Bạch Tuyết và Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bánh táo

8.

Mùi vị ngọt thanh từ táo rừng ngay đầu lưỡi quyện lại với hương thơm béo bùi của bơ sữa, như đang reo múa một bản hoà ca dễ chịu nhảy nhót trong khoang miệng nhà vua.

Ngọt ngào.

Ngay cả huyệt đạo nhỏ nhắn chật hẹp này cũng toả ra hương vị thanh tao tựa bánh táo.

"A~ hức ~ Lưỡi của ngài... đừng liếm nữa"

Chiếc quần âu màu đen không phù hợp cả gan che đi đôi chân thon thả trắng mơn mởn thơm bùi rơi trên sàn nhà, cặp mông tròn trịa dưới cái nắng chiều dịu nhẹ rọi rõ từng lớp lông tơ mảnh mai trên làn da run rẩy vì lạnh.

Lưỡi của đức vua thật lạnh.

Giống thanh kiếm uy dũng sắt lạnh lướt qua da. Mang theo khát cầu tham luyến dung tục, đầu lưỡi nấn ná ngay lớp da nhăn nheo bao bọc ngoài lỗ hậu, lướt xuống phần thịt mềm của tinh hoàn nhô lên như túi nước, hút lấy chùn chụt. Liếm đến chán, lưỡi dài anh dũng truy quét vào hang động thần bí mềm mại, đút thật sâu, đảo vòng như con sâu béo núc ních quẫy đạp trong kén tơ nhỏ hẹp, hút lấy sồn sột giống thưởng thức một bát súp ngon lành.

"Bé con, em quả là món quà trời ban"

"Chỗ nào cũng thơm mùi táo, hừm... ngọt đến ngây ngất"

Ngón chân yếu ớt tiếp xúc bằng lớp da dưới móng nâng đỡ mông tròn vừa tầm miệng của đức vua, cả nửa thân trên nằm rạp lên bàn, Bạch Tuyết chính là món bánh táo thượng hạng mà đức vua thưởng thức trước chiều tà.

"Ư~ em thấy lạ lắm... a~ em... có cảm giác... á! Có thứ bắn ra ... ưm... xin ngài đừng liếm nữa... hức~"

Bàn tay tuốt dọc tính khí bé bỏng bị cạ đến căng cứng dưới thành bàn, đức vua chỉ sợ lúc ngài ngậm lấy, gậy nhỏ không chịu được có khi lại tan ngay trong miệng.

"Đừng sợ bé ngoan... đấy gọi là thiên đường"

Tiếng trả lời trầm thấp xen kẽ những âm thanh lép nhép khuấy đảo lỗ sau liên tục, cặp đùi mịn màng giật nảy liên tục, cổ họng nỉ non như bật khóc.

"Hức ~ A! "

Phụt một tiếng, tinh dịch tràn trề bắn vào lòng bàn tay nam tính của đức vua, ngài luyến tiếc rê lưỡi từ khe mông dọc theo đốt sống cổ, cảm nhận làn da chuyển dạng xù xì vì cơn lạnh sống lưng kéo đến. Cả cơ thể người áp lên dáng hình bé bỏng, bàn tay to ôm lấy bụng phẳng, thủ thỉ bên vành tai.

"Em xem, lần đầu này em bắn thật nhiều."

Nói rồi đức vua đưa lên liếm láp sạch sẽ, khiến Bạch Tuyết sợ hãi tóm lấy tay người.

"Đừng mà! Bẩn... sẽ bẩn lắm..."

Đức vua bật cười, xoay người trước mặt lại mân mê cặp mông đầy đặn như nhào bột, cạ má lên tóc mai của đứa trẻ non nớt nhìn ngài với ánh mắt long lanh trìu mến. Bàn tay vua đan vào bàn tay em, ngài nói.

"Không bẩn. Tất cả mọi thứ của em ta đều thích. Từ mắt của em, gò má em, môi em...

Nói đoạn ngài lướt tay còn lại đến đầu nhũ ửng đỏ căng cứng, trêu đùa khảy lên hai cái.

"Cả núm vú xinh đẹp, hay là dâm dịch túa ra vì sảng khoái. Đều là mĩ vị đối với ta"

Trái tim dường như được đụng chạm âu yếm bằng những lời ngon ngọt làm từ mật, Sanghyeok cọ hai đùi lại vào nhau, bẽn lẽn nhìn lên đức vua.

"Vậy... ngài hãy dạy em ... cách ... trở thành của ngài đi"

9.

Ý loạn tình mê xuyên phá lớp da thịt trắng mềm cuốn lấy trí óc đức vua, lập tức bế thốc cơ thể ôm đến ghế bành đọc sách ngay góc phòng, ngài đặt búp bê sứ lên người, quấn chặt vòng eo để áp mặt lên bờ ngực phẳng phiu cách một lớp vải bông. Hít lấy hương thơm của núi rừng ngập tràn trong khoang ngực. Bàn tay thiếu kiên nhẫn trượt qua từng nấc da thịt, để cặp mông tròn trịa cạ vào đũng quần nhô cao. Mỗi một lần cảm nhận được cự vật trượt qua khe mông chạm vào cửa sau là một lần Sanghyeok ngứa ngáy liên hồi.

"A~ Mn~ Của ngài thật vĩ đại..."

"Đừng lo bé ngoan, sẽ cho em nuốt trọn"

Chiếc quần âu đắt tiền quăng quật lên sàn nhà, Sanghyeok nghe được tiếng bạch cùng cảm nhận có vật cứng đánh vào mông sau. Thứ đó thô to, nóng bỏng, không kiềm được lại muốn nhấp nhỏm cạ liên tục vào dị vật đầy gân guốc ấy.

Đức vua chẳng rỗi việc, vừa mút lấy núm hồng qua lớp vải bông mỏng manh, vừa dạy dỗ mèo con cách cưỡi ngựa thật phóng khoáng. Đầu khấc trơn láng bắt đầu thăm dò hệt một lính gác chăm chỉ nhấp nhô nơi lỗ nhỏ.

"Ang~ của ngài... lớn quá~ sẽ rách mất ...ưn~"

Miệng hồng dối trá khước từ sự xâm nhập của đại trượng nhưng cơ thể lại thành thật tự động lắc nảy nhẹ nhàng, càng lúc nuốt càng sâu.

"Sanghyeok... ngoan. Hạ mông một chút nữa"

"Mmn~ sâu ... bụng em nóng lắm...ha~"

Bàn tay giữ lấy gương mặt nhăn nhó vì tiếp nhận dương vật quá cỡ lần đầu tiên tiến công vào lỗ hậu mười mấy năm chẳng ai liếm đến, đức vua nút lấy lưỡi nhỏ để ngăn sự phàn nàn và biến chuyển nó thành âm thanh dâm dục đĩ điếm mê người.

"Á! Ang! A! A!"

Tay đức vua chặn ép liên tục phần võng lưng ngay xương cụt, ép buộc phần mông đít trắng trẻo nâng lên hạ xuống không ngơi nghỉ, vang ra tiếng bạch bạch dung tục. Hai gối quỳ kẹp hai bên, gậy thịt to lớn đâm rút chẳng luyến tiếc, chỉ hận không thể đâm lủng ruột gan, khiến bảo bối trong tay một lòng nhung nhớ cự vật uy dũng của hoàng gia.

"Sanghyeok, bên trong của em đẫm nước hệt như của một ả đàn bà. Quá dâm tiện! Em thích đến vậy à?"

"A a ... là vì mnn ... của ngài ...á! Đâm em... nhanh quá ... ưn~ Á!"

Nơi giao phối trần trụi bắt đầu sủi bọt, dương vật nhỏ nhắn của Bạch Tuyết lủng lẳng trước bụng như trái mướp non bay phất phơ trong gió. Đến khi bị gậy thịt của nhà vua giã tê rần tuyến tiền liệt, cả người chịu không nổi đến mức khóc nấc lên, giật nảy bụng dưới và lên đỉnh thêm một lần.

"Ngựa của em vẫn còn chưa đến nơi mà, bé con"

Đức vua liếm lấy nước bọt lăn lên yết hầu mơn mởn, bàn tay bấu lấy một bên mông ép người bên trên tiếp tục nhấp hông đến khi ngài cho phép dừng.

"Nhanh nữa lên"

"Á! A! A! Đừng! Ang! Nhanh... quá! Ư!"

Rãnh mông bị kéo căng sang hai bên nuốt lấy côn thịt như rìu đốn gốc cây, sức lực mạnh bạo của nhà vua thúc cự vật và phang thật mạnh vào lỗ huyệt ướt nhẹp đỏ hỏn. Người bên trên khó làm chủ chính mình, nhìn thấy dưới bụng nhô lên xẹp xuống hình dạng tính khí trướng căng dai dẳng, khóc lóc không thôi. Đầu óc xây xẩm chỉ kịp thấy ráng chiều ngoài cửa sổ đã rọi vàng một mảnh vườn, nhuộm lên gam màu nóng nảy nhức mắt cả căn phòng, trong thành ruột mềm nhũn cảm nhận chất dịch nóng ấm phun trào đặc sệt, tự khắc cau mày rên rỉ.

"Hức! A~ ha~ mn..."

Bắp đùi được một trận run rẩy kịch liệt, co bóp dịch thể trắng đục lên lỏi đến nơi giao phối. Bóc một tiếng, cự vật tuột ra, chừa đường cho dâm dịch tuôn trào như suối chảy.

"Từ giờ đến nửa đêm, ta sẽ dạy em cách để làm một người lớn hoàn chỉnh"

Hôn đôi môi hồng nhuận ẩm ướt tựa người vào ngực mình, khu rừng già lần đầu tiên đón chào loại âm thanh khác lạ tách biệt với tiếng kêu của muôn loài thú vật sinh sống tại nơi đây.

10.

Chẳng đến nửa đêm. Cây sáo nhỏ mà tiểu yêu tinh Minseok dặn dò nếu có việc nguy hiểm phải báo ngay cho bọn họ biết kịp quay về, giờ đã nằm lăn lóc dưới chân bàn trà ngay dưới phòng khách.

Còn người được dặn dò, cả cơ thể chẳng còn chỗ nào là phù hợp với cái tên Bạch Tuyết nữa. Nhuộm lên loang lổ vết cắn mút hồng tím khắp người, vật nhỏ ngoan ngoãn đang bận rộn vắt cổ chân qua khuỷu tay chắc nịch khoẻ khắn của đức vua anh minh, ngậm nuốt dương vật chằng chịt gân đâm rút không ngừng nghỉ.

Đã qua bao lâu rồi, Sanghyeok chẳng rõ. Cổ họng bám trụ vào chút nước bọt trong khoang miệng để rên rỉ nức nở mấy giờ liền đến khản đặc. Lỗ hậu triệt để bị tách mở lỏng lẻo đỏ au, nhưng thành ruột vẫn dai dẳng co bóp bao bọc thật chặt lấy gậy thịt dũng mãnh.

"Sanghyeok... thật muốn làm em đến hỏng người. Muốn đâm em cho đến khi mang thai hoàng tử của chúng ta... ha~"

"Hức~ nam nhân ... A! Không thể... Ư! Mang thai ... Á!"

Phía bên ngoài tối đen như mực, bên trong phòng vốn cũng chẳng cần ánh đèn, nhưng vì tham luyến dáng vẻ dâm dục uốn éo ngậm nuốt tính khí căng trướng của mình, đức vua đã mở toang cửa phòng, cho phép ánh trăng soi rọi lên thân thể ngọc ngà đẫm mùi nhục dục. Trên lưng bậc anh quân cũng chẳng kém cạnh mà chi chít những vết cào muốn tứa máu.

Tóc mềm đen nhánh rung động trên nệm giường, chốc chốc lại được trao đổi môi lưỡi triền miên và nghẹn ngào nức nở nơi cuống họng. Đức vua vẫn không ngừng buông lời trêu chọc dâm loàn qua hơi thở nặng nề.

"Em vẫn siết chặt như vậy... hà~ đâm đến khi nửa đêm... cầu hôn em làm vợ của ta... Hừ...Hoàn hảo"

Dường như đồng thuận với những gì người trên thân bày tỏ, Sanghyeok càng nâng hông cao hơn để Jihoon được đà dồn dập thúc cự vật ngày một nhanh. Không biết đã qua bao nhiêu cao trào và đây là lần lên đỉnh thứ bao nhiêu, chỉ biết nếu quy ước về cách thụ thai, chắc đã đủ để cho ra đời một đoàn vệ binh nghiêm trang.

Ngay lúc này, rừng hoang nổi gió rít gào, chim muôn uốn lượn trốn về tổ, trên mặt đất dày đặc cỏ và muôn hoa, tiếng vó ngựa lao vút như xé rừng mà xông thẳng đến chốn này.

Sanghyeok biết có chuyện sắp đến, nhanh chóng siết chặt lỗ sau kích thích người bên trên mau phóng thích lần nữa. Cậu vươn lưỡi liếm lấy vành tai ngài, day day phần thịt mềm nơi dái tai. Như chạm phải chỗ ngứa, đức vua sảng khoái gầm một tiếng, thúc một cú thật đau ngay nơi giao hoan, lại bắn thêm không ít hạt giống vào bụng thiếu niên, thở hổn hển.

"Thợ săn... mau trốn đi!"

Đức vua vẫn chống tay đè lên người Bạch Tuyết, nghe lời khẩn cầu bất chợt thì khó hiểu lạ thường.

"Em nói gì cơ? Trốn đi?"

"Mau trốn đi...tứ kị sỹ về rồi! Bọn họ .... sẽ trừng phạt ngài!"

Bang một tiếng oanh tạc! Cánh cửa dưới phòng khách và cửa sổ mở toang, tiếng đàn ngựa hí vang trời cùng âm thanh lộp độp của móng ngựa đạp trên cỏ. Hoàn toàn không phải do hắc mã của nhà vua.

"Tứ kỵ sĩ?"

Đức vua bước xuống giường đi đến bên cửa sổ đầy gió nhìn xuống bên dưới. Cảnh tượng khó tin ập vào mắt ngài.

Phía bên dưới mảnh đất trống ngay trước căn nhà gỗ nhỏ của mỹ nhân, bốn hắc mã thuộc giống loài thuần chủng phi thường vẫn thường hay được nhắc đến trong kinh thánh giáo điều lưu truyền qua bao đời đang kêu vang vài tiếng uy lực.

Trên yên ngựa, bốn kỵ sĩ mặc y phục đen với khiên và giáo bạc sáng chói, thuần thục nhảy xuống lưng ngựa.

Uỳnh!

Một trong số họ dọng mạnh giáo bạc xuống mặt đất, tạo ra xung tức càn quét thành hình tròn rung chuyển cây cỏ, tiếng sói tru từ xa vọng đến chợt im bặt, cả cánh rừng chìm trong yên lặng.

Tứ kỵ sĩ khải huyền,

Người nắm giữ linh thức của cánh rừng già âm u,

Đã quay trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro