Chương 20: Tại sao anh lại hôn đàn ông thành thạo như vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lạc Hàn Hy.

Ngay khi Quỷ Vương Diêm Trường Sinh dễ dàng áp đảo nữ quỷ, thì bên ngoài phòng nghỉ, toàn bộ đoàn phim trở nên hoảng loạn vì bị sét đánh bất ngờ.

Sau khi bị sét đánh, đèn của đoàn phim đều bị tắt ngóm, bên ngoài trời mưa tầm tã, trong nhà tối đen như mực.

"Có quỷ a, có quỷ a, đoàn phim của chúng ta quả nhiên là có quỷ a!" Đạo diễn Tưởng khóc sướt mướt trong bóng tối.

Thấy đạo diễn kêu có quỷ, nhân viên công tác khác cũng hô lên: "Thật sự là có quỷ a ô ô ô, đạo diễn Tưởng ngài mau tìm pháp sư làm pháp sự đi a, chúng ta muốn làm lễ, cùng nhau làm lễ!"

Đạo diễn Tưởng đang gào lên nửa chừng, chợt nhớ tới lời của Dịch Thu: "Không, đây không phải là bị quỷ ám, mà là bị hồ ly tinh quậy phá!"

"Ồ, hóa ra là hồ ly tinh a!" Mọi người chợt nhận ra.

"Hồ ly tinh quậy phá! Đoàn phim của chúng ta bị hồ ly tinh quậy phá! Đại sư mau thu phục con hồ ly tinh này đi!" Đạo diễn Tưởng lớn tiếng cầu nguyện trong sấm chớp.

"A a a a a đoàn phim của chúng ta vậy mà có hồ ly tinh quậy phá!" Mọi người cùng nhau gào.

Trong bóng tối, toàn bộ đoàn làm phim trở nên hỗn loạn.

..................

"Các ngươi thật lẳng lơ a."

Nói xong câu đó, Hồ Tuấn Tuấn tỉnh lại.

Không phải là thể chất tỉnh táo, mà là sau khi thể chất tỉnh táo, đầu óc cũng tỉnh táo lại.

Điều này không hề dễ dàng đối với một con hồ ly tinh trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện phát tao, nhưng cảnh tượng trước mắt quá kích thích, nên hoàn toàn có thể khiến Hồ Tuấn Tuấn tỉnh táo lại từ trạng thái chết giả.

Diêm Trường Sinh và Dịch Thu đang hôn nhau.

WTF?!

Hai người bọn họ làm thế nào mà tới bước này rồi?!

——Ta đúng là bị mù mà, lúc trước còn thấy Dịch Thu lớn lên khá xinh đẹp, có thể đưa vào danh sách lốp dự phòng của ta, ai mà ngờ hắn lại đi thông đồng với Diêm Trường Sinh người đứng đầu trong danh sách lốp dự phòng của ta, hai cái lốp xe dự phòng hợp lại thành một chiếc xe đạp rồi bỏ chạy!

——Vậy ta là gì? Chủ nhân xui xẻo bị mất trộm xe đạp?

—— Ta không đồng ý, ta không cho phép!

Nhưng nhớ lại uy áp khủng bố của Diên Trường Sinh vừa phát ra, Hồ Tuấn Tuấn lại choáng váng. Hắn không muốn bị Diên Trường Sinh ném đến mười tám tầng địa ngục để chiên đi nướng lại khắp nơi đâu, như vậy hắn sẽ thật sự sẽ không thể lẳng lơ được nữa a.

Dịch Thu không biết trong đầu của con hồ ly tinh này lại có nhiều suy nghĩ như vậy, hắn còn đang bận đùa giỡn Diêm Trường Sinh.

Phiên bản Quỷ Vương Diêm Trường Sinh có kỹ năng hôn rất tốt, cùng anh ấy hôn môi liền cảm thấy lâng lâng như muốn bay lên trời.

Tiếc là chưa hưởng thụ được bao nhiêu thì Quỷ Vương Diêm Trường Sinh đã offline, bỏ lại một thẳng nam sắt thép Diêm Trường Sinh.

"Tại sao anh lại hôn đàn ông thành thạo như vậy? Anh đã luyện tập bao nhiêu lần rồi?" Dịch Thu trêu chọc anh.

Vẻ mặt của Diêm Trường Sinh:"Tôi không phải, tôi không có", vẻ mặt lại có chút ủy khuất.

Dịch Thu đùa giỡn Diêm Trường Sinh xong, ung dung thong thả mà đi đến trước mặt Hồ Tuấn Tuấn, dùng chân hỏi thăm hắn ta một chút.

"Đừng tưởng rằng giả chết một lần là có thể giả bộ quên hết mọi chuyện, có nhận sai chưa?" Dịch Thu hỏi.

Hồ Tuấn Tuấn giả ngu: "Vừa rồi tôi mới ngất đi sao? Sao tôi không nhớ gì cả?"

Dịch Thu ha hả một tiếng, giơ dây lưng lên.

Hồ Tuấn Tuấn liền thay đổi trong một giây, ủ rũ cụp đuôi nói: "Nhận sai nhận sai, tôi xin thừa nhận tất cả!"

"Ngươi có người đại diện chưa?" Dịch Thu hỏi.

"Không có...... Bọn họ đều bị mù! Vậy mà có thể chướng mắt tôi! Nhìn trúng tôi đều là kẻ lớn lên xấu xí vô cùng, Hồ Tuấn Tuấn tôi cần mặt mũi a! Tôi không thể!" Hồ Tuấn Tuấn tức giận nói.

"Tốt lắm, kể từ hôm nay ngươi sẽ là nghệ sĩ ký hợp đồng của công ty Bắc Cực Tinh bọn ta, về vấn đề đãi ngộ ngươi có thể nói chuyện với Giám đốc Hạ , đây là số điện thoại của cô ấy, nhanh gọi cho cô ấy, nói rằng do ta giới thiệu." Dịch Thu đưa cho hắn ta một cái danh thiếp.

Hồ Tuấn Tuấn buồn bã nói: "Vì sao tôi quấy rầy Diêm Trường Sinh, mà cách tạ lỗi lại là gia nhập một công ty quản lý chưa bao giờ nghe đến?"

"Nhắc nhở ngươi một chút, công ty chưa bao giờ nghe đến này là công ty nhà ta." Dịch Thu nói với một giọng điệu không tốt.

"Được, được, vậy nó nhất định là rất có tiền đồ, tôi sẽ gọi ngay cho giám đốc Hạ!" Hồ Tuấn Tuấn nhìn chằm chằm dây lưng trên tay Dịch Thu, một giây sau liền đổi miệng.

Dịch Thu hài lòng gật đầu, quay lại chỗ Diêm Trường Sinh, tùy ý hỏi: "Anh thay đồ diễn khác đi, bên trên có dính một chút máu, không thể mặc được nữa."

Diêm Trường Sinh nhìn vết máu trên ngực mình, Trần Tiểu Ngọc cùng Lộc Yết đã ngất xỉu trên mặt đất, đầu óc trống rỗng.

"Vừa rồi...... Có chuyện gì xảy ra vậy?" Diêm Trường Sinh không nhớ gì cả, thất thần nhìn tình cảnh trước mặt.

"Anh còn nhớ cái gì không?" Dịch Thu sớm đoán được anh ấy sẽ không nhớ được gì, tuy có chút thất vọng, nhưng tâm tình cũng bình tĩnh lại  rất nhanh.

"Có người gõ cửa, Lộc Yết đi mở cửa."

"À, đúng rồi, là Hồ Tuấn Tuấn tới tìm anh đối diễn, Trần Tiểu Ngọc cũng tới, nhưng lại không ngờ đột nhiên sét đánh, anh, Hồ Tuấn Tuấn, Trần Tiểu Ngọc cùng Lộc Yết đều sợ tới mức ngất sỉu, tôi sợ anh sẽ chết, đành phải làm hô hấp nhân tạo cho anh." Dịch Thu cười tủm tỉm mà nói bừa một hơi.

Diêm Trường Sinh: Tôi căn bản không sợ sét đánh......

Lộc Yết: Tôi vẫn còn ngất sỉu, tôi không nói gì cả, tôi không biết gì cả.

Trần Tiểu Ngọc: Tôi cũng còn ngất sỉu, tôi không nói lời nào cả, tôi cũng cũng không biết cái gì cả.

Hồ Tuấn Tuấn ở một bên phát giận mà không dám nói gì.

Dịch Thu thong dong nói: "Xét thấy bốn người các anh bởi vì sét đánh bị dọa đến ngất sỉu, tôi là người duy nhất còn tỉnh, nên tôi có quyền nói cuối cùng đã xảy ra cái gì."

Diêm Trường Sinh: À.

Hồ Tuấn Tuấn: Phi.

Lộc Yết: ZZZZZZ......

Trần Tiểu Ngọc: ZZZZZZ......

..................

Hạ Ngữ Cầm nhận được cuộc gọi từ một diễn viên tên Hồ Tuấn Tuấn, nói rằng Dịch Thu đã giới thiệu anh ta tới ký hợp đồng.

Hạ Ngữ Cầm ôm trán, cảm thấy đau đầu.

Cô đã nghe nói về Hồ Tuấn Tuấn từ anh trai Hạ Hồng Vận. Hạ Hồng Vận phàn nàn về những thủ đoạn lợi hại của Hồ Tuấn Tuấn, thông đồng với lão thái gia Kim gia, khiến nhà cũ của cụ ông bốc hỏa, đuổi mười bảy bà vợ bé đi chỉ chiều chuộng một mình hắn, muốn mua gì cũng được, cả vai nam ba trong bộ phim mới của đạo diễn Tưởng cũng mua được.

Lúc ấy Hạ Ngữ Cầm liền cảm thấy tên này nhất định là một con hồ ly tinh.

Nhưng vì đã được Dịch Thu giới thiệu nên Hạ Ngữ Cầm vẫn hẹn gặp mặt Hồ Tuấn Tuấn để ký hợp đồng với anh ta.

"Alo, giám đốc Hạ, em là Dịch Thu. Hồ Tuấn Tuấn đã liên hệ với chị rồi đi? Là em giới thiệu hắn tới. Em muốn nhắc nhở với chị một chút, hắn thật ra là một con hồ ly tinh, là loại có đuôi đó. Người này...... A không, yêu này cũng không tệ lắm, tiền đồ vô hạn a, phát huy một chút sức quyễn rũ hồ ly tinh của hắn, làm sao có tiểu sinh lưu lượng(*) nào có thể thắng được hắn a? Chị xem trong công ty có ai có thể dẫn theo hắn hay không?"

(*): tiểu sinh lưu lượng là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.

Hạ Ngữ Cầm hắc tuyến đầy mặt.

Hoá ra đây thật sự là một con hồ ly tinh a!!!

Công ty này còn muốn hoạt động hay không muốn hoạt động nữa a, làm sao mà toàn lũ yêu ma quỷ quái chen vào vậy!

Là một con người, hơn nữa còn phải sống cùng một nữ quỷ, giám đốc Hạ Ngữ Cầm cảm thấy rất nhiều áp lực.

..................

"Người bị hồ ly tinh bám vào người chính là Trần tiểu thư." Sau khi đưa Trần Tiểu Ngọc đến phòng nghỉ, Dịch Thu tìm được đạo diễn Tưởng, đem nguyên nhân hậu quả của mọi việc "Cải biên" ra một  phiên bản dễ hiểu và dễ chấp nhận.

"Sau khi Trần tiểu thư bị bám vào người cô ấy liên tục cố gắng tấn công Diêm Trường Sinh, Hồ Tuấn Tuấn phát hiện tình huống của cô ấy khác thường, cho nên vẫn luôn ở bên người Diêm Trường Sinh lén bảo vệ hắn —— tuy rằng không có tác dụng thực tế gì—— vừa rồi tôi cùng cô ấy đấu pháp, lúc sét đánh là lúc cô ấy hiện ra nguyên hình, bị tôi bắt được đuôi hồ ly. Hiện tại hồ ly tinh đã bị tôi đuổi đi, Trần tiểu thư sẽ rất mau là có thể hồi phục." Dịch Thu nói, mở tay ra, trong lòng bàn tay rõ ràng là một dúm lông màu cam của hồ ly, "Đây, ngài muốn giữ dúm lông hồ ly này làm kỷ niệm không?"

Đây là lông hắn vừa mới kéo đứt từ đuôi của Hồ Tuấn Tuấn, khiến hắn ta tức giận đến kêu ngao ngao lên.

"Không, không! Tôi không muốn! Lỡ như con hồ ly tinh này đuổi tới nhà của tôi, tôi sẽ phải quỳ trên ván giặt đồ a!" Đạo diễn Tưởng xua tay lần nữa, sợ lại đưa một con hồ ly tinh tới.

Dịch Thu nhìn đạo diễn Tưởng trong ánh mắt đầy sự đồng tình.

"Trước đó, có phải con hồ ly này đã cắt giấy bỏ vào trong cổ áo của tôi...?" Đạo diễn Tưởng hỏi.

"Ừm, nó tương tự như cách đánh dấu của hồ ly vậy, Đạo diễn Tưởng, ngài suýt chút nữa bị hồ ly tinh này theo dõi nha. Cảm ơn Hồ Tuấn Tuấn đi, ít nhiều gì anh ta cũng đã nhìn chằm chằm vào con hồ ly tinh." Dịch Thu cười nói.

Mấy tờ giấy Hồ Tuấn Tuấn để trên người Diêm Trường Sinh và đạo diễn Tưởng mục đích là dùng để đánh dấu bảo vệ, nếu lệ quỷ bám trên người Trần Tiểu Ngọc tấn công hai người này, Hồ Tuấn Tuấn sẽ cảm nhận được ngay.

Mặc dù mục đích cũng là vì muốn lấy thể chất đặc thù của Diêm Trường Sinh, nhưng thủ đoạn của Hồ Tuấn Tuấn vẫn ôn hòa hơn, cũng không có ý muốn hại người thường, đây cũng là lý do Dịch Thu quyết định thả cho hắn một con đường sống.

"Hóa ra thứ trên người của Trần Tiểu Ngọc là một con hồ ly tinh, trả trách, tôi đã nói rồi a, cô ta gần như thay đổi thành một con người khác khi diễn thử." Đạo diễn Tưởng nhớ lại trong khoảng thời gian này, hắn vậy mà lại sớm chiều ở chung với một con hồ ly tinh, hắn không nhịn được mà rùng mình một cái, cảm thấy đầu gối đau nhức.

"Có lẽ là do diễn xuất bản sắc của mình đi." Dịch Thu cười khanh khách mà nói.

Nhân vật Trần Tiểu Ngọc đóng vai là sơn quỷ, một người phụ nữ xinh đẹp và bí ẩn, khi người khác nhìn thấy cô ta đều cảm thấy yêu khí dày đặc, quỷ khí dày đặc, về phương diện này, Trần Tiểu Ngọc bị lệ quỷ bám vào người lại rất phù hợp.

Tiễn đạo diễn Tưởng đi, Dịch Thu chậm rì rì mà đi tới phòng nghỉ của Diêm Trường Sinh.

Dù đã xảy ra nhiều điều ngoài ý muốn nhưng cuối cùng nhiệm vụ chuyện ma quái ở đoàn phim đã được giải quyết, thật là một ngày xuất sắc ngoạn mục a, không biết sau ngày hôm nay Cục cưng của hắn ở nhà thế nào?

Dịch Thu trăm triệu lần không thể nghĩ được, mèo đen nỏ mà hắn nhớ thương căn bản không ở trong nhà.

Mèo đen ẩn mình trong bụi rậm cách đoàn phim không xa, để lộ một nửa khuôn mặt mèo, bí mật quan sát. ┬┴┬┴┤・ω・)ノ

Thấy sự việc đã kết thúc thành công, mèo đen chạm vào cái bụng trống rỗng của mình, đi về phía trạm xe buýt.

Đi đường quá mệt mỏi, mèo cũng muốn đi xe buýt a!

Thật tuyệt nếu có thể cọ được chút đồ ăn từ các tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ tốt bụng a!

Cuộc sống của mèo cũng không dễ dàng a.

..................

Miếu mèo đại tiên tọa lạc ở ngoại ô thành phố Khước Nguyệt trên núi Hán Dương, cách nơi quay bộ phim《 Giang Hồ Bát Quái Báo 》 không đến mười dặm.

Buổi chiều, trong miếu mèo đại tiên hương khói ít ỏi, một đạo sĩ lười biếng mang phong thái tiên phong đạo cốt nhưng lại lôi thôi lếch thếch đang tận hưởng sự mát mẻ dưới bóng cây, chiếc quạt lông trên tay khẽ đung đưa, mang theo không khí mát mẻ.

Ngay lúc đạo sĩ đang buồn ngủ, bỗng mây dông phủ kín đầu, mưa lớn ập xuống mạnh mẽ!

Một tiếng sấm đánh thức đạo sĩ lười biếng, trận mưa như trút nước lập tức đổ xuống, đạo sĩ lười biếng không kịp phòng ngừa mà bị mưa xối ướt cả người.

Hắn nhảy lên khỏi ghế như mèo bị nhúng nước, vội vàng rời khỏi chiếc ghế của mình chạy về phía đạo quán, đi cứu hoa cỏ mà mình trồng, sau khi bận việc xong, đang muốn ngâm thơ dưới cảnh mưa, thể hiện một chút ý thơ, thì mưa tạnh.

Đạo sĩ lười biếng tức muốn hộc máu mà chỉ vào mặt trời vừa lên trên đầu: "Lão tặc thiên, ta biết ngươi nhằm vào việc ta sợ nước!"

Quạ Đen dưới mái hiên cạc cạc kêu hai tiếng, âm thanh giống như đang cười nhạo.

Giông tố ập đến rất kỳ lạ, đạo sĩ lười biếng gãi đầu, bấm tay tính toán, vẻ mặt đột nhiên biến sắc.

"Quả nhiên như sư phụ dự đoán, sau mười lần đầu thai, quỷ vương thức tỉnh rồi, vậy nó cũng nên đầu thai rồi. Haizz, chuyện này cũng không biết là phúc hay họa." Đạo sĩ lười biếng cầm kiếm vàng ngồi trên lan can, rung đùi đắc ý trong chốc lát "Quên đi, nếu trời có sập cũng sẽ có cao nhân chống đỡ, đi thôi, đi ăn cá a ~ "

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Thu: Tại sao anh lại thành thạo trong việc hôn đàn ông vậy? Anh đã luyện tập sau lưng tôi bao nhiêu lần rồi?

Diêm Trường Sinh: Tôi không phải tôi không có ( ủy khuất ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro