Hồi 32 - Lập nghiệp gian nan, tiếp nhận uỷ thác thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Lễ khắc thê bên thành đông sắp thành thân rồi!

Tin tức mang tính chất sốc mạnh này khi được tuyên bố, ngay lập tức tại Nhạc An huyện bùng nổ lên một làn sóng chưa từng có trong lịch sử.

Theo tin tức mới nhất nói: Người Phó Lễ cưới là Chu gia nhị cô nương hẻm Tang Ti;

Theo tin tức đáng tin cậy nhất xưng rằng: Vị Chu gia nhị cô nương này là gả cho Phó gia làm thiếp mà không phải làm chính thê;

Theo người chứng kiến nói: Phó lão bản hạ sính ngày ấy từng lập lời thề rằng, cuộc đời này sẽ không cưới thê, sau đó lại bỏ thêm một câu, cuộc đời này chỉ cưới một thiếp;

Theo nhân sĩ cảm kích: Kỳ thật việc tin đồn khắc thê của Phó lão bản năm đó đều là tin vịt, chẳng qua trong mọi chuyện có ẩn tình;

Theo tin tức có quyền lực nhất là: Phó lão bản sở dĩ có thể thành công cưới cô nương thứ ba làm thiếp, hoàn toàn là nhờ sự trợ giúp to lớn của hai tiểu nhị của Quán trà Tang gia hẻm Tang Ti, hơn nữa hai tiểu nhị này gần đây còn bắt được sáu con hổ đạo tặc xú danh trên giang hồ——

Gì? Ngươi không biết hai người tiểu nhị kia là ai.

Nè nè, hai vị kia còn nghe nói rằng có thể lên trời ôm trăng, còn có thể giúp ngươi xuống biển bắt ba ba, cao nhân giang hồ không gì làm không được không gì không biết!

Cái gì? Không tin?!

Không tin thì bây giờ ngươi lập tức tới Quán trà Tang gia hẻm Tang Ti nhìn xem, bá tánh tới cửa thỉnh hai vị cao nhân trợ giúp mắt thấy xếp ra tận ngoài thành rồi kia kìa!

Ơ? Những đều trên là do ai nói?

Hừ hừ hừ, đương nhiên là đệ nhất cao nhân truyền thông tin tin tức nhanh nhạy chính xác nhất Nhạc An huyện Trần Đông Sinh đó!

*

Mà trên thực tế, tại quán trà Tang gia lại không khoa trương như lời đồn nhưng cũng chỉ kém một chút, mà truyền cũng không xa. Mỗi ngày bá tánh tới thỉnh Hách Sắt và Thi Thiên Thanh hỗ trợ chính là nối liền không dứt, kế hoạch này là dựa theo "ba bước" đỉnh cao vững chắc mà Hách Sắt tự mình nghĩ ra để phát triển sự nghiệp nổi tiếng của mình.

Bước đầu tiên: Dựa vào hạng mục Chu Vân Nương khuếch trương mức độ nổi tiếng;

Bước hai: Ở Nhạc An huyện làm đâu chắc đấy đứng vững gót chân, liên tục mở rộng thị trường;

Bước ba: Tiếp nhận uỷ thác, phát triển không ngừng mỗi ngày hốt bạc lên làm CEO làm đại gia cưới mỹ nhân đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Chỉ là ——

Chỉ mới đây thôi, nội dung uỷ thác có hơi kì lạ, tiền lao ủy thác cũng có chút —— khụ khụ, hoa hoè loè loẹt ——

Ví dụ như ba ngày trước, Thi Thiên Thanh gian khổ bôn ba trải qua một canh giờ, tại hẻm Bắc Thành Xuân Hoa thành công nghĩ cách cứu viện từ trên nóc nhà cứu tâm can bảo bối cho Từ lão bà, lúc ấy Từ lão bà kia cảm động đến nước mắt ào ào, tiểu bảo cũng là vẻ mặt cảm kích nhào vào trong lòng ngực Thi Thiên Thanh khóc lóc thảm thiết, cụ thể lời cảm ơn là: "Meo meo meo meo......", Tiền thù lao uỷ thác là —— giày vải đen hoàn toàn làm bằng thủ công tại gia.

Lại giống như hai ngày trước, Hách Sắt tiêu phí suốt nửa canh giờ tận tình khuyên bảo một vị tên là 'Như Ngọc' công tử phát biểu diễn thuyết thế nào là "Cái đẹp là từ bên trong tâm hồi không phải bề ngoài", thành công chữa khỏi hội chứng sợ hãi trước hôn nhân của Như Ngọc công tử, đạt được tiền thù lao là một con gà mái già, cái giá phải trả là —— Hách Sắt một cả ngày cũng không được uống nước ăn cơm —— nguyên nhân chính là, diện mạo của vị Như Ngọc công tử kia đối với khoảng cách hai từ "Như ngọc" thật sự là...... tương đối khá xa.

Lại giống như, dưới ánh mặt trời chói chang giúp Lý đại gia cách vách hẻm tu sửa nóc nhà, thu được một con vịt; giúp Trương đại thẩm gánh nước, thu hoạch một giỏ củ cải; giúp Vương đại nương bệnh phong thấp giặt quần áo, đạt được năm quả hành tây; hiệp trợ Lữ Lê xay đậu hủ, đạt được hai khối đậu hủ...... Cùng với sáng sớm tinh mơ này——

"Phập!"

Một đầu heo máu chảy đầm đìa thình lình đập xuống trên bàn Hách Sắt.

Hách Sắt nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn người mới sáng sớm tinh mơ liền tìm tới cửa ủy thác.

Chòm râu lông tóc đầy đủ, toàn thân cơ bắp bóng bẩy, vai trần treo một cái tạp dề nhiễm máu, đầy mặt dữ tợn, mắt phóng hung quang, chính là chưởng quầy Vương gia thịt Vương Hoài Sơn hẻm Tang Ti.

Hách Sắt hít vào một hơi: "Vương, Vương đại ca, ngài đây là?"

Vương Hoài Sơn hai tay ở trên tạp dề lau lau, gương mặt dữ tợn hiện ra một tia ngượng ngùng: "Tiểu, Tiểu Hách a, ta nghe nói ngươi là cao nhân chuyện gì cũng đều có thể làm, thật sự đúng hay không?"

"Đều là do láng giềng tán thưởng, cũng không phải việc gì cũng đều có thể hoàn thành, làm hết sức, làm hết sức thôi." Hách Sắt mắt thấy đầu heo máu me nhầy nhụa, châm chước từ ngữ cẩn thận nói.

"Ta, ta muốn nhờ cái này cũng không phải đại sự gì......" Vương Hoài Sơn xoa xoa tay, nhúc nhích thân hình, "Kia là, chính là tức phụ ta ——"

"Vương đại tẩu? Vương đại tẩu rất tốt đó! Hiền lương thục đức, người lớn lên lại đẹp, nói chuyện như ca hát, Vương đại ca, tức phụ như vậy mà ngài có thể cưới được thật đúng là thiên đại phúc khí!"

Không chờ Vương Hoài Sơn nói xong, Hách Sắt liền vội vàng bổ sung nửa câu, trong lòng lại là âm thầm kêu khổ.

Ai ui ta đi, ngàn vạn lần đừng là cốt truyện trạch đấu gì nha!

"Nhưng là, nhưng là ——" Vương Hoài Sơn ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Tức phụ của ra cái gì cũng tốt, mà, mà là ——" nói xong, nuốt nuốt nước miếng, đè thấp giọng, "Chính là có đôi khi đi, quá lợi hại, đuổi theo đánh ta, làm hại ta bị láng giềng chê cười, nói ta sợ —— sợ vợ......"

Nói xong lời cuối cùng, Vương Hoài Sơn mặt không nhịn được đỏ bừng, cùng đầu heo đầy máu trên bàn hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Hách Sắt đuôi lông mày co giật.

"Tiểu Hách, ngươi có thể hay không giúp ta tìm biện pháp, khiến Vương đại tẩu đừng như vậy, như vậy đánh ta nữa ——" Vương Hoài Sơn vẻ mặt chờ mong nhìn Hách Sắt.

Hách Sắt khóe mắt co giật.

"Ta biết, Chu gia nhị cô nương giúp nhờ ngươi còn cho Tiểu Hách ngươi không ít bạc, Tiểu Hách ngươi yên tâm, ta tuy rằng không có bạc, nhưng ta có thể vỗ bộ ngực đảm bảo với ngươi, chỉ cần chuyện này Tiểu Hách ngươi giúp ta làm thành, về sau thịt đầu heo nhà các ngươi muốn ăn, ta cho hết!"

Nói xong, liền hung hăng một chưởng trên đỉnh đầu heo.

Thịt mỡ trên đầu heo lập tức sững sờ loạn run, nửa cái bàn máu loãng cũng chảy ra theo.

Hách Sắt khóe miệng co giật.

"Ai u, lão nương ta không thích ăn thịt đầu heo đâu! Tiểu Hách, Tiểu Thi, các ngươi tự nấu tự ăn đi." Cố Tang tẩu đi ngang qua tay cầm ấm trà mắt thấy vậy nói, lắc đầu rồi cất bước.

"Thiên Thanh không ăn cái này." Thi Thiên Thanh khiêng thùng nước bên cạnh Hách Sắt, cau mày ném ra một câu, cũng bước đi.

Hách Sắt "......"

Vương Hoài Sơn vẻ mặt khẩn trương: "Không thì, ta cho ngươi đổi thành ruột già heo?"

"Thôi thôi thôi! Vương đại ca!" Hách Sắt vội vàng phất tay ngăn Vương Hoài Sơn, hít dài một hơi, "Vương đại ca ý tốt của ngài tiểu đệ nhận, nhưng chúng ta là láng giềng, đầu heo này không cần."

Vương Hoài Sơn sắc mặt lập tức ảm đạm, "Vậy, vậy Tiểu Hách ngươi cũng không muốn giúp ta a ——"

"Không phải không giúp, là không cần giúp đó!" Hách Sắt vội vàng sửa lại, "Vương đại ca, tính tình như Vương đại tẩu, chính là phúc khí người khác cầu đều cầu không được, Vương đại ca ngài đừng có kiểu có phúc mà không hưởng!"

"Sợ vợ mà tính phúc khí cái gì——" Vương Hoài Sơn ủ rũ cụp đuôi, "Tiểu Hách ngươi chớ có lừa ta......"

"Lời nói của lão tử đều là từ gan phổi móc ra!" Hách Sắt đứng lên, trừng to mắt cá chết nói, "Từ cổ chí kim, có bao nhiêu danh nhân mà không gánh liền với tiếng sợ vợ chứ, à ừ, cái gọi là, thánh nhân triết hiền còn biết sợ vợ, huống chi là người thường? Đặc biệt là, là cái kia......" Hách Sắt tròng mắt loạn chuyển, "Sợ vợ là một đức tính tốt!"

"Thánh nhân? Ai?" Vương Hoài Sơn hai mắt lấp lánh nhìn Hách Sắt.

"Giống như giống như giống như...... Đúng rồi, giống như Thích Kế Quang!" Hách Sắt đập trán.

"Bảy gì quang*?" Vương Hoài Sơn không hiểu ra sao.

Thích( )[qi] đồng âm với Bảy (七)[qi]

"Thích tướng quân Thích Kế Quang a!" Hách Sắt kêu to, "Danh tướng Kháng Oa, đại Minh triều —— ai!"

Nói một nửa Hách Sắt mắt tam bạch trừng, lập tức không nói nữa.

Chậm đã! Thích Kế Quang ở thời nào của Minh triều? Vạn Lịch hay là Gia Tĩnh? Bây giờ đang là Thành Hoá......

Ôi chao, Thích Kế Quang đồng chí còn chưa được sinh ra!

Hách Sắt vò đầu, vội vàng sửa lời nói: "Khụ, cái kia, người này không nổi danh cho lắm, chúng ta đổi ví dụ, tỷ như, tỷ như cái kia ——"

Ai u ta đi, còn có ai nữa?

"《 Việt tuyệt thư 》 có ghi, thời Chiến quốc Ngô Vương có Chuyên Chư, nổi tiếng sợ vợ, người ngoài hỏi vì sao lại sợ một phụ nhân? Người đáp rằng: Có thể khuất dưới một nữ tử, nhất định có thể duỗi thân trên thắng vạn phu, sau đó Chuyên Chư lấy Ngư Tràng Kiếm ám sát Ngô Vương được sách sử ghi lại, xưng Chiến quốc Ngũ Nhất, từ sợ vợ, bắt đầu từ người này mà ra." Thi Thiên Thanh ôm một bó củi gỗ đi đến bên Hách Sắt, dừng bước bổ sung.

"Không sai, chính là người này!" Hách Sắt vỗ đùi, "Cái này Chuyên, Chuyên Chư, chính là thích khách nổi danh lừng lẫy, đại anh hùng đại hào kiệt. Vương đại ca, ngài nghĩ xem, đại anh hùng bậc này như thế nào lại sợ một phụ nhân? Đó là bởi vì đại anh hùng trong lòng có chí hướng, có khí phách, có kiến giải! Đây không phải là sợ vợ, mà là tôn vợ, yêu vợ, hộ vợ, đây chính là khí phách đại anh hào kinh thiên vĩ địa!"

Nói xong lời cuối cùng, Hách Sắt hai tay mở rộng, tạo dáng lòng dạ bao la ôm trọn thế gian.

"A Sắt lời nói rất đúng!" Thi Thiên Thanh một bên bình tĩnh gật đầu, "A Sắt, ta đi chẻ củi trước."

Nói xong, liền ôm củi bước nhanh rời đi.

Lưu lại vẻ mặt khiếp sợ Vương Hoài Sơn bình tĩnh ngồi yên một lúc lâu, mạnh mẽ vô vàn, sắc mặt đại hỉ nói: "Thì ra là thế, thì ra là thế! Trời cao phái tức phụ như vậy tới quản ta, chính là giúp ta làm đại sự!"

"Không sai, chính là như vậy!" Hách Sắt giơ ngón tay cái.

"Ha ha ha ha, được được được! Thế này, xem về sau còn có ai dám nói ta sợ lão bà!" Vương Hoài Sơn cười to cuồng đập vả vai Hách Sắt, ngẩng đầu chạy ra cửa lớn.

"Vương đại ca, đầu heo!" Hách Sắt che lại bả vai nhe răng nhếch miệng hô.

"Đó là tiền thù lao cho Tiểu Hách, Tiểu Thi các ngươi!" Vương Hoài Sơn thanh âm xa xa truyền đến.

"Chậc ——" Hách Sắt ánh mắt chuyển tới đầu heo máu me nhầy ngụa trên bàn, đột nhiên bị một trận quáng gà, vội xoay người vọt tới phòng bếp, nhảy ra kiếm bồn lớn, lại đem vô sân.

"Má ơi, đầu heo này quá khiếp người, vẫn là nên để Vương đại ca đưa trở về đi......"

Nhưng lúc trở lại tiền viện, lại phát hiện trước bàn không biết khi nào lại xuất hiện một người đang ngồi.

Một thân hắc y, hai tầng tóc bạc, mặt như quan tài, ngũ quan cứng đờ, chính là khách VIP quán trà Tang gia, chủ nhân Tần Trạch.

"Tần lão gia?" Hách Sắt cầm chậu rửa mặt vẻ mặt kinh ngạc đi đến bên cạnh bàn, đem đầu heo trên bàn đẩy xuống bồn, lấy ra giẻ lau sạch bàn, tươi cười nói, "Tần lão ngài hôm nay sớm như vậy tới uống trà rồi?"

Tần lão gia nâng lên mí mắt xem xét Hách Sắt, môi vừa động, ra tiếng nói: "Mười ngày sau, là sáu mươi đại thọ của Tần mỗ."

"Ha?" Hách Sắt ngẩn ra, ngay sau đó lập tức ôm quyền, "Vậy chúc mừng Tần lão gia!"

Tần lão gia hơi hơi gật đầu: "Tần mỗ tính toán ngày ấy mở tiệc chiêu đãi vài bạn cũ, uống rượu nói chuyện."

"Đúng đúng đúng, đại thọ sáu mươi, tất nhiên phải nên hảo hảo ăn mừng một phen!" Hách Sắt liên tục gật đầu.

"Mà vị bạn cũ của Tần mỗ đây, tính nết khác người thường, hỉ nộ vô thường, tầm mắt cực cao, cho nên......" Nói đến này, Tần lão gia đột nhiên dừng lại, giương mắt lẳng lặng nhìn Hách Sắt, con ngươi màu xám phảng phất không có tiêu cự, vẫn không nhúc nhích, nhìn đến Hách Sắt sau lưng lông tơ đều dựng lên.

Nè nè, Tần lão đầu, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?

Tần lão đầu mí mắt giật nảy, giơ tay đem một nén bạc đặt ở trên bàn: "Tần mỗ tưởng muốn nhờ hai người các ngươi giúp Tần mỗ làm một chuyện."

Ôi chao! Xem độ lớn bạc này đi, ít nhất hai mươi lượng! Tổ tiên nó chứ, uỷ thác quỷ gì mà cho lão tử một đống bạc thế này, sao lại phải tốn nhiều thế hả!

Hách Sắt tin thần tức khắc chấn động, ôm quyền nói: "Không biết Tần lão gia có gì việc khó yêu cầu tiểu nhân cống hiến sức lực?"

Hách Sắt vừa hỏi, Tần lão gia lại trầm mặc, tiếp tục dùng đôi mắt không gợn sóng đánh giá Hách Sắt, thật lâu sau, cánh tay nhấc lên, hướng trên bàn thả thêm một thỏi bạc.

Lần này, thần kinh thô như Hách Sắt cũng lập tức phát giác cảm giác không ổn, chỉ cảm thấy áp lực tăng gấp bội, cái trán đổ mồ hôi.

Nè nè, tục ngữ nói bánh trên trời không tự nhiên rơi xuống, Tần lão đầu ra tay rộng rãi như vậy, chẳng lẽ là muốn lão tử ta hạ độc thủ làm Hồng Môn Yến gì đó!

Hồng Môn Yến ý chỉ những bữa tiệc được mời có ý đồ xấu xa

Không được, không được, lão tử chính là lương dân tuân theo pháp luật! Vẫn là nên hỏi rõ ràng, nếu thật là hoạt động giết người phóng hỏa bắt cướp gì gì, đánh chết cũng không thể nhận!

Nghĩ vậy, Hách Sắt sắc mặt không khỏi trầm xuống, ôm quyền thi lễ, định thanh nói:

"Không biết là việc khó cỡ nào khiến Tần lão gia tiêu nhiều đến thế?"

Tần lão gia ánh mắt thâm thúy, thần sắc ngưng trọng, đôi môi chậm rãi mở ra, gằn từng chữ một nói: "Tần mỗ muốn thỉnh Tiểu Thi huynh đệ ——"

Hách Sắt mắt cá chết chậm rãi trợn to.

"Làm một bàn tiệc mừng thọ cho Tần mỗ."

Vèo vèo ngọn gió nhỏ bay qua, bang một tiếng thổi căng thần kinh của Hách Sắt. Sau lại nghe "loảng xoảng" một tiếng, đầu Hách Sắt nện lên chiếc bàn.

Tổ tiên nó chứ, bất quá chính là muốn mời Thi huynh đi làm đầu bếp sao, Tần lão đầu ngươi có cần phải âm trầm khủng bố dọa người như vậy không hả!

*

Đèn rực rỡ mới lên, Trần Đông Sinh ngồi cùng Hách Sắt trong sương phòng, nhìn trên bàn hai nén bạc sáng mù mắt người, vẻ mặt kinh ngạc:

"Cho nên, Tần lão gia mới tiêu nhiều tiền như vậy, chỉ vì thỉnh Thi đại ca đi làm cho hắn một bữa cơm?"

"Là tiệc mừng thọ! Tiệc mừng thọ!" Hách Sắt gõ cái bàn cường điệu nói, "Mở tiệc chiêu đãi bạn cũ Tần lão gia, tiệc mừng thọ cấp bậc cao sang có đẳng cấp!"

Thi Thiên Thanh trầm ngâm một lát: "A Sắt, Tần lão gia đưa ra yêu cầu gì?"

Lời vừa nói ra, Hách Sắt biểu tình không khỏi có chút vặn vẹo, quét mắt qua hai người, định thanh nói: "Ta cũng hỏi Tần lão gia ——"

"Hắn trả lời như nào?" Trần Đông Sinh vội vàng hỏi.

Thi Thiên Thanh cũng vẻ mặt chính sắc nhìn Hách Sắt.

"Tần lão gia nói ——" nói xong, Hách Sắt sắc mặt dần dần trầm ngưng, hai mắt hơi hơi nheo lại, làm ra thần sắc ba phần tương tự Tần lão gia, ngưng âm trầm giọng: "Tùy tiện."

Một cái chớp mắt yên lặng.

Thi Thiên Thanh khóe mắt run lên, Trần Đông Sinh loảng xoảng từ ghế té xuống mặt đất, ôm đầu kêu to:

"Loại yêu cầu này làm thế nào đây? Cũng đâu thể làm một hấp màn thầu đi mừng thọ chứ?!"

"Đương nhiên không thể tùy ý cho có lệ được! Đây chính là khách cao cấp có giá trị bốn mươi lượng bạc, vạn nhất làm sai, danh tiếng mà chúng ta lên núi xuống biển lao hết tâm lực khó khăn mới dựng nên sẽ sụp đổ trong gang tấc!" Hách Sắt vẻ mặt trầm trọng nói.

"Vậy, vậy làm sao bây giờ? Nếu không, chúng ta đi khắp tử lầu trong thành rồi học trộm các món ăn, sau đó làm một bàn tiệc mừng thọ thật lớn?" Trần Đông Sinh hai mắt sáng ngời, đề nghị nói.

"Không ổn, nếu là Tần lão gia muốn ăn những món đó, chỉ cần đi thỉnh đầu bếp tửu lầu là được, cần gì phải bỏ gần tìm xa tới kiếm chúng ta?" Thi Thiên Thanh lắc đầu nói.

"Vậy, vậy làm sao đây?" Trần Đông Sinh kêu lên.

"Hừ hừ hừ, hai vị yên tâm, lão tử đã sớm định liệu trước!" Hách Sắt đảo qua biểu tình hai người, vẻ mặt đắc ý khoe khoang nói.

Lời vừa nói ra, chớ nói Trần Đông Sinh, ngay cả Thi Thiên Thanh cũng có chút ngoài ý muốn.

"A Sắt, ngươi thật sự có đối sách?"

"Không sai!" Hách Sắt vỗ ngực, từ bên cạnh bàn rút ra một quyển sách mới tinh đưa cho Trần Đông Sinh, "Tiểu Đông Tử, ngươi trong vòng ngày mai điều tra khẩu vị yêu thích trong vòng mười tám đời tổ tông của Tần lão gia cho ta!"

"Hả?" Trần Đông Sinh kinh ngạc, "Không phải nấu cơm sao? Hỏi thăm cái đó làm gì?"

"Hừ hừ hừ, Tiểu Đông Tử, ngươi quá ngây thơ rồi!" Hách Sắt chậm rãi nheo lại mắt cá chết, lưỡng đạo tinh quang bắn ra bốn phía, "Đây không phải tiệc mừng thọ bình thường, mà là ——"

Hách Sắt bỗng nhiên đứng dậy, cánh tay nâng lên đằng trước, đề thanh hét lớn: "Trận chiến đánh cược danh dự tiền đồ và cả vận mệnh tiểu đội anh hùng quán trà Tang gia của chúng ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh