Hồi 27 - Phát hiện manh mối ngoài ý muốn, gặp chuyện không hay lúc trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa nắng gắt, lá cây vàng úa, đường phố tấp nập người qua lại.

"A a a a, không cam tâm không cam tâm! Lão tử cư nhiên một bộ xiêm y cũng mua không nổi a a a!"

"Quán mì Xuân Lãi" bên thành đông Nhạc An huyện bàn nhỏ sát cửa sổ phía nam, Hách Sắt hai tay ôm đầu, gụp bàn khóc thét, âm thanh điếc tai, làm khách l trong quán liên tiếp ghé mắt.

Thi Thiên Thanh ngồi một bên, vẻ mặt không biết làm sao khô cằn an ủi: "A Sắt, quần áo giày mũ bất quá chỉ là vật ngoài thân......"

Hách Sắt giương mắt, thút tha thút thít nức nở nhìn thanh niên mặt vàng trước mặt, khóe miệng kéo xuống phía dưới, lại thêm trận gào khóc: "A a a a! Xưa có Chu U Vương vì nụ cười mỹ nhân mà phóng hỏa hí chư hầu*, còn có Đường Huyền Tông vì sủng phi mà ngàn dặm đưa vải tới cho ăn**, nhưng lão tử hiện giờ muốn sắm cho Thi huynh một bộ xiêm y vừa ý cũng làm không được —— lão tử thật là thẹn với Giang Đông phụ lão thẹn với truyền thống mỹ đức dân tộc Trung Hoa!"

Thi Thiên Thanh đầy đầu hắc tuyến, thái dương loạn nhảy: "A Sắt!"

"Không được không được không được! Lão tử không thể sa đọa như vậy được!" Hách Sắt đột nhiên đập bàn, động đậy một chút lại ngẩng đầu, đôi mắt cá chết vèo vèo tỏa ánh sáng, "Lão tử muốn cố gắng, lão tử muốn nỗ lực, lão tử muốn mỗi ngày đều kiếm nhiều bạc nhiều vàng!"

Nói xong, lấy từ quyển sổ tay trong lồng ngực, mở ra, ngón tay nắm chặt bút lông, vẻ mặt hết sức chuyên chú tập trung tinh thần: "Lão tử nhất định phải giải quyết hoàn mỹ uỷ thác của Chu Vân Nương, nhất định phải thu phí uỷ thác đó! Chờ lão tử kiếm đủ bạc, nhất định đem Lưu Vân Sam mua về, cho Thi huynh mặc rồi trang điểm cho đẹp ơi là đẹp......"

"Ân khụ!" Thi Thiên Thanh ho khan một tiếng đánh gãy niệm kinh của Hách Sắt, lảng sang chuyện khác, "A Sắt, ' đức, thể, tài, mạo ' bốn hạng mục đều đạt yêu cầu, nhưng còn hạng mục ' trí ', làm sao đây?"

"Thi huynh hỏi thật hay!" Hách Sắt tinh thần lập tức tỉnh táo, dựng thẳng bút lông ngay chữ "Trí" chỉ chỉ, hướng tới Thi Thiên Thanh cười, "Thi huynh, huynh sẽ không cho rằng chúng ta hôm nay đi tiệm quần áo Phó thị thật sự là đi mua quần áo nhỉ?"

Thi Thiên Thanh ngẩn ra, giương mắt nhìn Hách Sắt, bộ dạng "nếu không thì đi làm gì" nghi hoặc.

"Hừ hừ hừ!" Hách Sắt không đắc ý, "Đây là kỳ chiêu của lão tử —— lấy thân thử nghiệm, a phi, là thí nghiệm nằm vùng điều tra!"

Thi Thiên Thanh dừng một chút: "A Sắt lời này giải thích thế nào."

"Hắc hắc, đầu tiên ——" Hách Sắt hai mắt lấp lánh, "Thi huynh, huynh cảm thấy hôm nay hai ta mặc như thế nào?"

Thi Thiên Thanh cúi đầu nhìn lướt qua quần áo của mình, lại nhìn thoáng qua Hách Sắt, gật đầu nói: "Quần áo sạch sẽ, không chỗ nào không ổn."

"Ực......" Hách Sắt gãi gãi trán, "Thi huynh, huynh chẳng lẽ không cảm thấy quần áo chúng ta có chút nghèo kiết hủ lậu sao?"

Thi Thiên Thanh nhíu mày: "Muốn nhìn người sao có thể chỉ dựa vào cách ăn mặc mà nông cạn phán xét?!"

Uy uy, Thi huynh, huynh rốt cuộc có biết nói chuyện phiếm không huynh?

Hách Sắt da giật giật vài cái, căng da đầu thay đổi đề tài: "Cái kia...... Thi huynh, huynh có cảm thấy chưởng quầy cùng tiểu nhị có vì quần áo dơ bẩn trên hai người chúng ta mà làm khó hay không?"

Thi Thiên Thanh nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Hai người kia đối với chúng ta rất có lễ, cũng không có khinh thường."

Đúng đúng đúng, đây mới là cuộc nói chuyện bình thường!

Hách Sắt liên tiếp gật đầu: "Thi huynh cảm thấy lão tử hôm nay ở tiệm quần áo Phó thị có lời nói việc làm như thế nào?"

"Lời nói việc làm của A Sắt?" Thi Thiên Thanh nhìn Hách Sắt một cái, khóe miệng câu ra ý cười nhu hoà: "A Sắt từ trước đến nay lời nói việc làm không kềm chế được hào phóng, bản sắc anh hùng hào kiệt."

Một cái chớp mắt im lặng quỷ dị.

Cái gì?

Anh hùng bản sắc?

Ai? Ta?

Hách Sắt một đôi mắt cá chết lập tức cong thành trăng non, đầy mặt tự đắc: "Ha ha ha ha, đương nhiên rồi, lão tử ta chính là anh hùng bản sắc —— ai?!" Hách Sắt đang đắc ý vênh váo lập tức hoàn hồn, vẻ mặt kinh ngạc trừng Thi Thiên Thanh, "Không, không đúng, Thi huynh, huynh từ bao giờ học chiêu này...... kỹ cao thâm vuốt lông ngựa mặt không đỏ tim không đập?"

"A Sắt nói lời này có ý gì?" Thi Thiên Thanh ngẩn ra: "Lời nói Thiên Thanh là thật lòng, lời nói việc làm của A Sắt đều có khí khái anh hùng hiệp nghĩa, càng giống khí chất cao nhân đứng sông đứng núi......"

"Khụ khụ khụ!" Hách Sắt suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết, vội vàng lung tung xua tay, hét lớn, "Ngừng ngay ngừng ngay!"

Thi Thiên Thanh không nói nữa, vẻ mặt khó hiểu nhìn Hách Sắt.

"Ai u thần tiên ta ơi ——" Hách Sắt hoa mắt vỗ ngực, cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân mới bình phục lại nhịp đập trái tim nhỏ, đối mặt với thanh niên mặt vàng biểu cảm không giả tạo lại chân thành chính là bội phục muốn quỳ sát đất.

Tổ tiên nó chứ! Không thể ngờ được Thi huynh thoạt nhìn chất phác không biết lựa lời nói, nhưng khi nãy vừa vuốt mông ngựa vừa biểu cảm như phim truyền hình, thật là ứng với câu tục ngữ kia: Người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển không thể dùng mắt để đong đếm!

"A Sắt?" Thi Thiên Thanh nghiêng đầu, bày ra bộ mặt vô tội dấu chấm hỏi.

"Khụ!" Hách Sắt lấy lại bình tĩnh, cố gắng đưa chủ đề đã đi xa ngàn dặm trở về đúng đường, "Thi huynh, kỳ thật...... Hôm nay, là ta diễn vai lưu manh đầu đường đi vào trong tiệm thử......"

Thi Thiên Thanh lập tức bừng tỉnh đại ngộ: "A Sắt hôm nay...... Hôm nay rất phong lưu tự eo tự tại, càng, càng có khí khái lưu manh đầu đường quả thật phong phạm cao nhân đạo tặc giang hồ......"

"Ngừng mau!" Hách Sắt vội vàng ngăn Thi Thiên Thanh lần nữa công kích mông ngựa, lau mồ hôi đầu đầy hắc tuyến, nói vấn đề chính, "Tóm lại, hôm nay lão tử mặc y phục tầm thường nằm vùng điều tra, ra kết luận, Phó Lễ này —— có thiên phú kinh doanh!"

Nói xong, sau từ "Trí" vẽ một vòng tròn lớn.

"A Sắt tại sao lại ra kết luận này?" Thi Thiên Thanh mày nhíu lại, càng nghi hoặc.

"Không vì quần áo ta đơn sơ mà sinh thành kiến, không vì lời nói việc làm thô bỉ mà trễ nải vô lễ, không phân biệt nghèo giàu, bất luận đắt hay rẻ sang hay hèn, chiêu đãi khách quý như nhau, xem khách như thượng đế ——"

Hách Sắt dừng một chút, mắt trắng dã bắn ra hào quang, chẳng dựa vào đâu mà tiên đoán: "Có thể vì Phó Lễ đặt sinh ý khách lên đầu, bồi dưỡng nhân viên ổn định trung thành, tiền đồ của Phó Lễ về sau tuyệt đối không nên khinh thường!"

Ánh mặt trời buổi trưa xuyên thấu qua cửa sổ, loang lổ hạ xuống mày nhạt mặt tròn, đáp xuống vẻ mặt cao thâm khó đoán của Hách Sắt.

Thi Thiên Thanh ngước nhìn Hách Sắt, ánh mắt chớp động, hơi hơi gật đầu: "Lời nói A Sắt, quả nhiên có ngầm ý huyền cơ, huyền diệu vô cùng ——"

"Ha ha ha ha, đương nhiên rồi! Lời của lão tử, tuyệt đối là châu là ngọc, những câu kinh điển —— a phi, trọng điểm không phải cái này!" Hách Sắt thức tỉnh sau khi Thi Thiên Thanh công kích khen ngợi hoàn hồn lại, bàn tay cầm quyển sách nhỏ đập một tiếng, nghiêm mặt nói, "Tóm lại, Phó Lễ này năm hạng mục cơ sở tư chất toàn bộ đều đủ tư cách, hiện giờ, cũng chỉ thừa một vấn đề mấu chốt còn chưa điều tra."

Nói xong, Hách Sắt mở trang sau quyển sách.

Thi Thiên Thanh định mắt vừa thấy, nhưng chỉ thấy hàng tự xiêu xiêu vẹo vẹo viết:

"Điều tra báo cáo sự kiện Phó Lễ khắc thê".

"Ừm —— điều tra cái này tương đối phiền toái." Hách Sắt cắn cán bút, nhíu mày nói, "Rốt cuộc là chuyện xưa hơn hai mươi năm trước, muốn tìm kiếm nhân chứng lời chứng chỉ sợ là rất khó......"

Lời còn chưa dứt, liền nghe một giọng lớn từ ngoài cửa sổ truyền đến.

"Hách đại ca, Thi đại ca, thì ra các ngươi ở đây, làm ta tìm mãi!"

"Ai?" Hách Sắt quay đầu vừa thấy, ngoài cửa sổ thấy đã người mở cửa tiến vào, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hách Sắt, nắm bát trà Hách Sắt rót một tách trà lớn.

"Tiểu Đông Tử?" Hách Sắt kinh ngạc, "Sao ngươi lại tới đây?"

Mặt đen môi dày Trần Đông Sinh nhếch miệng cười: "Hắc hắc, hai vị đại ca, Tiểu Đông Tử ta nghe được mấy câu chuyện xưa, không biết các ngươi có hứng thú nghe một chút không?"

"Chuyện xưa?" Hách Sắt cùng Thi Thiên Thanh liếc nhau, đồng thời cả kinh, "Chẳng lẽ là —— Phó lão bản?"

"Không sai! Chính là bí mật về ba hôn sự của Phó Lễ!" Trần Đông Sinh đắc ý nói.

"Tiểu Đông Tử, ngươi là từ đâu nghe được?" Hách Sắt tạch một chút nhảy người lên, kinh hỉ hô.

"Hừ hừ hừ, Hách đại ca, ngươi cũng không đi hỏi thăm hỏi xem sao, ở Nhạc An huyện, chỉ cần Trần Đông Sinh ta xuất ngựa, đừng nói là chuyện xưa hai mươi năm trước, cho dù là bí sử trăm năm trước đi nữa, Tiểu Đông Tử ta cũng có thể hỏi thăm thật rành mạch!" Trần Đông Sinh khí phách hăng hái nói.

"Ôi chao!"

Hách Sắt bình tĩnh nhìn Trần Đông Sinh, mắt trắng dã chậm rãi banh tròn, con ngươi càng ngày càng sáng, xem đến Trần Đông Sinh sau lưng từng trận lạnh cả người.

"Hách, Hách đại ca?"

"Tiểu Đông Tử!" Hách Sắt đột nhiên ra tay, nắm chặt hai tay Trần Đông Sinh, "Ngươi có muốn thành một đội cùng chúng ta?"

"Ôi?"

"Người như Tiểu Đông Tử trời sinh cao nhân thâm dò tin tức thương trường mang phong thái nghe hóng truyện tuyệt đỉnh chính là chúng ta đang cầu đó!"

"Hả?"

"Gia nhập chúng ta đi! Phí uỷ thác chia ngươi một phần!"

"Một, một phần?!" Trần Đông Sinh cả kinh cơ hồ muốn nhảy dựng lên, "Ta, ta có khả năng gì?"

"Tất nhiên là làm thủ tịch thăm dò của chúng ta, toàn quyền phụ trách tìm hiểu tin tức tám phương!" Hách Sắt siết chặt đôi tay Trần Đông Sinh.

"Phụ trách tìm hiểu tin tức?" Trần Đông Sinh hai mắt sáng ngời.

Hách Sắt tươi cười dùng sức gật gật đầu.

Trần Đông Sinh lập tức đầy mặt tỏa ánh sáng: "Thành giao!"

"Chát!"

Hai người vỗ tay hoan hô.

Thi Thiên Thanh một bên nhìn hai người cao hứng phấn chấn, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng cười.

Thôi, A Sắt vui vẻ là được......

*
Mặt trời phía tây xa xăm, mọi nơi chìm trong vẻ u ám.

Hoàng hôn màu cam che kín trời xanh, gió đêm thổi từng trận, bay đến mọi ngóc ngách, khói bếp lượn lờ, nông dân trở về nông hộ cười nhỏ đi qua đầu đường, đứa nhỏ nhảy nhót chạy xen qua hẻm nhỏ, nhóm tiểu thương người bán hàng sôi nổi đóng cửa thu quán, đường phố cả ngày ầm ĩ khi hoàng hôn buông ánh chiều tà chợt tĩnh lạnh.

Mặt khác so với cảnh sắc như thế, lại có ba người thập phần không giống người thường, đi ở đầu đường, bước chân vội vàng, thần sắc ngưng trọng, hay chụm đầu thảo luận một phen:

"Cho nên, chỉ cần Tiểu Đông Tử suy đoán dựa theo tin tức nghe ngóng được, Phó Lễ căn bản không tính là khắc thê, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là......" Hách Sắt đi giữa sờ sờ cằm, tìm từ hình dung, "Vận khí không tốt?"

"Đâu chỉ vận khí không tốt, là vận đen đầy đầu!" Phía bên phải Trần Đông Sinh bổ sung, "Hách đại ca, ngươi biết tiệm quần áo Phó thị bán gì chạy nhất không?"

"Bán gì?"

"Mũ!" Trần Đông Sinh trừng mắt hai mắt nói, "Tiệm quần áo Phó thị cửa hàng bán mũ lớn nhất huyện."

"Kinh doanh mũ lớn nhất huyện......" Hách Sắt nheo mắt, trong đầu đột nhiên toát ra hình ảnh đầu đầy phân chim của Phó Lễ, da mặt không khỏi co rút, "Không phải là bởi vì —— cái đó chứ?"

Nói xong, chỉ chỉ một đám chim bay qua trời.

"Chính là cái đó!" Trần Đông Sinh nhe răng nhếch miệng nói, "Truyền thuyết kể Phó Lễ mỗi lần ra cửa, đỉnh đầu sẽ đầy phân chim, hơn nữa gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngày tết đều không bỏ qua, nằm trong danh sách mười chuyện khó hiểu ở Nhạc An huyện!"

"Ta phi, này cái quỷ gì......" Hách Sắt đỡ trán.

"Phó Lễ này, thật sự không may......" Thi Thiên Thanh bên cạnh buồn bã nói ra một câu.

"Một trăm phần trăm số đen." Trần Đông Sinh tỏ vẻ tán đồng.

"Ặc......" Hách Sắt gãi gãi da mặt, "Mặc kệ nói sao, giai đoạn điều tra quá khứ đã được duyệt, sau đó, chúng ta trước cứ hồi báo cho Chu tiểu thư ——"

"Hai thằng ranh các ngươi gan to bằng trời rồi! Chu Đại Nương ta hôm nay đem xác các ngươi băm thành thịt bằm!"

Hách Sắt còn chưa dứt lời, đột nhiên, nghe một tiếng quát chói tai nổ vang, giống như một đạo sấm sét cắt qua hoàng hôn xẹt qua đường phố.

Ba người đồng thời dừng bước chân, vẻ mặt kinh ngạc giương mắt nhìn lên.

Chỉ thấy một vị đại thẳm mặc váy lụa cẩm y hai chân bát tự mở rộng ra chặn trước hẻm Tang Ti, một tay chống nạnh, một tay cầm chổi, sắc mặt trầm đen, trừng mắt dựng mày, giống như Tu La đằng đằng sát khí —— chính là mẹ Chu Vân Nương, Chu đại thẩm.

Lúc này, giá trị tức giận của Chu Đại Nương hừng hực lửa giận mà mục tiêu hiển nhiên là ——

"Ta, ta sao?" Hách Sắt chỉ vào chóp mũi mình vẻ mặt kinh ngạc nhìn chung quanh.

Mọi người bán hàng rong xung quanh liên tiếp gật đầu, còn biểu cảm bi ai "Tiểu Hách, ngươi bảo trọng".

"Ế ế ế? Vì sao á?" Hách Sắt đại kinh thất sắc.

Còn chưa hỏi rõ chuyện gì, Chu Đại Nương bên kia đã cầm cái chổi hung ác chém giết xông tới: "Tiểu tử thúi, ngươi làm chuyện tốt quá nhỉ, đời này nữ nhi của ta hủy trên tay ngươi rồi!"

Tiếng kêu này, tiểu thương người bán hàng rong đang vây xem lập tức vỡ oà, tất cả đều nhiều chuyện nói to làm ồn ào lên.

"Ai u, Tiểu Hách, không thể tưởng được ngươi xuống tay nhanh quá!"

"Hắc hắc hắc, ngươi cùng Chu cô nương quan hệ khi nào tốt đến vậy, sao huynh đệ chúng ta ai cũng không biết?"

"Ha ha, khi nào mời rượu mừng đây?"

"Câm miệng hết cho lão tử!" Hách Sắt mặt đỏ tai hồng kêu to, muốn giải thích nhưng nào có thời gian, trong nháy mắt, chổi của Chu Đại Nương đã quét ngang ngàn khí phách chụp tới trước mắt.

"Má ơi, không liên quan tới ta nha!" Trần Đông Sinh la lên một tiếng, chạy vắt giò lên cổ bay trốn.

Tiểu Đông Tử ngươi không có nghĩa khí!

Hách Sắt hung hăng trừng mắt nhìn Trần Đông Sinh, một phen túm chặt cánh tay Thi Thiên Thanh: "Thi huynh!"

Thi Thiên Thanh chuyển mắt nhìn Hách Sắt.

"Dựa vào ngươi!" Hách Sắt la lên một tiếng, thuận thế đem Thi Thiên Thanh đẩy lên phía trước, còn mình bỏ gánh cuồng trốn.

"A Sắt yên tâm!"

Thi Thiên Thanh tiến lên một bước ngăn đường, thần sắc trầm mặc, mày kiếm ngưng hàn, áo ngắn màu đen ngăn chặn cái chổi giơ cao của Chu Đại Nương, ra dáng hình tượng anh hùng nghĩa hiệp cứu người.

"Tiểu tử ngươi cũng không tốt lành gì!" Chu Đại Nương hét lớn một tiếng, chổi trong tay lượn vòng, mưa rền gió dữ bay lên mặt Thi Thiên Thanh.

Thi Thiên Thanh mày kiếm vừa nhíu, cánh tay nhấc lên, vững vàng bắt lấy cái chổi.

"Tiểu tử thúi, ngươi buông tay!" Chu Đại Nương gầm lên.

Thi Thiên Thanh vẻ mặt kiên nghị, bình tĩnh lắc đầu.

"Ta không tin ngươi không bỏ!" Chu Đại Nương ánh mắt hung ác, đột nhiên quai hàm phun ra một ngụm nước miếng, "A phi!"

Thi Thiên Thanh sắc mặt lập tức biến đổi, nhanh chóng triệt tay lui về phía sau một bước, hiểm hiểm tránh đi màn phun.

Nhưng ngay sau đó màn công kích thứ hai chợt đến.

"Ta phi phi phi!" Chu Đại Nương nước miếng công kích dắt cái chổi cuồng phong gào thét mà tiến.

Thi Thiên Thanh không khỏi đại kinh thất sắc, thân hình loé về phía sau, trong nháy mắt liền thoán lui mấy trượng, ngay sau đó, thân hình vừa chuyển, nhanh chóng quyết định tới phương hướng Hách Sắt khi nãy chạy trốn đuổi theo.

Hách Sắt cướp đường mà chạy nghe phía sau có tiếng bước chân cấp tốc tới gần, quay đầu nhìn lại, tức khắc kinh hãi: "Thi huynh, cả huynh cũng đánh không lại Chu Đại Nương?"

Thi Thiên Thanh tóc mái dày nặng cấp tốc chạy vội loạn thành một nhúm, mặt vô biểu tình, hạ âm trầm trọng: "Khổng Tử nói: 'Duy có nữ tử và tiểu nhân là khó đối phó, gần thì hết cách, xa thì ghi thù'......"

"Đây là lúc nào, Thi huynh đừng có lôi văn ra đọc a a a a ——" Hách Sắt chạy trốn thở hổn hển khóc không ra nước mắt kêu lên.

"Tiểu tử thúi, ngươi mụ nội nó cho ta đứng lại!"

"Rốt cuộc là tình huống gì a a a?!"

Chỉ một thoáng, toàn bộ hẻm Tang Ti đã bị lấp đầy bởi âm thanh chửi bậy của Chu Đại Nương, tiếng tru của Hách Sắt, còn có quần chúng vây quanh xem tiếng ồn ào tràn ngập.

"Tiểu Hách, cẩn thận, cái chổi lại tới nữa!"

"Tiểu Thi, Chu bác gái lại phun nước miếng!"

"Các ngươi còn không giúp đi, chạy nhanh tới cứu chúng ta!" Hách Sắt thở hồng hộc tránh thoát một đòn chổi, hét lớn.

"Bọn họ đều không phải là đối thủ của Chu Đại Nương." Thi Thiên Thanh lắc mình, trầm mặt tránh thoát một vòng công kích nước miếng.

"Vậy đi tìm cái người có thể đánh Chu Đại Nương tới đây!" Hách Sắt kêu to.

Tiếng kêu chưa hết, chợt thấy một bóng người xuất hiện, trong tay kình phong hắc ảnh chợt lóe, khắc một tiếng chặn chổi Chu Đại Nương.

"Chu Đại Nương, đây là hai tiểu nhị của Cố gia ta, ngươi chớ có khinh người quá đáng!"

Hách Sắt cùng Thi Thiên Thanh đồng thời dừng lại, quay đầu vừa nhìn, lập tức bốn mắt trừng to.

Chỉ thấy một người khí thế muôn vàn quân ở phía sau Hách, Thi, trong tay nắm chặt cái chổi Chu Đại Nương, dáng người thẳng tắp, mày liễu anh phát, hai tròng mắt chói sáng, sắc váy thu hương mã diện đón gió phất phới, uy phong lẫm liệt, khí thế hơn người.

Chính là sếp của Hách Sắt với Thi Thiên Thanh —— Cố Tang tẩu.

Cố lão bản, cứu tinh đây rồi!

Hách Sắt lập tức lệ nóng doanh tròng.

**

* Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu

** Dương Quý Phi thích ăn vải từ lâu đã thành giai thoại nổi tiếng lịch sử Trung Quốc. Để làm vừa lòng Dương Quý phi, Đường Huyền tông đã ra lệnh lập ra con đường "cống đạo" chạy dài mấy nghìn dặm từ Lĩnh Nam tới Trường An. Đây chính là con đường "dịch trạm" – một phương thức tuyền tin nhanh hình thành từ thời Tây Hán để liên lạc từ phương Nam lên kinh đô ở phương Bắc (khoảng mười dặm để một trạm ngựa, năm dặm một nơi nghỉ). Thời Đường, nếu chỉ để chuyển tin tức, một ngày có thể đi năm trăm dặm. Có lẽ vải Lĩnh Nam và Giao Chỉ đã theo dịch trạm mà chuyển về Trường An để Dương Quý phi thưởng thức. Người lẫn ngựa đã phải vượt hàng nghìn dặm để khi tới kinh thành, hương vị của trái vải vẫn tươi nguyên.

=> Nói tóm lại, muốn chiều lòng mỹ nhân thì cái gì cũng làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh