Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Kim Anh đâu rồi con. Có cậu Bình đến thăm đây này, xuống ngay nhé!

Đang nằm trên giường đọc sách nghe thấy mẹ gọi, nàng miễn cưỡng bỏ quyển sách xuống, miệng lẩm bẩm:

- Lại đến, sao mà khỏe đến thế không biết nữa!

Trường mặc áo sơ mi trắng với chiếc quần Jean, đầu vuốt keo bóng mượt, cặp kính cận thường trực trên khuôn mặt, vừa nhìn thấy Kim Anh xuống cầu thang, Bình vội vàng đứng dậy:

– Chiều ở cơ quan, anh nghe mẹ nói em bị ngã xe. Anh mang cho em hộp dầu xoa Con Voi của Singapo, tốt lắm đấy, em xoa vào mai khỏe ngay! Loại này đắt tiền lắm, em dùng luôn đi...

Kim Anh ngồi xuống ghế thở dài:

– Cảm ơn anh! Em có phải voi đâu mà dùng loại dầu này, đắt tiền thì anh giữ mà dùng! em bị nhẹ thôi, không cần đến đâu.

Bà Kim thấy thái độ của con gái như vậy nên vội vàng:

– Cháu chu đáo quá, cứ để đấy lát em nó dùng sau! Uống nước đi cháu.

Thấy cả hai im lặng, bà Kim hiểu ý đứng dậy và bảo:

– Thôi hai đứa cứ nói chuyện tự nhiên, cô lên phòng với chú để bàn chút việc đã...

Kim Anh phụng phịu nhìn theo mẹ đi lên cầu thang, nàng vội rút điện thoại ra nhắn tin cho đứa em gái xuống giải cứu. Bình rót chén nước đưa cho nàng, mục đích để khi nàng cầm sẽ tranh thủ chạm vào tay, nhưng chiêu này không qua khỏi mắt Kim Anh, nàng nói:

– Anh cứ để đấy, em không uống được trà, uống lại mất ngủ...

Bình tiu nghỉu đặt chén nước xuống rồi nhẹ nhàng:

– Chân em đau thế... chắc còn lâu mới khỏi, hay để từ ngày mai anh qua đưa em đi làm, rồi chiều anh đón em về, như thế yên tâm hơn.

Vốn không ưa gì Bình, nhưng vì cậu ta làm cùng cơ quan với mẹ nên Kim Anh cũng cố gắng để nói chuyện. Theo đuổi Kim Anh đã gần một năm, ở cơ quan Bình cố gắng lấy lòng mẹ nàng nên được bà quý mến, biết Bình có tình cảm với con gái mình nên bà cũng tạo cơ hội cho hắn đến nhà gặp gỡ. Không hiểu sao Kim Anh lại không thích, cô luôn tìm cách bóc mẽ, cốt để cho Bình xấu hổ mà bỏ ý định theo đuổi mình đi:

– Còn lâu mới khỏi hả? Sao vừa nãy anh nói xoa dầu con voi của anh là khỏi ngay, hóa ra là dầu giả à. Cảm ơn anh, em tự đi được, không dám phiền...

Bình cầm hộp dầu lấy ly do, định đứng dậy sang ngồi cạnh Kim Anh để hướng dẫn nàng cách dùng thì thấy Kim Nhi em gái của nàng bước xuống cầu thang. Bình cau có vì bị mất cơ hội, nhưng vẫn cố tỏ vẻ tươi cười:

– Kim Nhi à. Tối nay không học bài hả em!

Cô bé Kim Nhi nhảy tót lên ghế ngồi cạnh chị mình rồi nói:

– Em học xong lâu rồi! Từ giờ đến lúc đi ngủ là em cứ ngồi đây xem vô tuyến thôi.

Không nói được câu gì, Bình ngồi im tìm cách khác để đối phó. Hai chị em cứ tíu tít nói chuyện với nhau như thể không có sự xuất hiện của Bình vậy. Hắn nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy bức tranh treo trên tường bị nghiêng, đang định đứng dậy chỉnh lại thì Kim Nhi nhanh nhảu nói:

– Anh về à, em chào anh! Để em mở cửa cho...

Bình bối rối giải thích:

– Đâu, anh vừa mới đến, về thế nào được. Đứng dậy chỉnh lại bức tranh thôi, thấy nó hơi nghiêng!

Kim Nhi tỉnh bơ:

– Thế à! Em lại tưởng anh về để em ra mở cửa.

Kim Anh nháy mắt em gái rồi đứng dậy:

– Thôi anh cứ ngồi chơi tự nhiên, em lên phòng đi tắm. Kim Nhi ngồi tiếp nước cho anh Bình uống cho thoải mái vào nhé!

Chẳng cần biết thái độ phản ứng của Bình, nàng đứng dậy đi lên phòng của mình, mặc cho Bình nhìn theo đầy vẻ tiếc nuối...
Kim Nhi mở ấm trà lắc lắc rồi nói:

– Thế anh sắp về chưa?! để em biết còn đun nước. Nếu về luôn thì uống nốt chỗ này là đủ!

Bình mặt đỏ ửng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra thoải mái:

– Kim Nhi này! Hôm nào anh tặng em con búp bê Barbie nhé, đắt tiền lắm nhưng em chơi sẽ thích hơn, thấy con gấu bông của em cũ quá rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro