Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Này! Anh bị làm sao thế, phun hết nước vào tủ rồi kìa...

Nghe Kim Anh quát lên, Trường mới giật mình thả cái vòi nước xuống đất rồi hốt hoảng chạy đến lấy cái khăn lau những vệt nước trên cái tủ kính đựng la liệt các dụng cụ sửa xe của mình.

– Sợ người ta lấy cái gì hay sao mà nhìn kỹ thế !

Kim Anh vừa nói vừa cười khúc khích, càng làm cho Trường ngại, chàng bối rối:

– Tôi chỉ nhìn...À xem chân cô có bị làm sao không thôi, cửa hàng của tôi thì có gì đâu mà lấy.

Biết Trường ngại, Kim Anh không trêu nữa. Nàng lại ngồi im quan sát, trên cái bàn uống nước dành cho khách sửa xe có một bộ ấm chén tuy cũ nhưng lại được xếp ngay ngắn và rất sạch sẽ, bên cạnh có một chồng báo ngả màu vì đã quá lâu. Mọi thứ đều đơn giản nhưng lại gọn gàng, ngăn nắp...

– Xe của cô xong rồi đấy!

Trường đặt chìa khóa xe lên bàn và ngồi xuống, lưỡng lự một lúc chàng lại kéo cái ghế ra xa phía Kim Anh, rồi thò tay vào túi lấy ra một cái khăn nhỏ lau mồ hôi...

– Anh sợ bị đạp giống lúc nãy à, tự nhiên kéo ghế sang đấy.

Nghe Kim Anh nói, Trường hơi đỏ mặt, chàng lúng túng:

– Tôi... người tôi toàn mùi dầu mỡ...sợ tiểu thư như cô không quen...

Câu nói của Trường làm Kim Anh cảm thấy day dứt, nàng thoáng thấy nét buồn pha lẫn sự tự ti trên khuôn mặt của Trường. Nàng vội nói:

– Thì đó là do công việc ... Giống như người bán hàng ăn vậy, người cũng toàn mùi hành, mùi tỏi thôi mà. À, của em hết bao nhiêu tiền cho em gửi...

Trường ngạc nhiên:

– Tiền bạc gì, cái này là tôi đền mà. Không phải trả tiền gì đâu, cô không sao là tôi yên tâm rồi...Lúc nãy thấy cô kêu đau chân, tôi cứ sợ là...

Kim Anh cười khúc khích:

– Sợ phải nuôi cả đời à! Yên tâm đi, nuôi em không tốn cơm đâu!
Đang nói, nàng chợt ngừng lại, đôi má ửng hồng ngại ngùng vì thấy mình đùa vô tư quá, kể cả những người đàn ông đồng nghiệp cùng cơ quan, hay với những người theo đuổi nàng thì cũng chẳng bao giờ được nàng nói những câu đùa như vậy. Với Trường, nàng cũng có một cảm giác thân thuộc nào đó mà không thể giải thích được...

Tìm cách trả tiền nhưng Trường vẫn dứt khoát từ chối. Kim Anh đứng dậy ra về, nàng cứ chần chừ mãi xem Trường có xin số điện thoại của mình hay không, nhưng chẳng thấy Trường nói gì. Nếu những gã đàn ông khác gặp nàng thì kiểu gì cũng tìm cách xin số điện thoại hoặc nick chat để liên lạc, đằng này chàng trai kia có vẻ nhút nhát và không làm như vậy. Chính điều đó đã làm cho nàng càng có thiện cảm hơn, đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu, nàng rút điện thoại ra và bảo:

– Số điện thoại của anh bao nhiêu để em lưu vào!

Trường ấp úng:

– Cô lấy số của tôi làm gì! Cửa hàng của tôi ở đây, nếu xe có hỏng hóc gì thì cứ mang ra đây tôi sửa...

Kim Anh thoáng có chút xấu hổ trong lòng vì chưa gặp phải trường hợp nào như thế này, nhưng nhanh trí nàng vội nói:

– Anh hay nhỉ, xe hỏng thì làm sao mà mang ra đây được, anh cho số thì em gọi anh ra tận nơi để sửa. Cái đó coi như là trách nhiệm của anh cho đến khi chân em khỏi hẳn thì thôi.

Trường đọc số điện thoại cho Kim Anh mà khuôn mặt không biết là buồn hay vui, như chợt nhớ ra Trường chạy vội vào trong quán lấy thứ gì đó rồi bảo Kim Anh:

– Tôi quên mất, thay hộp dầu được hãng người ta khuyến mại cái móc chìa khóa, cô cầm lấy mà dùng!

Đang tức tối, nàng cũng phì cười vì thái độ thật thà của Trường, cầm lấy cái móc chìa khóa cho vào túi xách, nàng phóng xe đi luôn trước ánh mắt ngơ ngác của anh chàng sửa xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro