Hồi 23 - Cao nhân thực thần xuất chiêu, lời đồn thổi ra bốn phía nghênh tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong yết vãn hà minh, thiền tĩnh ngàn diệp thanh.

Đang lúc hoàng hôn, Hách Sắt mệt mỏi cả ngày mới vừa thu dọn xong quầy về viện, liền nghe được Cố Tang tẩu tuyên bố tin dữ.

"Hôm nay quá mệt mỏi, lão nương trở về ngủ một tí, Tiểu Hách, Tiểu Thi, hai ngươi đêm nay nấu cơm."

"Cái gì?! Nấu, nấu cơm?!"

Hách Sắt thẳng băng nhìn Cố Tang tẩu tư thái đi bộ vẫy vẫy tay không mang theo đám mây về phòng, vẻ mặt quái dị.

"A Sắt, làm sao vậy?"

Thi Thiên Thanh cất xong bàn ghế vô nhà kho trở về viện, xem cửa phòng nhắm chặt của Cố Tang tẩu, hỏi.

"À......" Hách Sắt ngơ ngác quay đầu, "Thi huynh, huynh —— cái kia, biết nấu cơm không?"

Lượn lờ trong gió nhẹ, Thi Thiên Thanh một thân quyên sắc ráng màu, dáng vẻ muôn vàn thôi —— cứng lại rồi.

"Nấu cơm?" Thi Thiên Thanh hai mắt trừng to.

Hách Sắt mắt cá chết loạn nhảy trừng lại.

Vèo vèo gió nhỏ kiên trì bền bỉ thổi qua thân hình hai người.

"Tổ tiên nó chứ......" Hách Sắt cuồng gãi đầu.

*

"Ha ha ha ha, tổ tiên cái gì! Có lão tử ở đây, mọi chuyện thiên hạ đều không thành vấn đề!"

Hách Sắt eo quấn tạp dề, chống nạnh đứng trước phòng bếp, ăn nói cẩu thả: "Tục ngữ nói, không ăn qua thịt heo, cũng thấy qua heo chạy! Thi huynh, cứ việc yên tâm!"

Nói xong, Hách Sắt lại hướng phòng bếp cửa nơi Thi Thiên Thanh đứng giơ ngón tay cái lên: "Lão tử đã đọc qua 108 cách chế biến công thức ' mỹ vị nếm trên đầu lưỡi ', nấu cơm xào rau việc nhỏ này đối với lão tử mà nói, một giây là có thể thu phục."

Thi Thiên Thanh trước cửa vẻ mặt tín nhiệm gật gật đầu.

"Tốt!" Hách Sắt vén tay áo, một tay cầm dao chém, một tay cố định đậu hủ, hít vào một hơi, khom lưng híp mắt, thật cẩn thận chặt từ khúc ——

Một khối đậu hủ được lưu loát cắt sạch sẽ.

"Hừ hừ hừ, lão tử quả nhiên là thiên tài!" Hách Sắt lập tức tự tin, chống nạnh cười to, "Thi huynh, lão tử bày cho huynh xem bộ môn Tiểu Hách phi đao vô địch!"

Nói xong, mắt cá chết trừng lớn, con dao giơ lên, hướng tới đậu hủ nhanh tay băm xuống, trong miệng còn bùm bùm xướng âm, "Cạch cạch bẹt bẹt —— ai u!"

Tiếng kêu thảm thiết vừa kêu lên, liền thấy một đạo kình phong đến bên cạnh Hách Sắt, gắt gao nắm lấy cánh tay Hách Sắt.

Bàn tay vàng như nến, Hách Sắt tạo hình ngón tay giống chân gà lộ ra một vết thương nho nhỏ, trào ra giọt máu.

"A Sắt!" Thi Thiên Thanh sắc mặt trầm xuống.

"Ha ha ha, không có gì không có gì, người mất móng tay như ngựa mòn gót chân ấy mà." Hách Sắt cười gượng, nhanh chóng rút tay ra, đem ngón tay ngậm trong miệng, òm ọp nói, "Luyện tập chút nữa là được......"

"A Sắt," Thi Thiên Thanh than nhẹ một hơi, "Đem tạp đề cho ta."

"Ôi?" Hách Sắt sửng sốt.

Thi Thiên Thanh mày nhăn lại, đi đến sau Hách Sắt sau cởi tạp đề xuống, quấn quanh eo của mình, đẩy Hách Sắt qua một bên, tay cầm dao: "Cắt như nào?"

"Ờ......" Hách Sắt nhìn một đống dụng cụ cắt gọt khí thế liền tăng lên, miệng không chịu khống chế đáp, "Trước tiên cắt đậu hủ thành khối ——"

Lời còn chưa dứt, đã thấy tay Thi Thiên Thanh động đậy, lưỡi dao sắc bén trên đậu hủ phát ra mấy đạo ánh sáng, đậu hủ nháy mắt liền biến thành hình lập phương có độ lớn như nhau bày ngay giữa thớt.

Ôi chao! Không hổ danh là Thi huynh, kỹ thuật xắt rau quả nhiên như thần!

Hách Sắt trợn mắt há hốc mồm nhìn Thi Thiên Thanh, nuốt nuốt nước miếng: "Bước tiếp theo, băm hành gừng......"

Hàn quang lại lóe lên, hành thái gừng được băm chỉnh tề xếp hàng qua một bên.

"Chiên dầu......"

Thi Thiên Thanh gật đầu, xoay người đi đến bếp, ánh mắt sắc bén đảo qua, đưa tay nắm lấy chảo, hất lên vất bọt nước, đặt nồi vào bếp, lấy muỗng múc dầu thô, đổ vào nồi.

"Wow, Thi huynh, huynh không phải là thực thần chuyển thế chứ?" Hách Sắt nhìn bộ dạng Thi Thiên Thanh bây giờ, đem thanh niên trước mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá.

"A Sắt không phải đã nói, không ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy ——" Thi Thiên Thanh liếc Hách Sắt, khóe môi buông câu, "Sau đó làm gì?"

"A, dầu nóng rồi, mau đổ hành gừng vào!" Hách Sắt gấp giọng kêu lên.

Thi Thiên Thanh xoay người dùng chén đựng hành gừng bay vào nồi.

"Roẹt ——" mùi hương hành gừng lập tức dũng mãnh vào xông vào mũi.

"Bỏ đậu hủ! Bỏ đậu hủ!" Hách Sắt hút cái mũi kêu to.

Thi Thiên Thanh tay cầm cán chảo quay cuồng, đậu hủ cho vào nồi, tiếng dầu sôi sùng sục, từng khối nộn đậu hủ hoàn mỹ nhiễm màu vàng chín.

"Bỏ gia vị, muối, đường nữa!"

Chảo như chuồn chuồn lướt nước xẹt qua các chén gia vị, đường ngọt như tuyết đầu mùa bay lả tả, tán vào trong nồi.

"Thi huynh huynh là thiên tài!" Hách Sắt mắt cá chết sáng lên, hỉ thanh hô to, "Lật xào đi, Thi huynh!"

Thi Thiên Thanh ghé mắt nhìn thoáng qua gương mặt tươi cười của Hách Sắt, khóe miệng độ cung càng sâu, chảo trong tay thuận thế lật lên, từng miếng đậu hủ sắc vàng tựa như những nốt nhạc bay lên, trên không trung hiện ra vô số mùi hương mê người.

"Tốt lắm, mau mau mau, bày ra bàn!" Hách Sắt cuồng nuốt nước miếng.

Thi Thiên Thanh tay trái bưng đĩa, tay phải cầm chảo lượn vòng, một mâm đậu hủ vàng giòn tan bày ngay giữa bàn, hoàn mỹ tựa như được cố ý điêu khắc.

"Oa oa oa!" Hách Sắt duỗi dài cổ, gắt gao nhìn chằm chằm đậu hủ của Thi Thiên Thanh, nâng chiếc đũa, thật cẩn thận gắp một khối phóng tới miệng, chậm rãi nhắm mắt ——

Hách Sắt nhắm mắt biểu tình say mê vô hạn.

"Hương vị đều đầy đủ......" Hách Sắt mở mắt, cuồng chụp bả vai Thi Thiên Thanh, "Thi huynh, huynh quá ghê gớm!"

Mồ hôi trong suốt chảy qua thái dương của Thi Thiên Thanh, khuôn mặt vàng như nến nhiễm một tầng ánh sáng nhu hòa: "A Sắt còn muốn ăn cái gì?"

"Mãn Hán toàn tịch!" Hách Sắt mắt trắng dã tỏa ánh sáng hét lớn.

Mãn Hán toàn tịch (Manchu Han Imperial Feast), bữa tiệc huyền thoại, cũng là bữa tiệc lớn nhất tại Trung Quốc, quy tụ đầy đủ các món ăn từ khắp các vùng miền lãnh thổ.

*

"Trời ơi!" Cố Tang tẩu nhìn bốn món rau một món canh trên toả bàn hương khí mê người, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn về phía Hách Sắt và Thi Thiên Thanh, "Đây là —— hai ngươi làm?"

"Đương nhiên!" Hách Sắt vỗ ngực, "Tiểu nhân ra công thức, Thi huynh nấu cơm, song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch!"

Thi Thiên Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

Cố Tang tẩu kinh ngạc ánh mắt dừng trên người Hách Sắt cùng Thi Thiên Thanh một chút, giơ chiếc đũa lên nếm một ngụm, hai mắt lập tức trợn to, "Ăn ngon!"

"Đúng đó đúng đó!" Hách Sắt khoe khoang, "Ta cùng Thi huynh về sau chính là trù thần hẻm Tang Ti!"

Trù thần: giống kiểu siêu đầu bếp

Cố Tang tẩu chưa đã thèm lại nếm thêm một ngụm, gật gật đầu: "Được, bắt đầu từ ngày mai, hai ngươi phụ trách nấu cơm!"

Lời vừa nói ra, Thi Thiên Thanh mày không khỏi hơi hơi cau, nhìn thoáng qua Hách Sắt.

Mà Hách Sắt lại là biểu tình kích động như bầu trời rớt bánh có nhân, dùng sức gật đầu.

Thi Thiên Thanh mày chậm rãi buông ra, lúc này mới hướng tới Cố Tang tẩu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cố Tang tẩu nhướng nhướng mày, vẻ mặt ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Hách Sắt, ánh mắt lóe sáng, cười nói: "Được rồi, các ngươi cũng vất vả nửa ngày, đều ngồi xuống ăn cơm đi."

"Ăn cơm thôi!" Hách Sắt hoan hô một tiếng, kéo Thi Thiên Thanh ngồi xuống, cầm chiếc đũa ân cần gắp Cố Tang tẩu hai khối đậu hủ, "Cố lão bản, người nếm thử đậu hủ này, tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất mỹ vị!"

"Tiểu Hách, Tiểu Thi, các ngươi cùng ăn." Cố Tang tẩu cười nói.

"Lại lại lại, Thi huynh, huynh hôm nay vất vả hơn công lao lớn, ăn nhiều một chút!" Hách Sắt đũa vừa chuyển, muốn gắp đồ ăn cho Thi Thiên Thanh, nhưng cúi đầu lại phát hiện, trong chén đồ ăn của mình không biết khi nào đã xếp thành ngọn núi nhỏ.

"A Sắt, ăn khi còn nóng." Thi Thiên Thanh múc một chén canh đưa tới trước mặt Hách Sắt.

"Thi huynh cũng ăn đi!" Hách Sắt nhanh chóng đưa Thi Thiên Thanh hai chiếc đũa, sau đó liền vui vẻ ra mặt gió cuốn mây tan vùi đầu bắt đầu ăn.

Thi Thiên Thanh khóe miệng giơ lên, một mặt gắp đồ ăn thêm canh cho Hách Sắt, mà chính mình lại ăn chậm rì rì.

Cố Tang tẩu một bên ăn, một bên mắt quét hai người đối diện vài lần, lộ ra biểu tình nghiền ngẫm.

Ba người ăn đến hứng khởi, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.

"Cố Tang tẩu, Cố Tang tẩu, mau mở cửa!"

Là tiếng của Trần Đông Sinh.

Trong viện ba người liếc nhau, đều có chút nghi hoặc, nhưng Trần Đông Sinh bên ngoài đập cửa càng ngày càng mạnh, dường như có việc nguy cấp.

"Tiểu Hách, ngươi đi xem." Cố Tang tẩu nói.

"Được......" Hách Sắt vội lại nhét vô miệng lại mấy miếng cơm, đang muốn đứng dậy, lại bị Thi Thiên Thanh ngăn chặn.

"Ta đi, A Sắt từ từ ăn."

Thi Thiên Thanh đứng dậy vòng qua giàn nho, đi vào trước cửa rồi mở ——

"Thi đại ca, Hách đại ca! Bọn họ nói đều là sự thật?!"

Ván cửa mới mở lập tức có một đạo kình phong lướt qua, Trần Đông Sinh nhanh như cá lặn nước tiến vào, bắt lấy tay áo Thi Thiên Thanh hô lớn.

Thi Thiên Thanh tức khắc sửng sốt.

"Hả!" Hách Sắt lại bị tiếng của Trần Đông Sinh doạ sợ tới mức nghẹn lại, tay chân luống cuống loạn cuồng vỗ ngực.

Thi Thiên Thanh thân hình chợt lóe, liền đến bên cạnh Hách Sắt, nhíu lại mày đưa nước cho Hách Sắt thuận cổ họng.

"Khẳng định là sự thật, là sự thật!" Trần Đông Sinh vẻ mặt kích động vọt tới giàn nho, gắt gao nhìn chằm chằm Thi Thiên Thanh và Hách Sắt.

"Tiểu Đông Tử, ngươi lại điên điên khùng khùng nói cái gì?" Cố Tang tẩu buông đũa, vẻ mặt không vui, "Đừng lại nghe xong tin tức bát quái gì rồi tới nói bậy nói bạ!"

"Ta biết, ta biết mà!" Trần Đông Sinh trực tiếp làm lơ Cố Tang tẩu, chỉ lo vòng quanh Thi Thiên Thanh cùng Hách Sắt, "Ta lần đầu tiên nhìn thấy hai vị đại ca liền biết các ngươi không phải người thường, quả nhiên, quả nhiên!"

"Khụ khụ khụ, ai u ta phi, Tiểu Đông Tử, ngươi rốt cuộc đang nói gì?" Hách Sắt vỗ ngực hoãn khí hỏi.

"Hai vị đại ca thật là quá khách khí ——" Trần Đông Sinh vẻ mặt ủy khuất, "Hiện giờ toàn bộ Nhạc An huyện đều truyền hết rồi, các ngươi còn gạt ta......"

"Có chuyện mau nói có rắm mau phóng! Lão nương không rảnh nghe ngươi vô nghĩa!" Cố Tang tẩu vẻ mặt không kiên nhẫn.

Trần Đông Sinh vỗ đùi: "Còn không phải sự kiện buổi sáng hôm nay Thi đại ca ngăn cơn sóng dữ độc thân cứu Tử Nhi! Truyền khắp Nhạc An huyện rồi!"

"Ôi, cái này......" Hách Sắt lại gắp rau xanh ăn, nhe răng cười, "Đúng rồi, ta cùng Thi huynh chính là đại anh hùng không gì làm không được......"

"Không sai không sai, chính là câu này của Hách đại ca! Toàn huyện bá tánh đều truyền miệng đến điên rồi!" Trần Đông Sinh trừng mắt vẻ mặt kích động kêu lên, "Nói là trong nhà Cố Tang tẩu có hai tiểu nhị cao nhân giang hồ không gì không làm được không gì không biết, phàm là có việc muốn nhờ, cho dù là lên trời cướp trăng, dưới biển bắt ba ba, cũng có thể làm được hết!"

Một mảnh yên lặng quỷ dị.

Cố Tang tẩu mày nhướng cao, Thi Thiên Thanh mày nhảy dựng, hai người đồng thời quay đầu, nhìn về phía một người.

Hách Sắt nửa miếng rau xanh hàm còn trên miệng, một miếng khác đang treo trên đũa các ba tấc dưới bàn, mồm miệng banh nửa, mắt trắng dã banh tròn, da mặt ẩn ẩn co giật không ngừng......

"A Sắt......" Thi Thiên Thanh than nhẹ một hơi.

Rau xanh trong miệng Hách Sắt bẹp một tiếng rơi trên trên bàn.

"Phụt!" Cố Tang tẩu che miệng phun cười.

"Tổ tiên nó chứ Đây là bẻ méo sự thật thêm thắt nơ xuyên tạc lời nói của lão tử!" Hách Sắt nhảy người lên, mắt cá chết dựng ngược, phỉ khí phừng phực, hung ác đầy mặt, "Lão tử con mẹ nó lại không phải là Bạch Liên Hoa độ thiên hạ độ chúng sinh, đều là nói hươu nói vượn, lão tử nhất định phải tìm tên đầu sỏ bịa đặt chém đền tội!"

"Hít!" Cố Tang tẩu hai mắt banh viên, bất giác lùi lại một bước, vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt Hách Sắt chợt biến thân thành thổ phỉ xã hội đen, vội vàng nhìn phía Thi Thiên Thanh.

Còn Thi Thiên Thanh sắc mặt trầm xuống, ách thanh ngưng âm: "Được, A Sắt ngươi nói, chém ai?"

Cố Tang tẩu dưới chân lảo đảo, suýt nữa té mông dưới đất.

"Hách đại ca, Thi đại ca, tạm thời đừng nóng nảy, xin bớt giận, xin bớt giận!" Trần Đông Sinh lập tức đại kinh thất sắc, vội tiến lên ngăn lại Hách Sắt khuyên nhủ, "Ước chừng là trong huyện bá tánh ngươi truyền ta, ta truyền cho ngươi, truyền mãi, Hách đại ca ngươi yên tâm, qua mấy ngày đợi chuyện hạ nhiệt là được......"

"Tùng tùng tùng!"

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

"Ai vậy trời, đúng lúc quá!" Hách Sắt cả giận nói.

"Ta ra mở!" Cố Tang tẩu nhanh như chớp chạy đi mở cửa, lần này mở cửa, lại ngẩn ra, "Chu gia nhị cô nương?!"

"Ai ui, đều là hàng xóm với nhau, gặp mặt bên ngoài, gọi ta là Vân Nương là được."

Người tới tướng mạo kiều mỹ, một thân mặc hoa váy tinh xảo, xoắn eo nhỏ đi vào của, hướng tới trong viện cười xinh đẹp với mọi người, thi lễ: "Hách ca ca, Thi ca ca, Chu gia Vân Nương có lễ."

Tiếng nũng nịu này, lập tức làm Cố Tang tẩu cùng Trần Đông Sinh đồng thời rùng mình một cái.

"!" Hách Sắt lông tơ dựng đứng hết cả lên, vẻ mặt phòng bị nhìn Vân Nương chằm chằm.

Thi Thiên Thanh dứt khoát hơn, chợt lóe thân chắn trước Hách Sắt, trầm mặt trừng Vân Nương.

"Ai u, các ngươi làm gì đó?!" Vân Nương vẩy khăn lụa, che miệng cười duyên, "Vân Nương tới chính là muốn thỉnh Hách ca ca với Thi ca ca tới giúp!"

"Giúp?" Trần Đông Sinh nhìn lướt qua Thi Thiên Thanh Hách Sắt, lập tức hiểu rõ, mồ hôi lạnh đổ đầy trán, "Khụ khụ, Chu tỷ tỷ, tỷ đừng nghe mấy người ngoài đường đồn bậy đồn bạ......"

"Tiểu Đông Tử, ngươi đừng nói bậy!" Vân Nương liếc Trần Đông Sinh, lại nhìn qua hai người Hách, Thi cười, "Hiện giờ ở Nhạc An Huyện ai không biết ai không hiểu, Hách ca ca cùng Thi ca ca cao nhân không gì không làm được, ai ai cũng đều ca tụng, vô song không ai địch nổi đó!"

Ta phi! Đúng là ba người thành cái chợ lời đồn hại chết người!

Hách Sắt đầu đầy hắc tuyến, đem Thi Thiên Thanh hướng bên sườn túm lại, ôm quyền hạ giọng nói: "Chu cô nương, xem ra là cô nương hiểu lầm rồi, những lời nói kia do tiểu nhân nhất thời nói đùa......"

"Bập!"

Chu Vân Nương bỗng nhiên một chưởng đập lên bàn, mày liễu dựng ngược, chơi trội nói, "Tiểu Hách, ta không muốn ở đây nói lời vô nghĩa nhàn hạ thoải mái, một câu thôi, ngươi giúp hay không giúp?!"

Ai u ta phi! Một cô gái nhỏ như ngươi muốn doạ lão tử?!

Hách Sắt chụp một tiếng lên mặt bàn, mắt cá chết dựng thẳng: "Họ Chu, lão tử hôm nay muốn nói, lão tử là không ——"

"Xoạch."

Một tiếng vang nhỏ từ lòng bàn tay Vân Nương phát ra, Hách Sắt phản xạ có điều kiện nhìn xuống phía dưới, lời đến bên miệng lập tức nuốt trở vào.

Vân Nương ý cười tràn đầy, đem đồ vật trên bàn, đưa đến trước mặt Hách Sắt.

Giàn nho che ánh sáng thật tối tăm, thế nhưng vật trong tay Vân Nương lại phát ra ánh vàng long lanh câu hồn phách, khiến cho mắt cá chết Hách Sắt từng chút từng chút nhiễm vẻ nịnh nọt hoa hoè.

Vật trong tay Chu Vân Nương xanh thẳm, tạo hình đầy hấp dẫn, căn bản chính là thỏi bạc!

Hách Sắt nuốt nuốt nước miếng: "Chu tiểu thư đây là ——"

Chu Vân Nương nhẹ nhàng cười: "Đây chỉ mới là tiền đặt cọc, chỉ cần ngươi đáp ứng giúp nô gia hoàn thành đại sự này, chắc chắn sẽ có trọng thưởng!"

Cả viện tĩnh mịch.

Cố Tang tẩu cùng Trần Đông Sinh đầy mặt ngạc nhiên, song song liếc nhau, lại đồng thời đem ánh mắt dời về phía Thi Thiên Thanh cùng Hách Sắt.

Thi Thiên Thanh mày nhíu lại, nhẹ giọng nhắc nhở: "A Sắt, nghèo nhưng đừng hèn......"

"Chu tiểu thư!" Hách Sắt chợt hô to một tiếng, một tay lấy thỏi bạc trong tay Chu Vân Nương, trở mặt cười sáng lạn, "Chu tiểu thư người yên tâm! Vô luận là bất kỳ yêu cầu gì, tiểu nhân cùng Thi huynh dù có lên núi xuống biển lửa cũng có thể giúp tiểu thư đạt được!"

Thi Thiên Thanh hai mắt trợn tròn: "A Sắt!"

Hách Sắt quay đầu cười, vòng lấy bả vai Thi Thiên Thanh, vỗ ngực: "Bởi vì tiểu nhân cùng Thi huynh chính là không gì làm không được không gì không biết ưu phiền của mọi người sẽ được giải quyết sạch sẽ bất chấp dù là lên trời cao hái trăng hay xuống biển bắt rồng chính là anh hùng giúp người đổi lấy niềm vui!"

Tiếng nói lẳng lót bắn thẳng lên phía chân trời, phá nát luôn ánh đỏ hoàng hôn.

Trời chiều hoàng hôn thật đẹp, Thi Thiên Thanh đỡ trán, thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh