The Space Between (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning (lần 2): Truyện có tình tiết DOUBLE PENETRATION, ANAL SEX. Xin hãy tìm hiểu tất cả những từ khóa trên trước khi cân nhắc đọc ạ, làm ơn TT

T/N: Cuộc đời cũng phải có một lần dịch pỏn thôi mà đúng không =)) 

À, Megumi là anh còn Yuuji là cậu nhóe.

---

Bị nhốt trong một không gian kín đối với Yuuji mà nói thì thật kinh khủng. Mặc dù không cao bằng Gojo hay đồ sộ như Todo nhưng cậu không phải là người thích những không gian nhỏ. Chúng không làm cậu sợ hãi mà chỉ khiến cậu bực bội. Cậu thích có nhiều không gian để nằm dài, chạy nhảy và hít thở. Khi ngủ trên giường, cậu luôn nằm dài ra với mền nửa đắp nửa ngoài giường.

Cậu là một người thích không gian rộng mở, thoải mái, dù không ngại tiếp xúc thân thể với người khác. Đối với cậu, những cử chỉ thân mật không chỉ là sự đụng chạm đơn thuần mà còn là biểu hiện rõ ràng cho mối quan hệ sâu sắc và sự tin tưởng giữa cậu với những người xung quanh. Quàng tay qua vai Megumi, cõng Nobara trên lưng, bị Maki đá vào mông, bí mật bắt tay với Toge - những kiểu như vậy. Cậu không cảm thấy khó chịu khi người khác ở gần. Chuyện đó chưa bao giờ làm phiền cậu cả.

Tuy nhiên, bị kẹt trong một không gian hạn chế với hai người khác thật là kinh khủng, ngay cả khi đó là hai người bạn thân nhất của cậu.

Có thể là do cậu mà mọi chuyện xảy ra. Khoảnh khắc cậu nhìn thấy lời nguyền đó xuất hiện sau lưng Megumi và Nobara, cậu đã phản ứng mà không cần suy nghĩ như thường lệ. Cậu đã nhảy ra chắn đường, để mình chịu đòn thay vì họ, nhưng chuyện đó không quan trọng. Thay vì chỉ tác động lên cậu và nhốt cậu trong một không gian nhỏ hẹp nào đó một lúc, một hình vuông không biết từ đâu xuất hiện bên dưới tất cả bọn họ, những bức tường bắn lên rồi bao bọc họ như thể lời nguyền đã nhốt họ vào một chiếc hộp vậy.

Một chiếc hộp rất nhỏ chắc chắn không dành cho ba người.

"Cậu đang giẫm lên chân tớ đấy!" Nobara cấm cảu từ đâu đó bên dưới cậu.

Yuuji lùi giày của mình ra khỏi giày cô cho đến khi gót chân của cậu chạm vào tường. "Xin lỗi cậu."

"Không–" Megumi rên rỉ một tiếng, nghe như đang cố gắng kìm nén cơn đau. "Không có nhiều chỗ đâu."

Nobara chế giễu. "Úi chà, Sherlock đây mà! [1]"

[1] Nobara chế giễu Megumi vì đã nói ra điều hiển nhiên.

Ngay cả tiếng sột soạt nhỏ nhất của quần áo cũng vang vọng như sấm sét trong tai Yuuji. Cậu có thể nghe thấy cả Megumi và Nobara đang di chuyển – nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được họ. Nobara đã không may bị kẹt giữa họ, cơ thể nhỏ bé của cô bị ép vào những thân hình rắn chắc của họ. Yuuji đứng yên, cố gắng hết sức để ép lưng vào tường nhiều nhất có thể, và cậu có thể nói rằng Megumi cũng đang làm điều tương tự, một tay của anh chống lên trần nhà ngay phía trên đầu Yuuji, nhưng nó chẳng có tác dụng gì. Khi coi bộ chẳng hiệu quả gì cả, cả hai đều cáu tiết và ngừng di chuyển.

Sau một phút im lặng đến khó xử, Nobara lẩm bẩm, "Tớ nghĩ là tớ có thể...cúi xuống. Tớ đủ nhỏ mà. Có thể còn nhiều chỗ hơn..."

"Không," Yuuji buột miệng, nỗi hoảng loạn bùng lên trong tâm trí cậu.

"Tớ có thể ngồi dưới đất-"

Yuuji lắc đầu. "Không."

Thành thật mà nói, có lẽ như vậy sẽ thoải mái hơn cho tất cả bọn họ, hoặc ít nhất là cho họ thêm một chút không gian. Tuy họ thân thiết, nhưng cậu không muốn tưởng tượng cô đang ở trong vị trí đó. Nếu một trong hai người cử động, rất có thể họ sẽ đánh vào đầu hoặc có thể là vào mặt cô, và rồi cậu sẽ không bao giờ có thể nhìn cô được nữa.

Tức tối, Nobara lại lê chân, chân cô chạm vào chân cậu và ngực cô – ngực cô cứ cọ vào ngực cậu, và cậu thực sự đang cố gắng hết sức để không nghĩ về chuyện đó.

"Nobara," giọng Megumi vang lên trong bóng tối.

"Gì?" Nobara đáp trả, quay người nhanh nhất có thể trong không gian hạn chế.

Thay vì nói gì đó, Megumi lại phát ra một âm thanh nghẹn ngào, và Nobara phát ra một tiếng kêu ngạc nhiên kỳ lạ. Tim Yuuji nhảy lên tận cổ họng. Chiếc hộp tối đến mức cậu không thể nhìn thấy một thứ chết tiệt nào mặc dù họ bị ép vào nhau nên cậu không biết chuyện gì đã xảy ra. Thậm chí như vậy, trong bóng tối đen kịt, cậu vẫn dường như cảm thấy được không khí xung quanh trở nên ngột ngạt hơn, nhiệt độ tăng cao khiến người ta khó chịu.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Yuuji hỏi. "Cậu có ổn không?"

"Ừ-ừ, không sao đâu," Megumi cà lăm.

Trước mặt cậu, Nobara cứng đơ như tấm ván, như thể bị căng thẳng tột độ đến mức có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Cô im lặng một cách kỳ lạ. Cậu tưởng cô sẽ kêu ca nhiều hơn, đặc biệt là sau khi phát ra âm thanh đó, nhưng tất cả những gì cậu có thể nghe thấy là tiếng thở bằng mũi của cô. Một tay của cậu thả xuống nơi mà cậu hy vọng là hướng vai cô, nhưng rồi cậu do dự. Thật khó khăn, nhưng cậu nhận ra cô đang cố thu nhỏ người lại hết sức có thể để tránh chạm vào họ, cơ thể cô co rúm lại.

Nếu cậu đã cảm thấy khó chịu khi dựa vào thành hộp, thì chắc chắn cảm giác của cô khi bị kẹp giữa họ còn tệ hơn gấp trăm lần.

"Này," Yuuji cẩn thận nói. "Cậu không sao chứ?"

"Hỏi gì mà ngớ ngẩn thế," Nobara gắt lên. "Tụi mình bị mắc kẹt trong một cái hộp chết tiệt trong khi lời nguyền đó gây ra tai họa."

Yuuji khịt mũi. "Tớ hiểu rồi."

"Tớ chỉ-" Nobara gầm gừ trong bực bội, rồi sự căng thẳng dồn nén trong cơ thể bùng nổ. Cô lại vùng vẫy, lần này hung hăng hơn, đập tay loạn xạ xung quanh. Lòng bàn tay cô chạm vào bức tường gần cô nhất và cả ngực cậu. Khi cô không thể tìm thấy một nút hoặc cần gạt nào có thể thả họ ra ngay lập tức, cô lại gầm gừ và quay người hoàn toàn đối diện với cậu. "Thật ngu ngốc!"

"Nobara," Megumi ngắt lời, giọng anh khàn khàn. "Cậu cần phải ngừng di chuyển."

"Tớ sẽ không dừng lại cho đến khi tìm được lối thoát!"

"Nghiêm túc mà nói, đây không phải là–" Megumi cắt ngang bằng một tiếng càu nhàu khác và sau đó tiếp tục với giọng căng thẳng, "Tụi mình cần cẩn thận hơn khi di chuyển. Cậu-"

Yuuji khá chắc chắn rằng Megumi vẫn đang nói, nhưng bộ não cậu ngừng hoạt động khi Nobara vô tình đưa tay vào phía trước quần của cậu. Tuyệt đối không phải cố ý. Cô cố giơ một tay lên cao nhưng không được, nên vội đè nó lên hông khi quay người. Bất chợt, nó chạm vào cậu, và mọi sức mạnh trong não cậu như bùng nổ.

Chuyện đó sẽ không tệ đến thế và có lẽ họ có thể hoàn toàn phớt lờ nó, ngoại trừ sự thật rõ ràng là cậu có hơi cương. Bộ ngực của Nobara ép chặt vào ngực cậu kết hợp với hình ảnh cô ngồi ngang tầm dương vật giữa cậu và Megumi đã làm cậu lúng túng.

Nobara cứng đờ vì sốc, có lẽ là khi cô nhận ra rằng cô đã chạm vào dương vật của cậu qua quần cậu. Yuuji nghe thấy Megumi thở dài nhẹ nhõm từ xa, nhưng Nobara lại im lặng như chết. Cậu thậm chí còn không chắc cô có thở hay không. Cậu cắn chặt môi, đầu dựa vào tường, nhắm mắt lại và sẵn lòng cho bất kỳ thế lực siêu nhiên nào đó kết thúc cuộc đời cậu ngay lúc ấy.

Cậu biết rõ rằng Nobara rất xinh đẹp. Thực sự, cậu sẽ nói rằng cô là một trong những cô gái hấp dẫn nhất mà cậu từng gặp. Không chỉ ngoại hình, mà còn cả sự tự tin và sẵn sàng mạo hiểm để chiến thắng và cứu người khác. Cô hiểu rõ giá trị bản thân và không bao giờ hạ thấp tiêu chuẩn của mình. Cậu tin tưởng cô và, quan trọng hơn là, cô cũng tin tưởng cậu. Giữa họ và cả Megumi đã hình thành một sợi dây vững chắc, một sợi dây được dệt nên từ sự tôn trọng, tin tưởng và những thứ thiêng liêng hơn thế. Trong trái tim cậu, cô không chỉ là một người bạn, mà còn là cả một thế giới. Và vì thế giới đó, cậu sẽ không bao giờ mạo hiểm đánh mất đi thứ quý giá ấy.

Nhưng rõ ràng, cơ thể cậu chẳng hề quan tâm đến chuyện đó khi cô cọ xát khắp người cậu.

"Tớ, ừ, tớ không–" Yuuji không biết mình đang nói gì nữa. Từ ngữ cứ tuôn ra từ miệng cậu, nhưng chúng chẳng hề đi qua bộ não. Chuyện này không hiếm, nhưng lần này thì tệ hơn hẳn. Cậu không thể thốt ra được điều gì, mặc dù mọi thứ trong cậu đều đang gào thét rằng cậu cần phải nói điều đó. Cậu giơ hai tay lên đầu hàng, nhưng cuối cùng chúng lại lơ lửng ngay trên đầu cô. "Tớ xin lỗi."

"Không-" Cậu nghe thấy tiếng nghiến răng của Nobara, hoặc có lẽ đó chỉ là tưởng tượng. Cô chắc chắn sẽ giết cậu khi họ ra khỏi chiếc hộp này. "Không sao."

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Megumi hỏi.

"Không có gì đâu," Yuuji và Nobara trả lời cùng lúc.

Lần này, đến lượt Megumi là người gầm gừ thất vọng. Khi anh di chuyển để cố gắng chạm vào trần của chiếc hộp, anh đã vô tình đẩy Nobara sâu hơn vào Yuuji, và cô lên tiếng phản đối nhưng Megumi phớt lờ. Cậu mở mắt, cầu xin cơ thể mình đừng đáp lại cách ngực cô áp vào người mình, và tay cậu có thể dễ dàng đặt xuống vai cô.

"Oi!" Nobara kêu lên, cũng di chuyển khiến Megumi càng cố gắng di chuyển. Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra, có lẽ là chân họ vướng vào nhau, bởi vì cô hét lên và sau đó ngã hoàn toàn vào Yuuji, mặt cô đập vào ngực cậu. Không có đủ chỗ cho cô ngã xuống đất, nhưng cậu phải nắm lấy tay cô để giữ cô khỏi trượt xuống tư thế còn khó xử hơn.

Khi Megumi tiếp tục đập vào trần nhà, Nobara đã làm một việc mà Yuuji chỉ có thể hình dung ra từ cách cơ thể cô di chuyển trong tay mình. Cô đẩy mông mình vào phía trước của Megumi, khiến cậu đột ngột dừng lại. Mặc dù cô có thể không phải là cô gái quyến rũ trong mơ của Todo nhưng cô thật sự có những đường cong. Yuuji không nghĩ về những đường cong đó thường xuyên (thật sự đó!), và cậu khá chắc chắn rằng Megumi cũng vậy (họ chưa bao giờ nói về chuyện đó cả), nhưng giờ thì họ không thể lờ đi được nữa. Cả hai đều tỏ ra lúng túng, không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào.

Nhưng đây là Nobara, một trong những người bạn thân nhất của họ. Thật xấu hổ khi cư xử như vậy!

"Đừng di chuyển," Megumi nói với cô.

Nobara gần như hầm hè. "Cậu mới là người đang loay hoay xung quanh đấy chứ."

"Chỉ là..." Megumi hít một hơi thật sâu. "Đừng."

"Tụi mình không thể chỉ đứng đây và chờ đợi chuyện gì đó xảy ra," Nobara nhấn mạnh. "Tớ nghĩ Yuuji thực sự có thể sẽ phát nổ đấy."

Yuuji hít một hơi thật sâu rồi bật lên, "Khó khăn lắm, được chứ! Cậu đang hoàn toàn áp vào tớ và cậu thực sự mềm mại, ấm áp và–" Cậu ngậm miệng lại và đập gáy vào tường. Nãy giờ Sukuna vẫn giữ im lặng, nhưng Yuuji có thể nghe thấy hắn cười khúc khích thích thú. Nếu hắn nắm quyền kiểm soát, hắn sẽ chỉ cần nắm lấy hông Nobara và làm theo ý mình và–

Và Yuuji thực sự không muốn nghĩ về chuyện đó vào lúc này.

"Không- Không sao đâu. Không–" Nobara hít một hơi. Cậu có thể cảm nhận được ngực cô đang lên xuống. Khi cô đặt tay lên ngực cậu, cậu giật mình, nhưng sau đó cô rầy: "Bình tĩnh nào."

Cậu không cảm thấy mình có thể bình tĩnh lại được. Tim cậu đập điên cuồng trong lồng ngực, mọi suy nghĩ xâm phạm mà cậu từng có về cô hiện lên trong tâm trí cậu. Cảm giác đó gần như là một đòn tấn công cá nhân, điều mà cậu không thể kiểm soát. Cậu luôn biết cô rất xinh đẹp, ngay cả khi mới gặp và cô rất xấu tính với cậu. Chết thật, cậu đã quên mất... quên mất hoàn toàn về ảnh hưởng của chuyện này đến mình.

"Cậu ấy có vẻ căng thẳng hơn bình thường," Megumi nói.

"Ừm," Nobara ậm ừ đồng ý.

Yuuji vặn vẹo, nhưng một lần nữa, nó chẳng giúp ích được gì cho cậu. "Gì cơ?"

"Bình tĩnh nào," Nobara lặp lại với giọng kiên quyết hơn. Nghe cô nói vậy thật ngồ ngộ. Cô là một trong những người ít bình tĩnh nhất mà cậu biết. Lòng bàn tay cô từ từ di chuyển quanh ngực cậu, nhẹ nhàng, êm dịu, thành những vòng tròn an ủi. Thành thật mà nói thì, cậu không thường dùng những từ đó để nó về cô. Cô sắc sảo, nóng nảy và hay thay đổi. Ngoài cơ thể ra, cô chẳng mềm mại tí nào, trừ khi Megumi triệu hồi thức thần Hắc khuyển của anh. Cảm nhận được cô đang đối xử với cậu như thế này, vuốt ve anh một cách an ủi...

"Cậu nghĩ đó là do con lời nguyền à?" Megumi hỏi.

Nobara thở dài. "Chắc vậy."

Yuuji cố suy nghĩ, nhưng thật khó khi cảm giác được Nobara chạm vào quá dễ chịu. "Gì cơ? Lời nguyền gì?"

"Nó có thể khiến cậu hoảng sợ hơn," Megumi giải thích. "Chiếc hộp này có vẻ liên quan đến nỗi sợ. Cậu càng hoảng sợ..."

"Hộp càng nhỏ lại," Nobara nói xong. "Tớ nhận ra điều đó sau khi cậu hoảng sợ. Lúc đầu tụi mình đã không có nhiều không gian rồi nhưng bây giờ thì càng ít hơn nữa."

Yuuji cắn môi. "Tớ xin lỗi."

"Không sao." Có lẽ Nobara nên trau dồi cách đối xử ân cần hơn với bạn bè, nhưng cậu lại thích điều đó vì nó khiến cô trở nên đặc biệt. Ít nhất thì cô không còn cứng nhắc nữa. Bằng cách nào đó, cô đã ép buộc cơ thể mình thả lỏng, điều này khiến Yuuji cũng cảm thấy thoải mái hơn. Nó không đủ để ngăn cậu chạy marathon ảo trong đầu khi cố tập trung vào thứ gì đó không phải cơ thể cô, nhưng nó vẫn tốt hơn là không có gì.

Và rồi một tay của cô trượt xuống giữa họ và dương vật bán cương của cậu.

Yuuji co giật vào lòng bàn tay cô trước khi cậu có thể ngăn mình lại, chỉ để đỏ mặt vì nhục nhã. "Tớ không cố ý-"

"Không sao đâu," cô nói với cậu. "Tớ nói thật mà."

Cậu mở miệng, nhưng chẳng thốt lên nổi câu nào. Thành thật mà nói, cậu thậm chí còn không biết mình sẽ nói gì nếu mà có nói nên lời được. Bàn tay nhỏ bé của cô áp vào người cậu, nắm lấy dương vật của cậu cách một lớp quần và chậm rãi vuốt cho cậu. Đầu cậu gục xuống, tựa vào vai cô. Cậu thậm chí không cần phải tiến về phía trước hay kéo cô về phía mình. Góc đó hẳn là khiến cổ tay cô rất mỏi, nhưng cô không dừng lại, vẫn tuốt cho cậu cho đến khi cậu cương hoàn toàn.

"Nobara?" Megumi hỏi trong bóng tối, giọng anh nghe thật xa xăm.

"Không sao đâu," cô lặp lại, giờ đã nhẹ nhàng hơn. "Cậu có thể-" Cô hít một hơi. "Không sao đâu."

Một tay của Yuuji trượt từ cánh tay xuống hông cô, chỉ hơi ngạc nhiên khi cậu đặt tay lên tay của Megumi. Chắc hẳn anh đã đặt tay lên hông cô, ôm cô từ phía sau. Hình ảnh đó chỉ khích lệ Yuuji tiến về phía trước, và cậu dùng tay còn lại để kéo tay cô ra khỏi dương vật mình để thay vào đó cậu có thể cọ vào cơ thể cô. Cô hít một hơi nhưng may mắn là không đẩy cậu ra. Bàn tay của Megumi căng ra dưới tay cậu khi anh ôm cô chặt hơn, và rồi Nobara chuyển động. Yuuji không thể biết đó là do cô chủ động làm vậy hay do Megumi cọ mình vào cô.

Dù là thế nào đi chăng nữa, cậu cảm thấy thật dễ chịu. Dù không đủ để giúp cậu đạt được mục tiêu, nhưng vẫn thật dễ chịu. Nếu cậu có thể hoàn toàn thành thật với chính mình, thì ý nghĩ về cô như thế này có lẽ đã từng xuất hiện trong đầu cậu. Sự thay đổi nội tiết tố quả thật khó chịu, nhất là khi đối mặt với nhiều chuyện khiến tim đập mạnh và dâng trào cảm xúc. Lắm lúc, một lần thủ dâm là cách duy nhất để đầu óc cậu yên tĩnh đủ để có thể ngủ được, và nghĩ về Nobara thì thật dễ chịu.

Nhưng đây còn hơn cả việc nghĩ về cô nữa. Cọ xát cuồng nhiệt thân mình vào cô như một con chó hoang dại, cậu đắm chìm trong khoái cảm mãnh liệt, đặc biệt là khi so sánh với việc nghĩ về tình hình hiện tại, nhưng tâm trí cậu lại lang thang. Cô có ổn với chuyện này không? Cô có thích nó nhiều như cậu không? Cô có bao giờ nghĩ đến cậu không? Với một tay vẫn giữ chặt tay của Megumi và hông của cô, tay kia của cậu luồn qua chân cô qua chiếc quần bó, nhích váy cô lên từng chút một. Cô vặn vẹo trong vòng tay cậu và phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ nhất, hai chân cô siết chặt vào nhau như thể để ngăn chặn điều gì đó.

Nếu cô muốn cậu dừng lại, cậu sẽ dừng lại trong tích tắc. Cậu sẽ xin lỗi rối rít, quỳ xuống và khấu đầu với cô ngay khi họ ra khỏi đây, giặt đồ cho cô và xách đồ cho cô trong năm tới mà không phàn nàn gì.

Nhưng cô không bảo cậu dừng lại. Thay vào đó, cậu có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô bên tai, không khí nóng hổi mỗi lần cô thở ra. Một tay của cô trượt ra sau gáy cậu, những ngón tay cô vùi vào tóc cậu, và cô áp mình vào cậu, run rẩy thốt lên, "Yuuji."

Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi cậu, và cậu quay đầu lại để có thể mút vào làn da không được bảo vệ trên cổ cô. Một giọng nói từ sâu trong tâm trí cậu cảnh báo cậu phải cẩn thận, nhưng một phần khác trong cậu lại thúc giục cậu tiến về phía trước. Cậu mút thật mạnh, cắn xuống rồi hôn lên da cô khi cô thở hổn hển. Chắc chắn cậu sẽ để lại một dấu vết nào đó - và cậu chắc chắn sẽ xin lỗi vì chuyện đó khi cô kêu la vì làm sao mà giấu nó được đây - nhưng ngay bây giờ cậu đang cảm thấy quá dễ chịu nên chẳng quan tâm nổi.

Một âm thanh đập mạnh và sau đó là tiếng rên rỉ đã làm phân tán sự chú ý của Yuuji trên cổ cô trong giây lát. Cậu chỉ lùi ra khi nhận ra rằng Nobara và Megumi chắc hẳn đang hôn nhau. Đầu cô quay về phía cậu, đó là lý do tại sao cổ cô lộ ra, quay về phía Megumi để anh có thể cúi xuống và chiếm lấy môi cô. Yuuji cọ xát vào cô mạnh hơn, có lẽ hơi nóng nảy một chút, nhưng nó khiến cô ngừng hôn Megumi và rên rỉ một cách thiếu thốn.

"Xin lỗi," Megumi thì thầm, có phần xấu hổ. Một cảm giác tội lỗi bùng lên trong lòng Yuuji, và cậu siết chặt tay Megumi. Cậu trai kia thở dài.

Nobara kéo đầu Yuuji xuống để cô có thể áp môi mình vào môi cậu. Đó là lần đầu tiên họ hôn nhau. Cũng giống như thuật thức của mình, cô cũng tỏ ra quyết đoán và cầu tiến trong việc này, áp môi mình vào môi cậu như thể họ đã hôn nhau cả trăm lần vậy. Cô đưa lưỡi mình qua môi cậu, vừa đủ để khiến cậu rên rỉ trong miệng cô, rồi cắn vào môi dưới của cậu để thống trị cậu trở lại. May mắn là như vậy, bởi vì cậu đã sẵn sàng để chìm đắm vào cô.

"Yuuji, cậu có thể...?"

Cậu biết cô đang hỏi gì ngay cả khi chưa nói xong câu hỏi. Với một chút xấu hổ, cậu lắc đầu rồi lầm bầm, "Không," khi cậu nhận ra cô không thể nhìn thấy mình. Chắc chắn là cậu đã cọ xát rất nhiều, nhưng cậu không nghĩ rằng mình có thể đạt cực khoái chỉ bằng cách cọ xát vào cô ở đây. Hoặc có lẽ là cậu có thể, nhưng cậu không muốn. Cậu không nghĩ mình lại là người gian manh hay ích kỷ đến thế. Đòi hỏi thêm từ cô sẽ thật kinh khủng. Chỉ việc cô cho phép cậu làm điều này với cô đã đủ nhục nhã rồi.

Nobara hơi lùi lại, tựa đầu vào ngực Megumi. "Rồi thì cậu muốn làm gì?"

Miệng cậu khô khốc, Yuuji nuốt nước bọt. "Tớ..."

Cô rút tay ra khỏi hông và đặt thẳng lên ngực mình, để cậu bóp một bên ngực của mình. "Cậu có muốn cái này không?"

Tim cậu lỡ một nhịp. "Có."

Kéo tay mình ra khỏi đầu cậu, cô nắm lấy bàn tay còn lại của cậu bên dưới váy cô và di chuyển nó vừa đủ để nó ở giữa hai chân cô, buộc cậu phải ôm lấy nơi u cốc của cô trên chiếc quần bó của cô. "Cái này thì sao?"

"Tớ-" Yuuji không biết phải nói gì. Vì cách tận hai lớp nên cậu không chắc được, nhưng cậu nghĩ rằng cô thực sự có thể đã ướt rồi. Cậu ngập ngừng ấn một ngón tay vào giữa cô, chắc chắn rằng cô sẽ đấm vào mặt mình bất cứ lúc nào. Thay vào đó, cô bật ra một tiếng rên rỉ nghe rõ cả tiếng thở, âm thanh đó khiến tâm trí cậu quay cuồng. Cậu cọ xát những ngón tay của mình vào cô một cách kiên quyết hơn cho đến khi cô là người cọ xát vào tay cậu để tự giải thoát.

Nó làm cậu choáng váng và khiến dương vật cậu cứng đến mức không thể tin được, nhưng vẫn chưa đủ.

Cậu cố gắng kéo quần bó của cô xuống bằng một tay, nhưng thứ chết tiệt này quá chặt. Cô phải giúp cậu, cả hai cùng nhau đẩy nó xuống đùi cô. Cậu không bận tâm đến quần lót của cô, trượt nó sang một bên để cậu có thể trượt ngón tay dọc theo khe hở của cô để gom lại chất dịch của cô trước khi xoa bóp âm vật của cô. Cô kêu lên, cong lưng lại gần cậu hơn. Khi cậu trượt một ngón tay vào trong cô, cậu ngạc nhiên khi thấy cô ướt đến mức nào, những vách thịt của cô đã háo hức muốn kéo cậu vào trong.

Áp môi mình vào môi cô, cậu hôn cô thật mạnh, ngón tay cậu ra vào cô. "Nobara," cậu thở ra. "Tớ có thể-?"

Cậu khá chắc chắn rằng cô đã gật đầu và lẩm bẩm gì đó trên môi cậu. Toàn bộ cơ thể cô đang run rẩy dựa vào cậu. Cậu không nghĩ cô đã đạt cực khoái, nhưng theo cách cô ôm lấy cậu sau khi cậu đưa ngón tay thứ hai vào trong cô, thì cô đã gần đến rồi. Và bây giờ cậu có thể chắc chắn rằng Megumi đang cọ mình vào mông cô. Anh đã đẩy váy cô qua hông cô, nhưng Yuuji chỉ có thể cảm nhận được sự bực bội dâng trào khi chỉ cách mục tiêu chưa đến một gang tay.

"Yuuji," cô rên rỉ, và cậu xuýt chút nữa thì xuất tinh ngay tại chỗ.

Thế nhưng vẫn chưa được đâu. Cậu cần nhiều hơn thế.

"Megumi," Yuuji nghiến răng.

"Ừ?" Megumi cũng mất trí. Yuuji có thể cảm thấy mu bàn tay của anh chạm vào ngực mình khi anh bóp một bên ngực của Nobara. Anh đã thành công trong việc cởi áo khoác của cô bằng một tay. Giá như cậu cũng có thể cởi được áo của cô. Yuuji rất thích chạm vào làn da cô, mút núm vú cô, đưa tay mình vuốt ve khắp người cô, nhưng không gian lại quá nhỏ để cậu có thể làm vậy.

Họ phải làm quen với căn phòng nhỏ bé mà họ đang bị mắc kẹt.

Yuuji không chắc mình có thể nói ra được lời nào không, nhưng cậu nhắm nghiền mắt trong bóng tối và nghiến răng, "Nâng cậu ấy lên."

Nobara thực sự đã kêu lên khi cậu rút ngón tay ra khỏi cô và quần lót của cô, hông cô đưa về phía trước để đuổi theo chúng. Bàn tay của Megumi di chuyển từ ngực cô, chạm vào bên hông Yuuji khi anh di chuyển nó xuống hông cô ấy. Trải những ngón tay dài của mình lên hông và mông cô, anh cố gắng nhấc cô lên giữa họ, và cô thở hổn hển vì ngạc nhiên. Yuuji đặt tay mình dưới đùi cô, giúp Megumi đỡ cô lên, nhưng việc đó không tốn nhiều sức lực. Cậu đã từng bế cô chạy rất nhiều lần mà không gặp vấn đề gì, thành thử đối với cả hai, việc này chẳng là gì cả.

Cô luôn hoàn hảo như vậy trong tay cậu.

Tay cô trượt lên ngực cậu rồi qua vai cậu, giữ lấy một bên vai cậu trong khi cô dùng ngón tay nghịch nghịch phần tóc phía trên phần tóc undercut của cậu. Cậu rùng mình dưới sự đụng chạm tinh tế đó và cúi xuống hôn cô lần nữa, cố gắng hết sức để không quá hung hăng hay lấn át. Thật khó khăn khi dương vật của cậu ấn thẳng vào giữa cô. Mặc dù cậu vẫn đang mặc quần nhưng cảm giác ma sát thật tuyệt vời và dễ chịu, đến mức cậu không hề nghĩ đến sự ẩm ướt của cô bao phủ lấy mình.

"Muốn cậu," Yuuji thì thầm trên môi cô, tâm trí cậu cố gắng theo kịp những gì đang diễn ra. Cậu cọ mình vào cô, và cô rên rỉ vào miệng cậu, xuýt khiến cậu ngừng hoạt động ngay lập tức. Đôi khi cậu hay nói đùa rằng Nobara sẽ là người giết mình, nhưng cậu sắp chết vì cô rồi đây. "Muốn cậu, muốn cậu vô cùng."

Nobara nắm tóc cậu và kéo mạnh. "Vậy thì chiếm lấy tớ đi."

---

T/N: Bình tĩnh, còn phần hai nhá =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro