Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xiao đã yêu vị thần và chủ nhân của mình từ khi mà cậu ấy có thể nhớ được quãng thời gian phục vụ cho ngài.

Ngày họ gặp nhau cũng là một kí ức không mấy tốt đẹp với một trong hai người. Xiao, sau đó là Alatus, đã bị xé nát như một con búp bê hỏng bởi người chủ cũ của mình. Đôi cánh của cậu, vàng và sáng lấp lánh,cũng đã bị hủy hoại và thấm đẫm màu đỏ của máu tại nơi vị thần cũ của cậu. Cô ta đã xé chúng ra và trưng bày chúng như một chiến tích sau trận chiến. Sau đó, vị thần đấy đã sử dụng cái tên Alatus, gắn liền với linh hồn của cậu, và chỉ huy cậu phải chiến đấu với Morax cho đến chết.

Alatus đã bị ngặm nhấm bởi những cơn ác mộng và những giấc mơ kinh hoàng của người phàm chỉ mới vài giờ trước đó. Tấm lưng thô ráp bị ghim vào nền đất lạnh lẽo khi mà vị thần ấy điên cuồng ép hết giấc mơ này đến giấc mơ khác xuống cổ họng của Alatus cho đến khi cậu muốn nôn hết chúng ra, cổ họng bị phình to một cách gợi dục. Với số lượng tương đối đấy được dồn vào cậu với hy vọng rằng sức mạnh đó sẽ đủ để tiêu diệt Morax.

Nó vẫn chưa đủ.

Alatus, cụt tứ chi và đầu óc quay cuồng với những tiếng la hét chết người, đã được lệnh phải đứng dậy, cây thương bằng ngọc bích trên tay. Bản năng vốn có đã giữ cơ thể cậu đứng thẳng. Trong khi những ràng buộc xung quanh linh hồn cậu buộc cậu phải sử dụng sức mạnh không đáng kể của mình để ám sát vị thần kia có sức mạnh xâm phạm lãnh thổ của kẻ bắt giữ cậu

Thay vì chiến đấu với cậu, Morax đã nhốt Alatus trong một chiếc khiên sáng chói bằng hoàng ngọc, nó ôm lấy cậu, và chỉ với một động tác duy nhất anh đã tạo ra những ngọn giáo đá thô ráp từ mặt đất, đẩy lên phía trên với tốc độ đáng kinh ngạc đến nỗi chúng ngay lập tức đâm thẳng vào chủ nhân của Alatus.

Bất chấp những năm tháng không thể đếm được mà Alatus đã bị xích bên cạnh chủ nhân của mình. Với mong muốn một trong số đối thủ đủ mạnh để giết cậu để cậu không còn phải thực hiện những hành động điên rồ và tàn ác như này nữa. Alatus đã bật khóc. Cậu gục xuống nền đất đẫm máu và khóc nức nở, nửa nhẹ nhõm và nửa sợ hãi trong vô vọng. Biết ơn vì cuối cùng cậu đã được tự do, nhưng thấy lo sợ vì điều đó có nghĩa là gì?

Và Morax đã quỳ xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng và đặt cho cái tên Xiao.

Nhiều tháng trôi qua trước khi Xiao có thể chấp nhận sự đụng chạm mà không hề nao núng, trước khi cậu ngừng mong đợi một hình phạt tàn nhẫn và vô nhân đạo nào mà không có lý do chính đáng. Morax vẫn đang chiến đấu chống lại các vị thần khác, và không yêu cầu Xiao như một món vũ khí. Xiao đã tự mình tham gia cuộc chiến, không ràng buộc và không có khế ước, thanh thản chiến đấu vì mục tiêu chính nghĩa chống lại kẻ thù đã chọn chiến đấu trong cuộc chiến

Khi mọi chuyện kết thúc, và Rex Lapis lên ngôi ở Liyue, Xiao đã quỳ gối theo ý mình và ký kết một hợp đồng do chính cậu lựa chọn. Những ràng buộc bao bọc lấy linh hồn cậu không còn là những cái gai khắc nghiệt từ cấm thuật như chủ nhân cũ của cậu, hay những cơn đau dữ dội của những sinh vật cậu đã giết. Bản hợp đồng của Rex Lapis bao bọc tâm hồn Xiao như một làn tơ nhẹ nhàng, bằng vải bông và vải lanh mới giặt và phơi nắng cho khô trong ánh nắng ban mai.

Trong hàng nghìn năm kể từ đó, Xiao đã phục hồi lại tâm trí và khả năng của mình, tự hào về công việc cậu đã làm để phát triển hơn nữa cho tương lai của Liyue và hòa bình của Rex Lapis.

Và mỗi ngày cậu càng đắm chìm hơn trong tình yêu cùng lòng trung thành với vị thần của mình.

Các tiên nhân còn lại nhìn cậu với ánh mắt thương hại. Những người đồng đội dạ xoa của cậu, trước khi họ chết, đã hiểu rõ. Xiao sẽ quỳ dưới chân Rex Lapis và sẵn sàng thực hiện bất kỳ yêu cầu nào như cách mà người chủ trước của cậu đã ra lệnh - bởi vì cậu biết sâu trong tâm thân mình rằng Rex Lapis sẽ không bao giờ đòi hỏi điều đó ở cậu.
Nếu Rex Lapis thật sự mong muốn như vậy, Xiao sẽ suy sụp và tự làm bẽ mặt bản thân, sẽ vĩnh viễn méo mó hoặc tự hủy hoại bản thân, tâm trí hoặc cơ thể hoặc tinh thần. Rex Lapis sẽ kinh hoàng với ý nghĩ đó, sẽ khuỵu gối trước Xiao và ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cậu vào lòng và hôn lên đỉnh đầu, thì thầm những lời yêu thương, lời hứa và lời xin lỗi.

Điều tối thiểu mà Xiao sẵn sàng làm cho chủ nhân của mình là cái chết. Vì vậy, một cái gì đó như thế này không cần phải suy nghĩ gì cả.

Việc gnoisis của Zhongli biến mất đã gây ra hậu quả không ngờ. Mặc dù chung quy mà nói, anh vẫn là tiên nhân bậc cao, chỉ có điều về mặt hình thức từ khi sinh ra đã bị phá huỷ bởi sức mạnh thần mà anh sử dụng bấy lâu nay.

Chủ nhân của Xiao đã tự cô lập mình trong Hoa Quang Lâm, sâu dưới lòng đất, nơi không có sinh vật người hay phàm nhân nào có thể tìm thấy anh. Không ai khác ngoài một tiên nhân hoặc dạ xoa.

Không ai tận tâm và sẵn sàng như Xiao.

Nguồn gốc nguyên tố chúa của cậu được che giấu ở dưới, giống như tiếp cận lõi của hành tinh. Mỗi bước nhảy xuống một cách vội vàng qua nơi khác khiến nhiệt độ trong người cậu tăng lên cho đến khi Xiao ngỡ mình đang ở trong phòng xông hơi, hơi thở trở lên ẩm ướt. Những cục đá xung động với năng lượng, không khí bao trùm sức mạnh thô sơ.

Vào thời điểm Xiao tìm thấy chủ nhân của mình trong hình dạng thật của anh, cuộn tròn và thở hổn hển trong tuyệt vọng, cậu không hoàn toàn chắc chắn rằng liệu mình có rơi xuống một thế giới khác hay không. Vì tất cả các giác quan của cậu đều muốn hét lên rằng đây không phải là sự thật.
Hình dạng rồng của Zhongli khi không còn gnoisis trông nhỏ hơn so với hình dạng Exuvia đã lao xuống mặt đất khi anh cố tìm cách giả mạo sự ra đi của mình. Tuy nhiên, nó vẫn gấp ít nhất 5 lần kích thước con người nhỏ bé của Xiao. Lớp vảy đều lấp lánh như đá Bronzite, được thắp sáng lên bởi các đường vân của thạch phách. Những cái móng vuốt thì bằng chiều dài bàn tay của Xiao, đã cắm cố định vào nền đá như thể nó là cát. Cặp đùi của con bò sát mạnh mẽ bằng chiều ngang thân của Xiao chụm lại và rung lên khi các cơ được kéo căng ra như thế nào.

Khi Zhongli mở mắt, chúng phát sáng tựa như ánh mặt trời. Xiao không thể quay đầu nhìn đi chỗ khác.

"Dạ xoa trung thành của tôi..." Zhongli thở ra qua nanh. "Tại sao cậu lại đến, Xiao?"

Và Xiao, không có vũ khí trong tay đang run rẩy, khuỵu gối trước vị thần của mình. Cậy không nói nên lời, từng đường nét trên cơ thể như muốn truyền tải thông điệp của cậu, nỗi đau nhói dấy lên trong lòng cậu phản ánh nhu cầu của chủ nhân. Zhongli bật ra tiếng cười tựa như một làn khói bay nhẹ lên nóc hang-nơi mà nó lơ lửng như những đám mây.

"Ta sẽ phá vỡ ngươi, dạ xoa nhỏ," Zhongli rống lên, giọng nói truyền đến những tiếng ầm ầm xuyên qua lớp xương của Xiao. "Kẻ mạnh nhất trong số tiên nhân của tôi, Hàng Ma Đại Thánh của tôi... Tôi sẽ cố gắng hết sức để giữ an toàn cho cậu, nhưng cuối cùng tâm trí tỉnh táo của tôi cũng sẽ bị che lấp bởi bản năng. Tôi sẽ tỉnh dậy để thấy cậu hé mở như một trái chín trên người tôi, vô hồn và lạnh lẽo.

"Tôi đủ mạnh, thưa chủ nhân."

Zhongli cười, và hang động rung chuyển. Những móng vuốt với chất sừng mạnh nhất cào vào nền đá đến nỗi phóng ra tia lửa khi Zhongli tự hình thành dạng ngoằn ngoèo. Xiao không thể nhìn đi chỗ khác khi ngọn nguồn của sự đau khổ mà vị thần của mình đang phải chịu đựng đang dần hé lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro