Hồi 37 - Anh hùng cứu học giả, quyên góp tiền giúp người khó khăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng nhỏ mờ tối, Hách Sắt đầy mặt kinh ngạc nhìn phía Văn Kinh Mặc bên cạnh: "Ui, Văn thư sinh, sẽ không... là cái kia... Giả thần giả quỷ Thiên Cơ đạo nhân chứ..."

Văn Kinh Mặc sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, con ngươi như mắt nai tràn đầy kinh sợ, trên mặt lại hiện lên vẻ mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh, đứng dậy hướng Hách Sắt ôm quyền, định thanh nói: "Bên ngoài chính là bạn cũ tiểu sinh tới chơi, Hách huynh trước tiên ở trong phòng tạm nghỉ, tiểu sinh đi xem xét về ngay."

Nói xong, liền vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, chỉ là lúc sắp đi tới cửa, chân dưới bị mắc dưới ngưỡng, nhất thời lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã sấp.

Hách Sắt cả kinh: "Cẩn thận!"

Văn Kinh Mặc một tay đỡ lấy khung cửa, đứng vững ưỡn ngực, bước chân ra cửa, quay đầu hướng Hách Sắt cười trấn an, chậm rãi mở cửa.

Ánh mặt trời nghịch ngợm ngoài cửa, vẻ tươi cười suy yếu như có như không, tựa như gió thổi là tan biến theo.

Hách Sắt nheo mắt, hai bước chạy tiến lên muốn theo sau ra cửa, tay chạm đến ván cửa, lại do dự .

Ổn định ổn định! Lão tử với thư sinh này quen biết còn không tới một ngày, hoàn toàn không biết chi tiết về người ta, bên ngoài đến cùng là tình huống gì cũng không rõ ràng, vẫn là kiên cường không ra mặt, trước mắt quan sát rồi tính tiếp.

Nghĩ vậy, Hách Sắt liền thu hồi chân, chạy ngang đến phía trước cửa sổ, vén lên khe nho nhỏ trên khung cửa sổ, nhìn ra phía ngoài.

Chỉ thấy bên trong tiểu viện, ba hán tử mặt đen hung thần ác sát đứng đó, tên cầm đầu mặt mũi dữ tợn, mặc một bộ áo khoác hở ngực, trên ngực, có một hình vết sẹo chữ thập; phía sau hai người cũng là tạo hình giống nhau, vẻ mặt hung dữ, vây quanh Văn Kinh Mặc ở chính giữa.

Chao ôi, này quả thực chính là đoá hoa mai vô tội đáng thương bị bầy sói xung quanh dồn vào đường cùng.

Hách Sắt đột nhiên cảm thấy lương tâm bất an.

"Ui, này không phải Văn công tử của chúng ta sao, thế nào, nửa tháng qua, bạc tích nhiều chứ?" Tên đại hán cầm đầu lắc vai hỏi.

Văn Kinh Mặc đứng bên trong ba người, hai tay ôm quyền, thi lễ thật dài: "Mao đại ca, tiểu sinh đã tận lực, nhưng, nhưng là đã nhiều ngày không có khách đến mua, hi vọng các vị đại ca cho thêm mấy ngày."

"Cho thêm mấy ngày?" Đại hán được xưng là Mao đại ca cười lạnh một tiếng, "Văn công tử, ngươi lần trước cũng nói y chang vậy, ta Mao Hồng Khánh xem ngươi nói chuyện coi như thành thực, nên tin ngươi, cho ngươi thêm nửa tháng, nhưng mà Văn công tử, chuyện này nếu mà còn kéo dài thêm nữa, năm mươi hai lượng ngươi đánh bạc, sẽ nhân đôi!"

Nợ năm mươi hai lượng bạc?!

Phòng trong Hách Sắt dự thính lập tức cả kinh.

Chao ôi, không thể tưởng được Văn thư sinh nhìn nhu nhu nhược nhược, thế mà lại là dân cờ bạc?!

Trong viện Văn Kinh Mặc nghe được lời ấy, so với Hách Sắt còn giật mình hơn, đột nhiên ngẩng đầu, kinh hô một tiếng, sắc mặt biến trắng bệch như tờ giấy,

"Năm, năm mươi hai?! Sao, làm sao có thể, không, không phải chỉ có năm lượng sao?"

Tiếng này vừa hỏi, ba đại hán lập tức cười ha hả.

"Năm lượng? Văn công tử, ngươi nằm mơ đi!"

"Không sai, ngươi vì tên đồng môn kia lúc ký giấy bảo lãnh vay nợ lúc đó là chỉ có năm lượng."

"Nhưng đây đã một tháng trôi qua, tiền lời đã sớm tăng thành năm mươi hai lượng!"

Hoá ra là giúp người đứng ra bảo lãnh ——

Hách Sắt âm thầm líu lưỡi: Văn thư sinh này đầu chớ không phải là du mộc ngật đáp[1] chứ? Thế mà còn thay người bảo lãnh mượn nợ đánh bạc?! Càng khốn nạn hơn là, chỗ cho mượn bạc này còn cho vay nặng lãi! Tào lao không chịu được!

"Ngươi, các ngươi đây là cướp bóc!" Văn Kinh Mặc tức giận đến sắc môi biến tím, cả người phát run.

"Không sai, Mao Hồng Khánh ta chính là cho vay cướp tiền!"

Đại hán tên là Mao Hồng Khánh một tay nhấc cổ áo Văn Kinh Mặc, mang thân hình nhỏ gầy Văn Kinh Mặc nâng lên cao, dựng thẳng lông mày hung ác cười nói: "Văn Kinh Mặc, thiếu nợ thì trả nợ, thiên kinh địa nghĩa, tên đồng môn kia của ngươi trốn nợ, ngươi là người bảo lãnh thì cho dù đập nồi bán sắt cũng phải đem năm mươi lượng bạc trả lại cho ta!"

Nói xong, liền một tay nhấc Văn Kinh Mặc hung hăng ném xuống.

Văn Kinh Mặc thân hình gầy yếu liền như một tờ giấy mỏng, vèo một chút bay đi, hung hăng đụng vào cạnh tường nằm lên trên đống củi vỡ, rên ra một tiếng kêu đau đớn, co rụt dưới đất, nửa ngày thân thể mới có thể miễn cường chống đỡ bò lên.

"Xin, xin cho thêm mấy ngày..."

Ánh mặt trời phía tây nghiêng ngả chiếu xuống, thư sinh nhỏ gầy run run cánh tay cố gắng ôm quyền, sợi tóc hỗn độn thành một mảnh, cổ áo cũng không biết khi nào bị cành củi cắt đứt thành một đường, hiện ra cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh tế, phối hợp cùng con ngươi giống như nai con mất đi tiêu cự, ôn hòa hiện rõ trên khuôn mặt trắng bệch, cùng với vết bầm tím nhỏ ngay khóe miệng kia, xem ra, xem ra quả nhiên là làm người ta suy nghĩ viển vông...

"Ực!" Hách Sắt bên trong không tự giác nuốt một ngụm nước miếng.

Mà đồng thời cùng làm ra hành động tiếng động y chang Hách Sắt, còn có ba người đòi nợ bên ngoài phòng kia.

"Mao đại ca, ta xem tiểu tử này nghèo đến không còn gì hơn, khẳng định là không trả nổi mấy lượng bạc, bất quá, bộ dáng này coi như có thể qua mắt."

"Không sai, ngươi xem này khuôn mặt nhỏ nhắn, còn có eo nhỏ, nếu là bán đi làm tiểu quan, nói không chừng còn có thể bán giá tốt!"

Phía sau Mao Hồng Khánh hai người một trái một phải nảy ra chủ ý xấu xa.

Mao Hồng Khánh sờ cằm, hí mắt đem Văn Kinh Mặc quét một vòng, bước lớn tiến lên, kéo cổ áo Văn Kinh Mặc ra, chợt lóe lộ ra cười xấu xa: "Ý kiến hay, nhìn bề ngoài chắc chắn có thể bán ra giá tốt đó! Ha ha ha ha!"

Trong tiếng cười lớn, Văn Kinh Mặc ánh mắt tan rã, ý thức chuyện không rõ ràng, hai tay chỉ biết gắt gao cầm lấy cổ áo của mình, liều mạng trốn về phía sau, nhưng mà kết quả chỉ khiến cổ áo bị kéo một khoảng lớn hơn nữa, mắt thấy cảnh xuân sắp lộ ra ngoài.

Ba đại hán tiếng cười càng vang, ẩn ẩn còn mang theo âm thanh dâm loạn.

"Ôi u, xem bộ dáng nhỏ nhắn này, đây là làm cho người ta tâm sinh thương tiếc!"

"Đại ca, tiểu đệ ta còn chưa hưởng qua tư vị như vậy, nếu không, hay là nhường tiểu đệ ta mở hàng?!"

Nói như thế, liền thấy đại hán trong đó lấy tay hướng đến Văn Kinh Mặc mở rộng cổ áo hòng sờ soạng...

"Tung!!"

Nhưng vào lúc này, chợt nghe một âm thanh lớn, ván cửa nhà tranh ầm ầm ngã xuống đất, cỗ khói bụi lớn bay tứ tung.

Ba đại hán lập tức kinh hãi, bỏ mặc Văn Kinh Mặc lui về phía sau một bước, nhất tề trừng mắt vào hướng ván cửa ngã xuống.

Chỉ thấy trong ánh dương bụi bậm, giống như cơn bão, cuồn cuộn tản ra bốn phía, hiện ra một thân hình vĩ đại —— mắt cá chết dữ tợn hiện lên ánh đỏ, phỉ khí hắc ám trải rộng toàn thân, vác cái bàn có chân gãy dũng mạnh anh hùng bước ra khỏi cửa.

"Lão tử bình sinh hận nhất hai chuyện, thứ nhất, đùa giỡn mỹ nhân, thứ hai, ỷ mạnh hiếp yếu, thật sự là không khéo, các ngươi đem này hai vụ việc làm hết trong một lần!"

Hách Sắt mạnh mẽ nhấc mắt, mắt cá chết trung ác bắn phá tinh quang, trong tay nâng bàn gãy một chân nâng cao, vừa hét vừa xong tới.

"Oa da da da da da! Xem chiêu!"

Ba người đại hán biến sắc, cấp tốc lui về phía sau, bày ra trận hình một trước hai sau, cẩn thận ứng chiến.

Hách Sắt chân bàn gãy trong tay liền như một trận gió mạnh, gào thét mà đến, hô một chút đánh về phía mặt Mao Hồng Khánh.

Mao Hồng Khánh sắc mặt rùng mình, lui về phía sau một bước.

Chân bàn mang theo khí thế kinh người cứ thế mà bay qua —— không trung .

Quyền công kích thứ hai ngay lập tức xong tới, tất nhiên là hướng về phía mặt Mao Hồng Khánh.

Mao Hồng Khánh ngẩn ra, nhẹ di chuyển một bước.

Chân bàn cùng với sát khí bắn ra bay vào —— lại không trung ...

Ba người liếc nhau, đồng thời hiện ra ý cười lạnh.

Ngay sau đó, mắt thấy Mao Hồng Khánh đột ngột tiến bước lên, thừa dịp Hách Sắt lần ba đánh tới, một tay vươn ra không khí, gắt gao bắt lấy chân bàn.

Hai người phía sau bất ngờ chạy lên, một trái một phải đồng thời tung quyền, hung hăng đánh vào trên bụng Hách Sắt.

"Ôi!"

Hách Sắt chỉ cảm thấy bụng đột nhiên đau nhức, đại não trắng xoá, thân hình theo không bay ra thật xa, hung hăng ngã xuống mặt đất.

"Ô ô u, tên phiền phức không biết từ chỗ nào đi ra, thật sự là không muốn sống nữa sao!"

Tiếng cười lạnh Mao Hồng Khánh từ đỉnh đầu truyền đến.

Hách Sắt ôm bụng ngẩng đầu, hai mắt lập tức rạn nứt.

Mắt thấy thiết quyền xông tới nhanh như ngọn lửa, nhắm vào mũi của mình mà bay tới.

Ngay thời khắc cọng tóc treo chuông này, một tiếng quát chói tai vang lên, khiến Mao Hồng Khánh ngừng động tác.

"Dừng tay! Ta theo các ngươi đi!"

Mao Hồng Khánh dừng tay, Hách Sắt trừng mắt, nhất tề nhìn về phía thư sinh yếu đuối.

Nhưng thấy Văn Kinh Mặc hai mắt đỏ bừng, sắc mặt biến xanh, đôi môi run rẩy không ngớt: "Ta, ta theo các ngươi đi, các ngươi chớ đừng liên lụy người khác!"

Ba đại hán liếc nhau, lập tức cười ha hả, đi đến bên Văn Kinh Mặc.

"Ha ha ha ha, Văn công tử quả nhiên là người đọc sách, thật sự là biết đúng sai!"

"Yên tâm, Văn công tử, chúng ta nhất định chọn cho ngươi chỗ tốt!"

"Tới đây tới đây, nhanh nhanh đi thay y phục, tắm sạch sẽ thơm tho mới bán được giá tốt."

Mao Hồng Khánh vẻ mặt cười quỷ dị đi đến trước mặt Văn Kinh Mặc, nâng tay muốn chỉnh lại cổ áo cho Văn Kinh Mặc.

Văn Kinh Mặc hung hăng đẩy Mao Hồng Khánh ra, cúi đầu tự mình sửa lại cổ áo, cất bước tiến lên, hướng tới Hách Sắt quỳ trên mặt đất ôm quyền, lạy thật dài.

"Hách huynh, tiểu sinh như vậy cáo từ, về sau nếu có, nếu có hữu duyên, sẽ cùng Hách huynh phẩm trà."

Hách Sắt bình tĩnh nhìn đầu Văn Kinh Mặc nghiêng xuống, chiếc cổ thanh tú hơi phát run, run đến Hách Sắt toàn bộ trái tim đều như nhảy dựng lên.

Trước mắt từng trận biến thành màu đen, màng tai ong ong kêu vang, quanh thân máu sôi trào, hệt như trở lại cái đêm ánh lửa máu me đầy trời ——

Không được, không được không được không được!

Lão tử không thể giẫm lên vết xe đổ!

Lão tử phải bảo vệ huynh đệ! Bảo hộ bằng hữu!

Hai mắt cá chết theo luồng ánh lửa theo bất ngờ lượng dựng lên, tức thì cháy toàn thân.

Hách Sắt mạnh tìm mòn tay, một tay nắm cổ tay Văn Kinh Mặc.

"Hắn thiếu tiền, lão tử thay hắn trả!"

*

Hách Sắt trong tay nắn bóp giấy vay nợ, xem thư sinh trước mắt khóc to khóc nhỏ, chỉ cảm thấy nhất đầu lưỡng đại [2].

"Tiểu, tiểu sinh làm phiền hà Hách huynh, tiểu sinh, tiểu sinh thẹn với thánh nhân dạy bảo, tiểu sinh thẹn với thiên địa, thẹn với phụ mẫu, thẹn với..."

"Được rồi được rồi..." Hách Sắt dài thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Văn Kinh Mặc, "Tiền tài chính là vật ngoài thân, cái gọi là tiền mất rồi cũng quay lại, huống chi có thể cứu Văn thư sinh ngươi một mạng, coi như là trả giá công bằng."

"Nhưng, nhưng mà..." Văn Kinh Mặc đỏ mắt nhìn Hách Sắt, "Những năm mươi lượng bạc..."

"Đúng vậy, năm mươi lượng bạc, đổi lại được tờ giấy ghi nợ này." Hách Sắt nhìn lướt qua giấy vay trên tay, thở dài, "Ta nói này Văn thư sinh, ngươi về sau cần phải để tâm nhiều hơn, đừng ngốc hề hề giúp kẻ khác làm người bảo lãnh nữa."

"Trương huynh cùng tiểu sinh có ba năm kết nghĩa huynh đệ, thường hay hẹn ngâm thơ làm phú, ngắm trăng ngắm hoa..." Văn Kinh Mặc mắt thấy Hách Sắt nhìn mình như muốn đốt cháy, càng nói càng nhỏ giọng, cả người đều co lại thành một nhúm.

Hách Sắt vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay đem giấy vay nợ xé đi, ném qua một bên.

"Hách, Hách huynh?!" Văn Kinh Mặc vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hách Sắt.

"Thế nào, còn giữ làm kỷ niệm hay gì?" Hách Sắt vỗ vỗ tay nói.

Văn Kinh Mặc nhìn chằm chằm kia giấy nát kia nửa ngày, đột nhiên sắc mặt trầm ngâm, hai bước đi đến  bên bàn gãy chân, tay cầm bút lông nhấc lên, lục ra một trang giấy, thoăn thoắt, không đến chốc lát, đã viết một tờ chữ đầy trang, đưa cho Hách Sắt.

"Cái gì đây?" Hách Sắt tiếp nhận vừa thấy, nhất thời ngẩn ra.

Mắt thấy trên giấy chữ viết đoan chính đẹp đẽ, phảng phất núi cao kiên cường, phong tư bất phàm, chỉ là nội dung có chút sát phong cảnh, đúng là tờ giấy nợ Văn Kinh Mặc mượn Hách Sắt năm mươi lượng bạc khi nãy.

"Hách huynh, năm mươi hai lượng bạc tiểu sinh mượn Hách huynh, cho dù là cuối cùng đến cả đời tiểu sinh dành dụm, cũng sẽ mang trả lại Hách huynh!" Văn Kinh Mặc đứng trước mặt Hách Sắt, lạy dài đến, định thanh nói.

Hách Sắt cầm giấy vay nợ, nhìn thoáng qua thư sinh ngay thẳng trước mặt, mỉm cười, sảng khoái đem giấy vay nợ gấp lại cất vào trong lòng, nhướng mày cười: "Được, ta sẽ chờ Văn thư sinh ngươi tới trả tiền!"

Văn Kinh Mặc lưng thẳng đứng dậy, hướng Hách Sắt mỉm cười.

Nụ cười kia ôn hòa mềm mỏng, giống như gió nhẹ thổi vào mặt, làm người ta tâm tình thoải mái.

Hách Sắt chớp mắt cảm thấy năm mươi lượng bạc tiêu pha này quả thực rất đáng.

"Hách huynh, nếu không ghét bỏ, không bằng ở lại hàn xá ăn bữa cơm thường?" Văn Kinh Mặc đề nghị.

"A! Cơm! Cơm!" Văn Kinh Mặc nhắc tới mới tỉnh, Hách Sắt lập tức nhớ tới chính mình là ra cửa để mua đồ ăn, nhảy người lên vừa thấy sắc trời, đã là lúc mặt trời ngả về tây, lập tức vội vội vàng vàng, hướng Văn Kinh Mặc ôm quyền, "Văn thư sinh, lão tử còn có chuyện quan trọng trong người, hôm nay không tiện hàn huyên, ngày khác ngày khác!"

Nói xong, liền vội vàng hướng ngoài cửa rời đi.

"Hách huynh!" Văn Kinh Mặc truy sau lưng Hách Sắt, vẻ mặt không tha, "Khi, khi nào tiểu sinh mới có thể tái kiến Hách huynh..."

"Nếu là có việc tìm ta, cứ đến hẻm Tang Ti quán trà Tang gia." Hách Sắt quay đầu cười nói.

Văn Kinh Mặc ngẩn ra, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười xán lạn, ánh mắt như nai con lòe lòe sáng lên, trong như dòng suối, ôm quyền:

"Hách huynh đi thong thả."

"Được rồi!" Hách Sắt vung tay lên, vội vàng đi ra cửa lớn.

Đợi đi ra rất xa, quay đầu nhìn lại, chợt lóe thân hình màu ngà vẫn như cũ lẳng lặng đứng im ở viện cửa nhìn theo mình, ôn hòa tươi cười dưới ánh trời phía tây, tựa như một bức ảnh tĩnh xinh đẹp.

Hách Sắt cảm thấy tâm tình hôm nay thực tốt.

___________
[1] Du mộc ngật đáp: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là rễ cây rối cứng - ẩn dụ suy nghĩ bướng bỉnh -(không hiểu sao lại dùng từ này, có lẽ dùng từ lo bao đồng hợp hơn hmmm..)

[2] Nhất cái đầu lưỡng cái đại: kiểu gặp một vấn đề lớn, lớn tới nổi không cách nào giải quyết, đau đầu vì vấn đề này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh