Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Anh có ăn được hết không mà gọi lắm thế, định ăn thay bữa tối luôn hả?

Đang tâm đắc nhìn các món trên bàn xem ra cũng là một khoản kha khá để tình địch phải trả nên Bình không để ý đến câu nói của Kim Anh, hắn cầm điện thoại lên nói mấy câu gì đó có vẻ như bận việc phải đi ngay bây giờ, hắn bỏ điện thoại xuống nét mặt đầy vẻ tiếc nuối:

– Anh phải đi bây giờ rồi! Có mấy người bạn Việt Kiều ở Châu Âu mới về nước, hai người cứ ngồi tự nhiên nhé!

Chiêu trả vờ nghe điện thoại để bỏ về sau khi gọi la liệt các món để Trường ở lại phải trả tiền đã bị Kim Anh bắt bài, nàng nhanh trí:

– Tiếc quá! Em đang định lát nữa nhờ anh mấy việc quan trọng mà anh lại phải đi, thôi để em nhờ người khác vậy!

Bình đứng dậy định về thì nghe câu nói của Kim Anh, hắn vội ngồi xuống và ấp úng:

– À! Thật ra...Nếu có việc quan trọng thì anh thu xếp cũng được, em cứ nói đi, việc gì anh cũng giải quyết được hết!

Kim Anh tủm tỉm cười rồi nhẹ nhàng:

– Vậy anh chờ em một lát, em tiễn anh Trường về rồi nhờ anh chút việc!

Bình khoái chí gật đầu lia lịa, Trường đang ngơ ngác không hiểu gì thì Kim Anh kéo tay chàng đứng dậy:

– Cảm ơn anh, hẹn gặp anh khi khác, để em tiễn anh ra cổng...

Mặc dù chưa hiểu rõ ý định của Kim Anh nhưng Trường cũng đứng dậy chào Bình để ra về. Bất chợt Bình tươi cười gọi lại:

– Trường này! Anh thông cảm, tôi và cả Kim Anh có việc bận nên hẹn anh khi khác chúng ta sẽ nói chuyện với nhau nhiều hơn! Hôm nay vội quá nên chưa hỏi han được gì nhiều. Khi nào rảnh thì anh cứ Contact, à liên lạc với tôi, tuy tôi như vậy nhưng được cái hòa đồng, dễ gần với tất cả mọi người!

Hắn tiếp tục quay ra nhìn Kim Anh:

– Em cứ tiễn anh Trường về, anh ngồi đây đợi!

Kim Anh kéo Trường ra khỏi quán, nàng đưa chìa khóa xe máy cho chàng và tất nhiên hai người sẽ không trở lại cái quán mà Bình đang ngồi chờ Kim Anh nữa! Bình đã bị nàng sử dụng chiêu Gậy ông đập lưng ông!

T/g: Vì hết ý tưởng nên chuyển sang đề tài khác, Trường dẫn Kim Anh đi đến một nơi rất đẹp và lãng mạn

Trường dựng xe máy xuống, thấy Kim Anh đang ngạc nhiên thích thú vì khung cảnh đang hiện ra trước mắt...

– Em thấy đẹp không?

Kim Anh nhìn Trường tủm tỉm cười thay cho câu trả lời rồi vội chạy ra dang hai tay giữa bạt ngàn những bông cỏ lau trắng tinh khiết đang phủ đầy bãi bồi Sông Hồng. Những cơn gió mùa thu se lạnh thổi những đám cỏ lau đung đưa tạo thành từng lớp sóng hoa làm nàng ngây ngất, một vẻ đẹp thanh bình, yên ả khác xa sự ồn ào, náo nhiệt của trung tâm thành phố Hà Nội mà chính nàng cũng chưa có dịp thưởng thức.

Trường đứng lặng người nhìn Vân Anh đang mơ màng ngắm khung cảnh thơ mộng, hoang sơ với bãi cát trải dài, đám cỏ xanh bát ngát...

– Hình như em chưa đến đây bao giờ? – Sợ Kim Anh lạnh, Trường cởi áo vest khoác lên người nàng rồi hỏi.

Kim Anh quay lại nhẹ nhàng:

– Em chỉ đi qua thôi, chứ không nghĩ rằng ở đây lại đẹp như vậy. À! Anh kể về anh đi, về cuộc sống về công việc chẳng hạn...

Kéo Kim Anh ngồi xuống một bãi cỏ, Trường từ tốn kể, giọng chàng thoáng có chút ưu tư:

– Bố mẹ anh là công nhân may đã nghỉ hưu rồi, nhà còn một em gái nữa... Hết cấp ba là anh nghỉ học rồi theo nghề này đến bây giờ luôn...

Kim Anh thắc mắc:

– Nhưng hồi đó anh vẫn có thể vừa đi học vừa đi làm được mà!

Trường cười buồn:

– Hồi đó gia đình còn khó khăn lắm, nếu hai anh em mà cùng học đại học thì bố mẹ không đủ điều kiện. Anh quyết định đi theo nghề này để kiếm tiền giúp đỡ bố mẹ và cũng tạo điều kiện cho đứa em gái yên tâm học hành. Năm ngoái nó tốt nghiệp rồi, giờ đang làm cho ngân hàng. Công việc của anh cũng ổn định nên gia đình cũng đỡ vất vả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro