Hồi 33 - Điều tra thất bại, được mọi người đồng lòng giúp đỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhân Tần Trạch hẻm Tang Ti, danh: Bách Cổ, tự: Sĩ Vân.

Tuổi: Bảy ngày sau đại thọ sáu mươi;

Bối cảnh cuộc đời: Được xưng là một nhân vật tiên sinh không có tiếng tăm;

Hứng thú yêu thích: Ở quán trà Tang gia uống trà, ngắm trời;

Tình hình giao hữu: Không rõ;

Thành viên gia đình: Không rõ;

Khẩu vị yêu thích: Không rõ;

Tổ tiên tám đời: Không rõ;

Buổi trưa dưới ánh mặt trời cực nóng, Hách Sắt ngồi xổm dưới bóng râm cây trong quán Tang gia, một tay cầm quạt hương bồ quạt gió lạnh, một tay kia cầm tờ giấy "Tần lão gia điều tra báo cáo" chỉ có vọn vẻn mấy hàng chữ không có giá trị tham khảo, nhướng mày nhìn thủ tịch thăm dò mặt đầy vẻ xấu hổ.

"Tiểu Đông Tử, ngươi đi ra ngoài tra xét suốt ba ngày, cư nhiên chỉ điều tra ra mấy tin tức này?"

"Hách đại ca, xin lỗi ——" Trần Đông Sinh vò đầu bứt tai nói, "Ba ngày này người ta có thể hỏi cũng đều hỏi, chân chạy mỏi muốn gãy luôn, nhưng tin tức của Tần lão gia, cái gì cũng tra không được, giống như —— như người này sinh ra từ cục đá vậy."

"Há! Có phải Tôn Ngộ Không đâu, sinh ra từ cục đá cái cây búa!" Hách Sắt trợn trắng mắt, quạt hương bồ quạt không ngừng, lại đồng thời vẫy tay với Thi Thiên Thanh đang thu dọn ấm trà chén trà, "Thi huynh, lại đây, chúng ta mở cuộc họp hội ý!"

Thi Thiên Thanh đem bát trà bỏ xuống, đi đến bên cạnh Hách Sắt, vén áo ngồi xổm: "A Sắt, có chuyện gì?"

"Huynh nhìn cái này xem." Hách Sắt đem báo cáo điều tra đưa qua.

Thi Thiên Thanh nhìn lướt qua, mày hơi hơi nhăn lại.

"Lúc Tiểu Đông Tử điều tra ba hôn sự của Phó Lễ, thời gian phí có hơn nửa ngày, nhưng bây giờ điều tra Tần lão gia, suốt ba ngày một sợi lông cũng không điều tra ra, suy ra chỉ có hai khả năng!" Hách Sắt biểu tình ngưng trọng, dựng thẳng một ngón tay lên, "Thứ nhất, Tần lão gia thật sự là tiên sinh dạy học không danh thế, hành sự âm thầm, hơn nữa là nhân vật ba không, không nhà không bạn không xe."

"Không đâu!" Trần Đông Sinh liên tục lắc đầu, "Toà nhà của hắn, địa bàn lớn đến vậy, tường ngoài muốn đi hết cũng phải tốn một nén hương, một tiên sinh dạy học bình thường nào đâu thể sở hữu tài sản lớn đến thế."

"Hay là chỉ là một lão nhân bình thường cực kỳ có tiền?" Hách Sắt vuốt cằm phỏng đoán.

Trần Đông Sinh nhíu mày lắc đầu: "Nếu thật chỉ là quý nhân bình thường, vì sao một chút dấu vết cũng không điều tra ra được, giống như, giống như......"

"Giống như có người xoá dấu vết." Thi Thiên Thanh đột nhiên giọng khàn khàn nói.

"Không sai, chính cảm giác này!" Trần Đông Sinh vỗ đùi.

Thi Thiên Thanh mày càng nhăn.

"Vậy chỉ còn một khả năng!" Hách Sắt hít sâu một hơi, đè thấp giọng, "Tần lão gia là một —— ẩn sĩ cao nhân lai lịch tra không ra như chúng ta!"

Nói xong, Hách Sắt liền duỗi cổ dài nhìn hướng cuối hẻm Tang Ti.

Trần Đông Sinh cũng bất giác theo ánh mắt Hách Sắt nhìn theo ——

Buổi trưa ánh mặt trời cực nóng, nướng mặt đất nóng bỏng, sóng nhiệt cuồn cuộn từ mặt đất bốc hơi lên, khí nóng vặn vẹo biến hình, cửa Tần Trạch đóng chặt nơi cuối hẻm, thoắt ẩn thoắt hiện, như một lốc xoáy khủng bố hút hồn phách người.

Hách Sắt và Trần Đông Sinh đồng thời giật mình, lập tức thu hồi ánh mắt, liếc nhau, đồng thời lộ biểu tình răng đau.

Mà Thi Thiên Thanh lại là mặt vô biểu tình, chỉ là chậm rãi nheo lại hai đôi mắt.

"Hách đại ca, làm, làm gì giờ?" Trần Đông Sinh lau mồ hôi trên đầu, "Nếu Tần lão gia thật sự như chúng ta tưởng tượng, nếu tiệc mừng thọ này chúng ta mà làm không cẩn thận, chọc giận Tần lão gia, chúng ta sẽ ——"

Trần Đông Sinh bàn tay ở ngay cổ quẹt một đường: "Bị quét sạch sẽ?"

Hách Sắt nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt ảo não: "Tổ tiên nó chứ! Thật đúng là tiền nào của nấy, giá trị bốn mươi lượng bạc quả nhiên không phải việc tốt gì!"

Nói xong, liền đứng lên tại chỗ dạo một vòng, lại ngồi xổm xuống, dùng sức quạt hương bồ, nhìn về phía Thi Thiên Thanh: "Thi huynh, thật sự không được, chúng ta bỏ việc này đi."

Thi Thiên Thanh nhấc mắt, hơi hiện kinh ngạc trừng mắt Hách Sắt.

Trần Đông Sinh cũng cả kinh: "Hách đại ca ngươi không phải nói lần này là canh bạc đánh cược danh dự tiền đồ vận mệnh của chúng ta hay sao?"

"Danh dự cái cây búa! Danh dự có thể quan trọng hơn cái mạng à?" Hách Sắt lấy quạt hương bồ vỗ lên trán Trần Đông Sinh, "Không nghe nói qua câu biết thức thời là đại anh hùng tuấn kiệt hả?"

"Nhưng là bốn mươi lượng bạc đó......" Trần Đông Sinh vẻ mặt tiếc hận nói.

"Ngươi chỉ biết bạc! Chui vào lỗ tiền cho rồi!" Hách Sắt vẻ mặt khinh thường lại đấm vào gáy Trần Đông Sinh, "Có mạng kiếm tiền thì phải biết giữ mạng tiêu tiền chứ!"

"A Sắt kế hoạch ban đầu như nào?" Thi Thiên Thanh đột nhiên ra tiếng hỏi.

"Ban đầu?" Hách Sắt giật mình, không khỏi bắt đầu trả lời, "Lão tử lúc đầu có nghĩ, kêu Tiểu Đông Tử điều tra khẩu vị thói quen yêu thích của Tần lão đầu cho rõ ràng, rồi căn cứ theo tin tức này làm ra thực đơn cho hội yến của Tần lão gia, nhưng ai ngờ, lúc điều tra......"

Nói đến đây, Hách Sắt không khỏi thở dài một hơi: "Hiện giờ tin tức cũng tra không được, khẳng định lúc chuẩn bị thực đơn sẽ loạn xì ngầu cho coi, vậy thì sao mà có tiến triển, tiệc mừng thọ chắc sẽ bị làm hỏng, đến lúc đó thanh danh chúng ta cũng không kiếm được, còn chọc tới người không thể chọc, chẳng phải là mất cả chì lẫn chài hay sao?"

Hách Sắt đập bàn tay: "Cho nên, dứt khoát, không làm!"

"Kế sách A Sắt rất tốt." Thi Thiên Thanh gật gật đầu.

"Không sai! Tranh thủ ngay ngày hôm nay, lão tử này đi Tần Trạch đem bạc trả về!" Hách Sắt nhảy người lên, xoay người về sân lấy tiền.

"A Sắt!" Bàn tay vàng như nến lại đột nhiên kéo Hách Sắt lại, "Ta là nói, kế sách lúc đầu của A Sắt rất tốt."

"Cái gì?" Hách Sắt sửng sốt.

Sau giờ ngọ gió nóng phất tới, tóc mái dày nặng bay lên, tinh quang bén nhọn trong mắt Thi Thiên Thanh l chợt lóe rồi biến mất.

"Nếu tra không ra, không bằng tới cửa tra hỏi!"

Hách Sắt tức khắc kinh ngạc đến ngây người.

Cái gì? Lão tử không nghe lầm chứ?

Cho nên Thi huynh ý của huynh là tính toán đi một mình đấu với Boss ẩn mình Tần lão gia?!

*

Tường cao ngói đen, đình viện sâu thẳm, hồ bích Thanh Hoa, liễu che đậy đình viện.

"Không ngờ được bên ngoài Tần Trạch thoạt nhìn tử khí trầm trầm, bên trong đình viện thật ra rất có tình thú."

Hách Sắt đi vào hậu viện Tần Trạch trên con đường đầy sỏi đá, nhìn đông nhìn tây, vẻ mặt tò mò.

Bên cạnh Thi Thiên Thanh lại là mặt vô biểu tình, bình tĩnh nhìn bóng dáng hai lão bộc dẫn đường, không nói lời nào.

Ba người thân hình xuyên qua rừng liễu, vòng qua vườn hoa, bước lên cầu đá, kéo dài qua hồ nước đi vào trì hóng gió bên trong.

Đình hồng đỉnh bích trụ, bàn đá ghế đá ở giữa, bộ dáng đen đen dựa ghế đang ngồi, phóng mắt nhìn ra xa, khuôn mặt tang thương, chính là người uỷ thác tiệc mừng thọ, Tần Bách Cổ Tần lão gia.

"Lão gia, Hách Sắt cùng Thi Thiên Thanh quán trà Tang gia đến cầu kiến." Lão bộc cúi người hành lễ nói.

"Tiểu nhân gặp qua Tần lão gia." Hách Sắt liền ôm quyền.

Thi Thiên Thanh cũng đồng thời ôm quyền.

"Ừ, là Tiểu Hách cùng Tiểu Thi, lão Mạc, dâng trà." Tần lão gia nhìn hai người, phân phó nói.

"Vâng, lão gia." Lão bộc cung kính lui ra, thân hình như gió vụt ra đình, lại là không phát ra tiếng bước chân.

Má ơi, Tần Trạch quả nhiên là ngoạ hổ tàng long*!

*cao thủ giấu nghề

Hách Sắt liếc qua bóng dáng lão bộc, nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng hướng Tần Bách Cổ triển khai đề tài.

"Tần lão gia, tiểu nhân lần này đến, là riêng vì chuyện tiệc mừng thọ muốn tới hỏi Tần lão gia mấy câu." Hách Sắt ôm quyền nói.

"Tiểu Hách ngươi muốn hỏi chuyện gì?" Tần Bách Cổ rũ mắt hỏi.

"Khụ, là như vầy, tuy rằng Tần lão gia ngài có nói qua, món ăn tiệc mừng thọ tuỳ ý chúng ta an bài, nhưng tiểu nhân nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy hay là nên lấy sở thích của Tần lão gia làm chủ, cho nên đặc biệt tới hỏi Tần lão gia ngày thường thích ăn món có khẩu vị nào, để tiểu nhân tham khảo." Hách Sắt vẻ mặt cung kính hỏi.

Tần Bách Cổ mí mắt giật nảy, chậm rãi nâng mí mắt lên, nhìn Hách Sắt, sau một lúc lâu, mới nói ra mấy chữ: "Không sao, hai người các ngươi làm cái gì, Tần mỗ liền ăn cái đó."

Nè nè nè, Tần lão đầu nhà ngươi, rốt cuộc có thể nói chuyện phiếm không!

"Tần lão gia ——" Hách Sắt mí mắt giựt giựt, "Ngài như vậy thật làm khó tiểu nhân mà, nếu lỡ tới ngày tiệc mừng thọ, chúng ta nấu món ăn không hợp cho ngài ăn, chẳng phải là quá tệ hay sao."

Tần Bách Cổ dừng một chút, lại chậm rì rì nói: "Không sao, chỉ cần có thể khiến vào bạn cũ Tần mỗ thích là được."

Má ơi, cuối cùng cũng không hỏi ra một chút tin tức.

Hách Sắt lau mồ hôi: "Không biết khách quý Tần lão gia mở tiệc chiêu đãi có khẩu vị nào đặc biệt?"

Tần Bách Cổ lắc lắc đầu: "Lâu năm không gặp, Tần mỗ không biết."

Em gái ngươi á! Lão nhân này tuyệt đối là muốn đập hiệu* của lão tử đây mà!

(Đập biển hiệu [砸牌子]bên trung còn có nghĩa là thiệt hại hay gây ảnh hưởng uy tín, ở câu này thì là nghĩa của vế hai)

Hách Sắt khóe mắt co giật, mắt cá chết chậm rãi nheo lại, sau lưng dâng lên phỉ khí màu đen.

"Không biết Tần lão gia có thể đem danh sách khách quý sao chép một phần cho chúng ta?" Thi Thiên Thanh ngồi lâu không nói bỗng lên tiếng.

Thi huynh, tốt lắm!

Hách Sắt hai mắt sáng ngời, âm thầm tán thưởng.

Tần Bách Cổ ánh mắt chậm rãi dời về phía Thi Thiên Thanh, bình tĩnh ngước nhìn, tĩnh thanh nói: "Nếu Tần mỗ nói không tiện thì sao?"

Tổ tiên nó chứ! Lão nhân này tuyệt đối là tới bới lông tìm vết nha!

Hách Sắt trong cơn giận dữ, đứng lên, từ trong lòng ngực móc ra hai nén bạc, bang một tiếng vỗ vào trên bàn đá, đề thanh nói: "Tần lão gia, Hách Sắt ta tuy rằng không phải đại nhân vật, nhưng từ trước đến nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần là việc Hách Sắt ta hứa hẹn, chắc chắn dốc hết toàn lực hoàn thành. Huống chi Tần lão gia số lại uỷ thác số tiền lớn tiệc mừng thọ như thế, tất nhiên là không dám chậm trễ, ngày ngày dốc hết sức lực, e sợ không chu toàn, cho nên mới tới cùng Tần lão gia thảo luận."

Nói đến này, Hách Sắt hít sâu một hơi, cất cao giọng: "Chỉ là Tần lão gia tựa hồ không tín nhiệm ta, một khi đã như vậy, Hách Sắt tự biết năng lực tài hèn học ít, không xứng để vì Tần lão gia chuẩn bị tiệc đồ ăn, số bạc này thỉnh Tần lão gia thu hồi, thỉnh cao minh khác!"

Một đoạn nói đến là hùng hổ, nói năng có khí phách.

Tần Bách Cổ mày vừa động, ánh mắt định trên người Hách Sắt, hai mắt chậm rãi nheo lại, hai đồng tử chợt phóng đại, giống như hai lốc xoáy vũng bùn, lượn vòng nuốt xương, hút hồn phách.

Ôi chao! Xảy ra chuyện gì?!

Hách Sắt lập tức kinh hãi, toàn thân lông tơ đều dựng lên, không khỏi lùi lại một bước.

Đột nhiên, bàn tay vàng như nến đặt trên vai Hách Sắt.

Cái loại cảm giác sởn tóc gáy lập tức bị đánh tan tám phần.

Thi Thiên Thanh dáng người thẳng tắp như tùng, bình tĩnh nhìn sắc mặt Hách Sắt trong chớp mắt biến trắng, quay đầu nhìn về phía Tần Bách Cổ.

Tóc mái loạn bay, tia sáng trong mắt như băng hàn bắn phá, trong chớp mắt này, Thi Thiên Thanh cả người như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, hàn ý lưu oanh, khiến người không thể nhìn thẳng.

Đối diện là Tần Bách Cổ đang nheo mắt, đột nhiên đem ánh mắt thu trở về.

Thi Thiên Thanh nhìn lướt qua Tần Bách Cổ, quay đầu lại nhìn phía Hách Sắt, nhẹ nhàng cười: "A Sắt, không sao rồi."

Lập tức, băng kiếm tan rã, sương tuyết hoá nước, khắp đình đầy hoa, vạn vật sống lại.

Đối diện Tần Bách Cổ hai mắt rộng mở trừng lớn, toàn thân mê chướng thoáng chốc biến mất sạch sẽ, chỉ chừa vẻ mặt kinh ngạc vạn phần.

"Tần lão gia, nếu không có việc gì, chúng ta đi trước!" Hách Sắt vội vàng kéo Thi Thiên Thanh, hướng phía ngoài đi ra.

"Chậm đã!" Tần Bách Cổ đứng lên, lấy lại bình tĩnh, kinh ngạc dần dần nhạt đi, lại biến trở về gương mặt không gợn sóng, đề thanh nói: "Lão Mạc!"

"Vâng, lão gia!"

Phía trước lão bộc đột nhiên xuất hiện, thân hình quỷ dị, Hách Sắt sợ tới mức tóc căn dựng ngược.

"Vào phủ, đem danh sách khách tới tiệc mừng thọ cho hai vị tiểu ca này." Tần Bách Cổ phân phó nói.

"Vâng, lão gia." Lão Mạc nghe lệnh rời đi.

Tần Bách Cổ tiến lên một bước, đem nén bạc trên bàn cầm lấy, hướng về phía Hách Sắt: "Tiểu Hách, chuyện tiệc mừng thọ này, Tần mỗ đích xác không còn ai để uỷ thác, mong rằng hai người các ngươi trợ giúp lão hủ một tay."

Ngữ khí nói chuyện so với khi nãy hoà hoãn không ít, còn mang theo vài phần cung kính.

"Chậc......" Hách Sắt mắt cá chết trừng to, chuyển mắt nhìn phía Thi Thiên Thanh.

Thi Thiên Thanh khóe môi nhẹ cong: "Thiên Thanh nghe A Sắt."

Hách Sắt nhướng mày, lập tức hiểu rõ.

Lão tử hiểu rồi, ý tứ của Thi huynh chính là, trải qua trận chiến đấy mắt vừa rồi, Tần lão gia căn bản không phải là đối thủ của Thi huynh!

Nghĩ thông suốt Hách Sắt bẻ khớp xương tinh thần đại chấn, hào phóng tiếp nhận bạc, hướng Tần Bách Cổ ôm quyền: "Đa tạ Tần lão gia tín nhiệm, chuyện yến hội này, cứ để tiểu nhân lo hết."

Ánh mắt Tần Bách Cổ đảo qua hai người, khóe miệng kéo lên, gương mặt bảy phần muốn cười ba phần muốn khóc: "Tốt, Tần mỗ rửa mắt mong chờ."

*

"May mắn chúng ta lấy được một phần danh sách khách khứa, nếu không thì khó làm nha!"

Hách Sắt đứng dưới giàn nho, bàn tay run lên, quyển trục trong tay như nước chảy rơi lả tả xuống đất, lại dài tới nửa trưởng, phủ kín đầy mặt đất.

"Ừ hay đấy, ít nhất có hơn một trăm người!" Cố Tang tẩu tùy tay nắm một đoạn danh sách, nhìn lướt qua, líu lưỡi nói, "Không thể tưởng được Tần lão gia ngày thường ru rú trong nhà, giao hữu rộng lớn như thế."

"Đúng vậy, toàn cái tên kì quái." Hách Sắt chỉ vào trong danh sách, "Bốn người này, từ Đại Hổ, Vương Nhị Lang, Lý Tam Hùng, Triệu Tứ Báo, cái quỷ gì, còn không bằng võng danh*, chắc Tần lão gia không phải là tùy tay biên một chuỗi tên đưa chúng ta chứ?"

*nghĩa là nickname bây giờ đó mn

"Không phải đâu!" Trần Đông Sinh trịnh trọng nói, "Bốn người này ta biết, là Tứ Hùng Hoàng Hà trên giang hồ có chút danh tiếng!"

"Ta phi!" Hách Sắt mắt trợn trắng, "Ba má của mấy người này suy nghĩ cái gì trong lòng thế, tại sao lại đặt mấy tên quỷ này cho con nhà mình."

"Hồi sáng ta có tìm huynh đệ Tụ Nghĩa Môn hỏi qua, hắn nói danh sách này hơn phân nửa đều là anh hùng trên giang hồ, còn lại chưa từng nghe qua, tám phần là dùng tên giả." Trần Đông Sinh nghiêm mặt nói.

"Nhân vật trên giang hồ ——" Hách Sắt vuốt cằm, "Xem ra tiệc mừng thọ này rau thịt là chính."

"Tiểu Hách, tiệc mừng thọ này hơn trăm người dự, ba người các ngươi có thể xử lý sao?" Cố Tang tẩu vẻ mặt lo lắng, "Nếu không ta cũng đi hỗ trợ."

"Yên tâm, Cố lão bản, tiểu nhân đã kêu Tiểu Đông Tử truyền tin ra ngoài rồi, nói là chúng ta muốn kiếm thêm người phụ việc, xem thời gian, chắc không lâu nữa sẽ có người tới nhận lời thôi ——"

Hách Sắt lời còn chưa dứt, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa.

"Hách đại ca thật đúng là đoán đâu trúng đó!" Trần Đông Sinh hoan hô một tiếng, liền chạy đi mở cửa.

Ngờ đâu cửa vừa mở, một đám người liền ồn ồn ào ào ập vô.

"Tiểu Hách, nghe nói các ngươi muốn tìm người hỗ trợ?"

"Ta cũng tới giúp!"

"Tính ta vào luôn!"

"Tử Nhi cũng có thể tới hỗ trợ!"

Chỉ thấy hai vợ chồng thợ rèn, Vương Hoài Sơn cùng tiểu tức phụ nhà mình, Lữ Lê cùng Tử Nhi, còn có Chu Vân Nương lôi kéo Chu Đại Nương cũng đến, một đám người vô cùng náo nhiệt, chính là láng giềng hẻm Tang Ti đều đến đông đủ.

"Mọi người?!" Hách Sắt giật nảy đứng lên, đầy mặt kinh ngạc.

Thi Thiên Thanh cũng chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt vô biểu tình lúc này lại hiện ra một tia kinh ngạc.

"Mọi người sao lại tới rồi?" Cố Tang tẩu vẻ mặt kinh hỉ nói.

"Ha ha ha, Tiểu Hách, đại ân ngươi giúp, ta đang lo không cơ hội trả ơn ngươi!" Vương hoài sơn lôi kéo nhà mình tức phụ cười đến cùng hoa giống nhau.

"Tiểu Thi lần trước cứu Tử Nhi, ta còn chưa chính thức cảm tạ." Lữ Lê bế Tử Nhi lên dùng sức vẫy tay, lộ ra ý cười thẹn thùng.

"Tên tiểu tử thúi nhà ta ngày nào cũng tới phiền toái các ngươi, lần này coi như là tạ lễ!" Hai vợ chồng Trần thợ rèn cười nói.

"Hách ca ca, thi ca ca, nương của ta nấu mì trường thọ ngon số một, khẳng định bộc lộ tài năng tuyệt đỉnh!" Chu nương tay ngọc lôi kéo Chu Đại Nương, cười xinh đẹp, "Người nói có phải hay không, nương!"

"Hừ, phúc của hai tiểu tử thúi các ngươi!" Chu Đại Nương sắc mặt ửng đỏ nói.

"Mọi, mọi người......" Hách Sắt vẻ mặt cảm động, nghẹn ngào sau một lúc lâu, toát ra một câu, "Nhưng mà tiểu đệ làm gì có tiền thuê nhiều người như vậy!"

Lời vừa nói ra, trong viện đột nhiên yên tĩnh.

Ngay sau đó, đám người liền tuôn ra một trận cười to.

"Ha ha ha ha, Tiểu Hách cứ việc yên tâm, bọn ta không cần tiền!"

"Đúng rồi đúng rồi, Tiểu Hách, Tiểu Thi các ngươi ngày thường giúp láng giềng nhiều việc như vậy, chúng ta này bất quá là thuận tay hỗ trợ, không cần đưa tiền!"

"Đúng đúng đúng, yên tâm, chúng ta không cần bạc Tiểu Hách!"

"Nhưng, nhưng là......" Hách Sắt da mặt đỏ lên, cuồng cào đầu, "Này, này thật khó mà......"

"Được rồi được rồi, Cố Tang tẩu ta làm chủ, chờ việc này xong xuôi, Tiểu Hách Tiểu Thi các ngươi làm nguyên một bàn đồ ăn, chiêu đãi các vị láng liềng cho thật thịnh soạn." Cố Tang tẩu tiến lên hoà giải nói.

Lời vừa nói ra, mọi người tức khắc đại hỉ:

"Được được được, ý này hay!"

"Ai u, Thi ca ca nấu cơm rất thơm!"

"Thật tốt quá, ta mỗi ngày ngửi cơm Cố Tang tẩu gia, đã sớm thèm chết rồi!"

"Cha, Tử Nhi được ăn cơm Thi ca ca!"

"Đa tạ, đa tạ mọi người!" Hách Sắt ôm quyền liên tục nói lời cảm tạ, hai cái khuôn mặt đỏ rực, giống như ánh sáng mặt trời, ấm áp con tim.

Thi Thiên Thanh đứng bên Hách Sắt, lẳng lặng nhìn gương mặt tươi cười của mọi người, nghe âm thanh mồm năm miệng mười cười đùa xung quanh, khóe miệng khẽ giương, mắt giấu ở dưới tóc mái bên trong, ẩn ẩn chảy qua ánh nước long lanh.

*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh