002: 난 너의 전부가 되고 말 거니까

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sáng ngày thứ năm yang jungwon tới. "anh cảm thấy thế nào rồi?" cậu ấy hỏi. "tôi rất ổn. có người tới sửa cho tôi rồi." tôi ngừng lại một lát rồi nói, tôi muốn nói chuyện với park jongseong, không có anh tôi ngủ không yên.

yang jungwon mỉm cười. "hyung giống y hệt đứa trẻ tìm mẹ vậy. nếu sợ tối có thể bật đèn để ngủ mà."

có lẽ lúc trước cậu ấy từng gọi tôi là hyung, tôi ngầm chấp nhận sự tồn tại của đoạn ký ức ấy, chỉ là tôi không nhớ thôi. cậu ấy nói cũng không sai, kỳ thực tôi cũng chẳng yêu park jongseong nhiều đến thế, hiện tại tôi quen anh còn chưa tròn một tháng. chỉ là mấy mươi ngày qua tôi đã quen với việc anh coi tôi là người anh thích, mặc đồ cho tôi, nấu cơm cho tôi. chỉ trong một thời gian ngắn tôi đã quen với hơi thở của anh bên cạnh tôi. tôi rất cần anh,

tôi nói với yang jungwon rằng tôi rất nhớ park jongseong. yang jungwon bảo sẽ đưa tôi tới đó.

người sửa chữa tôi hôm đó lại bắt đầu hỏi tôi mấy câu, liên quan tới quân sự và chính trị. tôi đoán hẳn tôi đã nhìn hoặc nghe thấy thứ mà tôi đáng lẽ sẽ mãi mãi không tiếp xúc được, cho nên park jongseong đã đưa tôi đến đây. bây giờ tôi có chút muốn ghét anh, nhưng tôi một chút cũng không ghét anh. và tôi thực sự, dường như có thể nhớ lại được vài khung cảnh rời rạc, tôi không biết có nên nói với họ hay không, có lẽ tôi nên làm điều đó vì park jongseong.

việc kiểm tra và hỏi thăm lặp lại mỗi ngày quả thực là một kiểu cách thân thiện với robot, không cần tự mình suy nghĩ, chỉ cần trả lời. yang jungwon thi thoảng sẽ tới, nhưng park jongseong thì chưa từng ghé qua. tôi thử hỏi yang jungwon xem park jongseong có điều gì muốn nói với tôi không, cậu ấy nghĩ hồi lâu rồi nói, jay hyung rất bận. tôi cảm nhận được sâu sắc sự khác biệt giữa con người và robot mô phỏng.

tôi đau đớn, cả về mặt thể xác lẫn tinh thần đều rất đau, tôi tìm cách thoát ra, sau đó phát hiện những nơi có thể trốn thoát đều bị khoá lại thần kỳ. tôi dùng ngón tay gõ lên từng bức tường, gõ đến nỗi đỏ rực từng đốt ngón tay, âm thanh phát ra cứng ngắc, vách tường cũng bị bịt kín mít.

để quan sát hướng đi của người canh giữ bên ngoài, tôi đành phải đứng bên cạnh cửa sổ thông gió của phòng tắm, nơi đó có thể nghe thấy tiếng động trên hành lang. đôi lúc sẽ có người hỏi thăm tình hình của tôi, không ai trả lời, tôi đoán là đang lắc đầu, bởi vì tôi đã cố gắng tỏ ra lịch sự và xa cách với họ. họ sẽ đưa đồ ăn cho tôi, không phải cơm, là thứ rất tốt cho sức khoẻ của tôi, sắp xếp dựa theo tỉ lệ phù hợp rồi mang tới cho tôi. tôi có chút hối hận khi nói với park jongseong rằng tôi không cần ăn cơm, bây giờ tôi thật sự rất nhớ anh, nhưng nếu anh không nuôi tôi sống như loài người thì tôi cũng sẽ không thể không sống dựa vào chương trình; nếu như tôi chỉ ăn những thứ tổ hợp hoá chất này, tôi cũng sẽ không thèm khát mùi vị thức ăn của con người.

—nếu như không phải park jongseong bước vào, tôi cũng sẽ không khao khát anh như thế. anh nắm lấy vai tôi nói, park sunghoon mau đi theo tôi, tôi nhìn thấy anh dắt tay kéo tôi ra ngoài cửa, sau đó chẳng nói lấy một câu. tôi chỉ yên lặng nhìn anh, tôi dường như mất đi khả năng suy nghĩ, cảm xúc dâng trào giống y hệt nấm mốc mọc đầy xoang mũi tôi, tràn vào não tôi, cuối cùng biến thành làn nước từ trong mắt chảy ra từng dòng. park jongseong dừng xe, nhìn thấy giọt lệ của tôi như thể nhìn thấy được hy vọng sống. tôi muốn nói với anh rằng tôi rất nhớ anh, nhưng những lời nói của tôi đều hoá thành dòng chảy từ trên khoé mắt, tới khi chảy lên tay park jongseong, park jongseong muốn giúp tôi lau sạch nhưng bất luận thế nào cũng không lau được, dùng tay không được thì dùng môi, đôi môi nứt nẻ của anh hôn phebe và esther, tôi ôm chặt lấy đầu cùng cơ thể anh, cưỡng bức anh hút hết nỗi sợ hãi và sự bất lực của tôi tựa như hấp thụ chất dinh dưỡng.

tôi dùng hàm răng nhọn hoắt cắn nát da anh, nghe thấy anh kêu một tiếng trầm thấp, cả người giữ nguyên tư thế cứng ngắc bất động nghiêng đầu về phía tôi. tôi chỉ cắn một miếng rồi buông ra, tôi nghiện cái cảm giác ấy, tôi sợ tôi sẽ xé nát chúng bằng hàm răng sắc nhọn của tôi. ngửi mùi nước hoa trên gáy park jongseong khiến tôi dễ chịu, anh lặng lẽ ôm tôi một lúc lâu, sau đó quỳ một chân lên ghế yếu ớt đè lên tôi, tôi bị giam giữa cửa xe và hai cánh tay anh. cánh tay anh ôm lấy bả vai tôi, eo sụp xuống cong như một con mèo đang vươn vai, nơi xa nhất có thể va vào tầm mắt tôi là hạ bộ dựng thẳng đứng được bọc trong quần jean của anh. park jongseong liếm yết hầu đang di chuyển lên xuống của tôi, tầm mắt tôi hướng xuống, nhìn thấy đỉnh đầu lông lá của anh và cơ thể lộ ra từ đường viền cổ áo mở rộng.

tôi đã sớm cương rồi, park jongseong một tay đỡ lấy vai tôi một tay giúp tôi cởi thắt lưng, không chút do dự cầm dương vật cương cứng của tôi, một loại khoái cảm sâu sắc bao trùm, tôi không thể không thở dốc, tôi không biết tôi nên xấu hổ hay phải đẩy anh ra, nhưng quần áo của anh quả thực rất rộng, tay tôi dễ dàng chạm vào làn da ấm nóng của anh, sờ từ trên eo, có cảm giác như xương sườn nhô lên, tôi si mê vuốt ve từng chút một. khi ngón tay trượt đến ngực, tôi đem cả lòng bàn tay che lấp, từ dưới những khung xương rắn chắc mà tôi chạm được qua làn da ấy, bên trong mạch máu và bắp thịt đang nâng đỡ trái tim của park jongseong theo tín ngưỡng loài người, thình thịch, thình thịch. lưỡi park jongseong lưu luyến nơi cổ họng rồi trên bả vai tôi, yết hầu tôi sượt qua chóp mũi anh theo từng tiếng rên. anh ngẩng đầu ngắm nhìn biểu cảm tôi hồi lâu, nở nụ cười đắc ý mà tôi chưa từng thấy qua, nói mặt tôi rất đỏ, tôi nghĩ như không nghĩ nói anh cũng vậy mà. sau đó anh điều chỉnh vị trí chầm chậm cúi xuống ngậm cái của tôi. tôi chợt ngửa ra sau, sọ não đập vào cửa kính xe, gần như nới lỏng linh kiện của tôi, tôi không thể quan tâm đến nhiều chuyện cùng một lúc như vậy được, nhìn park jongseong một thân quỳ sấp xuống trước mặt tôi, cánh môi xinh xắn bóng mẩy cố gắng nuốt hết dương vật của tôi vào trong, anh lần theo động tác đó phát ra tiếng nức nở, cúi đầu không nhìn tôi nữa, chuyên tâm dùng đầu lưỡi liếm mút gậy thịt, hít một hơi thật sâu khiến cái của tôi vào nơi sâu nhất, thịt mềm nhu động quấn lấy tôi, tôi siết chặt vai anh, nhưng anh càng gắng sức hơn, rút một tay ra vuốt ve phần còn lại không thể cho vào.

ngoài tiếng nước ra còn có một loại âm thanh tương tự như tiếng trục quay, âm thanh cực nhỏ nhưng nhẹ nhàng dễ dàng xuyên qua màng nhĩ tôi, sau đó là cảm giác đau đớn thức tỉnh tôi; răng park jongseong không cẩn thận đụng vào tôi, anh đứng thẳng người dậy định xin lỗi tôi, tôi vòng tay ôm lấy eo anh, dùng hết sức giữ anh thật chặt, để tôi có thể âu yếm cơ thể của anh. tiếng thở gấp của park jongseong ngày càng lớn hơn, thỉnh thoảng còn có tiếng rên rỉ tràn ra từ trong khoang mũi, tôi cảm thấy đem thính giác cùng ham muốn tình dục của mình giao cho anh là sự lựa chọn sáng suốt hơn so với để chúng bị chương trình kiểm soát.

anh quỳ không được nữa liền dứt khoát ngồi trên đùi tôi, tôi tưởng tượng như anh đang dùng tay còn lại để an ủi bản thân, nhưng bị mười ngón tay anh siết chặt, nhẹ nhàng gục xuống ghế bên cạnh. tôi vuốt ve cơ thể của con người, và nhìn thẳng vào đôi mắt của con người, mắt park jongseong cũng rất ướt, tôi lại cắn vết bớt hình trái tim trên cổ anh lần nữa, tôi muốn làm anh khóc, tưởng tượng như tôi đem trái tim ấy nuốt vào trong bụng. bây giờ park jongseong cũng đang gặm nhấm một bên cổ tôi, khi này tôi mới phát hiện nhiệt độ khoang miệng anh gần bằng da tôi. tôi nghiêng đầu tựa vào đỉnh đầu anh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kiểm soát ham muốn trong tôi của anh, bàn tay ấy lên xuống, lên xuống, tôi dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập, thình thịnh, thình thịch, loại nhịp đập sống động rõ ràng ấy tựa hồ như là của riêng tôi. cổ áo tôi ướt đẫm một mảng, sau đó có dòng chất lỏng nóng hổi nhỏ giọt vào đó, là nước mắt của park jongseong, nóng đến mức đốt cháy làn da tôi, đến khi ý thức được tôi đã xuất tinh rồi, đôi môi vừa hé mở liền bị nụ hôn đầy nước mắt của park jongseong quấn lấy, tôi nhắm mắt lại, park jongseong ngồi lại vào ghế lái, tìm khăn ướt lau sạch cho tôi, sau đó lau tay mình rồi tiếp tục lái xe, nếu như không nhìn phần thân dưới nhếch nhác của anh, anh vẫn trông rất bình tĩnh.

"jongseong, chúng ta đi đâu vậy?" tôi không nói gì thêm. park jongseong bĩu môi lái xe xuống garage, anh nói tới rồi, bảo tôi xuống xe.

dưới chân không phải là xi măng cứng chắc mà là tấm thảm mềm mại, tôi đứng bên cạnh giường chẳng nhớ rõ được chuyện gì vừa mới xảy ra, rất nhanh tôi ý thức được tất cả đều là ảo giác— chính xác mà nói, cũng có thể là ký ức lúc trước bất chợt hiện lên trong tiềm thức sau đó gợi nhớ lại của tôi. tôi vẫn cứ bị nhốt trong gian phòng xung quanh được bao quanh bởi rào chắn kín gió này, cho dù biến thành chất lỏng cũng không cách nào chảy ra ngoài, nhưng cũng sẽ không cắt đứt không khí khiến tôi ngạt thở mà chết. tôi bây giờ chỉ có thể nghĩ đến giọt nước mắt và nụ cười của park jongseong. nhưng những âm thanh máy móc nhỏ nhặt đáng sợ ấy làm tôi chỉ thấy đau nhức cả đầu mỗi khi nghĩ về chúng. cơ thể tôi không thể thoải mái với bản thân tôi, nhưng lại dễ dàng thiết lập sẵn chương trình, để tôi dùng chính sức lực của mình chống lại bản thân, sự phân tách và đối lập trong cơ thể tôi hoá thành virus, đồng thời đầu độc suy nghĩ cùng nhân tính của tôi.

cơn đau của tôi không dứt, những lời hỏi thăm vẫn không ngớt. việc sửa chữa của họ đối với tôi mà nói dường như không chỉ nhắc tôi nhớ lại những chuyện quá khứ, còn khiến tôi quên đi những chuyện hiện tại. tôi lo lắng không bao lâu nữa tôi lại sẽ quên đi park jongseong, tôi hồi tưởng hương vị của bữa cơm mà park jongseong nấu, nhưng khuôn miệng lấp đầy ảo tưởng của tôi đều là mùi gỉ sắt. càng tồi tệ hơn là tôi phát hiện tôi đã quen với cái cảm giác kiềm nén đến bất lực ấy rồi, tôi tự nhiên vô cùng khát khao sự xuất hiện của park jongseong, mong muốn trốn thoát càng mãnh liệt hơn. hầu hết những ký ức ùa về khi đang "sửa chữa" cũng là ở trong căn phòng vuông vức dễ chịu đó, nỗi đau đớn điên cuồng bao phủ khắp người tôi giống y hệt đọc tập tin. tôi sắp không kìm được nữa, thứ thống khổ mỗi ngày lại nảy sinh thêm cái mới này không kém gì mỗi ngày ký ức mới lại tràn vào trong não tôi, nhưng bây giờ chúng đồng thời xảy ra trên người tôi, tôi thường xuất hiện ảo giác rằng trước đây tôi đã từng đập nát nơi này giống như thế, tôi chẳng có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ có một bộ thiết bị truyền tin đặc biệt có thể gửi tin nhắn cho yang jungwon, yang jungwon sẽ chỉ trả lời tôi một hai câu trong khoảng thời gian cụ thể, tôi tưởng tượng như park jongseong đang ở đây, nhưng mà cái này quá khó so với bộ não cứng nhắc và trì trệ của tôi, dưới sự giày vò tinh thần tôi luôn cảm thấy bản thân đang sống cuộc đời của người khác, vừa vặn park jongseong muốn lại chính là người kia.

cho nên lúc nghe thấy giọng nói của park jongseong tôi cứ ngỡ rằng lại xuất hiện ảo giác lần nữa, tôi yên lặng đứng trong phòng tắm, lần đầu tiên tôi say mê như thế kể từ ngày đầu tiên vào đây cho tới giờ. ngoại trừ tiếng bước chân còn có tiếng gọi điện thoại— còn có giọng nói của park jongseong. tôi không biết đã bao lâu rồi chưa được gặp anh ấy, tôi liều mạng nhìn ra ngoài cửa thông gió nhỏ hẹp, chỉ có thể nhìn thấy chút gì đó mờ ảo như ống quần của park jongseong, nhưng tôi vẫn xúc động đến nỗi vài giọt nước muối sinh lý chảy ra từ mắt.

park jongseong hỏi tôi việc sửa chữa như thế nào rồi, người canh gác bên ngoài trả lời thành thật. sau khi anh rời đi, anh không bảo họ thả tôi, tôi chợt nhớ ra ban đầu chính anh đưa tôi tới đây. tôi quyết định bắt đầu ghét anh, dù là vì vài giọt nước mắt nhân tạo đó, lúc trước anh quả thực đối xử với tôi rất tốt, nhưng nếu như là để đưa tôi đến nơi này, tôi không muốn nhớ anh nữa. tôi giữ tất cả những thứ nhớ được ở trong lòng, cho dù chúng còn là mớ vụn vặt tán loạn, nhưng sau này có nhớ lại nhiều hơn đi chăng nữa tôi cũng sẽ không nói ra. tôi muốn hận park jongseong, nhưng tôi cũng thật sự rất muốn biết, tại sao khi tôi nắm cổ anh nói rằng tôi rất đau, anh sẽ run rẩy khóc như thế.

những tin nhắn tôi gửi cho yang jungwon cũng dần dần mang theo tín hiệu cầu cứu vô thức của tôi.

mặc dù trước giờ tôi không có cách nào hiểu hay đoán được cậu ta đang nghĩ gì, nhưng tôi có thể khẳng định rằng cậu ấy và người sửa chữa tôi không liên quan đến nhau, cho nên khi yang jungwon đến gặp tôi lần nữa, tôi cầu xin cậu ấy đưa tôi ra ngoài.

"gần xong rồi." yang jungwon nói, "jay hyung chuẩn bị xong tất cả..."

giống như lúc trước. cậu ấy nói. tôi còn chẳng có cái ký ức "trước đây" mà cậu ta nói, nhưng ý của cậu ấy là park jongseong sẽ cứu tôi ra, như cách anh cũng từng cứu tôi lúc trước. trước mắt tôi vô số lần bất chợt loé lên hình ảnh thân hình mỏng manh của park jongseong trong bộ quần áo quá khổ, tôi không thèm suy nghĩ một lúc mà trả lời được, sau đó đợi cậu ấy quay lại lần kế tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro