Hồi 30 - Kế hoạch phát sinh biến, thổ phỉ nổi cơn thịnh nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cỏ um tùm, côn trùng vo ve;

Ngọn cỏ trước mắt đung đưa, làm cho mũi ngứa không thôi.

"Hắt xì!" Vùng ngoại ô sườn núi cách năm dặm Nhạc An huyện, bên trong vùng cỏ dại cao nửa thân người truyền ra một tiếng hắt xì kinh thiên động địa, khơi dậy oán giận của mọi người.

"Tiểu Đông Tử, ngươi nhỏ tiếng chút có được không!"

"Ai da, Tiểu Đông Tử, ngươi phun dơ váy của ta rồi."

"A, hắt xì, đám cỏ này bụi quá đi......"

Bên trong bụi cỏ, Trần Đông Sinh ngồi tròn xổm, mũi đỏ bừng, hắt xì không ngừng; bên trái cậu, Chu Vân Nương đang ngồi quỳ, tay quạt khăn lung tung, vẻ mặt ghét bỏ; bên phải Hách Sắt bắt lấy hai nhánh cỏ xanh đặt lên đỉnh đầu, trừng mắt nhìn về nơi xa, thường thường dùng rễ cây gãi cổ; còn bên sườn, Thi Thiên Thanh quỳ một gối xuống đất, tóc mái che nửa khuôn mặt, thấy không rõ biểu tình, chỉ là khi thấy Trần Đông Sinh nước mũi hắt xì không ngừng, thân hình không dấu vết chuyển ra xa một chút.

"Hách đại ca, ngươi nhìn không sai chứ? Phó lão bản có phải rốt cuộc đi đường này không?" Trần Đông Sinh dùng góc áo xoa nước mũi hỏi.

"Vô nghĩa, lão tử theo sau xe ngựa rống hát suốt nửa dặm, ruột gan muốn căng đứt hết luôn, ta nhìn không sai được đâu, Phó Lễ chính xác là đi con đường này." Hách Sắt lại gãi gãi cổ, khẳng định nói.

"Nhưng mà cũng lạ," Trần Đông Sinh bóp mũi nhịn hắt xì, "Hách đại ca ngươi đi tắt tới đây hơi bị nhanh, nhưng chúng ta ngồi xổm đợi một nén nhang rồi, sao xe ngựa Phó gia còn chưa tới vậy?"

"Chẳng lẽ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn?" Thi Thiên Thanh đột nhiên ra tiếng.

"Không có đâu......" Hách Sắt gãi gãi cánh tay, hai mắt chợt lóe, "Có khi nào xe ngựa Phó Lễ bị tắm phân chim nên kẹt đường?!"

Một trận trầm mặc quỷ dị.

Trần Đông Sinh, Chu Vân Nương cộng thêm Thi Thiên Thanh đồng thời quay đầu, yên lặng nhìn Hách Sắt.

"Ha ha ha ——" Hách Sắt cười gượng, "Tại lão tử thấy không khí hiện trường căng thẳng quá, nên bày chuyện cười một chút ấy mà...... Thả lỏng, thả lỏng!"

"Hách ca ca, kế sách anh hùng cứu mỹ nhân này thật sự có thể dùng?" Chu Vân Nương nhăn lông mày trừng mắt Hách Sắt hỏi.

"Chu tiểu thư người yên tâm, kế sách này của tiểu nhân chính là đã trải qua chọn lọc nghiêm khắc, tuyệt đối không thể thất bại!" Hách Sắt vỗ ngực cam đoan nói.

"Xì, cái gì mà chọn lọc nghiêm khắc ——" Trần Đông Sinh vẻ mặt ghét bỏ, "Còn không phải là làm bộ đi cướp xe cứu mỹ nhân, tiết mục cũ rích đó bây giờ mấy gánh hát cũng khinh thường có diễn lại đâu......"

"Tiểu Đông Tử, ngươi quá không hiểu nghệ thuật!" Hách Sắt hai hàng lông mày dựng lên, "Lão tử cả buổi sáng đã tận tình khuyên giải đến miệng đắng lưỡi khô, mà ngươi cư nhiên cả nửa điểm tinh hoa của kế hoạch này không cảm nhận được, thật là làm lão tử thất vọng buồn lòng! Thôi tới đây, lão tử nói lại lần nữa cho ngươi nghe!"

"Không cần đâu!" Trần Đông Sinh Chu Vân Nương lập tức lộ ra biểu tình sống không bằng chết.

"Bước đầu tiên, nhân vật chính xuất mã, giả thành đạo sĩ đức cao vọng trọng nghênh trước cửa xe Phó gia, hát vang đoạn tình duyên ám chỉ cho Phó Lễ, sau đó mai phục!"

Hách Sắt lại bỏ lơ biểu tình phản đối của hai người, vẻ mặt đắc ý bắt đầu kể lại kế hoạch hoàn mỹ của mình lần thứ mười sáu: "Bước này lão tử đã thành công thực hiện hoàn hảo khỏi chê, quả thực có thể nói kỹ thuật diễn xuất ảnh đế đỉnh của đỉnh!"

Trần Đông Sinh cùng Chu Vân Nương liếc nhau, đồng thời cái trán nhảy nhảy dựng.

Chỉ có Thi Thiên Thanh vẻ mặt nghiêm chỉnh dựng tai lắng nghe, một bên nghe còn một bên liên tiếp gật đầu.

"Bước thứ hai, ôm cây đợi thỏ trên đường Phó gia đi qua!" Hách Sắt mắt cá chết lấp lánh tỏa sáng, tiếp tục nói, "Đợi xe ngựa Phó gia xuất hiện —— Chu tiểu thư!"

Hách Sắt đột nhiên kêu ra tên Chu Vân Nương.

Chu Vân Nương mắt trợn trắng, lười nhác thuật lại: "Nô gia liền hô to cứu mạng, vọt tới trên đường, ngăn xe ngựa ——"

"Chú ý, chỗ này chính là điểm mấu chốt!" Hách Sắt cường điệu nói, "Chu tiểu thư, tiếng kêu này của người, âm thanh phải uốn éo có kiểu cách, âm cuối cần phải kiều mị ngân lên, động tác dáng người cần phải thật nhu nhược như liễu đón gió không xương, chân giày nhẹ nhàng xinh đẹp rớt ra, lộ chân ngọc nhỏ dài —— mấu chốt của mấu chốt chính là, đến lúc Phó Lễ xuống xe xem xét, cái cảm giác người vừa nhấc đầu lên ——"

Nói đến đây, Hách Sắt vén tay áo, ngón tay bên má tạo tay hoa lan chỉ*, mắt cá chết nửa mở nửa khép, nhướng mày bay ra ánh mắt mị hoặc: "Ánh mắt long lanh trong suốt tựa như dính hạt mưa nhẹ nhàng uyển chuyển duyên dáng ngước nhìn người như là định mệnh......"

"Má ơi!" Trần Đông Sinh rùng mình.

Thi Thiên Thanh quay đầu, thanh khụ một tiếng.

"Ai u nương ta ơi, Tiểu Hách ngươi đừng diễn nữa, nhìn gợn người quá đi!" Chu Vân Nương dùng sức chà xát cánh tay, "Yên tâm, nô gia khẳng định làm tốt hơn so với ngươi."

"Vậy thì tốt!" Hách Sắt giơ ngón tay cái lên, lại chuyển mắt nhìn về phía Thi Thiên Thanh cùng Trần Đông Sinh, "Đến lúc Phó Lễ không đành lòng đỡ Chu tiểu thư lên xe ngựa, sẽ tới phiên hai vị lên sân khấu, Tiểu Đông Tử!"

"Được ——" Trần Đông Sinh thở dài một hơi, "Chúng ta làm bộ đi qua đường, sau đó kinh hãi gào to, cho rằng Phó Lễ cùng Chu tỷ tỷ lên xe ngựa tiếp xúc da thịt thân mật!"

"Rất tốt!" Hách Sắt chuyển đầu, "Thi huynh, lời kịch của huynh ——"

Thi Thiên Thanh thân hình thẳng tắp đình trệ, cứng đờ nói: "Nhìn, kìa, kia không phải Chu Vân Nương nhị cô nương hẻm Tang Ti Chu sao, sao, sao, cùng với Phó gia lên xe ngựa á, ai, u, nè cô, nam, quả, nữ, làm như vậy sao mà được a, a."

Câu nói thẳng tắp ngang như đậu hà lan xếp hàng, nghe thấy vậy Trần Đông Sinh cùng Chu Vân Nương hàm răng đều nứt răng rắc.

"Tuyệt, không tồi!" Hách Sắt vỗ tay cổ vũ, "Thi huynh, có thể thêm chút cảm xúc vào thì càng tốt, huynh có thể tham khảo ngữ khí của Chu Đại Nương!"

Thi Thiên Thanh mày ẩn ẩn co giật, ngạnh cổ gật gật đầu.

"Sau đó Tiểu Đông Tử, lời kịch của ngươi là ——" Hách Sắt lại chuyển hướng Trần Đông Sinh.

Trần Đông Sinh thở dài, biểu tình lập tức đại biến, hiện ra hai mắt trừng to, đầy mặt kinh ngạc, há mồm liên thanh: "Trời ạ, thân là đại khuê nữ hoa cúc lại cùng nam tử độc thân ngồi chung một xe, nếu truyền chuyện này ra ngoài, còn ra thể thống gì, xem ra Chu gia cô nương chỉ có thể gả cho Phó Lễ mà thôi!"

"Hoàn mỹ!" Hách Sắt hợp chưởng, hiện ra thần sắc say mê, "Chính là biểu tình này, tiết tấu này, ngữ khí này! Cái gọi là miệng người đời sắc bén như dao vô cùng đáng sợ , bởi vậy, Phó Lễ chắc chắn sẽ bị áp lực dư luận. Đến ngày mai, Chu Đại Nương sẽ nhịn không được dùng kim cương thiết (chổi của bả:)) tới phủ vay quét làm loạn, Chu tiểu thư ngươi một lần nữa mỹ kiều nương xả thân cứu tình lang, chuyện cưới sinh căn bản không thoát được!"

"Nhưng là ——" Trần Đông Sinh nhìn thoáng qua Hách Sắt, "Nếu Phó Lễ căn bản không ngừng xe, hoặc là ngừng xe lại là không để ý tới Chu tỷ tỷ, lúc đó nên làm gì đây?"

"Hắn khẳng định sẽ dừng xe, không ngừng cũng phải ngừng!" Hách Sắt nắm tay, ngôn từ tự tin, nhìn thoáng qua Thi Thiên Thanh bên sườn.

Thi Thiên Thanh bình tĩnh gật đầu một cái.

Hách Sắt không khỏi tự tin cười, nhìn Chu Vân Nương: "Hơn nữa chỉ cần hắn chịu dừng xe, ta tin tưởng bản lĩnh của Chu tiểu thư, có thể thúc đẩy làm nên chuyện tốt!"

"Tất nhiên rồi! Nô gia lần này chính là tử chiến đến cùng, đập nồi dìm thuyền, tuyệt không sẽ không để Phó Lễ chạy ra khỏi lòng bàn tay!" Chu Vân Nương hất tóc mượt, lúm đồng tiền như hoa.

"Hảo khí phách, khí thế này mới là điều chúng ta muốn!" Hách Sắt vỗ tay một cái, "Hiện tại, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ việc chờ con mồi tới thôi!"

Nói xong, lại cùng với Thi Thiên Thanh và Trần Đông Sinh, gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng khi nãy.

Mà Chu Vân Nương lại ở nhân lúc không người chú ý, nhẹ nhàng hít vào một hơi, chậm rãi siết chặt ngón tay ngọc nhỏ dài.

"Quái, sau lâu như vậy còn chưa tới?" Hách Sắt vẻ mặt lo lắng cuồng gãi cổ, "Ta nói này Tiểu Đông Tử, bộ đạo phục này ngươi thuê, có ve chó phải không, thế sao người lão tử ngứa suốt thế này ——"

"Hách đại ca ngươi nên thấy may mắn đi, ngươi đưa có năm đồng tiền, gánh hát người ta có thể cho ngươi mượn quần áo đều do nể mặt mũi Trần Đông Sinh ta......"

"Tới!" Đột nhiên, Thi Thiên Thanh thân hình nghiêng về phía trước một chút, chợt ra tiếng.

Ba người còn lại tinh thần lập tức tỉnh táo, đồng thời trừng mắt nhìn về nơi xa.

Quả nhiên, không cần đợi lâu, liền nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, ngay sau đó, theo đám mụi mù mịt bay loạn, hình dáng xe ngựa từ từ hiện rõ.

"Ta phi, khó nhìn quá đi!" Hách Sắt híp mắt cẩn thận phân biệt, "Mặt dưới màu xanh, một người lái ngựa, còn quải linh trên xe ngựa, không sai, chính là xe ngựa Phó gia lão tử hồi sáng nhìn thấy! Mau mau mau, Chu tiểu thư chuẩn bị!"

Chu Vân Nương hít dài một hơi, nắm váy đi ra hai bước, khom người giấu trong bụi.

"Sao xe ngựa này chạy nhanh thế? Chu tiểu thư, an toàn là nhất, chúng ta ra ngoài sớm một chút, phòng ngừa bọn họ thắng không kịp đâm trúng người!" Hách Sắt nhẩm tính tốc độ xe ngựa, nhanh chóng điều chỉnh chiến lược.

"Được!" Chu Vân Nương âm thầm niết quyền.

"Năm trăm mét, ba trăm mét, hai trăm mét, trăm rưỡi mét...... Được, chính là bây giờ, lên!" Hách Sắt chợt đánh lưng Chu Vân Nương.

"Không đúng!" Đột nhiên, Thi Thiên Thanh quát một tiếng, thân hình chợt lóe đi cản Chu Vân Nương, không ngờ lại chậm nửa bước, thân hình mảnh mai Chu Vân Nương như bay xông ra ngoài, ngã gục ở ven đường.

"Mau quay ——" Tiếng gào thét của Thi Thiên Thanh bị tiếng bụi mù át lại, ngay sau đó nghe ngựa hí vang, trục xoay bánh xe kẽo kẹt rung động chói tai, xe ngựa nguy hiểm dừng ngay nước Chu Vân Nương nửa trượng, bụi khói bay đầy trời, rồi dần dần tan đi, nhanh chóng hiện ra thân xe, thế mà khuôn mặt mã phu, lại là một đại hán to lớn râu ria xồm xàm.

Ơ?!

Hách Sắt trong bụi cỏ lập tức ngẩn ra.

Mã phu tại sao lại thay người rồi?

Ngay sau đó, lại thấy thân xe kịch liệt chấn động, màn xe vén lên, bốn người vạm vỡ từ bên trong xe nhảy ra, mỗi người mặc áo lộ ngực, eo quấn trường đao, hung thần ác sát, mặt cười dữ tợn.

Ôi chao?! Đây tình huống gì?!

Hách Sắt cả người liền ngơ ngác.

"Ha ha ha ha, hôm nay thật đúng là gặp hên, vừa mới bắt được con dê béo, nay lại có nương tử từ trên trời rơi xuống cho huynh đệ chơi ta chơi đùa!"

Năm đại hán cười vang từng trận, từng người vây quanh Chu Vân Nương.

Tổ tiên nó chứ!

Hách Sắt với Trần Đông Sinh nấp trong bụi đông cứng như tượng, mặt trắng như giấy.

Thi Thiên Thanh thân hình căng chặt, khí thế lạnh thấu xương.

"Hách đại ca, đây có phải xe ngựa của Phó gia không?" Trần Đông Sinh run rẩy giọng hỏi.

"Chính xác không sai!" Hách Sắt run run tay lau mồ hôi, "Nhưng, nhưng người trong xe sao lại thay thành người khác rồi?"

"Hán tử cái gì, đây căn bản là động thổ phỉ!" Trần Đông Sinh muốn khóc.

Hai người nói mấy câu, một gã đại hán đã dạo bước đi đến trước mặt Chu Vân Nương, tay nắm lấy quần áo Chu Vân Nương.

"Dừng tay!"

"Chu tỷ tỷ!"

"Buông móng heo của ngươi ra cho lão tử!"

Ba tiếng hét lớn đồng thời vang lên, theo đó là ba đạo ảnh chạy ra bụi cỏ.

Thân ảnh như mũi tên, chợt lóe tới chính là Thi Thiên Thanh;

Trong miệng oa oa kêu to, vũ điệu loạn đá xông lên trước chính là Hách Sắt;

Dưới chân gập ghềnh, mạo hiểm nhào lên trước chính là Trần Đông Sinh.

Bất quá trong nháy mắt, ba người tạo hình khác nhau nhào tới trước ba tên thổ phỉ, vẻ mặt chính khí anh minh thần võ bảo hộ chặt chẽ Chu Vân Nương ở phía sau.

"Hách đại ca, Thi đại ca, Tiểu Đông Tử......" Chu Văn Nương ngồi dậy, dung nhan cảm động diễm lệ, hai mắt đỏ bừng, ẩn chứa lệ quang.

"Chu tiểu thư, ngươi chớ sợ, có chúng ta ở đây, bọn họ có mơ cũng không đụng tới ngón tay của người!" Hách Sắt mắt tam bạch trừng to, đề thanh hét lớn.

"Không, không sai!" Trần Đông Sinh hai chân phát run, cuồng nuốt nước miếng.

Thi Thiên Thanh im lặng không nói, yên lặng tiến lên một bước, cánh tay vung ra, che người Hách Sắt.

Trận gió thổi qua thân hình ba người, dạo qua vạt áo ba người, phất lên phong thái anh hùng nghĩa hiệp.

"Phụt!"

Bỗng nhiên, đại hán cầm đầu phun cười ra tiếng.

Ngay sau đó, tiếng cười không ức chế được cũng lần lượt vang lên.

"Ai u, đây là ba tên tép riu từ nơi nào tới? Nhìn xem, toàn mặt non nớt chưa đủ lông đủ cánh!"

"Tiểu tử, nếu không muốn chết, chạy nhanh cho ta, đừng cản đại gia ta tìm gái!"

"Cút ra, cút mau, làm đại đương gia ta còn tưởng là đại hiệp phương nào tới!"

Đám người mặt hung thần tàn ác, thổ phỉ mặt xẹp cầm đầu đi lên trước, trong tay đại đao vung điên, bước đến trước mặt ba người, ánh mắt đảo qua, đầy mặt khinh thường:

"Chậc chậc chậc, đúng là ba tiểu quỷ tìm chết!"

"Ngươi, ngươi là đại, đại đương gia của bọn họ......" Hách Sắt trong miệng lẩm bẩm lặp lại từ kia, thân hình trước mặt cùng dáng người mặc hồng y trong trí nhớ hợp lại thành một, âm thanh không khỏi hơi hơi phát run, "Đại đương gia, các vị huynh đệ, nhìn các chư vị tuấn tú lịch sự, anh hùng khí khái như này, chắc là nghĩa đạo cướp của người giàu chia cho người nghèo, cần gì phải làm khó tiểu dân ——"

"Cái gì? Nghĩa gì?! Ha ha ha ha ha!" Thổ phỉ đầu lĩnh như nghe được câu chuyện cười, ngửa đầu cười điên, "Nghĩa đạo chó gì! Đại gia ta chính là thổ phỉ! Nghe rõ chưa, là thổ phỉ! Là thổ phỉ có tiền liền đoạt, có nữ nhân liền ngủ, có người chặn đường liền giết!"

Nói xong, cúi đầu xuống nhe răng, hướng tới ba người phun ra một ngụm nước miếng: "Cái gì mà cướp của người giàu chia người nghèo, muốn lừa con nít hả! Các huynh đệ, các ngươi nói có đúng hay không?!"

"Không sai! Đại đương gia nói rất đúng!"

"Có tiền liền đoạt!"

"Có nữ nhân liền ngủ!"

"Người chặn đường liền giết, đều giết chết giết chết! Ha ha ha ha!"

Từng tiếng quát lên điên cuồng cười to kiêu ngạo quanh quẩn ở sơn dã gian, giống như một cái một cái búa tạ nện ở Hách Sắt màng tai phía trên.

Hách Sắt lẳng lặng nhìn đám thổ phỉ cười nhạo, đôi mắt cá chết từ vừa mới chớp mắt mê mang nhanh chóng khôi phục thanh minh, đồng tử càng ngày càng phóng đại, đáy nắt bốc lên lửa giận, đỏ đậm như máu.

"Tiểu Đông Tử! Bảo vệ Chu tiểu thư!" Đôi môi mở ra, tiếng nói lạnh lùng than nhẹ từ Hách Sắt.

"Nga, được được!" Trần Đông Sinh vẻ mặt khẩn trương ngồi xổm bên cạnh Chu Vân Nương.

"Thi huynh!" Mắt cá chết chậm rãi biến thành lưỡng đạo tinh quang.

Ngón tay vàng như nến khẽ nắm chặt.

"Cho bọn họ tiếp thu kiến thức, như thế nào là thổ phỉ chân chính!" Hách Sắt rút phất trần sau eo, nhếch miệng cười.

"Được!" Thi Thiên Thanh định thanh gật đầu, ánh mắt sáng ngời, tinh quang bốn phía.

"Lão tử bẻ răng các ngươi rơi đầy đất!"

Hách Sắt hét lớn một tiếng, thân hình hai người như hai thanh mũi tên rời dây cung, hướng về đám đạo tặc bắn ra, để lại thân ảnh huyên náo, bão táp phía chân trời.
_____________
hoa lan chỉ là hành động này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh