Thanh hai mắt lập tức banh tròn.

"Hách ca ca, Tử Nhi tới nghe kể chuyện, ngươi ngày hôm qua đáp ứng Tử Nhi, hôm nay phải kể cho Tử Nhi nghe Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh!" Tiểu nha đầu nhuyễn thanh mềm giọng bám vào đùi Hách Sắt bắt đầu làm nũng.

Thi Thiên Thanh thẳng tắp trừng mắt tên nhìn tiểu nha đầu Tử Nhi một lúc lâu, lại nhìn về phía Hách Sắt.

"Ha ha," Hách Sắt muốn gạt ma trảo tiểu nha đầu ra mà không có kết quả, đành phải cười gượng hai tiếng, giới thiệu nói, "Thi huynh, vị này chính là thiên kim Lữ gia đậu hủ Lữ Lê chưởng quầy, Lữ Tử Niệm cô nương —— thập phần lưu manh khó chơi...... Khụ, là ngây thơ đáng yêu......"

"Hách ca ca kêu vị này là Thi huynh ca ca......" Tiểu nha đầu đôi mắt sáng lấp lánh chuyển hướng Thi Thiên Thanh, "A! Huynh chính là đại anh hùng đặc biệt lợi hại trong miệng Hách ca ca!"

Nói xong, Tử Nhi tách ra từ trên người Hách Sắt nhảy xuống, tiến đến bên Thi Thiên Thanh, hai mắt tỏa ánh sáng, há mồm thành chuỗi pháo bông:

"Vậy huynh biết đánh sử tử hả? Có Tôn Ngộ Không không? Biết đánh Bạch Cốt Tinh? Có Kim Cô Bổng? Có thể bắt yêu tinh? Có hoả nhãn kim tinh? Biết bảy hai phép biến?"

Thi Thiên Thanh hai mắt càng tròn, lui về phía sau nửa bước.

"Huynh có thể bay một phát cách xa vạn dặm không?" Tử Nhi đột nhiên nhào lên trước, ôm chặt đùi Thi Thiên Thanh.

Thi Thiên Thanh lập tức cứng đờ tại chỗ.

"Huynh vì cái gì mà không nói lời nào?" Tử Nhi nghiêng đầu nhìn Thi Thiên Thanh.

Thi Thiên Thanh mặt vàng như nến ẩn ẩn lộ ra trắng bệch, vội vàng nhìn về phía Hách Sắt, biểu tình cầu cứu.

Ôi?

Hách Sắt ngẩn ra.

"Hách ca ca gạt người!" Tử Nhi buông chân Thi Thiên Thanh, dẩu miệng nói, "Thi ca ca không phải đại anh hùng, tới Tử Nhi cũng sợ!"

Cái gì?

Hách Sắt da mặt co rút, nhìn về phía Thi Thiên Thanh.

Chỉ thấy Thi Thiên Thanh vội vàng lui ra phía sau vài bước, sắp dán chân lên tường, lắc đầu nói: "Không, ta chỉ, chỉ là......"

"Xấu hổ xấu hổ! Vóc dáng lớn như vậy rồi, còn sợ Tử Nhi, xấu hổ đáng xấu hổ!" Tử Nhi kéo mí mắt hướng Thi Thiên Thanh làm mặt quỷ.

Thi Thiên Thanh trán đổ ra mồ hôi lóng lánh.

Ta phục Thi huynh á!

Hách Sắt che mặt, không nỡ nhìn thẳng.

"Tử Nhi, lại đây."

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến giọng nam hiền hậu, Hách Sắt vừa quay đầu, thấy Lữ thị đậu hủ phường Lữ Lê chưởng quầy không biết khi nào đã đi tới bên quán trà, khẽ nhíu mày nhìn tiểu nha đầu nhà mình.

"Cha!" Tử Nhi lập tức hoan hô một tiếng, bổ nhào vào lồng ngực Lữ chưởng quầy.

Lữ chưởng quầy bế Tử Nhi, hướng Hách Sắt cùng Thi Thiên Thanh khẽ gật đầu ý chào, sau đó liền vội vàng rời đi.

"Sợ Tử Nhi, xấu hổ xấu hổ!" Tử Nhi ghé trên vai Lữ chưởng quầy còn không quên ngoảnh lại Hách, Thi hai người làm mặt quỷ.

Một trận gió nhỏ vèo vèo thổi qua thân hình hai người.

"Ha......" Hách Sắt giật lông mày nhìn Thi Thiên Thanh phía góc tường, "Thi huynh...... huynh chẳng lẽ là —— sợ tiểu hài tử?"

Thi Thiên Thanh đỉnh mày động động, nhìn Hách Sắt một cái, dừng một chút, khẽ lắc đầu: "Không, ta chỉ là...... Chỉ là ——"

"Thi huynh, lão tử hiểu! Thập phần hiểu rõ!" Hách Sắt bạch bạch đánh bả vai Thi Thiên Thanh, "Tiểu nha đầu này quá quấn người, lại còn có tuyệt chiêu ' mười vạn vì sao ' tuyệt thế thần công, sức chiến đấu quả thực hưu hãn đáng sợ —— tóm lại, về sau khẳng định là đại phiền toái!"

*

Chính là Hách Sắt lại trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, "Phiền toái" này tới nhanh như vậy.

Hôm sau giờ Tỵ canh ba, họ Tần lão nhân vừa mới ngồi vào ghế VIP bắt đầu như thường lệ uống trà nhìn trời, Hách Sắt đang lau bàn ghế, đột nhiên, đầu phố truyền đến tiếng hốt hoảng hô to.

"Hẻm Tang Ti, hẻm Tang Ti Lữ gia đậu hủ ở nơi nào?!"

Chỉ thấy một tên ăn mày quần áo tả tơi mồ hôi đầy đầu vọt tới, trước cửa quán trà nhìn Hách Sắt, gấp giọng hỏi.

"Ở ngõ nhỏ bên trong, nhà thứ ba ——" Hách Sắt kinh ngạc còn chưa nói xong, liền thấy ăn mày như hỏa thiêu vọt đi vào, kéo giọng kêu to, "Lữ gia thúc thúc, mau ra đây, Tử Nhi, Tử Nhi xảy ra chuyện!"

Này một tiếng la thê lương, lập tức đem toàn bộ hộ gia đình hẻm Tang Ti kinh động.

"Tử Nhi xảy ra chuyện gì?!" Lữ gia đậu hủ Lữ Lê lao tới, gấp giọng hỏi.

Ngay sau đó, vợ chồng Vương gia bán thịt, vợ chồng Trần thị thợ rèn cũng đều theo tiếng vọt ra, vội vàng đem tên ăn mày vây quanh giữa, mồm năm miệng mười hỏi.

"Làm sao vậy?!"

"Tử Nhi đâu? Con bé ở đâu?"

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!"

"Tử Nhi, Tử Nhi nó, nó......" Tên ăn mày mồ hôi đầy đầu, chính là càng nhanh càng nói không rõ ràng.

"Đừng vội, đừng vội, ngươi chậm rãi nói!"

Cố Tang tẩu đẩy đám người, trước mặt tên ăn mày ngồi xổm xuống, hoãn thanh nói.

Tiểu khất cái hít vào một hơi, nuốt nuốt nước miếng: "Tử Nhi, Tử Nhi con bé trèo lên cây đa già bên Tiểu Thanh Hà, xuống không được, sắp té rồi ——"

Lời còn chưa dứt, Lữ Lê biến sắc, một phen túm chặt tên ăn mày xông ra ngoài.

"Đương gia, mau cùng đi nhìn xem, hỗ trợ!"

Vương đại tẩu cùng nàng dâu Trần gia đồng thanh hướng phía chồng nhà mình hô to.

Vương đại ca cùng Trần thợ rèn lập tức đuổi theo.

"Tiểu Thi, Tiểu Hách, mau lấy dây thừng, nhanh chạy tới!" Cố Tang tẩu quay đầu lại la lên một tiếng, cũng nhắc váy bước nhanh đuổi theo.

"Được!" Hách Sắt đem giẻ lau ném, chạy về phía nội viện, nhưng vừa đến cửa, liền nhìn thấy Thi Thiên Thanh khiêng một bó dây thừng vọt ra.

"Thi huynh, bên này!" Hách Sắt giơ tay chỉ hướng.

Thi Thiên Thanh gật đầu một cái, bắt lấy cánh tay Hách Sắt, cấp tốc chạy ra ngõ nhỏ.

Hai người đi vào hẻm Tang Ti theo dấu mọi người một đường chạy như điên, xuyên qua dòng người xuyên qua đường cái nam bắc, vòng qua chợ đám đông ồn ào, mới khó khăn chạy tới bên Tiểu Thanh Hà huyện, định nhãn vừa thấy, không khỏi đại kinh thất sắc.

Chỉ thấy ở phía trên, cây đa thô tráng dài, cành lá xum xuê, cao ngất xuyên mây, phía nam sườn có một cành nghiêng nghiêng xuống, tán cây phía trên mặt sông, cách mặt sông chỉ có ba trượng.

Mà ở trên kia cái cành của cây cổ thụ, có một bóng người nho nhỏ, vẻ mặt hoảng sợ, đầy mặt nước mắt —— chính là Tử Nhi.

Mà dưới chân Tử Nhi, chính là nước sông chảy xiết, lúc này đang mùa lũ, nước sông cuốn bùn hung hãn, thao thao bất tuyệt mà chạy, đá sắc bén giữa nước sông lúc ẩn lúc hiện, nếu vô ý rơi vào, xác định cửu tử nhất sinh.

Ôi chao, tiểu quỷ này đi lên như thế nào?!

Hách Sắt đứng yên dưới tàng cây nhìn, lập tức cùng mọi người há hốc mồm giống nhau.

"Bà nội tôi ơi, đây là con nhà nào!"

"Ai u, này không phải là tiểu nha đầu vừa mới leo cây chọc chim sẻ sao! Sao mới chớp mắt, liền bò lên đó rồi!"

"Quá nguy hiểm, chạy nhanh kêu người tới cứu!"

"Tiểu nha đầu, ngươi ngàn vạn đừng lộn xộn a!"

Dưới bờ sông cây đa, bá tánh vây trạm một vòng lớn, đầy mặt nôn nóng, tiếng la loạn vỡ oà.

"Nào nào! Tử Nhi, ta gọi cha ngươi tới!"

Tên ăn mày mồ hôi đầy đầu chui vào đám người, hướng về phía trên cây Tử Nhi hô.

"Tử Nhi, đừng sợ, cha đi lên cứu con!" Lữ Lê nhảy vào đám người, hai mắt đỏ đậm hô lên một tiếng, tay chân lập tức hướng phía cây mà bò.

Tử Nhi đầy mặt nước mắt cúi đầu vừa thấy, lập tức khóc thét lên: "Cha, cha, cứu Tử Nhi! Mau cứu Tử Nhi!"

Này vừa khóc, nhánh cây đứa nhỏ cưỡi tức khắc loạn run, đem toàn bộ thân thể Tử Nhi lung lay sắp đổ, mọi người xem đến tim lập tức nhảy lên cổ họng.

"Tử Nhi, đừng khóc!"

"Tời ạ! Hài tử ngươi đừng lộn xộn!"

"Cẩn thận! Cẩn thận!"

Trong tiếng hỗn độn, tiếng la của Cố Tang tẩu xuyên qua mọi người: "Tử Nhi, cha con khẳng định có thể cứu ngươi xuống dưới! Con trước đừng manh động, ôm chặt nhánh cây!"

"Được, dì Tang, Tử Nhi không động, không động!" Tử Nhi một bên nức nở, một bên cắn răng ôm lấy chạc cây.

Lại xem bên này, Lữ Lê tuy rằng thân hình gầy yếu, thân thủ lại rất là linh hoạt, bất quá chỉ một lát, cũng đã bò tới thân cây, bắt đầu hướng tới cành mà bò.

Nhưng mới vừa bò vài bước, liền xuất hiện một vấn đề trí mạng.

Tử Nhi ngồi trên nhánh cây treo ở mặt sông thập phần nhỏ bé yếu ớt, dù chỉ là gánh thể trọng một người Tử Nhi đã miễn cưỡng lắm rồi, lúc này Lữ Lê hướng về phía trước bò, nhánh cây lập tức phát ra tiếng vang khủng bố đứt gãy, nguy cơ tràn ngập.

"Không được! Không được! Nhánh cây kia quá yếu!"

"Lão Lữ, ngươi không thể đi lên, đi lên nhánh cây bị đứt liền!"

"Mau lui lại!"

Mọi người vây xem sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cùng kêu to lên.

Lữ Lê lập tức lui về thân cây đa, xám sắc đầy mặt nhìn nữ nhi của mình, sắc mặt trắng giống như giấy.

Tử Nhi gắt gao ôm lấy nhánh cây, sắc mặt phát thanh, nước mũi nước mắt chảy không ngừng: "Cha, cha —— cứu ta, cứu ta!"

"Lữ đại ca, đừng vội, chúng ta nghĩ biện pháp!" Cố Tang tẩu đầy mặt nôn nóng dưới tàng cây dạo một vòng, quay đầu nhìn phía Hách Sắt cùng Thi Thiên Thanh: "Tiểu Hách, Tiểu Thi, các ngươi mang dây thừng lên đây, nghĩ cách dùng dây thừng đem Tử Nhi ——"

"Không cần." Thi Thiên Thanh đột nhiên tiến lên một bước, định thanh nói.

"A?" Mọi người đồng thời sửng sốt.

"Thi huynh?" Hách Sắt quay đầu nhìn phía Thi Thiên Thanh.

Thi Thiên Thanh nhẹ nhàng ấn bả vai Hách Sắt, nhìn Hách Sắt.

Hách Sắt cắn răng một cái, dùng sức gật gật đầu: "Được, Thi huynh, huynh nhất định phải cẩn thận!"

Thi Thiên Thanh gật đầu, đem dây thừng trên vai quấn ở bên hông, hai bước đi đến dưới tàng cây, song chưởng đỡ lấy thân cây, hít sâu một hơi ——

Bàn tay tàn nhẫn chụp thân cây, thân hình gầy ốm nhảy dựng lên, mũi chân trên vỏ cây mượn lực nhảy lên, giống như đại bàng giương cánh phi lên tận trời, thẳng tắp chui vào tán cây, đứng cạnh người Lữ Lê.

"Tiểu tử này là ai?!"

"Thân thủ tốt!"

Mọi người phía dưới kinh hô.

"Tiểu, Tiểu Thi?" Lữ Lê vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thi Thiên Thanh.

Dưới bóng cây, Thi Thiên Thanh bình tĩnh nhìn Tử Nhi, khuôn mặt thanh tuấn không chút biểu tình, vạt áo màu đen mượn gió liệt liệt phất lên.

Đột nhiên, kình phong sậu khởi, phất lên tóc mai dày nặng của Thi Thiên Thanh, loé ra đôi mắt tinh sáng.

Lữ Lê liền cảm giác hoa mắt, thanh niên gầy ốm trước mặt liền như một đạo phi mũi tên tiêu bắn, nháy mắt liền bên cạnh người Tử Nhi, cánh tay dài ôm lấy, đem tiểu nữ oa ôm vào lòng ngực.

Nào ngờ vào lúc này, nhánh cây không chịu nổi phát ra một tiếng khủng bố giòn vang, ầm ầm đứt gãy,  thân hình hai người một lớn một nhỏ thoáng chốc mất đi khống chế, song song rơi xuống mặt sông mãnh liệt.

"A!"

"Tử Nhi!"

"Tiểu Thi!"

"Thi huynh!!"

Tiếng kêu to hoảng sợ thê lương vang lên.

Đột nhiên, liền nghe "Vèo" một tiếng, một đạo dây thừng bay tứ tung ra, gắt gao cuốn lấy thân cây thụ.

Liền thấy Thi Thiên Thanh một tay bắt lấy dây thừng, một tay vòng lấy Tử Nhi, thân hình gầy ốm trên không lượn vòng, cả người thuận thế cao đãng dựng lên, bay lên không mà nhảy, trở về thân hình cây đa.

Thoáng chốc, trên cây dưới tàng cây một mảnh tĩnh mịch.

Thi Thiên Thanh đứng yên thân hình, đem Tử Nhi trong lòng ngực bị dọa ngốc đưa cho Lữ Lê.

Lữ Lê vội vàng ôm chặt lấy nữ nhi, mắt rưng rưng: "Tử Nhi, không sao rồi, không sao rồi......"

Tử Nhi trong lòng ngực Lữ Lê thật lâu sau, mới oa đến một tiếng khóc lớn lên.

"Cha, cha, Tử Nhi, hù chết Tử Nhi, oa oa oa oa......"

"Cha biết, Tử Nhi đừng sợ, đừng sợ ——" Lữ Lê hai mắt rưng rưng, run giọng an ủi.

Đôi cha con liền ở trên cây cùng khóc lên.

Thi Thiên Thanh nhìn thoáng qua hai người nước mắt giàn giụa, than nhẹ một hơi, một phen túm đai lưng Lữ Lê, liền dẫn Lữ Lê cùng trong lòng ngực là Tử Nhi đồng thời nhấc lên, dưới chân cấp điểm, cơ hồ vuông góc dọc theo thân cây bay nhanh chạy xuống.

Đem ba người xuống đất xong, Thi Thiên Thanh vẻ mặt bình tĩnh đem Lữ Lê đang khiếp sợ buông ra, nhìn lướt qua đám người vây xem đều là trợn mắt há hốc mồm ngây ra như phỗng, nhanh chóng xác nhận phương hướng, nâng chân hướng đến một người.

Đám người tĩnh mịch quỷ dị, Hách Sắt nhìn thanh niên mặt vàng đi đến chỗ mình, chỉ cảm thấy một trận cổ họng phát khô ——

Ánh nắng thấu diệp phiêu hạ, từng điểm từng điểm ánh kim chiếu vào sợi tóc phiêu dật của Thi Thiên Thanh, thanh niên gầy ốm dáng người như trúc, hành bước tựa phong, mang theo vạn ánh mắt chú ý mà lộng lẫy quang hoàn đi đến trước mặt mình, dừng bước, nhẹ nhàng cười.

"A Sắt."

Giờ khắc này, gió đổi tính mềm mại, trời sáng như ngọc bích, ngàn hồng hoá vạn cánh, liếc mắt một lần say vạn năm.

Tổ tiên...... nó...... chứ...... A......

Hách Sắt hoàn toàn ngốc.

"Đỉnh!!"

"Tiểu ca quá lợi hại!!"

"Quá tuyệt vời!"

Đột nhiên, tiếng hoan hô từ trong đám người tuôn ra, ngay sau đó, tiếng vỗ tay sóng biển cùng trầm trồ khen ngợi thanh liền bao phủ Thi Thiên Thanh cùng Hách Sắt.

"Tiểu ca này thật đúng là cao thủ nha?"

"Lợi hại, quá lợi hại!"

"Thân thủ này, so với giang hồ còn lợi hại hơn nhiều!"

"Ai ai ai, đây là tiểu ca nào đây, ai biết không?!"

"Nghe nói là người giúp việc của Cố Tang tẩu hẻm Tang Ti!"

"Ai u, khó trách, thủ hạ của Cố Tang tẩu, từ trước đến nay đều là dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn!"

Trong từng trận tiếng hoan hô, hàng xóm hẻm Tang Ti trong đám người, mỗi người vui vẻ ra mặt, có chung vinh dự.

Hách Sắt dần dần hoàn hồn, nhìn khắp nơi, mắt tam bạch không khỏi sáng quắc tỏa ánh sáng, vui mừng quá đỗi, cuồng chụp bả vai Thi Thiên Thanh: "Thi huynh, huynh lần này quá phong độ đi!"

Mà Thi Thiên Thanh được mọi người bắt đầu hoan hô đến dáng người cứng đờ, lúc Hách Sắt đập lên bả vai, thân hình căng chặt hơi thả lỏng, nhẹ nhàng lộ ra ý cười.

"Đa tạ Thi huynh đệ ân cứu mạng!" Lữ Lê ôm Tử Nhi đi đến trước mặt Thi Thiên Thanh, làm thi lễ.

"Không cần." Thi Thiên Thanh vội ôm quyền đáp lễ.

"Thi ca ca!"

Tử Nhi trong lòng ngực Lữ Lê đột nhiên tránh thoát ra, một cái quay người gục vào lòng ngực Thi Thiên Thanh.

Thi Thiên Thanh hai mắt banh tròn, luống cuống tay chân ôm lấy tiểu nha đầu.

"Thi ca ca, Tử Nhi cảm ơn huynh!" Tử Nhi hai tay ôm cổ Thi Thiên Thanh, đôi mắt lóe sáng đến kinh người.

Thi Thiên Thanh cả người cứng đờ, vẻ mặt lúng túng nhìn phía Hách Sắt.

Thi huynh quả nhiên là sợ tiểu hài tử......

Hách Sắt run rẩy nhịn cười, tiến lên dùng sức xoa xoa đầu Tử Nhi: "Thế nào, Hách ca ca không lừa Tử Nhi chứ, Thi ca ca có phải hay không đặc biệt lợi hại?"

"Đúng! Thi ca ca là người lợi hại nhất trên đời!" Tử Nhi trả lời vang dội.

"Đó là đương nhiên!" Hách Sắt vẻ mặt đắc ý, cái mũi cao kiều, "Hách ca ca cùng Thi ca ca kia tuyệt đối là —— lên trời cướp trăng, dưới biển bắt ba ba, không gì làm không được, không gì không biết, siêu cấp đại anh hùng thiên hạ đệ nhất!"

"Chính xác!" Tử Nhi lại phụ họa theo.

Mọi người lập tức cười vang một trận.

Trong không khí hài hoà đó, Hách Sắt vô luận thế nào cũng không nghĩ tới, mình chỉ thuận miệng đùa một câu dỗ bạn nhỏ, thế mà lại mở ra sự nghiệp mùa xuân cho chính mình ở triều Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh