Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Rinka

---

Họ lảo đảo vào phòng khách. Chiếc sofa vẫn còn được trải ga trải giường và Armin ngã lưng xuống đó, cứng ngắc, ôm lấy eo Mikasa trong tay. Với vẻ duyên dáng tự nhiên vốn có của mình, cô vén váy lên cao và cưỡi lên anh. Run rẩy, rồi ổn định, đôi chân gấp lại của cô tựa quanh hông anh. Chúa ơi, Mikasa mạnh mẽ quá. Cô mạnh mẽ trong nhiều mặt, nhưng về mặt này-nó khiến một ngọn lửa hưng phấn mới bùng cháy trong huyết quản của Armin.

Anh nhẹ nhàng đặt bàn tay lên mỗi đầu gối của cô, làn da cô hơi sần. So với trang phục của anh, gấu váy của Mikasa mỏng manh đến mức gần như biến mất khi cô áp sát vào người anh, núm vú hiện rõ qua lớp vải mỏng. Armin cắn lưỡi và cảm nhận vị tanh của máu. Có thể cô không mặc áo ngực.

Nụ hôn đó nồng nhiệt hơn là tuyệt vọng. Má kề má, anh không còn cảm thấy nước mắt trên mặt Mikasa nữa. Giờ đây, sự căng thẳng do kìm nén cảm xúc đã được giải tỏa khỏi cô. Căn phòng im lặng ngoại trừ những âm thanh họ tạo ra, miệng mấp máy, hơi thở nặng nề; và khi Armin di chuyển xuống thấp hơn, răng của anh chạm vào hàm dưới của cô, Mikasa rên rỉ ngọt ngào. Anh nắm váy cô trong tay, và khi chạm vào, Armin có thể cảm thấy đùi cô nổi da gà.

Anh cần phải thở. Mọi thứ xung quanh đều nóng rực: Mikasa, không khí, thậm chí cả máu trong người anh cũng cuộn chảy như dòng lửa. Đầu óc Armin quay cuồng, mụ mị như say rượu, mặc dù mạch đập thình thịch dồn dập. Nhưng khi tách rời khỏi cô, thế giới xung quanh lại hiện lên sắc nét. Cặp đùi trần của Mikasa, hai bên đùi còn mặc quần của anh. Bàn tay anh nắm chặt lấy chiếc váy trắng của cô, các đốt ngón tay trắng bệch gần như hòa lẫn với màu váy. Vượt qua ranh giới này giờ đây dường như là điều hiển nhiên - họ đã vượt qua quá nhiều ranh giới trong năm phút ngắn ngủi, không ngoảnh đầu lại đủ lâu để suy nghĩ - nhưng cảnh tượng đó, sự phơi bày yếu đuối kỳ lạ của làn da trần trụi của cô và đích đến mà nó dường như hứa hẹn, khiến Armin bất động tại chỗ.

Nụ hôn của Mikasa đến trước những lời lẽ mà Armin biết sắp được thốt ra. Dù vậy, miệng anh vẫn khô khốc. "Không sao đâu," cô thì thầm. "Anh có thể cởi nó ra."

Armin ôm cô thêm một nhịp, siết chặt tay hơn. Nhưng trước khi anh kịp hỏi liệu cô có chắc chắn - thực sự chắc chắn không, bởi vì chuyện này không thể rút lại được, không giống như nụ hôn thận trọng trên quầy bếp - những ngón tay của Mikasa đã lướt lên gáy anh và luồn vào tóc. Cô kéo anh lại gần, áp sát đường cong cơ thể mình vào người anh.

"Em muốn anh làm vậy," cô nói, và mặc dù không nhìn thấy mặt cô, anh vẫn cảm nhận được má cô ửng hồng chạm vào thái dương mình, một vùng da nóng bỏng lan tỏa nhiệt độ. "Miễn là anh muốn."

Ôi, anh muốn. Armin nuốt khan, tự nhủ rằng có lẽ chẳng có gì anh mong muốn hơn thế này. Mái tóc Mikasa xõa xuống đôi vai trần của cô, khuôn miệng anh đặt lên từng tấc da thịt mà cô cho phép anh nhìn thấy. Làn da mà ngay cả ánh mặt trời cũng chưa từng chạm đến. Đối lập với lòng bàn tay đang đổ mồ hôi của anh, vải lanh của chiếc váy cô ấy cảm giác thô ráp như giấy nhám.

"Anh rất muốn," anh nói một cách dịu dàng. Lời thú nhận ấy giống như một sự giải tỏa áp lực; đột nhiên anh cảm thấy chắc chắn về điều đó, và với sự chắc chắn ấy, nỗi khao khát của anh đã vượt ra ngoài chiếc lồng mà anh vẫn luôn giam giữ nó. "Ngả lưng ra," Armin thì thầm.

Mikasa làm theo, và ngay khi tay anh nhấc chiếc váy ra khỏi đùi cô, cô đã giơ tay lên để anh cởi ra. Nó đủ rộng để dễ dàng chui qua đầu cô, nhẹ đến mức tưởng chừng như không trọng lượng. Chiếc váy rơi xuống sàn với một tiếng thì thầm khô khan, bị lãng quên, và khi nó rơi xuống, cô nhẹ nhàng gỡ tóc ra khỏi dây buộc.

Trước đây Armin đã từng nhìn thấy Mikasa gần như khỏa thân rồi. Lúc nhỏ, họ tắm hoặc bơi cùng nhau một cách vô tư, chẳng mảy may nghĩ ngợi gì về thân thể. Lúc làm lính, trong không gian chật chội và hoàn cảnh khắc nghiệt, quá mệt mỏi và cũng quá thân quen để bận tâm về những điều đó. Thường nhật, hời hợt, giờ đây chỉ còn là một màu xám xịt trong ký ức của anh, bởi vì chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu và chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng ngày xưa không giống như bây giờ. Cơ thể Mikasa toát ra hơi nóng hệt như mặt đất được nung nóng dưới nắng gắt. Có thể không khí xung quanh cô đang lấp lánh. Mặc dù không còn tuân theo chế độ huấn luyện quân sự, cơ bắp của cô có giảm một chút nhưng không đáng kể; bụng cô săn chắc, khỏe khoắn - cơ bụng cuồn cuộn - và nổi lên theo từng chuyển động, và ngực của Mikasa căng tròn và đầy đặn. Cảnh tượng vừa mềm mại vừa mạnh mẽ, song hành ngay cạnh nhau, khiến những lý trí le lói còn sót lại trong Armin cũng tan biến.

"Ôi," anh nói.

Mikasa nhìn anh chăm chú, cũng như cách anh đang nhìn cô. Mây hồng trên má cô đã lan tỏa, nhuộm màu cho cả cổ và xương quai xanh. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cô nở một nụ cười mỉm tinh tế. Ngay cả đôi môi của cô, ẩn dưới nhịp điệu nồng cháy của những nụ hôn, cũng ửng đỏ hơn hẳn so với trước. Cô không nói gì, nhưng cô nắm lấy cổ tay đang buông thõng của Armin và hướng tay anh trở lại đùi cô, ánh mắt cô không hề lay chuyển, rực cháy như lửa.

Armin không cần thêm bất kỳ sự khích lệ nào nữa. Chỉ ánh mắt của cô ấy thôi cũng đã đủ. Một tay anh trượt lên hông Mikasa - nắm lấy dải quần lót của cô ở hông cô, một sự ma sát gián đoạn - rồi đưa lên giữa lưng cô, đỡ cô. Tay còn lại tìm thấy bụng của cô, lần theo lồng ngực của cô. Dưới những đầu ngón tay, anh cảm nhận được hơi thở ngắn, gấp gáp của cô ấy, một cơn rùng mình lan tỏa khắp người anh như tiếng vọng. Và rồi anh ôm lấy phần ngực trái căng phồng của cô, cảm giác nơi bàn tay anh mềm mại đến mức không thể tin được, bàn tay giờ đây chai sạn hơn rất nhiều, đến mức vết thương cũng không thể lành lại. Một sự thay đổi nhỏ bé, và Armin tự hỏi liệu Mikasa có nhận thấy điều đó không. Liệu bây giờ cô cũng có cảm nhận được sự khác biệt này không? Mỗi vết chai sạn trên tay anh đều dày lên hơn trong suốt tuần qua vì những công việc cô giao cho.

Một cách cẩn thận, Armin kéo phần ngón cái thô ráp của anh lên núm vú cô.

Cô lại phát ra âm thanh tương tự, một tiếng thở dài dồn dập bắn thẳng vào dương vật của Armin và làm mắt anh mờ đi. Hít thở trở nên vô nghĩa. Mỗi hơi thở đều bỏng rát xé nát lồng ngực anh. Anh có thể nghe thấy mình thở hổn hển, quá to, và còn to hơn nữa khi Mikasa cúi xuống người anh, lớp vải quần lót của cô cạ vào đùi anh khi cô dang rộng đùi ra. Chiếc ghế sofa quá nông khiến việc giữ thăng bằng khó khăn; cô nắm chặt vai Armin và áp sát vào người anh.

Như vậy sẽ dễ dàng hơn để anh cúi đầu vào ngực cô. Armin ngước lên - để nhìn vào mắt cô, để hỏi một câu hỏi thầm lặng - nhưng mặt Mikasa hếch lên, xương sườn phập phồng, tóc cô cọ vào cánh tay anh đang đặt trên xương sống của cô. Một dòng mồ hôi chảy xuống cổ họng cô. Nó trượt xuống xương đòn của cô, treo lơ lửng trên xương sườn mảnh dẻ trước khi trượt vào giữa hai bầu ngực cô. Đẹp thật, Armin nghĩ. Mikasa từ trước đến nay luôn xinh đẹp, nhưng trong khoảnh khắc này, cô gần như không giống người thật. Giống như một hình ảnh đến từ thế giới khác, một giấc mơ mà anh chỉ may mắn được gặp một lần và có thể sẽ không bao giờ quay trở lại.

Bên dưới ngón tay cái của anh đang đưa qua đưa lại, anh có thể cảm nhận được núm vú của cô đang cứng lên; và khi anh khum lấy ngực cô trong lòng bàn tay trước khi kéo nhẹ, xương sườn cô phập phồng mạnh hơn. Đau một chút thì cô lại thích. Tiếp theo, Armin thử miệng mình lên ngực cô. Những nụ hôn kéo dài từ hõm cổ họng cô đến phần nhô lên của ngực cô, tay anh vẫn đặt trên phần ngực bên kia, kéo, trêu chọc - cho đến khi, cuối cùng, anh đưa núm vú của cô vào miệng mình. Do dự, tò mò muốn biết như thế nào thì tốt hơn, và khi cô ưỡn người lên trước sự chạm vào của lưỡi anh, anh trở nên táo bạo hơn: liếm cô, mút thật mạnh. Lưng Mikasa cong lên khi cô vặn vẹo, một cử động run rẩy. Trước cách cắn nhẹ nhàng của răng anh, cô rên rỉ to đến nỗi sự kích động của cô gần như làm anh mất thăng bằng.

"Nhạy cảm quá," Armin lẩm bẩm, ngả người ra sau. Anh nhìn lại bộ ngực của cô, mặt đỏ bừng vì chú ý tới, hầu như không tin vào hình ảnh bàn tay của chính mình đang đặt ở đó. Chai sần vì nắng gió, không giống như làn da mịn màng không tì vết mà nó đang bao phủ lên.

Vô thức, anh tự hỏi liệu trong ba năm qua, cô đã từng có ai bên cạnh chưa. Mikasa không đề cập nhiều đến việc có ai bên cạnh ngoài gia tộc Azumabito (cô đã chiều lòng anh bằng cách nói vài câu bằng tiếng Hizuru, thứ tiếng mà cô muốn học và họ muốn dạy cô), hoặc Historia, người thỉnh thoảng đến cùng con gái. Ngay cả việc thăm gia đình Braus của cô cũng rất hiếm, quá nguy hiểm để đến thăm thường xuyên hơn. Mikasa không nợ anh - hay nợ bất kỳ ai - những chi tiết về cuộc sống của cô trong thời gian họ xa cách. Câu hỏi có vẻ phi lý khi Armin suy nghĩ về nó. Việc Mikasa có tìm kiếm sự an ủi đó hay không, với nhiều hay ít người tùy ý cô, hay thậm chí không cần ai bên cạnh... điều đó không quan trọng. Ngay lúc này, cô đang ở bên cạnh Armin, và anh cũng đang ở bên cạnh cô.

Một luồng khoái cảm ập đến khiến anh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Bàn tay của Mikasa nắm lấy vật cương cứng còn trong quần của anh. Cô không nói gì khi vuốt ve anh, nhưng cô vẫn giữ cái nhìn chằm chằm đó. Cô từ từ và cố tình siết chặt vòng tay của mình lần nữa, và Armin ra thẳng vào tay cô. Đùi của Mikasa căng cứng quanh đùi anh, và đột nhiên quần áo của anh có cảm giác không thể chịu nổi, sự ẩm ướt của chúng bây giờ còn tệ hơn cả lúc trời nắng gắt giữa trưa.

"Chúa ơi, Mikasa, anh..." Anh ngừng nói, thở hổn hển, hầu như không thể suy nghĩ. Anh cần phải-phải-

Trong chuyện này, Mikasa cũng đã đi trước một bước. Đến lúc này, việc không còn được cô chạm vào đã trở nên thật đau đớn, nhưng tay cô không rời khỏi người anh lâu. Chẳng mấy chốc, cô đã cởi từng nút áo sơ mi của anh, đẩy nó ra khỏi ngực anh. Armin kéo hết những nút còn lại, quá nhanh - anh nghe thấy hơi thở thích thú của Mikasa, đang nhìn anh - và rồi cô lại gần, móng tay cô sượt qua da đầu anh.

Sức ép toàn thân của cơ thể trần trụi của Mikasa thật chóng mặt. Cô cũng nóng rực như Armin, như thể cô vừa mới tắm nước nóng và tiến thẳng đến chỗ anh, vẫn còn đang bốc hơi nước. Tay anh đặt trên eo cô. Mồ hôi chảy ròng ròng giữa da cô, lòng bàn tay anh, và anh thề rằng anh có thể cảm nhận được sự ẩm ướt của cô trên đùi anh qua các lớp vải. Anh không thể tưởng tượng được rằng cô lại có thể ướt đến thế. Rằng anh có thể là nguyên nhân của việc đó.

"Anh có thể..." Armin ngập ngừng yêu cầu, những ngón tay anh lướt qua bụng cô. Một cử chỉ thay cho lời nói khi anh không thể tìm được từ ngữ nào.

Mikasa phát ra một âm thanh du dương trầm thấp rồi gật đầu một cái, quai hàm nghiến chặt. Armin có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong đó, khuôn mặt cô giấu trong hõm cổ anh, mạch đập rộn ràng. Nhưng cô đã gật đầu. Anh đặt lòng bàn tay mình lên bụng cô và trượt xuống. Qua dải quần lót của cô, qua những sợi lông mu ẩm ướt nép vào đó. Họ cùng nhau rên rỉ một cách kinh ngạc. Nếu trước đây anh nghĩ cô nóng bỏng, thì bây giờ chẳng thấm vào đâu. Rực cháy. Khi vuốt ve cô, anh cảm thấy các đốt ngón tay của mình chạm vào lớp vải bông ướt sũng-ồ, cô đã ướt đẫm rồi-và dương vật anh co giật mạnh đến mức Armin thở hổn hển.

Sự quằn quại của Mikasa buộc tay anh phải tiến xa hơn. Những cái chạm của anh không hề có chút ma sát nào trước sự trơn trượt của cô, sự háo hức của cô khi di chuyển trên tay anh. Mỗi cú vặn cổ tay của anh đều khiến lưng cô rung lên, đùi cô căng cứng, phần còn lại của cơ thể cô mềm đi vì điều gì đó còn hơn thế nữa. Cách anh vòng quanh âm vật cô một cách vụng về và trơn trượt xuyên qua Mikasa như một cú sốc. Cô ôm lấy anh và rên rỉ, dài và trầm, một âm thanh dường như bị kéo ra từ tận đáy phổi cô. Móng tay cô cắt sâu vào cơ bắp săn chắc trên vai anh, mạnh đến mức khiến anh đau đớn. Đủ mạnh để để lại dấu ấn của cô trên anh.

Một cú giật mạnh của hông cô đã khiến những ngón tay của Armin gần như ở bên trong cô.

"Xin lỗi," anh nói, nghẹn ngào, cứng đờ. Anh có thể cảm nhận được mạch đập của cô. Khoảnh khắc ấy giữ chân họ trong im lặng, quấn chặt lấy nhau, hoàn toàn bất động ngoại trừ tiếng thở và nhịp máu đập mạnh trong tai anh. Dù không ai lên tiếng, nhưng âm thanh ấy vẫn điếc tai.

Mikasa nghiêng người lại để nhìn vào mắt anh. Trán cô có vài lọn tóc đang dính chặt; ẩm ướt, những phần đuôi tóc thì xoăn lại. Vòng tay cô nới lỏng trên vai anh nhưng cô vẫn nấn ná ở đó, bàn tay của Armin bị mắc kẹt và gần như bị chuột rút trong chiếc quần lót của cô. Ánh mắt của cô ấm áp hơn cả sự trìu mến đơn thuần, tỏa sáng với thứ gì đó không phải là nước mắt.

"Anh có thể tiếp tục," cô nói. Armin chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của cô như thế - thô ráp và đầy chắc chắn đến vậy. Giọng nói ấy tác động mạnh mẽ lên anh. Nó bóp chặt cổ họng anh, lấp đầy anh bằng một cơn đói khát dâng lên mãnh liệt, vô tận, điều mà có lẽ đã khiến anh sợ hãi nếu không có Mikasa ở bên cạnh. Nếu không phải vì ánh nhìn cô dành cho anh lúc này, như thể cô có thể đặt cả trái tim mình vào lòng bàn tay anh mà không hề sợ hãi, hoàn toàn tin tưởng rằng anh sẽ giữ gìn nó an toàn.

Cô đã trao đi quá nhiều cho anh. Quá nhiều, Armin nghĩ, và anh cảm thấy cơn đau nhói quen thuộc ở thái dương. Sẽ dễ dàng hơn nếu cô cứng rắn lại; để ba năm qua biến sức mạnh của cô thành thứ gì đó lạnh lùng, xa lạ, không thể chạm tới. Giống như đá hoặc thép. Nhưng đây mới chính là Mikasa - những giọt nước mắt cô đã rơi, trái tim rộng mở, nụ hôn mong manh - đó là cách cô yêu, và cũng là cách Armin yêu cô.

Anh sẽ không từ chối Mikasa. Không phải chuyện này, và không phải lúc này.

Một ngón tay, rồi một ngón khác, nuốt chửng cách Mikasa đón nhận chúng, sự nóng bỏng của cô. Sự ẩm ướt của cô khiến mọi việc trở nên dễ dàng, cơ thể cô dường như được tạo ra cho bàn tay anh khi anh nới rộng cô ra. Và khi Armin đẩy vào khớp ngón tay, một cú đẩy chậm rãi và chắc chắn, hơi thở của Mikasa trở thành tiếng thút thít trong cổ họng, cô xoay hông và miệng cô như thiêu như đốt, khẽ chạm vào má anh. Chúa ơi. Armin phải nghiến răng, bụng thắt lại. Nếu cô cứ gây ra những tiếng động như vậy, siết chặt quanh tay anh như vậy... anh cần phải cởi bỏ quần áo trước khi xuất ra, bán khoả thân, chỉ vì âm thanh và cảm giác của cô.

"Mikasa," anh nói, giọng anh khàn khàn, xa lạ. "Em có thể... cái ghế sofa. Em có thể ngồi lên đó được không?"

Mikasa dừng lại, thở hổn hển, hiểu ra ý nghĩa thực sự của câu hỏi. Miệng Armin từ chối thốt ra những từ ngữ thể hiện điều anh thực sự muốn nói. Ngay cả việc tưởng tượng ra chúng cũng khiến anh thấy bỏng rát. Nó phơi bày nỗi cô đơn của anh dưới một ánh sáng lạnh lẽo và không khoan nhượng. Những suy nghĩ của anh, sự thô tục và tuyệt vọng trong đó; và cả sự xấu hổ mà anh đã cố nuốt xuống hết lần này đến lần khác, bởi vì anh có quyền gì để cảm thấy cô đơn khi Mikasa còn cô đơn hơn nhiều-

(Anh có thể làm tình với em không? Ở bên trong em? Liệu anh có thể nắm chặt trái tim em trong lòng bàn tay rỗng nơi em đã đánh rơi nó - một tuần trước, ba năm trước, cách đây năm giây và mãi mãi - và ấn sâu vào người anh để anh không bao giờ quên cảm giác đó, để em không bao giờ quên? Cho đến khi em quay lại và cùng nhau, chúng ta có thể nhớ lại, cùng nhau nhớ lại cảm giác đó là như thế nào? Anh xin lỗi. Anh nhớ em, Mikasa. Anh nhớ em rất nhiều. Anh nhớ em. Anh nhớ em. Anh nhớ em.)

-nhưng không còn ai thấu hiểu hình dạng tâm hồn anh sâu sắc như cô nữa. Không còn ai cả. Và Mikasa hiểu, nếu không phải tất cả, thì ít nhất cũng là đủ.

Cô dùng sức nhấc người ra khỏi đùi anh, lăn người sang một bên ghế, hất văng một chiếc gối sang ngang trong lúc đó. Ở khoảng cách xa đó, Armin không khỏi chăm chú quan sát cô, cố gắng ghi nhớ khoảnh khắc này trong tâm trí. Khuôn mặt ửng hồng của Mikasa càng tôn lên đôi mắt đen của cô. Tóc hơi rối, và làn da sáng bóng với một lớp mồ hôi mỏng. Trước đây, anh không thực sự chú ý, nhưng bây giờ anh nhận ra da cô nhợt nhạt hơn ở những vùng được quần áo che phủ. Không phải trắng bệch như bụng cá hồi vào giữa mùa đông, mà là một màu sắc sống động hơn, ửng hồng do máu lưu thông gần bề mặt da. Ngay cả khi nép mình ở góc ghế, nằm trên tấm chăn dệt thô với viền tua rua, cô vẫn mang vẻ thoát tục.

Và rồi, trước sự chứng kiến của Armin, Mikasa móc ngón tay vào hai bên quần lót của mình và tuột nó ra.

Anh phải huy động hết toàn bộ ý chí để không cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, nhưng đến lúc này cơn đau nhói nhói dưới rốn đã quá dữ dội để phớt lờ. Tệ hơn nữa, khi anh thoáng nhìn thấy vùng lông đen mượt giữa hai chân cô. Armin lóng ngóng với vạt cài nút áo của mình, cố gắng không run rẩy, cảm nhận quá rõ ràng cái chạm nhẹ của chính mình và lực kéo của vải. Ánh mắt ấm áp của Mikasa khiến anh mất tập trung. Armin từng nghĩ mình muốn trốn tránh nó, nhưng ngay cả khi lột trần mong muốn ấy, nó cũng chẳng xuất hiện. Như thể nó chưa từng tồn tại ngay từ đầu, không phải khi ở bên cạnh cô.

"Armin," Mikasa lặng lẽ gọi, và khi anh quay lại, anh thấy sự chú ý của cô chuyển xuống dương vật của anh, cứng ngắc, đỏ bừng và hơi rỉ ra chút dịch trên đùi anh. Trên mặt cô không hề lộ ra sự lo lắng. Không, mặc dù Armin nghĩ rằng anh đã nhìn thấy một cái bóng lướt qua-một ký ức khép kín, một phiên bản tưởng tượng của khoảnh khắc này, có thể, ở một nơi nào khác và với một ai khác-nhưng nó biến mất nhanh như khi nó đến. Vẻ mặt u ám của cô trở nên rõ ràng, dịu đi khi cô nhìn anh. Không có chút run sợ nào hiện lên trên mặt cô. Không, mặc dù Armin nghĩ mình thoáng thấy một bóng tối lướt qua - một ký ức bị che giấu, có lẽ là một phiên bản tưởng tượng của khoảnh khắc này, ở một nơi khác và với một người khác - nhưng nó biến mất ngay lập tức. Biểu cảm u ám trên mặt cô tan biến, dịu dàng đi trông thấy khi cô nhìn anh.

"Lại đây nào", cô nói, và chỉ bằng âm thanh của giọng nói, cô đã cuốn hút anh.

Sự chật chội khiến tình thế hơi ngượng ngùng. Armin định đề nghị đổi chỗ, nhưng chiếc giường của cô lại quá đỗi riêng tư - gần như là một nơi linh thiêng, ngay cả bây giờ - và cậu lo rằng lên tiếng sẽ phá vỡ khoảnh khắc này, và phá vỡ khoảnh khắc này thì có thể phá hỏng tất cả.

Anh ngồi xuống ghế sofa, một chân co lại đặt dưới mông, chân còn lại gập lại, bàn chân đặt trên sàn nhà. Mikasa dựa vào thành ghế, mở rộng hai chân để anh ngồi vào. Đầu gối cô siết chặt quanh eo anh. Khi cô đẩy người ra sau, Armin cũng nhích lên để đón lấy. Nếp gấp giữa đùi cô ôm lấy hông anh. Khi dương vật của anh trượt vào cô, Mikasa vươn tay về phía anh, ấn lòng bàn tay cô vào gáy anh.

Thời gian như ngừng trôi. Armin hít vào một hơi run rẩy và cố gắng kiềm chế bản thân. Mikasa phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, thích thú khi đầu dương vật anh thúc vào cô. Sự trơn trượt, sức nóng tỏa ra của cô. Anh đặt một tay lên eo cô, sự hỗ trợ không cần thiết; dưới lòng bàn tay anh, anh cảm thấy từng cơn rùng mình, từng chuyển động, từng giọt mồ hôi chảy qua đầu ngón tay. Một tay anh đặt nhẹ lên phần hõm lưng cô, sự hỗ trợ không cần thiết; lòng bàn tay anh cảm nhận được từng cơn rùng mình, từng cử động nhỏ nhất, cả mồ hôi đang thay đổi hướng di chuyển do đầu ngón tay anh chạm vào. Sau đó, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nhất có thể với từng cơ bắp và từng dây thần kinh đang gào thét đòi chuyển động, Armin đẩy vào trong cô.

Hơi thở của Mikasa hệt như hơi thở của anh. Ngay dưới gáy anh, những ngón tay cô ấn mạnh đến mức như có thể để lại dấu vết trên cột sống, trên thân não của anh; gáy, một điểm yếu thường trực. Armin cúi xuống hôn cô, đón nhận tiếng thở dài của cô khi anh thúc sâu hơn. Thế giới thu hẹp lại chỉ còn cảm giác của cô. Sự co chặt của cơ thể cô, chặt hơn cả lúc anh cảm nhận được cô quanh những ngón tay mình. Sức nóng ngất ngưởng toát ra từ người cô, tựa như cơn sốt. Cách Mikasa đón nhận anh, như thể cô cần anh, khao khát anh mãnh liệt chẳng kém gì Armin cần cô. Nghĩ đến điều đó khiến anh thấy dễ chịu. Giống như rất nhiều thứ đã từng ở đây, mọi thứ trở nên đơn giản khi dường như chẳng có gì có thể đơn giản được nữa.

Cô ngả người ra sau để đón nhận những cú thúc không vững của anh. Họ không thể tìm thấy nhịp điệu-không phải trên ghế sofa, cũng không phải với sự vội vàng vụng về-nhưng khi anh trượt vào trong cô đúng như vậy, vừa phải, Mikasa kêu lên một tiếng khó thở, và cô quấn chặt hai chân mình quanh eo anh để giữ anh ở đó. Bị chôn vùi hoàn toàn bên trong cô, gót chân cô cắm sâu vào lưng anh, với cách cô kích thích mọi giác quan của anh, thì dường như cô là thứ duy nhất tồn tại. Armin giữ lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng nắm chặt. Anh cảm nhận thấy lớp băng quấn trên tay cô, và ký ức về vết sẹo bất biến bên dưới nó ùa về.

"Ở đó," cô nói nhỏ, nuốt nước bọt để bắt kịp từng từ, thở ra để phóng thích chúng. "Sướng."

Mình biết, Armin nghĩ. Anh cũng xuýt đã nói ra điều đó, nhưng tốt hơn hết là nên tìm lại góc độ đó và đâm vào sâu, chậm và nhịp nhàng, để cô tạo ra âm thanh hoàn hảo tương tự. Cuối cùng, anh cảm thấy mình đã hòa vào một nhịp điệu, một nhịp điệu khiến cô nghẹt thở đúng lúc cần thiết.

"Mikasa," Armin lên tiếng, giọng nói thô ráp như thể đã nhiều ngày chưa nói. Bàn tay anh di chuyển từ cổ tay cô đến chiếc ghế sofa đang chịu đựng sức nặng của anh, đồng thời đầu Mikasa ngã ra khỏi vai anh. Vết lõm ướt át ở xương quai xanh của anh đột ngột trở nên lạnh ngắt và nhói đau - chính là nơi cô đã cắn. Anh thậm chí còn chẳng nhận ra vết hằn của răng cô lúc nãy.

Anh không kéo dài lâu. Armin ngồi thẳng dậy nhưng không rời xa, và Mikasa để anh đi. Hình ảnh dương vật của anh đâm sâu vào bên trong cô khiến anh nghẹt thở. "Chúa ơi," Armin rên lên, cơn khát khao quá dữ dội. Nỗi khao khát này cứa sâu như một vết thương hở.

Anh xoa ngón tay cái lên âm vật phình ra của cô. Có lẽ là quá mạnh và quá nhanh, nhưng Mikasa vẫn bám chặt lấy anh như thể cô đang lao tới, vặn người lùi lại như thể anh giữ cô lại. Và khi nào anh tìm được không khí để hỏi như thế sao? có được không? cô gật đầu tuyệt vọng, kéo anh vào trong với đôi chân móc quanh lưng anh, giữ anh sâu đến mức anh chỉ có thể nghiền nát cô, một cách vô vọng, vô dụng.

"Ôi-chỗ đó-" Mikasa thở hổn hển, rồi cô cong người, đột ngột và không gây ra tiếng động, ép toàn bộ trọng lượng của mình vào anh. Anh cảm thấy cơn cực khoái xé toạc cô trước khi anh hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là khoái cảm nguyên sơ, choáng váng và bàn tay cô bóp chặt đến bầm tím.

Anh phải rút hết ra, vừa kịp lúc. Armin thậm chí còn không cần phải chạm vào cơ thể mình. Anh chỉ nắm tay quanh đầu dương vật rồi xuất mạnh vào đó, rùng mình, tiếng kêu của anh bị bóp nghẹt qua hàm răng nghiến chặt. Một chút tràn ra giữa các ngón tay của anh và bắn lên bụng cô. Ngay cả trong giai đoạn mơ hồ sau khi lên đỉnh, cảnh tượng đó khiến Armin vừa xấu hổ vừa hưng phấn.

Sự tĩnh lặng bị phá vỡ khi Mikasa di chuyển. Cô nghiêng người lên, hôn anh một cách vội vàng và gần như e thẹn, vào khóe môi. Và trước khi anh kịp nói, Mikasa đã túm lấy tấm chăn bên dưới cô, nắm lấy cổ tay anh và lau sạch vết bẩn trên từng ngón tay anh. Sự dịu dàng trong từng cái chạm của cô - cách Mikasa chăm chú dõi theo những chuyển động của đôi tay mình, một sự quan tâm không hề che giấu, như thể Armin xứng đáng nhận được sự dịu dàng ấy - khiến anh không thốt nên lời.

Chỉ khi cô lau xong bụng mình, anh mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Anh xin lỗi."

Điều đó hẳn đã làm cô ngạc nhiên: Mikasa chớp mắt nhìn anh, mắt mở to. Rồi, dịu dàng, cô nói: "Em không hối hận." Ánh nhìn đen thẫm của cô không hề che giấu; nó không rời khỏi mặt anh, dù chỉ một giây. "Và anh cũng không nên như vậy."

"Ít nhất là về cái chăn," Armin nói. Hơi nóng của má anh khiến anh tê dại, nhưng anh nở một nụ cười yếu ớt với cô. "Xin lỗi."

"Em sẽ thêm việc dọn dẹp vào danh sách công việc ngày mai của anh, đừng lo."

Tiếng cười của Armin khiến chính anh cũng bất ngờ. Mikasa giỏi khoản này đấy, khiến anh không kịp trở tay. Với nụ cười lặng lẽ của cô, và ý niệm về một câu bông đùa trong giọng nói đều đều của Mikasa, Armin cảm thấy sự bồn chồn tan chảy thành sự yêu mến quen thuộc. "Dĩ nhiên rồi. Anh sẽ làm bất cứ điều gì em cần," anh nói, từng lời đều chân thành. "Chỉ cần em yêu cầu, chỉ trong tích tắc thôi."

"Em biết anh sẽ làm thế," Mikasa nói, rồi lặp lại, "Em biết..." Giọng nói cô chùn lại, vẻ thích thú biến mất, hơi ấm trong người Armin như vụt tắt. "Nếu không có anh, em sẽ phải làm sao?"

Armin khựng lại. Nếu lên tiếng, anh biết giọng mình sẽ run rẩy. Thay vào đó, anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Mikasa lên, đặt những nụ hôn lên trán cô, sống mũi, rồi lần lượt lên mỗi bên mi mắt khép hờ. Cuối cùng, anh hôn lên môi cô, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng phả ra như một tiếng thở dài khi cô đáp lại.

"Em sẽ xoay xở tốt hơn nhiều nếu không có anh cản đường," anh nói, cố gắng bắt chước giọng nói mỉa mai mà cô đã dành cho anh. "Đến lúc anh quay lại, em sẽ hoàn thành tất cả những việc anh đã cản trở em làm."

Mikasa khẽ cười. Giọng cười hơi nghèn nghẹn, nhưng không còn nghe như sắp khóc nữa.

"Anh không bao giờ là cản trở," cô nói với anh. "Và ngay cả nếu có, em vẫn muốn anh ở đây bên cạnh em như thế này."

Giọng nói của cô quá đỗi chân thành, khiến anh đau nhói, đến mức Armin phải nhắm chặt mắt lại. "Không công bằng khi em nói những điều như thế, em biết không?" Anh hít một hơi run rẩy. "Em không cần phải thế đâu."

Mikasa nhích người, tiếng ghế ọp ẹp quen thuộc vọng lên, gợi nhớ những đêm anh từng ngủ lại đây. Khi Armin mở mắt, ánh nhìn của cô như cái bẫy giăng sẵn, bắt trọn anh. "Có lẽ là không," cô nói. "Nhưng em muốn nói thế, và em muốn anh biết điều đó." Và trước khi anh kịp đáp lại, Mikasa kéo mạnh tay anh, lực hơi quá mức cần thiết. "Lại đây."

Armin không chống cự. Họ ngồi sát cạnh nhau, tìm một vị trí thoải mái: ngực áp vào ngực, bụng chạm bụng, chân quấn lấy nhau một cách vô thức. Quá ấm, nhưng Mikasa rúc mặt vào vai anh như thể không bao giờ cảm thấy đủ gần.

Vài khoảnh khắc trôi qua. Bằng một giọng thì thầm đến mức xuýt thì anh không nghe thấy, Mikasa nói, "Ở lại với em chút nữa thôi."

Đôi môi cô lướt nhẹ lên hõm cổ anh, nơi mạch đập mạnh nhất. Armin tự hỏi liệu cô có cảm nhận được nhịp tim cuồng nhiệt của anh, lời hứa hẹn rõ ràng thiết tha trong từng nhịp đập. Mình muốn, anh nghĩ. Có lẽ, đôi khi, chỉ vậy thôi cũng đủ rồi.

"Dĩ nhiên rồi," Armin lầm bầm, và anh đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô. "Chẳng phải anh đã nói sẽ làm bất cứ điều gì em yêu cầu sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro