Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái lại nhảy lò cò tới, nhìn vào cái ca nhựa chỉ thấy một màu đen giống màu nước cống. Biết mình đã nghi oan cho người kia, nhưng vẫn nói nước đôi:

– Có thể là trùng hợp thì sao, anh làm thế nào cho nó chạy tốt như cũ là được!

Trường bật cười:

– Muốn như cũ thì tốt nhất là không phải làm gì! Con gái các cô, đi xe thì chỉ biết xe sạch hay bẩn, có mấy ai quan tâm bảo dưỡng đâu. Xích của cô cũng hơi trùng rồi đấy, nếu cô không bận đi ngay thì để tôi chỉnh luôn một thể!

Nghe Trường nói vậy, cô gái bỗng tủm tỉm cười. Lúc này chân đã đỡ đau hơn, cô mới đứng im quan sát kỹ người thợ sửa xe máy. Cậu ta có nước da ngăm đen, bàn tay khỏe mạnh, khuôn mặt hiền lành khá đẹp trai và đặc biệt có đôi mắt rất sáng. Qua cách nói chuyện, cô cũng đoán được cậu ta là người hiền lành, thật thà!

– Cửa hàng sửa xe này của anh à! Mà anh tên là gì vậy...

Trường ngẩng mặt lên nhìn xung quanh vì tưởng ai hỏi nhưng không có ai khác ngoài cô gái kia, chàng hơi ngạc nhiên khi thấy giọng điệu đanh đá lúc đầu dường như đã biến mất. Thay vào đó là một giọng nói nhẹ nhàng và có vẻ như chứa đựng một sự quan tâm nào đó, chàng trả lời:

– Cô hỏi tôi à? Tôi tên Trường, chỗ này tôi thuê để mở cửa hàng sửa xe máy, mới được hơn một năm thôi. Nhà tôi ở cuối con phố này, còn cô tên là gì?

Cô gái cũng thấy thái độ của mình lúc nãy có phần hơi quá đáng, cô tiến tới phía Trường giọng nhẹ nhàng nhưng hơi ấp úng:

– Tôi...À, em là Kim Anh, chắc em ít tuổi hơn...

Đang định hỏi chuyện thì nàng thấy có mấy khách vào bơm xe, nhìn theo dáng người của Lâm, nàng thấy chiếc áo bảo hộ màu xanh đã bạc, đôi chỗ loang lổ những vết dầu mỡ, những giọt mồ hôi đã lấm tấm trên trán và hai bên thái dương. Đôi bàn tay Trường đang cầm mấy đồng tiền lẻ của khách trả, chàng vuốt lại cho ngay ngắn rồi đút vào túi áo ngực. Cứ như vậy, Trường hết đứng lên rồi lại ngồi xuống vì cứ một lúc lại có khách vào.

Lần đầu tiên Kim Anh chứng kiến và quan sát kỹ cuộc sống của người lao động tay chân, tự nhiên trong lòng bỗng dấy lên một chút gì đó thương cảm. Nàng vốn là tiểu thư con nhà giàu, từ nhỏ đến lớn chỉ biết ăn và học, ra trường thì cũng chả phải lo lắng gì đến công việc vì đã có bố mẹ đỡ đầu...

– Cô ăn sáng chưa...

Đang bâng khuâng nghĩ ngợi, Kim Anh hơi giật mình khi nghe tiếng hỏi của Lâm:

– Em? Sáng em ăn rồi. Hình như anh chưa ăn...

Trường đứng dậy, đeo cái găng tay bằng cao su vào, rồi nhìn về phía nàng:

– Bây giờ cô ngồi vào trong bàn kia để tôi rửa xe, kẻo nước lại bắn vào người. Tưởng cô chưa ăn thì ăn tạm gói xôi tôi để trên bàn đó!

Cầm cái vòi nước trong tay, Trường bỗng thấy trong lòng có chút gì đó vui vui, cảm giác khác hẳn mọi hôm. Vừa rửa xe, Trường vừa liếc nhìn về phía Kim Anh. Nàng diện một chiếc váy màu hồng rất thời trang, mái tóc dài uốn xoăn để ngang bờ vai, khuôn mặt trái xoan xinh xắn đúng kiểu tiểu thư con nhà giàu nhưng lại toát ra một vẻ gì đó rất thông minh và cá tính. Lúc đầu chàng không có thiện cảm lắm vì thái độ đanh đá của nàng, nhưng sau một hồi nói chuyện chàng lại có cảm giác quý mến, một cảm giác thân thuộc như đã quen biết từ lâu...

– Nếu anh đói thì nghỉ tay ăn sáng đi, em cũng không vội đi đâu !
Nhìn gói xôi để trên bàn, cảm thấy áy náy vì thái độ ban nãy của mình, Kim Anh bảo Trường một câu cho đỡ ngại. Không thấy tiếng trả lời, nàng quay lại, bất chợt thấy anh chàng sửa xe máy đang nhìn mình không chớp mắt, cái vòi nước cứ phun vào tủ đựng đồ nghề thay vì vào cái xe mà chàng không hay biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro