The Space Between (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Rinka


Cả thế giới của cậu quay cuồng. Nếu có chỗ để gục xuống, cậu có thể đã quỳ xuống và- Trời ạ, cậu thực sự ước mình có thể làm vậy. Có lẽ cô ngon tuyệt. Yuuji lắc đầu với chính mình, cố gắng kéo mình trở lại khoảnh khắc này. Cậu không cần phải mơ mộng về việc được khẩu giao cho cô khi cô cứ khăng khăng cọ xát vào cậu.

"Trời ạ, Yuuji," Megumi rít lên.

"Phải, phải-"

Yuuji phải buông cô ra và lùi lại hết mức có thể để có thể cởi quần của mình. Thắt lưng của cậu chạm vào đùi cô, và tay cậu chạm vào chân cô khi cậu lúng túng nhét quần và quần lót xuống mông. Nếu không phải ở trong bóng tối, mặt cậu hẳn đã đỏ bừng vì xấu hổ, mắt cậu chỉ điều chỉnh vừa đủ để nhìn rõ đường nét cơ thể của Nobara và Megumi. Cậu muốn nhìn thấy khuôn mặt của Nobara. Cô thực sự xinh đẹp, và cậu có thể tưởng tượng ra đôi môi cô tỏa sáng như khi cô tô son bóng.

Vì góc độ, nên cậu phải căn chỉnh mình với hoa tâm của cô bởi nếu không thì cổ tay cô sẽ rất khó chịu, và vì tối mò nên nên việc tìm ra nó mất nhiều thời gian hơn so với cậu muốn. Những âm thanh khẩn thiết phát ra từ Nobara cũng không giúp ích gì, nó thúc đẩy cậu tiến lên phía trước và khiến cậu khó suy nghĩ sáng suốt được. Cô muốn cậu. Chắc hẳn cô đang cố kiềm chế không gắt gỏng giục cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy biết ơn vì sự tha thứ của cô lúc đó. Chỉ việc nghe và cảm nhận bằng da thịt thôi đã khiến cậu choáng váng, như bị thôi miên vậy.

Megumi đã kéo quần lót của cô sang một bên cho cậu, ngón tay cái của anh đặt trên âm vật của cô, nhưng khoảnh khắc Yuuji ấn quy đầu của mình vào giữa hai chân cô, cậu do dự.

Nobara đứng yên cùng với ngón tay cái của Megumi. "Oi, có chuyện gì vậy?"

"Cậu có-?" Yuuji đang đổ mồ hôi. Bây giờ cậu phải dùng hết sức lực để không ấn mình vào trong cô. Cậu muốn cô vô cùng, như thể cậu đã kìm nén điều đó suốt ngần ấy năm và giờ nó đang tràn ngập tâm trí cậu. Sự xấu hổ bùng lên trong cậu, gay gắt và ghê tởm. Như vậy có được không? Cô đang làm điều này vì cậu - vì họ - bởi vì cậu không thể bình tĩnh lại hoặc đưa họ ra khỏi đây được. Cơ thể cậu run lên vì cố đứng im. Cô chỉ để lợi dụng mình, và cậu không thể làm vậy với cô được cho dù cậu có muốn cô đến thế nào đi chăng nữa. Cậu không thể. "Nobara –"

"Yuuji," Nobara nói, giọng cô nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cô ôm lấy khuôn mặt cậu trong tay mình, kéo cậu xuống để áp trán cậu vào trán mình. Cậu để cô nhẹ nhàng ôm mình, hít vào hơi thở của cô. Cậu có thể cảm nhận được những vết chai sạn trên bàn tay cô do nhiều năm cầm búa và đinh bất chấp việc cô thoa bao nhiêu kem dưỡng da. Nhưng đối với cậu, chúng thật mềm mại, chứa đựng sự quan tâm và tình yêu thương. "Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Tớ cũng muốn cậu, được chứ? Cậu nghĩ tớ sẽ để cậu làm chuyện này nếu tớ không muốn à? Tớ tin cậu. Tớ tin tưởng cả hai cậu."

Nuốt đi cục nghẹn trong cổ họng, Yuuji gật đầu, để đầu mình tựa vào đầu cô. Tình cảm dâng trào trong cậu, mãnh liệt hơn bất cứ thứ gì cậu từng biết đến. Sau khi hít một hơi thật sâu, cậu điều chỉnh lại tư thế, chú ý đến cách hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng khi cậu cọ xát quy đầu mình vào cô. Cậu rùng mình khi chất dịch của cô bôi lên dương vật và bàn tay của cậu, cho cậu biết cô đã bị kích thích như thế nào, rồi lại nuốt xuống.

"Hãy bảo tớ dừng lại nếu quá nhiều nhé," Yuuji nói với cô.

"Yuuji, tớ thề có Chúa, nếu cậu không-" Nobara ngắt lời, cắn chặt miệng đến nỗi cậu nghĩ mình nghe thấy tiếng răng cô va vào nhau. Cô hít một hơi thật sâu và nói, "Cậu sẽ không làm tổn thương tớ đâu."

Megumi khịt mũi. "Làm như cậu ấy sẽ cho phép cậu vậy."

Khóe môi Yuuji cong lên. "Chính xác."

Thả lỏng cơ thể, tất cả những gì Yuuji có thể nghĩ một cách ngu ngốc là, Thôi thì liều vậy, và sau đó cậu bắt đầu đẩy mình vào trong cô. Cậu có thể cảm nhận được cô đang cố gắng không căng thẳng khi quy đầu của cậu đẩy qua cửa mình cô, chân cô co giật bên hông cậu. Cậu xuýt dừng lại, nhưng rồi chân cô đạp vào hông cậu, đẩy cậu về phía trước. Mắt cậu loé lên những đốm sáng ngay cả đang ở trong một cái hộp tối mù khi cậu thả mình vào trong cô cho đến khi cuối cùng cậu chạm đến tận cùng và hông cô áp sát vào cậu.

"Ôi, chết tiệt, ở trong cậu dễ chịu hơn tay tớ rất nhiều," Yuuji buột miệng, những từ đó thoát ra khỏi miệng ngay khi chúng hiện lên trong đầu cậu.

"Mong là vậy," Nobara hổn hển trả lời khi cô di chuyển hông mình vào cậu.

Cậu hiểu ý và từ từ rút ra khỏi cô, dừng lại trước khi hoàn toàn thoát ra và đẩy mình trở lại vào trong cô. Sau vài lần chậm rãi, cậu bắt đầu tăng tốc độ ổn định hơn. Những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của cô đã khuyến khích cậu, và khi vách thịt của cô thỉnh thoảng siết chặt lấy cậu, cậu đập hông vào cô mạnh hơn cậu dự định. Cô hét lên, nhưng trước khi cậu kịp hỏi cô có ổn không thì cô đã kéo áo cậu và kéo cậu về phía trước một lần nữa.

Thật là điên rồ. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra. Không biết phải nghĩ gì. Không biết phải nói gì. Một phần mạnh mẽ trong cậu muốn ba hoa, nói ra tất cả những gì cậu nghĩ trong đầu. Cậu chỉ muốn cô biết cô ở trong cô tuyệt vời đến mức nào - thật nóng, thật chặt và thật trơn. Trong một không gian nhỏ như vậy, âm thanh ướt át khi cậu đâm vào cô vang vọng bên tai cậu. Mắt cậu gần như trắng xóa khi Nobara đột nhiên kêu lên và đạt cao trào. Các đốt ngón tay của Megumi chạm vào cậu, nên chắc hẳn anh lại đang xoa bóp âm vật của cô lần nữa.

"Yuuji," Nobara rên rỉ, nghe có vẻ mềm mỏng và khao khát, "Megumi."

"Chúng tớ hiểu rồi," Megumi cố gắng nói, mặc dù giọng anh có vẻ căng thẳng.

"Cần cậu," Nobara rên rỉ, cong lưng lại. "Mạnh hơn."

Yuuji cắn môi. "Tớ không-"

"Tớ đâu có làm từ thủy tinh đâu, chết tiệt," Nobara cấm cảu, đu đưa hông cô vào cậu để cậu chạm vào điểm sâu hơn bên trong cô và sau đó lại siết chặt cậu. "Đừng có chần chừ như thể cậu sẽ làm tớ tan vỡ nữa."

Giá như cô biết lời nói của mình đã đi thẳng vào đầu cậu như thế nào – hay ít nhất là dương vật cậu. Cô thực sự đang cố giết cậu. Mặc dù vậy, cậu vẫn làm theo lời cô ra lệnh, bắt đầu với tốc độ mãnh liệt hơn và gần như tàn bạo hơn, đâm vào cô không chút do dự. Tiếng kêu đột ngột của cô xuýt cắt ngang sự sung sướng của cậu, nhưng cậu tự nhủ không được dừng lại. Cô sẽ nói với cậu nếu cô cần nghỉ ngơi – Megumi sẽ ngăn cậu lại – thành thử cậu để mình lạc vào cô.

Cơ thể mềm mại của cô với những cơ bắp săn chắc bên dưới, run rẩy khi cậu ấn vào và ra khỏi cô. Cách cô kéo áo khoác của cậu như muốn kéo cậu lại gần hơn. Đùi cô ép chặt vào hai bên hông cậu. Hơi ấm của cô, làn da cô nóng hổi và trơn bóng bởi mồ hôi dưới bàn tay cậu. Những âm thanh cô tạo ra khiến cậu phát điên. Những tiếng ồn ào, rên rỉ, thút thít và tiếng khóc thoát ra khỏi môi cô giữa sự pha trộn giữa những tiếng chửi thề và tên của họ. Cô cũng không kìm lại, toàn thân dán chặt vào cậu.

"Tớ-tớ sắp–" Cách cô có thể nói chuyện nằm ngoài tầm hiểu của Yuuji. Cảm giác muốn buột miệng nói ra mọi thứ biến mất, thay vào đó là một nhu cầu nguyên thủy chỉ muốn được ở bên cạnh cô. Cậu không thể nghĩ về chuyện gì khác nữa. Cậu có thể cảm thấy các cơ của cô siết chặt quanh mình khi cô sắp đến, khoái cảm dâng trào trong cơ thể ấm áp của cô gần như là quá sức chịu đựng của cậu.

Không biết làm sao, qua âm thanh của da vỗ vào nhau, hoa tâm ướt át của cô chấp nhận cậu hết lần này đến lần khác, và miệng của chính cô, Yuuji có thể nghe thấy Megumi thì thầm những lời khen ngợi và động viên. "Cậu đang làm rất tốt, rất tốt. Cậu sắp đến rồi." Thành thật mà nói, cậu không chắc những lời Megumi nói là dành cho ai – cô hay cậu, hoặc có thể là cả hai. "Cảm giác hoàn hảo lắm nhỉ?"

"Cậu ấy cũng vậy," Yuuji rên rỉ. "Ước gì cậu cũng có thể cảm nhận được cậu ấy."

"Ừ," Nobara thở hổn hển. "Tớ muốn cả hai người."

Megumi thực sự ngạt thở. "Nobara, cậu không thể-"

"Im đi," Nobara gay gắt cắt ngang, nhưng không hiểu sao lại không có vẻ ác ý. Giống như những cô phải thốt ra những từ đó vậy. "Mẹ kiếp, chết tiệt, Yuuji–"

Và rồi cô đang cao trào. Cậu có thể cảm nhận được điều đó vào thời điểm cực khoái của cô ập đến, các cơ của cô co thắt quanh dương vật cậu mạnh đến mức chúng gần như đẩy cậu ra ngoài. Cậu chỉ ngập ngừng một lúc trước khi tiếp tục đâm cô để đạt cực khoái, nhắm mắt lại để không xuất ngay lúc đó. Toàn bộ cơ thể cô rung lên, đến mức Megumi dường như đang cố gắng giữ cô lại khi cô giật mình trong vòng tay của họ. Yuuji nghe thấy Megumi càu nhàu, rồi tiếng khóc của Nobara bị bóp nghẹt, có lẽ là do môi anh. Anh nuốt từng âm thanh, nuốt lấy cô.

Yuuji thậm chí không thể nghĩ về chuyện đó, nhất là khi cao trào của cô tràn qua dương vật cậu, khiến cho việc đâm vào và ra khỏi cô trở nên dễ dàng hơn. Cậu có thể cảm thấy nó chảy xuống đùi trong của cô và trên quần cậu, nhưng cậu không quan tâm. Đây không phải là lần đầu tiên cô làm bẩn đồ cậu, chỉ là lần đầu tiên theo cách này.

"Megumi," Nobara lẩm bẩm trong miệng.

Trong bóng tối, cậu chỉ có thể hình dung được hình dáng Megumi lắc đầu, cổ áo kêu sột soạt. "Không."

"Làm ơn đi," Nobara rên rỉ, và Yuuji nghĩ rằng mình thực sự có thể bất tỉnh. Trừ khi cô đang chế nhạo ai đó, người duy nhất cậu từng nghe cô nói từ đó là Maki, nhưng lúc này, giọng cô nghe tan nát và tuyệt vọng vô cùng. "Tớ có thể chịu được mà."

Yuuji cố định mình bên trong cô để lấy lại nhịp thở, nếu không cậu có thể sẽ nổ tung. Toàn thân cô run rẩy, giống như một chiếc lông vũ trong gió, và cậu phải tự nhắc nhở mình rằng cô không hề mỏng manh. Cậu đã không làm tổn thương cô. Cô lại co thắt quanh cậu, và cậu giật giật bên trong cô, thọc ngón tay vào đùi cô để đưa mình trở lại hiện tại.

Tay của Megumi cũng run rẩy. Yuuji có thể cảm nhận được điều đó khi anh xoa xoa Nobara, tựa đầu vào tường khi anh xoay sở để nhét một ngón tay vào bên trong cô bên cạnh dương vật cậu. Âm thanh thốt ra từ cổ họng Nobara sẽ ám ảnh cậu suốt phần đời còn lại, một tiếng "Ôi chúa ơi" kéo dài xuýt khiến cậu xuất ra. Ngón tay của Megumi hẳn đã dính đầy dịch nhờn khi anh rút nó ra. Cô đột nhiên siết chặt dương vật cậu lần nữa và phát ra một tiếng kêu ngạc nhiên khiến Yuuji phải lùi ra khỏi vách thịt.

Ngay cả Megumi cũng sững người và nói, "Nếu cậu không thể–" cùng lúc Yuuji hỏi, "Gì vậy?"

"Tớ có thể chịu được mà," Nobara lặp lại, nghe có vẻ như đã không còn tỉnh táo nữa.

Megumi hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ, cả người rung lên bần bật. Dù anh đã làm gì, anh vẫn tiếp tục, và rồi Nobara lại di chuyển hông, nhắc nhở Yuuji di chuyển. Cậu lắc đầu với chính mình và lại bắt đầu. Lần này cậu chậm hơn, dù chỉ vì cậu không chắc Megumi đang làm gì, nhưng dù đó là gì đi nữa, thì coi bộ Nobara cũng hài lòng. Những hơi thở nhỏ thoát ra từ môi cô, những tiếng thở dài nhẹ nhàng và sau đó là tiếng thút thít.

"Chỗ khác?" Megumi hỏi.

Giọng Nobara cao vút khi cô nói, "Ừ."

"Hãy chịu đựng vì cậu ấy," Megumi nói với cậu. Không chắc mình đang đồng ý với chuyện gì, Yuuji gật đầu và cắn môi. Sẽ không dễ dàng. Cậu không biết Megumi đang làm gì, nhưng anh đang khiến cơ thể cô phản ứng theo cách khiến đầu Yuuji lâng lâng vì sung sướng. Hông của họ lắc lư với nhau, tạo nên một nhịp điệu đều đặn khi Megumi ấn vào cô từ phía sau. Đó không phải là cách làm tình dữ dội mà cậu đã làm để đưa cô lên cao trào, nhưng nó vẫn thật tuyệt tuy còn đau, chậm hơn và khoái lạc.

"Lại đây," Nobara lầm bầm, không chờ cậu giây nào khi cô kéo cậu xuống để chạm môi mình. Khi cô để cậu luồn lưỡi vào giữa môi cô để xoáy quanh miệng cô, cậu có thể nếm được vị bạc hà còn sót lại, khác với hương vị trái cây của son bóng và kẹo cao su mà Nobara thường dùng. Cậu hẳn đã nếm được vị Megumi, ý nghĩ đó truyền một dòng điện khoái cảm chạy dọc sống lưng cậu, và cậu rên rỉ một cách thèm khát trong miệng cô.

Khi họ hôn nhau, Yuuji nghe thấy tiếng gì đó giống như tiếng kéo khóa và tiếng quần áo sột soạt, rồi Megumi hỏi, "Cậu có chắc không?"

Nobara thậm chí còn không thèm rời môi Yuuji để nói, "Có," rồi ngọ nguậy nửa thân dưới của mình theo vòng tròn khiến Yuuji lại phải rên rỉ. "Chỉ cần... chậm thôi."

Megumi điều chỉnh lại lực nắm của anh trên người cô, nâng cô lên cao hơn một chút, hông của Yuuji bật lên để chìm vào cô một lần nữa. Và rồi Nobara rên rỉ trong miệng cậu, một tiếng than van thực sự, cơ thể cô căng thẳng đến mức cậu nghĩ cô có thể dùng móng tay xé áo cậu.

"Cậu phải thả lỏng," Megumi nói. "Và giữ yên một lúc, Yuuji. Tớ..."

Câu nói của anh dang dở cùng với một hơi thở khó nhọc. Nobara gật đầu rồi vòng tay qua cổ Yuuji. Cảm xúc muốn ôm ấp cô bảo vệ dâng trào trong cậu. Cậu làm theo lời anh, một lần nữa giữ yên trong Nobara khi cô giấu mặt vào ngực cậu. Cậu nghĩ mình có thể cảm thấy được nước mắt cô chảy và bắt đầu hoảng sợ, nhưng rồi Megumi lại nói những lời dịu dàng đó. Yuuji đưa một tay ra sau đầu, vuốt phẳng mái tóc rối bù của cô, ôm cô khi cơ thể cô di chuyển dựa vào cậu.

Và rồi nó ập đến với cậu, khá bất ngờ, và Yuuji xuýt xuất ra ngay lúc đó.

Megumi cũng đã ở bên trong cô.

"Tớ-tớ nghĩ mình có thể cảm nhận được cậu rồi," Yuuji nghẹn ngào.

"Ừ," Megumi lẩm bẩm. "Mẹ kiếp. Tớ không nghĩ mình có thể- Ah, chết tiệt."

"Di chuyển đi," Nobara càu nhàu với áo Yuuji.

Megumi gần như kêu lên đau đớn khi nói, "Tớ không biết liệu mình có thể di chuyển được hay không nữa. Cậu chặt quá."

"Làm ơn," Nobara nói lại, giọng cô run rẩy đầy nguy hiểm. "Một trong số các cậu phải di chuyển nếu không tớ sẽ mất kiểm soát đấy!"

Nhìn Megumi vật lộn, Yuuji biết mọi chuyện phụ thuộc vào mình, mặc dù cậu cảm nhận được vấn đề mà cậu trai kia đang gặp phải. Nobara ngay từ đầu đã rất chặt, thậm chí chỉ với cậu thôi, nhưng với Megumi cũng ở trong cô, điều đó khiến họ có rất ít không gian để di chuyển mà không làm cô bị thương. Cậu đưa tay chạm vào cánh tay của Megumi, để cho anh biết cậu đang ở đó, rồi rất cẩn thận rút một phần dương vật của mình ra khỏi cô. Đẩy hết vào đã rất khó khăn, nhưng với cô quá căng và chặt đến mức điên cuồng, cậu sẽ không mất nhiều thời gian để cao trào.

"Tớ sẽ không trụ được lâu nữa đâu," Yuuji thừa nhận.

"Đừng quan tâm," Nobara lẩm bẩm. Cô ngẩng đầu lên và kéo cậu trở lại với cô, hôn môi cậu điên cuồng. Sau cùng, cậu cũng đạt được một tốc độ phù hợp, thậm chí còn hung ác hơn khi cậu đi chậm hơn. Cậu thề rằng cậu có thể cảm thấy quy đầu của mình chạm vào Megumi xuyên qua vách thịt bên trong cô mỗi khi cậu đâm đến tận cùng, và điều đó lần nào cũng khiến tâm trí cậu choáng váng.

Khi Megumi bắt đầu cử động, Nobara thọc ngón tay vào tóc cậu và kéo mạnh. Cô cắn vào môi dưới của cậu, đủ mạnh để khiến cậu chảy máu, nhưng rồi cô giữ chặt tóc cậu. Mặc dù không thốt ra lời nào, nhưng cậu cảm nhận được lời xin lỗi qua sự thay đổi trong cách chạm của cô, nhưng cô không thể kiềm chế được bản thân mình, cảm giác của cả Megumi và Yuuji di chuyển bên trong cô khiến cơ thể và tâm trí cô phản ứng thất thường.

Bây giờ cậu thực sự không thể chịu đựng được nữa. Bên trong cô quá chật và nóng. Chỉ riêng ý nghĩ đơn thuần là cô để họ chiếm lấy cô như thế này thôi cũng đã đủ cho cậu đạt khoái cảm, nhưng nó đã thực sự xảy ra. Chuyện đó dường như là không thể. Chắc chắn rồi, cậu không biết Megumi như thế nào (và chiếc hộp tối mù tàn ác không cho phép cậu nhìn thấy), nhưng giờ cậu có thể hình dung ra rồi. Megumi có lẽ dài hơn cậu trong khi cậu lại dày hơn, nên cậu trở thành người hoàn hảo để đâm vào mông cô, có lẽ cũng cong hơn một chút, khiến cô quằn quại ở giữa họ.

Môi của Megumi ấn xuống những ngón tay cậu vẫn đang đặt sau gáy Nobara. Anh giữ nguyên khuôn mặt ở đó, hơi thở phả ra từng đợt nóng hổi, ​​đôi môi run run. Ở giữa họ, Nobara mềm mại vô cùng, cảm giác mềm mại hơn bao giờ hết. Cơ thể cô vẫn căng cứng, nhưng cô gồng mình, dồn hết sự căng thẳng đó xuống tay chân, siết chặt anh hết mức có thể.

Một suy nghĩ mơ hồ thấp thoáng trong sương mù trong tâm trí anh: Cậu ấy là của tụi mình.

"Cậu quá tốt với chúng tớ," Megumi lẩm bẩm trước những ngón tay của cậu.

"Cậu có bao giờ... nghĩ... về... chuyện này không?" Nobara cố gắng nói ra giữa những hơi thở.

"Có," Megumi thừa nhận không chút do dự. "Về cả hai người."

Yuuji gần như rên rỉ vì lời thừa nhận. Megumi đã nghĩ về cô – đã nghĩ về cậu. Cảm giác đứng trước vực thẳm đang dâng lên trong cậu, cậu khao khát được thổ lộ điều gì đó. Cậu muốn nói với Nobara rằng cô thực sự quá tốt đối với họ – rằng cậu sẽ làm bất cứ điều gì cô muốn để bù đắp cho cô, rằng cậu sẽ làm bất cứ chuyện gì để được nếm trải cô một lần nữa, rằng cậu không tin rằng mình có thể gắn bó và lo lắng cho hai người nhiều như vậy – nhưng cậu không thể thốt nên lời, vì niềm sung sướng của cậu đã lên đến đỉnh điểm.

Chắc hẳn họ đã chạm đúng điểm bên trong cô, bởi vì Nobara lại cao trào, khao khát của cô bao phủ và tràn vào cậu. Cô rời khỏi môi cậu, tựa đầu vào vai Megumi, tiếng rên rỉ thoát ra ngoài tầm kiểm soát. Megumi không thể chịu đựng được điều đó, anh phát ra một tiếng rên trầm rồi chuyển thành tiếng gầm gừ, và anh ép chặt mình vào trong cô, khiến cô bật ra tiếng kêu. Cơn cực khoái của Yuuji bất ngờ ập đến, khiến cậu gần như bị đè bẹp như một chiếc xe tải. Cậu đã muốn rút ra khỏi cô, nhưng những vách thịt của cô dường như đã hút cậu vào trong và giữ chặt dương vật cậu tại chỗ, giống như cơ thể cô không muốn cậu rời đi vậy.

Cậu không thể nghĩ được. Không thể nhìn thấy. Không thể nói được. Mọi suy nghĩ đều rời khỏi tâm trí cậu. Điều duy nhất còn lại là niềm sung sướng chói lóa. Cậu vừa mới xuất vào bên trong cô và cậu đã nghĩ đến việc muốn quan hệ tình dục với cô lần nữa. Thật nực cười làm sao khi một người có thể mong muốn một người khác đến thế. Mọi thứ về cô đều thật tuyệt vời, thật nhỏ bé, chặt chẽ và nóng bỏng một cách hoàn hảo, một sự kết hợp giữa cứng và mềm mà lẽ ra không thể xảy ra được.

Đầu cậu tựa vào ngực cô, toàn bộ cơ thể cậu như muốn chìm vào trong cô. Cậu dựa vào cô, Megumi giữ họ tựa lưng vào thành hộp, dương vật của cậu co giật khi những cơn co thắt cuối cùng của cơn cực khoái hành hạ cơ thể cậu. Cậu có thể cảm nhận được trái tim cô đang đập thình thịch trong lồng ngực, cảm xúc của cậu mãnh liệt đến mức như sắp sửa bùng nổ. Hít một hơi, cậu cố gắng nói gì đó, nhưng tất cả những gì cậu có thể phát ra là tiếng rên rỉ khi cảm thấy Megumi rút mình ra khỏi cô.

"Chết tiệt," Megumi thở ra, khiến Nobara cười yếu ớt.

"Tớ..." Yuuji dụi mặt vào xương đòn của Nobara. "Tớ chẳng thể nghĩ ra được gì."

"Thật sốc," Nobara thở dốc, giọng nói đầy trìu mến khi cô xoa tóc cậu.

Biết rằng cuối cùng mình cũng phải rút ra khỏi cô, Yuuji cắn môi rồi đứng thẳng. Cậu thả lỏng người ra, nhăn mặt khi cảm thấy chút tinh dịch của chính mình tràn ra khỏi cô. Cậu có thể hình dung nó trượt xuống bên trong mông và chân cô. Mặc dù hồi nãy cậu rất tiếc vì không thể nhìn thấy chúng, nhưng một lần nữa cậu vẫn biết ơn bóng tối đã che giấu bằng chứng cho thấy cậu đã đi vào bên trong cô. Megumi lặng thinh, nên hẳn anh cũng cảm thấy xấu hổ, và họ nhẹ nhàng đặt cô xuống đất mà không nói một lời.

Mặc dù cậu biết cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, nhưng Yuuji biết Nobara hẳn phải cảm thấy vô cùng yếu ớt. Không đời nào cơ thể cô lại không cảm nhận được đau đớn khi phải chịu đựng cả hai người họ. Quả thực, cậu có thể cảm thấy chân cô đang run rẩy, đầu gối cô ép vào nhau để giữ cho thứ hỗn hợp dịch thể của họ không tràn ra ngoài, và cô nắm chặt lấy một cánh tay và áo sơ mi của cậu. Cậu giữ lấy tay cô trong khi Megumi giúp cô sửa váy, đảm bảo cô không bị ngã. Sau khi cô đã ổn định, tay của Megumi thay thế tay cậu để cậu có thể mặc lại quần lót và sửa lại quần. Chắc hẳn anh đã làm điều đó rồi.

Cuối cùng khi cậu đã làm xong, Yuuji di chuyển một cách khó chịu trên đôi chân của mình, muốn ôm Nobara lần nữa nhưng không chắc mình có nên làm như vậy không. "Tớ-"

"Tớ ổn," Nobara nói, giọng cô xa xăm một cách kỳ lạ. Cô hít một hơi và nới lỏng cánh tay vịn vào cậu. Cô không cần làm vậy; cậu sẽ giữ cô đứng vững. Khi cậu cảm thấy một bàn tay của cô đặt lên má mình, ôm lấy khuôn mặt cậu, cậu nghiêng người để cô có thể chạm vào mình nhiều hơn. "Cậu tốt quá. Tớ biết cậu sẽ đối xử tốt với tớ mà."

Yuuji không muốn thừa nhận những lời của cô ảnh hưởng đến mình nhiều như thế nào, trái tim cậu đập thình thịch, run rẩy. Nếu biết được tình cảm mềm mỏng của cậu dành cho cô lúc này, cô có lẽ sẽ trêu chọc cậu, thế nên cậu đủ thông minh để giữ kín trong lòng.

"Và tớ không thể quên cậu được, Megumi," cô trêu chọc, đưa tay kia đến giữa họ để vỗ nhẹ vào má Megumi. "Thật là một người quân tử."

Thay vì đẩy cô ra, Megumi buông tay và chấp nhận, một tiếng thở dài đầy buồn bã và mệt mỏi thoát ra khỏi lồng ngực anh. "Lần sau tớ sẽ làm mạnh hơn đấy."

Tim Yuuji lỡ nhịp trong lồng ngực. "Lần sau á?"

Nobara đã làm gì đó khiến Megumi càu nhàu và gỡ tay cô ra, nhưng cô lại cười thay vì bị xúc phạm. Âm thanh mệt mỏi ấy đã xoa dịu tâm hồn Yuuji. Cô ổn, cô ổn, cô... Thôi được, cậu không thể nghĩ rằng cô hạnh phúc được, vì họ vẫn còn ở trong cái hộp, nhưng cô không giận họ. Tim cô đã chậm lại thành một nhịp đập đều đặn và dễ chịu. Cậu đã lo lắng, ngay cả khi cảm nhận được dư vị của niềm sung sướng khi cao trào mạnh mẽ như vậy, nhưng lẽ ra cậu nên biết rõ hơn.

Khi cậu đứng thẳng, Nobara cũng đứng thẳng theo cậu, dựa vào ngực cậu và để cậu ôm cô như ý muốn. Được rồi, có lẽ cậu là người kỳ lạ và ủy mị trong toàn bộ chuyện này, nhưng không phải ngày nào cậu cũng chơi một trong những người bạn thân nhất của mình với người bạn thân khác của mình mà. Không, đó không phải là từ đúng. Quan hệ tình dục à? Không, lúc này cậu sẽ không nghĩ đến chuyện đó.

Dùng móng tay gõ nhẹ vào ngực cậu, Nobara nói lúng búng. "Cậu cảm thấy thế nào?"

Yuuji cân nhắc câu hỏi trước khi thừa nhận, "Tốt hơn."

"Tường có cảm giác mỏng hơn," Megumi xác nhận, vỗ nhẹ lên trần nhà bằng một tay và tay kia vào một bên. "Có nhiều không gian hơn nữa."

Nobara vẽ vài hình thù đơn giản lên ngực cậu. Đúng là bây giờ cô đã có không gian để đứng tách biệt khỏi họ – cậu có thể tự nhủ – nhưng cô vẫn ở gần cậu. Cậu thích điều đó. Cái hộp bây giờ có vẻ không còn khủng khiếp nữa.

"Tụi mình không buồn ngủ phải không?" Nobara hỏi một cách trêu chọc.

Yuuji lắc đầu. Nhận ra họ không thể nhìn thấy mình, cậu nhanh chóng nói thêm: "Không." Dù đáng lẽ phải kiệt sức, nhưng cậu vẫn cảm thấy bồn chồn nhưng đó cũng là chuyện bình thường đối với cậu. Cậu luôn có nhiều năng lượng hơn hầu hết mọi người, và cuối cùng cậu lại làm chậm hơn. Nếu cậu giữ tốc độ nhanh và tàn bạo như vậy ngay từ đầu, cậu có thể sẽ cảm thấy hơi khác một chút.

"Tốt," Megumi thở dài. "Bởi vì lời nguyền đó vẫn còn ở ngoài kia chắc chắn đang cười nhạo tụi mình đấy."

Nobara nhăn mặt nhìn anh. "Nghe này, tớ không phải là kiểu người hay than vãn về mọi thứ, nhưng..."

"Ừ, ờ, không phải," Yuuji buột miệng.

"Tớ khá chắc mình vẫn có thể chiến đấu, nhưng khó mà tập trung nổi, bởi vì, cậu biết đấy."

Mặt Yuuji đỏ như sắp bốc cháy và cậu chắc chắn rằng Megumi cũng vậy. Cả hai đều đã xuất ra bên trong cô, nên đúng vậy, lúc này cô có lẽ đang cảm thấy đặc biệt khó chịu. Họ giải quyết được lời nguyền này càng sớm thì cô càng có thể rửa ráy sớm hơn. Cậu gần như chắc chắn rằng họ sẽ thanh tẩy lời nguyền chỉ vì sự ngượng ngùng tột độ mà thôi.

"Tớ sẽ giải quyết lời nguyền," Megumi nói. "Cậu đưa cậu ấy ra khỏi đây."

"Tớ không phải là một thiếu nữ yếu đuối cần được giải cứu đâu," Nobara cấm cảu.

"Cậu không phải là công chúa của chúng tớ hả?" Megumi phản bác. Nobara cứng người dựa vào Yuuji và ngậm miệng lại. Cậu có thể cảm nhận được thứ gì đó đang sôi sục trong người cô, nhưng cậu không chắc đó là gì. Đó là vì cô quá giận hay cô thực sự thích biệt danh đó? Cô không có vẻ là người thích biệt danh, đặc biệt là một biệt danh quá ẻo lả. "Nghe này, rõ ràng là lúc này cậu đang cảm thấy... những hậu quả về sau. Tớ có thể cảm thấy cậu đang run rẩy. Tớ không muốn cậu bị thương vì... những gì chúng tớ đã làm."

Nobara im lặng một lúc, ngẫm nghĩ về niềm kiêu hãnh của mình trước khi lẩm bẩm, "Được rồi, được thôi."

"Tớ sẽ giải quyết lời nguyền," Megumi nói. "Yuuji–"

"Tớ sẽ đưa cậu ấy ra khỏi đây," Yuuji nhảy vào. Cô đã làm rất nhiều điều cho cậu, cho cả hai người họ, nên tất nhiên cậu sẽ làm bất cứ điều gì có thể để bảo vệ cô. Suy cho cùng thì đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu bế cô ra khỏi nơi nguy hiểm. Phải thừa nhận rằng cô không phải là người chạy nhanh, nhưng cậu thậm chí còn không chắc cô có thể chạy được vào lúc này hay không. Họ đã bắt cô phải chịu đựng như thế cơ mà.

"Tốt rồi, vậy là đã ổn thỏa." Nobara cựa quậy trong vòng tay cậu, giằng ra khỏi cậu nên cậu để cô đi. Sau một lúc mò mẫm xung quanh, một luồng ánh sáng xanh lam rực rỡ thắp sáng chiếc hộp, khiến họ gần như chói mắt. Cậu phải giơ một cánh tay lên che mặt cho đến khi mắt quen dần. Cuối cùng, khi cậu nhìn thấy cổ tay mình, cậu thấy Nobara đang giữ một chiếc đinh giữa các ngón tay của cô, vật thể thấm nhuần chú lực mạnh mẽ của cô và chiếc búa của cô ở tay kia. "Tớ nghĩ nó đủ mỏng để tớ có thể đập vỡ nó rồi đấy. Sẵn sàng chưa các chàng trai? Nhanh gọn thôi. Tớ cần vòi sen ấm nhất và dài nhất thế giới đấy."

Nụ cười toe toét hiện trên môi Yuuji và Megumi gật đầu. Cậu hoàn toàn không mường tượng được khoảnh khắc này sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ ra sao, nhưng cậu biết sẽ ổn thôi. Họ là một nhóm, họ có nhau và không gì có thể thay đổi được điều đó cả.

---

T/N: Được rồi mọi người, nếu không thấy mình còn ngoi lên nữa có nghĩa là đàn quỷ sau lưng mình đã lôi mình xuống địa ngục rồi đó =))

̶n̶̶h̶̶ư̶̶n̶̶g̶ ̶n̶̶ế̶̶u̶ ̶đ̶̶ư̶̶ợ̶̶c̶ ̶ủ̶̶n̶̶g̶ ̶h̶̶ộ̶ ̶t̶̶h̶̶ì̶̶ ̶m̶̶ì̶̶̶n̶̶h̶ ̶s̶̶ẽ̶ ̶n̶̶g̶̶o̶̶i̶ ̶l̶̶ê̶̶n̶ ̶q̶̶u̶̶ấ̶̶t̶ ̶t̶̶h̶̶ê̶̶m̶ ̶m̶̶ộ̶̶t̶ ̶b̶̶ộ̶ ̶n̶̶ữ̶̶a̶ ̶n̶̶h̶̶ư̶ ̶v̶̶ầ̶̶y̶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro