Hồi 28 - Song thư đối chiến, chuyện cũ lật lại, định đoạt hôn ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh chiều tựa máu, đám mây như tranh.

Đằng trước hẻm Tang Ti, gió mạnh hất bụi, cỏ cây như sương.

Cố Tang tẩu thân mang váy lụa, trong tay giữ cây chổi, mặt mày anh hàn, khí thế như băng.

Mà ở đối diện, Chu Đại Nương tóc tai đón gió, tay cầm đầu chổi màu vàng, trừng mắt lạnh lẽo, sát khí lẫm liệt.

"Tang Nương, ngươi không nên xen vào!" Chu Đại Nương lạnh giọng từng trận.

"Nhưng ta đã tới!" Cố Tang tẩu cười lạnh.

"Giang hồ hiểm ác, không nên quản chuyện này, chớ có nhúng tay!" Chu Đại Nương hai tròng mắt nhíu lại, hàn quang phát ra.

"Người ở giang hồ, thân bất do kỷ!" Cố Tang tẩu thở dài một hơi, chậm rãi dựng binh khí, đỉnh mày ngưng ra lạnh lẽo, "Ra tay đi, Chu Đại Nương!"

Đối diện bốn mắt yên lặng, tiếng gió tối tăm hú hét, cát bụi bay qua váy hoa ảm sắc, ở không trung xẹt qua tia sắc bén.

"Hự!"

Đột nhiên, hai người đồng thời hét lớn một tiếng, song song nhảy dựng lên, giống như hai con chim ưng giương cánh, nhắm phía chân trời mà bay ——

Chu Đại Nương chổi kim cang hóa thành một đạo lưu quang, giống như sao chổi từ bầu trời đáp xuống, nhanh như cái chớp mắt.

Cố Tang tẩu cười lạnh một tiếng, cửu chuyển long đầu quét vứt ra đạo bái vĩ thần long, biến thành đạo lôi đình, hung hăng đánh xuống.

"Oanh!"

Binh khí của hai người chạm vào nhau tạo ra một quầng sáng giữa sắc trời đẫm máu, chổi thế mà lại tựa thương, toát ra vô số điểm lửa, cứ như là màn pháo bông chói mắt, ở giữa không trung nở rộ —— nở rộ —— lại nở rộ......

"A Sắt......" Một âm thanh mang cảm xúc sợ hãi đột nhiên vang lên, "Chúng ta...... có cần đi hỗ trợ không......"

"Ơi?" Hách Sắt mí mắt run lên, mở to hoàn hồn, âm thanh thế giới hiện thực lập tức dũng mãnh xuyên vào đôi tai.

"Tên họ Cố kia, ngươi mụ nội nó tránh ra cho ta! Ta hôm nay nhất định phải đem hai tên tiểu tử thúi kia nghiền xương thành tro!" Chu Đại Nương tóc rối trên đầu đang bay múa, trong tay cái chổi cuồng quét một hơi, nước miếng loạn phun, đổ ập xuống.

"Chu gia, tục ngữ nói muốn đánh chó phải ngó qua chủ, ngươi ở địa bàn lão nương đánh người, rõ ràng chính là bôi nhọ lên mặt lão nương!"

Cố Tang tẩu múa cây chổi nghênh đón, cùng Chu Đại Nương đánh thành một quả cầu lửa.

Hàng xóm láng giềng vây quanh ở một bên, xem đến náo nhiệt, khuyên can, ồn ào, cái gì cũng có loạn xì ngầu.

"Tang nương, Chu Đại Nương, đều láng giềng với nhau, chuyện gì cũng từ từ!" Tức phụ Vương gia bán thịt nhu nhu nhược nhược một bên khuyên, đáng tiếc không ai để ý tới.

"Tang nương, dùng sức đánh đi, ta đã sớm thấy Chu gia kia không vừa mắt rồi!" Tức phụ Trần thợ rèn lại cầm cây búa phất cờ hò reo.

"Dì Tang, dì Tang, dùng Kim Cô Bổng đánh lão yêu mau!" Tử Nhi ghé vào lồng ngược Lữ Lê, đầy mặt kích động, nếu không phải Lữ lão bản gắt gao giữ lại, sợ là đã sớm xông lên hỗ trợ.

"Ai u, đây chính là đại sự hẻm Tang Ti chúng ta, ta phải nhanh nhớ kỹ mới được!" Trần Đông Sinh bộ dạng chỉ e sợ thiên hạ không loạn, lập tức bị đại ca Trần thợ rèn nhà mình kế bên chonmột cái tát.

Còn có một đống câu không rõ do quần chúng ríu rít:

"Ai ô ô, này Chu Đại Nương với Cố Tang tẩu tại sao lại đánh nhau rồi?"

"Ngươi không biết? Nghe nói là Tiểu Hách với Chu gia nhị cô nương cặp với nhau, nhưng là Chu Đại Nương không đồng ý, muốn đánh đôi uyên ương, Cố Tang tẩu đây là tới chủ trì công đạo!"

"Ai nha nha, Tiểu Hách khá tốt mà, Chu Đại Nương có gì không vừa ý?"

"Thì là vậy đó!"

"Gì? Gì!! Gì?!!" Hách Sắt trừng to mắt cá chết khắp nơi, "Quyết chiến Tử Cấm Thành đâu? Hoa Sơn luận kiếm đâu? Không trước mắt rõ ràng là......"

"Hách đại ca, còn thất thần làm gì, chạy nhanh đi bái kiến mẹ vợ a!" Trong đám người Trần Đông Sinh hướng tới Hách Sắt hô to.

"Mẹ, mẹ vợ......" Hách Sắt tức thì trở về hiện thực, mắt cá chết chợt lóe, lông mày dựng lên, lập tức hét lớn, "Bái kiến cái cây búa! Lão tử là trong sạch!"

"Ngươi cái tên tiểu tử thúi, ngươi cư nhiên còn dám nói ngươi trong sạch!" Chu Đại Nương chỗ xa vừa nghe liền giận tím mặt, dậm chân mắng to, "Ngươi đây là muốn hại chết Vân Nương nhà ta a a a a!"

Tiếng kêu này, láng giềng đang vây xem lập tức oanh tạc.

"Gì gì gì, đây là chuyện gì vậy?"

"Trời ạ, Tiểu Hách không phải làm cho nữ gia khuê nhà người ta mang bầu rồi chứ..."

"Ai ô ô, đây chính là một xác hai mạng!"

"Không đúng, Tiểu Hách không giống kiểu người thế này!"

"Đúng đúng, đừng nói bậy!"

"Chậc, tục ngữ nói nhìn mặt không bằng nhìn lòng ——"

Là nhân vật trong những lời đồn, Hách Sắt đỉnh đầu gân xanh rắc rắc nhảy ra đủ xào một mâm gân bò.

Tổ tiên nó chứ! Đây là cái quỷ gì cái quỷ gì đây!

Hách Sắt nhảy lên cao ba thước, đề thanh gầm lên:

"Đều im con mẹ nói cho lão tử ——"

"Câm mồm!"

Đột nhiên, một âm thanh quát chói tai phát ra, giống như chuông vang kinh triệt thiên địa, lập tức làm toàn bộ ngõ nhỏ chấn động đến lặng ngắt như tờ.

Hách Sắt cả kinh, quay đầu vừa thấy, Thi Thiên Thanh bên cạnh mày kiếm lãnh dựng, môi mỏng mím trắng, toàn thân toát sương mù lạnh lẽo, thấu xương đông chết người.

"Thi, Thi huynh?" Hách Sắt nuốt nuốt nước miếng.

Thi Thiên Thanh ghé mắt nhìn Hách Sắt, cất bước về phía trước mà đi, bộ hắc y như cơn sấm trước cơn mưa dữ dội, phá không chim ngừng hót, ẩn ẩn nghe được tiếng sét gầm.

"A Sắt chính là người thành tâm nhất trên đời, là người lương thiện chân chính hiền lành, tuyệt sẽ không làm ra chuyện huỷ hoại danh dự người khác, nếu ai dám còn có can đảm nói nửa chữ bôi nhọ A Sắt ——"

Thi Thiên Thanh thẳng tắp thân hình, ngừng ở chỗ Chu Đại Nương cùng Cố Tang tẩu đang đánh nhau, tay tìm tòi, đoạt lấy chổi trong tay Chu Đại Nương, mắt lạnh lẽo chợt lóe, ngón tay dùng sức, liền nghe "khắc" một tiếng, cái chổi theo tiếng bẻ thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất.

"Liền giống như vậy!"

Thanh âm lạnh lẽo như đạo kiếm quang, nghiêm nghị xẹt qua gò má mọi người, phát ra tiếng cắt thịt gọt da.

Thoáng chốc, đám người một mảnh tĩnh mịch.

Chu Đại Nương nhìn thi thể là cây chổi trên mặt đất, mặt hiện kinh sợ, chậm rãi lui về phía sau một bước.

Cố Tang tẩu nhìn Thi Thiên Thanh, vẻ mặt kinh ngạc.

Trần Đông Sinh vẻ mặt sùng bái, đám người Trần thợ rèn đều vạn phần kinh ngạc.

Hách Sắt nơi xa càng là vẻ mặt cảm động:

Không cần thế gì nữa! Thi huynh, cả đời làm huynh đệ tốt!

"Tiểu, Tiểu Thi đây là đang giận?"

Bỗng nhiên, trong đám người toát ra một âm thanh.

Ngay sau đó, liền dường như có đề tài bàn tán, mọi người lập tức lại thân thiện giao lưu với nhau.

"Vô nghĩa, ngươi không thấy mặt Tiểu Thi vàng hết rồi hả?!"

"Ủa kia, mặt Tiểu Thi vốn dĩ chính là vàng mà!"

"Câm miệng lại, đều là ngươi nói hươu nói vượn, nói cái gì Tiểu Hách......"

"Ai u, ta này không phải nhất thời lanh mồm lanh miệng không suy nghĩ sao!"

"Tiểu Hách chính là người đứng đắn!"

"Cũng không phải đâu, Tiểu Hách tốt tính lắm! Không phải loại làm mà không chịu nhận!"

"Đúng đúng đúng, vừa nãy là ai ở kia loạn khua môi múa mép, chạy nhanh ra tới nhận tội!"

Trong lúc nhất thời, câu chuyện hướng gió đổi nội dung, đều biến thành lời kịch giúp Hách Sắt tẩy trắng.

Thi Thiên Thanh đứng ở trong đám người, sắc mặt cuối cùng hoãn lại vài phần, hướng Hách Sắt gật gật đầu.

Nè nè nè, các ngươi đám bang gia hỏa này, cũng quá gió chiều nào theo chiều ấy đi.

Hách Sắt nghe được đầy đầu hắc tuyến.

Cố Tang tẩu hít dài một hơi, chuyển mắt nhìn phía Chu Đại Nương: "Chu Đại Nương, ngươi có phải hiểu lầm rồi hay không?"

Chu Đại Nương vẻ mặt kiêng kị nhìn Thi Thiên Thanh một cái, lắp bắp nói: "Không, không phải hiểu lầm, hai tiểu nhị của ngươi làm một......"

"Nương!"

Đột nhiên, một tiếng hô to theo thân hình yểu điệu từ Chu gia đại môn lao ra, thẳng tắp chạy vội tới trước người Chu Đại Nương, mày liễu dựng ngược hô: "Nương đây là làm gì? Chuyện này căn bản không liên quan Hách đại ca cùng Thi đại ca, đều là chủ ý của nữ nhi!"

Váy thêu đẹp đẽ quý giá, khuôn mặt kiều mỹ, nữ chính trong lời đồn khi nãy, Chu gia nhị cô nương —— Chu Vân Nương.

"Vân Nương, ngươi sao lại ra đây?!" Chu Đại Nương lập tức nóng nảy, vội túm Chu Vân Nương hướng về nhà kéo, "Mau trở về!"

"Nương! Nương chớ có nghĩ muốn đem ta đi giam! Nữ nhi nhất định phải gả cho người nọ!" Chu Vân Nương gắt gao đứng ở tại chỗ, vẻ mặt kiên trì.

"Gả cái gì mà gả?! Người kia là người nào? Là Phó Lễ khắc chết ba cô nương! Là người mang tới điềm xấu! Ngươi gả đi không phải tìm chết sao!" Chu Đại Nương lập tức nổi giận.

"Thì sao, nữ nhi quyết tâm rồi, nhất định phải gả cho Phó Lễ!" Chu Vân Nương vẻ mặt kiên trì.

"Ai u, làm phản, làm phản rồi!" Chu Đại Nương khóe miệng liệt xuống, thình thịch đặt mông cố định dưới đấy, banh chân khóc lớn.

Hai người này nháo nhào, láng giềng vây xem lại một lần nổ tung.

"Phó Lễ? Phó Lễ nào?"

"Không phải là Phó Lễ thành đông kia đi?"

"Ai, Chu gia nhị cô nương cư nhiên phải gả cho hắn?"

"Ai ô ô, này là chuyện gì!"

Tổ tiên nó chứ, quả nhiên chính là uỷ thác của Chu Vân Nương gây họa!

Nửa ngày mới hiểu ra chuyện Hách Sắt nâng mí trợn trắng mắt, đè ép lửa giận, đẩy đám người đi lên trước, hướng tới mẹ con Chu gia ôm quyền:

"Chu Đại Nương, Chu tiểu thư, xin nghe tiểu nhân một lời?"

"Tạo nghiệt, tạo nghiệt!" Chu Đại Nương khóc thét không ngừng.

"Nương ——" Chu Vân Nương liều mạng lôi kéo cánh tay Chu Đại Nương, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, "Nương đứng lên!"

Hai người lộn xộn một hồi, trực tiếp làm lơ Hách Sắt.

"......" Hách Sắt vươn một đầu ngón tay gãi gãi da mặt, mắt nhìn xung qua, hít vào một hơi, hai tay chống nạnh, chợt đề thanh hét lớn, "Phó Lễ —— kỳ thật —— không hề khắc thê a a a!"

Một tiếng này, âm thanh như tên, xông thẳng tận trời.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, sau đó ——

"Ôi?!"

Mọi người kinh hô suýt nữa bay luôn hẻm Tang Ti.

*

Tang Ti ảnh, lá nho đung đưa, hương trà thoang thoảng.

Trong tiểu viện Cố Tang tẩu, Hách Sắt, Thi Thiên Thanh, Trần Đông Sinh, Cố Tang tẩu, Chu Đại Nương cùng Chu Vân Nương ở dưới giàn nho ngồi vây quanh một vòng, dáng vẻ khác nhau.

"Được, ta muốn nghe xem, các ngươi dựa vào gì nói Phó Lễ không khắc thê!" Chu Đại Nương vẻ mặt cảnh giác trừng mắt Hách Sắt cùng Thi Thiên Thanh.

Còn lại mấy người ánh mắt cũng bắn về phía Hách Sắt.

"Ân khụ, chính là, hội họp điều tra báo cáo Phó Lễ chính thức bắt đầu!" Hách Sắt vỗ tay, "Đầu tiên, cho mời thủ tịch thăm dò Trần Đông Sinh của chúng ta lên sân khấu!"

Nói xong, liền bốp bốp bốp bốp một trận vỗ tay.

Đáng tiếc ngoại trừ Thi Thiên Thanh nể tình cùng vỗ hai lần ra, những người còn lại đều là vẻ mặt hờ hững.

"Được!" Trần Đông Sinh lại không thèm để ý, nhảy người lên hướng mọi người ôm quyền, "Chư vị, Tiểu Đông Tử ta ở Nhạc An huyện thăm viếng suốt một ngày, dò hỏi buốn mươi tám vị lão nhân am hiểu chuyện xưa, tin tức tuyệt đối chân thật có thể tin tưởng ——"

"Đừng ba hoa, nhanh nói đi!" Cố Tang tẩu vẻ mặt không kiên nhẫn nói.

Trần Đông Sinh nghẹn nghẹn, thanh thanh giọng nói, tiếp tục: "Trước phải nói đến vị đính hôn thứ nhất của Phó Lễ - Triệu tiểu thư, kỳ thật là thân thể như ấm sắc thuốc nhu nhược nhiều bệnh dễ trúng gió, từng có đại phu chẩn đoán Triệu tiểu thư sống không quá mười tuổi, hơn nữa Triệu gia cùng Phó gia đã mấy đời thân với nhau, Phó Lễ cùng Triệu tiểu thư cũng coi như là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm sâu, cho nên Phó Lễ liền không màng người nhà phản đối, mạo hiểm đính hôn —— nhưng ai tưởng...... Ai, thật là hồng nhan bạc mệnh, mạng như tờ giấy mỏng a......"

"Cho nên, chỉ có thể do mệnh số Triệu tiểu thư số không tốt, trách không được Phó Lễ. Hơn nữa, còn nói lên Phó lão bản là nam nhân trọng tình trọng nghĩa!" Hách Sắt phát biểu cảm khái.

Chu Vân Nương sắc mặt thả lỏng, nhìn thoáng qua Chu Đại Nương.

Chu Đại Nương da mặt run lên: "Vậy hôn nhân thứ hai thì sao?"

"Vị thứ hai cùng Phó Lễ đính hôn là Trương tiểu thư thành bắc, thật ra thân thể khoẻ mạnh, đáng tiếc chỉ là ——" Trần Đông Sinh lắc lắc đầu, "Có chút vấn đề, bởi vì sau sự kiện hôn nhân đầu tiên của Phó Lễ không thành, rồi lại nổi lên lời đồn khắc thê, cho nên Phó Lễ rơi vào đường cùng, mới chịu một vị tiểu thư tính cách có chút ngốc nghếch này."

"Không ngờ đính hôn ngày ấy, nha hoàn trông coi Trương tiểu thư nhất thời tò mò đi xem náo nhiệt, Trương tiểu thư lại vô ý, liền từ tú lâu té xuống...... Ai......" Trần Đông Sinh thở dài.

"Thấy chưa, đây rõ ràng chính là khắc thê!" Chu Đại Nương kêu lên.

"Không vội không vội, còn có chuyện sau!" Hách Sắt vội nói.

"Không sai! Chuyện này còn chưa có xong đâu!"

Trần Đông Sinh áp xuống vài phần thanh âm, "Người Trương gia căn bản cũng cho rằng Trương tiểu thư chỉ là trượt chân té ngã, nhưng không ngờ, qua mấy năm, tiểu nhi tử Trương gia, chính là đệ đệ Trương tiểu thư một ngày say rượu mà nói ra lời trong lòng, lúc này mới hiện ra chân tướng." Trần Đông Sinh khẽ lắc đầu, "Trương gia tiểu công tử ghen ghét tỷ tỷ ngốc phải nhờ người nhà chăm nom, thêm khi đó tuổi còn nhỏ, nhất thời khó chịu, cho nên nổi lên ý xấu, ngay ngày Phó Lễ đính hôn, lợi dụng lúc bà nha hoàn không có ở đó, đẩy tỷ tỷ mình xuống lầu......"

Lời vừa nói ra, Cố Tang tẩu, Chu Đại Nương cùng Chu Vân Nương đều là sắc mặt kinh hãi.

"Ôi, thảm kịch nhân gian, luân lý bi kịch!" Hách Sắt che mặt lắc đầu.

"Trương gia không muốn việc xấu trong nhà truyền ra, liền đem việc này giấu diếm, còn chẳng biết xấu hổ đi xin Phó Lễ cũng chớ có đem việc này nói ra, kết quả, Phó lão bản lại đồng ý." Trần Đông Sinh hiện ra kính sắc, "Phó lão bản thật đúng là hán tử."

"Không sai không sai, là hán tử!" Hách Sắt liên tục phụ họa.

Chu Vân Nương khẽ lộ ra ý cười, Chu Đại Nương sắc mặt cũng có chút dao động.

"Còn vị thứ ba?" Cố Tang tẩu hỏi.

"Vị thứ ba càng không nói tới khắc thê, nữ tử nhà nghèo kia chính là chạy theo tình yêu với con trai nhà người ta thôi." Nói đến đây Trần Đông Sinh hai mắt lấp lánh tỏa sáng, "Nghe nói hai người kia sớm đã tình đầu ý hợp, trong nhà cũng ngầm đồng ý, kết quả người nhà ham sính lễ của Phó Lễ, không màng nữ nhi phản đối mà đính hôn nhân...... Sau cô nương này trốn đi, Phó Lễ nghe được tiền căn hậu quả, liền chủ động bỏ hôn ước, còn tặng một phần hạ lễ cấp cho nhà này, đáng tiếc, những việc này, lại không người biết đến......"

"Không so đo hiềm khích trước, lấy ơn báo oán, đây chính là người tốt có dắt theo đèn lồng cũng tìm không thấy! Đáng tiếc lại bị lời đồn đãi làm hại......"

Hách Sắt vẻ mặt tiếc hận.

"Cho dù là thế, nhưng, nhưng Phó Lễ ở Nhạc An huyện có tiếng xui xẻo, này nếu là, nếu là vận đen lan đến gần Vân Nương......" Chu Đại Nương vẻ mặt bất an nói.

"Khụ khụ, Chu Đại Nương, không bằng người trước hết nghe báo cáo đức trí thể tài mạo mà tiểu nhân thu nhập rồi bình luận xem thế nào?" Hách Sắt vẻ mặt đắc ý từ trong lòng ngực móc ra quyển sách nhỏ đưa về phía trước.

"Không cần!" Không ngờ Chu Vân Nương mở miệng, đem quyển báo cáo của Hách Sắt nhốt vào lãnh cung.

"Ha?" Hách Sắt da mặt co rút.

Nè nè, Chu tiểu thư, đây chính là báo cáo lão tử một nắng hai sương mất ăn mất ngủ thu thập đó! Ngươi nhiều ít nên nghe một chút......

"Nương, nương cho rằng nữ nhi trừ Phó Lễ ra, còn có lựa chọn tốt hơn sao?" Chu Vân Nương hình tĩnh nói ra một câu.

Mọi người đều là sửng sốt.

"Như thế nào không thể?!" Chu Đại Nương lập tức liền nóng nảy, "Vân Nương ngươi tuổi trẻ mạo mỹ, nhà chúng ta lại có của cải, cũng coi như là nhà giàu......"

"Nương, ngươi chớ có lừa mình dối người!" Chu Vân Nương cười khổ một tiếng, "Ngày thường những cái đó đều là phùng má giả làm người mập nói chớ có nhắc lại. Nữ nhi đã qua tuổi mười tám, lại không một người tới cầu hôn, nếu còn phí thời gian, chỉ sợ cũng như tỷ tỷ, gả cho một lão nhân khô mục tái giá......"

"Ngươi, ngươi chớ có nói bậy, tỷ tỷ ngươi khi đó, khi đó là bất đắc dĩ ——" Chu Đại Nương hai mắt lập tức đỏ lên.

"Đúng vậy, bất đắc dĩ." Chu Vân Nương cười khổ một tiếng, "Có một huynh trưởng như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ."

"Huynh trưởng?" Hách Sắt vội vàng hỏi Trần Đông Sinh, "Huynh trưởng Chu tiểu thư có vấn đề gì?"

"Cái này......" Trần Đông Sinh nhìn thoáng qua Chu gia mẹ con, muốn nói lại thôi.

"Cũng không phải bí mật gì, mọi người đều biết." Chu Vân Nương xoa doa thái dương, khẽ cười một tiếng, "Đại ca Vân nương là quản gia của một nhà giàu......"

"Ơ, không phải khá tốt sao?" Hách Sắt ngạc nhiên.

"Chỉ là, chủ nhân nhà giàu kia là một vị ——" Chu Vân Nương rũ xuống lông mi, "Cẩm Y Vệ."

"Cẩm Y Vệ?" Hách Sắt khiếp sợ.

Thi Thiên Thanh lông mày hơi hơi nhăn lại.

"Hách đại ca, ngươi cũng biết, thanh danh Cẩm Y Vệ......" Trần Đông Sinh ở một bên đè thấp giọng, "Ngàn người thóa mạ, vạn người khinh thường......"

"Hoá ra là vậy ——" Hách Sắt gãi gãi đầu.

"Vân Nương, ngươi không thể trách đại ca ngươi, nếu không phải đại ca ngươi ——" Chu Đại Nương hai mắt đỏ bừng.

"Ta có trách đại ca đâu?" Chu Vân Nương lắc đầu, thở dài nói, "Nếu không nhờ đại ca, sợ là chúng ta đã sớm đói chết lúc nạn đói mười năm trước rồi. Ai cũng đều nói Cẩm Y Vệ là đại ác nhân, nhưng ân nhân cứu nhà chúng ta lại chính là Cẩm Y Vệ......"

"Đây đều là mệnh......" Chu Đại Nương gạt lệ.

"Cho nên, phóng mắt khắp Nhạc An huyện, chỉ sợ cũng chỉ có vị Phó Lẽ bị ' khắc thê ' ác danh quấn thân mới không ghét bỏ xuất thân nữ nhi." Chu Vân Nương khe khẽ thở dài nói.

"Nhưng mà, nhưng mà Phó Lễ đã sớm thề không cưới thê!" Chu Đại Nương sắc mặt nôn nóng nói.

"Cho nên, nữ nhi không phải gả cho hắn làm thê, mà là làm thiếp!" Chu Vân Nương nở nụ cười, "Phó Lễ khắc thê, lại không phải khắc thiếp, thề không cưới thê, lại không phải không cưới thiếp, nữ nhi gả đi, chẳng phải là vừa đúng hay sao."

"Ngươi đứa nhỏ này, nào có cô nương muốn làm thiếp không làm thê!" Chu Đại Nương lôi kéo khăn khóc, "Xem bộ dạng của ngươi, căn bản là là cưỡng từ đoạt lí*!"

Không có lý thành có lý

"Thì tính sao?" Chu Vân Nương giơ tay lâu nước mắt Chu Đại Nương, "Phó gia vô thê, Vân Nương gả cho, tuy gọi là thiếp, nhưng lại không khác gì thê! Không phải tốt lắm sao!"

"Vân Nương, vì nương, vì nương không đành lòng a...... Tỷ tỷ ngươi lúc ấy, lúc ấy......"

"Nương, hiện giờ nữ nhi đã hết đường rồi, chỉ có ——" Chu Vân Nương gắt gao cầm tay Chu Đại Nương, dung sắc kiên định, "Chỉ còn bước đập nồi dìm thuyền, mới không bước lên vết xe đổ của tỷ tỷ!"

Dưới ánh trăng khuyết, Chu Vân Nương mắt hạnh rưng rưng, sóng lệ long lanh, cười sáng lạn tựa như, ngữ yên kiều mỹ, một Chu Vân Nương không ai bì nổi.

Chu tiểu thư quả nhiên là mỹ nhân có lý tưởng, có tư tưởng tiến bộ, có chủ kiến!

Hách Sắt nhìn đến trong lòng nóng lên, hốc mắt óng nước mắt, bắt lấy cánh tay Thi Thiên Thanh đứng lên, vỗ bộ ngực:

"Chu tiểu thư người yên tâm, tiểu nhân nhất định giúp người đạt thành tâm nguyện!"

Chu Vân Nương trong mắt thủy quang lưu chuyển, đứng dậy hướng Hách Sắt nhất bái: "Vậy làm phiền Hách ca ca cùng Thi ca ca."

"Không cần đa lễ!" Hách Sắt ôm quyền.

Thi Thiên Thanh dừng một chút, cũng ôm quyền đáp lễ.

"Bất quá, cái này...... Chu tiểu thư, việc này nếu thành, thù lao người nói lần trước?" Hách Sắt hít cái mũi, xoa xoa tay chỉ ám chỉ.

Chu Vân Nương dùng khăn lụa lau đi nước mắt bên khóe, cười xinh đẹp: "Hách ca ca, Thi ca ca, hai vị yên tâm, lúc sau sự thành rồi, nô gia chắc chắn dâng ba mươi lượng bạc trắng lên làm tạ lễ!"

"Sảng khoái!" Hách Sắt híp mắt cười, "Chu tiểu thư, người cứ chờ tin tốt đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh