Hồi 34 - Mọi người đồng lòng chuẩn bị yến tiệc, đêm say do rượu lộ bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùng ba tháng sáu, Tần lão gia ở ngỏ Tang Ti tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi.

Vừa mới bắt đầu sáng sớm, trước cửa Tần trạch đã có một phen cảnh tượng ngựa xe như nước náo nhiệt.

Tầng lớp hạ lưu, văn sĩ thư nhân, thương gia giàu có, anh hùng giang hồ, đủ kiểu đủ loại nhân vật đều giống như đột ngột từ dưới mặt đất xuất hiện tề tựu nơi đây, khiến cho con đường nhỏ hẻm Tang Ti chật chội đến nước cũng chảy không thông.

Mà Tần trạch lại chỉ phái ra hai lão trông cửa tiếp đãi, chậm rãi ung dung kiểm tra thiệp mời của khách, phàm là người không được mời, nhất định cấm không cho vào; thế mà người đến chúc thọ lại giữ quy củ một cách thần kỳ, những người liếc qua nhìn như nhân vật trong giang hồ hung thần ác sát, ấy vậy cũng không có người nào tranh cãi ầm ĩ, ngược lại vô cùng tuân thủ trật tự, bách tính xung quanh thấy vậy liên tục lấy làm lạ.

Mà so sánh với tiền viện Tần trạch mang cảm giác trật tự, Tần trạch sau bếp thì lại đầy mùi thuốc súng, âm thanh ồn ào.

*

"Thời gian chuẩn bị thọ yến cho Tần lão gia bắt đầu đếm ngược!" Hách Sắt đứng ở phía trên bàn chính giữa phòng bếp Tần trạch, hai tay chống nạnh, vẻ mặt ngưng trọng tuyên bố nói.

Dưới bàn, là các vị hàng xóm hẻm Tang Ti đến hỗ trợ, người người đều xắn tay áo lên, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

"Vương đại tẩu, Cố lão bản, Lã đại ca, kỹ năng dùng dao của ba người các ngươi tốt nhất, liền phụ trách thái rau!" Hách Sắt cao giọng to hướng mọi người bố trí nhiệm vụ.

"Được!", Nàng dâu Vương gia, Cố Tang tẩu cùng Lã Phó Lễ ba người đồng thời lên tiếng trả lời.

"Chu tiểu thư, Chu đại nương, mì thọ điểm tâm liền toàn quyền xin nhờ nhị vị!" Hách Sắt vừa quay đầu nói.

"Tiểu Hách ngươi yên tâm, nương ta tay nghề tuyệt đối là đỉnh nhất Nhạc An huyện!" Chu Vân Nương thản nhiên cười.

Chu đại nương một vòng mặc tạp dề: "Hừ, hôm nay ta cho các ngươi mở to mắt!"

"Tốt!" Hách Sắt giơ ngón tay cái lên, lại nhìn về phía mặt khác một bên, "Trần đại ca, Trần đại tẩu, hai người các ngươi phụ trách rửa rau!"

"Hảo!" Trần Thiết Giang gật đầu.

"Được thôi!" Trần đại tẩu nhếch miệng cười.

"Vương đại ca, ngươi như trước làm nghề của mình, phụ trách cắt thịt, mổ cá, a, còn có xử lý gà vịt!"

"Không thành vấn đề!" Vương Hoài Sơn vung tay lên cầm con dao.

"Tử Nhi, Tiểu Đông Tử, các ngươi hai người phụ trách phối đồ ăn, bày bàn!"

"Tử Nhi biết!"

"Hách đại ca, ngươi cứ việc yên tâm!"

Tử Nhi cùng Trần Đông Sinh dùng sức vẫy tay.

Hách Sắt gật gật đầu, hướng đến người bên cạnh là Thi Thiên Thanh gật đầu: "Thi huynh, việc hôm nay dựa vào huynh!"

Thi Thiên Thanh gật đầu: "A Sắt yên tâm!"

"Tốt!" Hách Sắt hai tay vỗ tay hoan nghênh, "Thời gian đến thọ yến Tần lão gia chỉ còn một canh giờ, mọi người nhanh nhẹn lên!"

"Được rồi!" Mọi người đồng thanh quát to, lập tức từng người đều đi đến vị trí công việc mà làm lu bù.

"Rửa rau cẩn thận, mấy rổ rau xanh bên kia ngâm lâu thêm một lát!"

"Đã biết, Tiểu Hách!"

"Thái rau đừng nóng vội, nhất định phải thái cho đẹp!"

"Không thành vấn đề!"

"Mì thọ phải làm cứng một chút, đào mừng thọ ngàn vạn đừng quên!"

"Này không cần tiểu tử ngươi nhắc nhở ta!"

"Tử Nhi, Tiểu Đông Tử, cẩn thận một chút, chớ mà ngã sấp xuống!"

"Hách ca ca (Hách đại ca) yên tâm!"

Hách Sắt xem xét mọi người trong bếp, từng câu nhắc nhở, mạnh miệng nhấn mạnh, vội đến cho mồ hôi đầy đầu, miệng đắng lưỡi khô.

Mọi người động tác ngày càng nhanh, vội thành một nhúm; trong lúc nhất thời, tiếng mọi người thét to, tiếng chặt thịt thái rau, tiếng bàn đĩa giòn vang giao thoa một chỗ, khí thế ngất trời.

Mà bên trong một mảnh náo nhiệt, Thi Thiên Thanh lẳng lặng đứng ở bệ bếp trước, trong tay nâng một quyển sách mỏng, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm chữ viết chi chi chít chít trong đó.

Tiêu đề trên tập sách, viết một hàng chữ to:

Thọ yến Tần lão gia, mười hai bàn, mỗi bàn mười món đồ ăn chính, mười món phụ.

Phía dưới thì là liên tiếp các thực đơn:

Ngũ phúc lâm ngôn thịt lợn kho;

Thọ bỉ Nam San rau xanh tươi;

Phúc thọ song toàn lượng sắc bàn;

Thiên hạ vô song Phật nhảy tường;

Bát tiên hầm thuốc đỏ...

(Bên trung toàn kiểu hay làm mỹ miều tên của các món ăn ý như kiểu món chân trâu trắng bên mình thì họ lại kêu là Hàn Thiên - nghĩa là thời tiết lạnh ^^)

Mỗi một món ăn phía dưới, đều tinh tế nêu ra cách thực hiện, phối nguyên liệu, độ lửa, yêu cầu, trọng điểm chú ý vâng vâng, mà mỗi một món ăn đều có điểm đặc sắc, khác với bình thường, đồ ăn nhìn thấy ở chợ cùng với thức ăn yến hội khác nhau một trời một vực, cũng có vài món đồ ăn đa dạng đến chưa từng trong thấy qua trên đời, làm người ta cảm giác mới mẻ.

Thi Thiên Thanh mắt ánh sáng loe lóe, giương mắt nhìn về phía thân ảnh màu nâu phụ trách điều hành ở trong đám người.

Nếu là đưa cho đầu bếp trên thế gian nhìn thực đơn, chỉ sợ chắc chắn kinh hãi như gặp thiên nhân.

Chính là ——

Vẻ nghi hoặc nhàn nhạt hiện lên lông mày Thi Thiên Thanh.

Chỗ thực đơn thiên kì bách quái này, chẳng lẽ thật sự là A Sắt tự mình nghĩ ra được, hay là —— đến từ nơi khác?

"Nguyên liệu Ngũ phúc lâm môn đây!" Tiểu Đông Tử bưng một cái thao lớn chạy vội tới bên cạnh người Thi Thiên Thanh, cao giọng nói, "Thi đại ca!"

"Được!" Thi Thiên Thanh đem tập sách nhét vào trong lòng, tay trái lật chảo rán dầu nóng hổi, tay phải bắt lấy đồ ăn trong thao vung tay bỏ vào chảo rán, mùi hương và tiếng rán dầu bay ra, món ngũ phúc trong chảo điên cuồng nhảy nhót, toả ra một mùi hương thơm ngon khiến cho người khác không khỏi chảy nước miếng.

Toàn bộ động tác của người trong phòng bếp đều đứng hình, nhất thời chợt lóe nhìn phía bóng lưng thẳng tắp trước bệ bếp, đồng thời nuốt một ngụm nước miếng.

Chỉ thấy trong tay Thi Thiên Thanh chảo rán linh hoạt tung hất, màu gia vị theo đó mà bay bổng, mùi hương thức ăn trong nồi bay vào mũi, sắc màu mê người, chỉ trong chốc lát, Thi Thiên Thanh nhấc chảo bên trong có màu sắc tuyệt đẹp lên nhắc nhở, hơi hơi đề âm: "Bày đĩa!"

"Đến đây!" Tử Nhi chạy tiến lên, tay chân lanh lẹ lập tức bày bố mười hai đĩa đồ sứ trên bàn.

Chảo có cán ở không trung như mây bay nước chảy lưu loát sinh động xẹt qua một đạo hương nồng, liền hoa lệ bày trí mười hai đĩa ngũ phúc lâm môn thịt kho, mỗi một khối thức ăn đều như kỳ trân dị bảo lấp lánh, mỗi một giọt nước sốt đều phát ra hương thơm thấm đẫm nhân tâm.

"Ực!" Tất cả mọi người trong phòng bếp không chịu khống chế nuốt một ngụm nước miếng.

"Lên đồ!" Hách Sắt chạy tới cửa cao giọng hét lớn.

Lập tức, một đội gia phó dũng mãnh ngoài cửa xông vô phòng bếp, một người nâng một mâm thức ăn nối đuôi nhau mà đi.

"Món tiếp theo!" Thi Thiên Thanh quay đầu cao giọng hô.

Mọi người ngay lập tức thức tỉnh trong mộng, vội vàng bắt đầu bận công việc của chính mình, chỉ là nước miếng trong miệng thật lâu cũng không cách nào ngừng chảy.

"Còn mười món chưa được lên nữa, moi người cố lên!" Hách Sắt vẻ mặt kích động, bay quyền bơm hơi nói.

"Hảo!" Mọi người đồng thanh hét lớn, mồ hôi ướt thẫm, Thi Thiên Thanh lật chảo toả ra mùi hương, một đường bay về phía tiền viện yến hội, hoà cùng với tiếng cụng rượu hợp thành một thể.

*

Tiếng trống đêm canh gõ tịch thanh thoát, ánh trăng bạc uyển chuyển chiếu về trời đông.

Giờ hợi đã qua, thọ yến Tần trạch đã sớm kết thúc, tiếng người ồn ào trong yến hội tan đi, lưu lại mảnh bê bối.

Mà ở trong bếp Tần trạch, tất cả đồ dùng trong bếp đã sớm chà lau sạch sẽ, trong phòng bếp trống rỗng, chỉ lưu lại Hách Sắt cùng Thi Thiên Thanh hai người sau cùng làm công tác dọn dẹp.

"Ôi u, hôm nay quả thực tựa như đi đánh trận, mệt chết!" Hách Sắt lau cái nồi sắt cuối cùng, lười duỗi cái thắt lưng căng cứng, đi đến cạnh cửa, ngồi xuống trên bậc cửa, hướng người trong phòng vẫy vẫy tay, "Thi huynh, đừng quét, tới nghỉ một chút đi."

Thi Thiên Thanh buông cái chổi trong tay, đi đến trước cửa, ngồi xuống bên cạnh Hách Sắt.

Hai người sánh vai tĩnh tọa chốc lát, bỗng nhiên đồng thời quay đầu, thốt ra một câu cơ hồ giống nhau như đúc.

"A Sắt (Thi huynh) hôm nay vất vả ."

Lời vừa nói ra, hai người đều ngẩn ra.

"Phụt!" Hách Sắt vui vẻ một trận.

Thi Thiên Thanh cũng cong khóe miệng lên.

Hai người lại quay đầu, nhìn về phía phía chân trời xa xăm.

Màu bầu trời đêm lam sẫm, ngân hà treo cao, phồn vinh sáng lạn, phảng phất dải băng trân châu thật dài, cứ thế lan rộng ra trên bầu trời.

Gió đêm từ từ dựng lên, lạnh lùng thổi đến tóc rối của Hách Sắt, khiến cho tóc mái thấm dầu Thi Thiên Thanh lung lay.

"Thi huynh."

"Ừ."

"Hôm nay thọ yến thành công rồi."

"A Sắt kế hoạch chu đáo, tất nhiên không lo."

"Thi huynh..."

"Hửm?"

"Tiền thực không dễ kiếm a..."

"Ừm —— "

Hách Sắt quay đầu nhìn thoáng qua gò má thanh mỹ bên cạnh, nhếch miệng cười, xoay người phía sau cửa lấy ra một vò rượu nho nhỏ, nhẹ nhàng lắc bình: "Thi huynh, uống không?"

Thi Thiên Thanh mắt hơi trợn tròn.

"Hắc hắc, lão tử vừa mới gọi tiểu đồng mang rượu ngon tới, rượu Tần trạch khẳng định là rượu ngon."

Trong bóng đêm, đôi mắt Hách sáng như sao, lòe lòe tỏa sáng.

Thi Thiên Thanh lộ ra ý cười trong suốt: "Được."

"Sảng khoái!" Hách Sắt lập tức chọc phá vò rượu, ngửa đầu một miệng rót xuống, "Phụt, khụ khụ khụ! Cay chết!"

Thi Thiên Thanh cười khẽ lắc đầu, theo Hách Sắt trong tay tiếp nhận vò rượu, khẽ nhấp một miệng, ánh mắt sáng ngời: "Rượu ngon."

"Này cũng coi là rượu ngon?" Hách Sắt nhè lưỡi, ngũ quan nhăn thành một nhúm, "Lão tử chắc là uống không quen, vẫn là Thi huynh tự mình uống đi."

Thi Thiên Thanh khẽ lắc đầu, lại uống đến ngụm thứ hai, chất lỏng cay cay hoà nhập yết hầu, chậm rãi ngấm vào toàn thân.

"Thật sự uống ngon sao?" Người bên cạnh vẻ mặt tò mò truy vấn.

"Ừm."

Thi Thiên Thanh gật đầu, lại nhấp một miệng, khẽ thở ra một hơi, giương mắt nhìn chân trời ngân hà.

Đêm lạnh như nước, gió mờ tựa khói, kết hợp với tiếng huyên náo của người bên cạnh, cùng nhâm nhi rượu, từng chút từng chút đi vào trong tim.

Thi Thiên Thanh lông mi dài vừa động, ngón ta vàng như nến y chậm rãi đưa vò rượu ra, từ trong lòng lấy ra thực đơn Hách Sắt chính tay viết, âm thanh như đêm sương, mông lung không rõ: "A Sắt, Thiên Thanh có một chuyện muốn hỏi."

"Bỏ đi, Thi huynh lại vậy nữa, lão tử không phải nói, thì cứ nói đi, đừng đột nhiên toát ra biểu cảm nghiêm trang như thế, thực sự không hợp với phong cách lão tử—— "

Giọng nói oán giận vang lên, lại mơ hồ có chút tiếng cắn đầu lưỡi ngắt chữ không rõ ràng.

Thi Thiên Thanh mơ hồ quay đầu vừa thấy, nhưng thấy người trước mắt, hai tay nâng gò má, một đường nhìn chằm chằm vào mình, chỉ là đôi ánh mắt có hơi say đắm, sắc mặt ửng hồng, trên mặt treo nụ cười khác hẳn so với ngày thường— — hình như, như có vài phần yêu kiều.

"A Sắt?" Thi Thiên Thanh kinh ngạc, "Ngươi say?"

"Say? Ha ha ha, làm sao có thể!" Hách Sắt khanh khách nở nụ cười, "Lão tử uống một tá bia đều không có việc, rượu thời cổ đại như vậy, lão tử có thể uống một vò lớn!"

"Rượu? Cổ đại?" Thi Thiên Thanh lông mi dài đột nhiên mở, ánh mắt tinh quang, nghi hoặc liên tục chôn sâu trong lòng tựa như một đám mây đen, hiện lên hàng lông mày nhíu lại, "A Sắt —— thực đơn của ngươi là từ đâu mà đến?"

"Thực đơn?" Hách Sắt hơi híp mắt cá chết, vui tươi hớn hở nhìn chằm chằm Thi Thiên Thanh, "Đương nhiên là đồ ăn lão tử ăn qua a. A, còn có trên tivi nữa, đúng đúng đúng, chính là trên chương trình tiết mục ẩm thực trên đầu lưỡi, oa, quả thực tuyệt, Thi huynh không xem qua thật sự là tổn thất lớn nhân sinh!"

Điện...thạch?*

(Tivi đồng âm điện thạch, Thi huynh là người cổ đại nên nghe không hiểu)

Thi Thiên Thanh mày kiếm nhăn lại, lại thấy một cảm giác không may theo sau lưng dâng lên, ngón tay chậm rãi nắm chặt thực đơn, cuối cùng không biết vì sao hơi hơi run đứng lên.

"Điện thạch là vật gì?"

"Ôi? Thi huynh ngươi nghe không hiểu a?" Hách Sắt mí mắt nửa mở, nghiêng đầu nhìn Thi Thiên Thanh, cười khanh khách, "Đúng rồi, Thi huynh ngươi đương nhiên nghe không hiểu, đó là những vật từ quê hương lão tử, hắc hắc hắc —— Phật viết, Thiên Cơ không thể tiết lộ... ừ, Thiên Cơ, Thiên Cơ..."

Nói xong, mắt hai mí cũng chầm chậm khép xuống.

Thiên Cơ không thể tiết lộ?!

Thiên... Cơ...

Thi Thiên Thanh ngón tay thốt nhiên nắm chặt, gắt gao đặt tại hai đầu gối, âm thanh như đêm: "A Sắt, ngươi quên hương ở... Nơi nào?"

"Quê hương?" Hách Sắt cố sức nâng mí mắt, đánh ngáp một cái, mông lung ánh mắt nhìn phía chân trời, nâng tay chỉ, cười hắc hắc: "Chính là bên kia... Khắp nơi đều có đèn neon..."

Thi Thiên Thanh chợt ngẩng đầu, kinh mắt trừng về phía trời: "Thiên, thiên giới? !"

"Đương nhiên, lão tử là siêu cấp anh hùng superman từ bầu trời rơi xuống! Ha ha ha ha ha!" Hách Sắt bày ra tạo hình siêu nhân phi thiên cười ha hả.

Thi Thiên Thanh thân hình hoảng loạn, ánh mắt run tán, trong mắt giống như ánh trăng mảnh khảnh vỡ vụn.

"Thi huynh, Thi huynh..." Hách Sắt híp mắt, nhìn Thi Thiên Thanh trước mắt hốt hoảng, "Ngươi gì, cái gì —— làm ——  làm sao vậy?"

Vỡ mắt chuyển hướng nhìn Hách Sắt, khàn giọng ẩn ẩn phát run: "A Sắt, ngươi... Chớ đừng lừa Thiên Thanh..."

"Cái rắm! Lão tử ngồi ngay đứng thẳng! Tuyệt —— tuyệt đối không nói dối!" Hách Sắt bá khí vén tay áo, vòng tay màu đen từ khuỷu tay phía trên trượt xuống, hùng hùng hổ hổ nói: "Nhìn thấy không, chính là đồ vật, đặc thù! Nó đem lão tử 'vèo' một cái đưa, đưa tới, về sau... Về sau khẳng định còn có thể đem lão tử 'vèo' một cái đưa trở về... về..."

Nói xong lời cuối cùng, Hách Sắt thân thể chợt nghiêng về phía sau, sắp hướng tới cánh cửa mà ngã vào.

Thi Thiên Thanh cánh tay bất ngờ đưa ra, một tay giữ lấy Hách Sắt, dừng một chút, nhấc đầu Hách Sắt nhẹ nhàng đặt lên hai đầu gối của mình, ánh mắt không tự chủ được chuyển hướng về phía vòng tay màu đen.

Dưới tinh quang, vòng tay đen phản chiếu ánh sáng, chậm rãi lưu chuyển, phảng phất bên trong đầy trời tinh tú.

Ngón tay vàng như nến chậm rãi đưa đến, run run vừa chạm vào, tựa như điện giật vội thu trở về.

Lưu lại xúc cảm đầu ngón tay, ẩn ẩn nóng lên, không phải thạch không phải ngọc, không phải kim không phải đồng, thậm chí, thậm chí là vật mình chưa bao giờ gặp qua.

Thân hình thẳng tắp chậm rãi lui về phía sau, tựa vào khung cửa đằng sau.

Con ngươi trong như suối im lặng nhìn trời, hào quang bên trong phai mờ, giống như ánh đêm mờ mịt, thâm trầm nồng đặc.

Gió đêm lạnh lẽo như nước, phẩy qua bóng lưng cứng ngắc Thi Thiên Thanh, theo đó thành tinh quang vòng xoáy bay ra, quét về phía đám bụi cây rậm rạp bên sườn phòng bếp, thổi tán một cành lá khô, lộ ra một đôi giày vải mộc mạc không hoa mĩ.

Một tiếng cười khẽ ở trong đêm tối như mực đè thấp vang lên:

"Thú vị, thật là thú vị..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh