Chương 32: Ngươi vĩnh viễn không thể biết Diêm Trường Sinh có bao nhiêu fans.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Edit: Lạc Hàn Hy.

Dịch Thu càu nhàu.

Hắn không phải cố ý cho Tina leo cây, thật sự là thế sự vô thường a.

Hôm nay lần thứ hai hắn bị cảnh sát gõ cửa.

"Dịch Thu phải không? Xin hãy đi cùng chúng tôi đến Sở Cảnh Sát một chuyến." Hai cảnh sát trung niên gõ cửa nhà Dịch Thu.

Dịch Thu sâu kín mà quay đầu lại nhìn thoáng qua mèo đen nhà mình, vẻ mặt của nó vẫn bình tĩnh, như không hề có chuyện gì xảy ra.

"Được thôi, bất quá tôi có thể mang mèo của tôi theo được không? Một con mèo ở nhà một mình tôi không yên tâm." Dịch Thu nói.

Mèo đen vẻ mặt meo meo meow.

Cảnh sát cũng gống như vậy.

"Không thể." Cảnh sát lạnh lùng từ chối yêu cầu của hắn.

Dịch Thu thở dài, "Vậy tôi có thể xuống lấy kiện hàng chuyển phát nhanh cho mèo nhà tôi trước được không? Nó mua một thùng đồ ăn đóng hộp cho mèo vẫn còn đang để ở quầy để hàng, nó còn đang chờ ăn đây này."

Cảnh sát mặt đầy hắc tuyến: "Không thể!"

Mèo nhà ai lại có thể biết mua hàng chuyển phát nhanh a!

Mèo đen vẻ mặt ngoan ngoãn: "Meo ~"

Tạm biệt không tiễn!

Dù sao cũng hữu kinh vô hiểm (*).

(*):Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.

..................

Đây là lần đầu tiên Dịch Thu đến Sở cảnh sát thành phố Khước Nguyệt, đã vậy còn là phòng thẩm vấn.

Điều này thực sự rất mới mẻ đối với một thanh niên ngoan ngoãn, tuân thủ pháp luật như hắn.

Dịch Thu nhìn đông nhìn tây nửa ngày, chỉ có một cảnh sát ở một bên trông trừng hắn, không ai tới hỏi han hắn câu nào.

Dịch Thu chủ động lên tiếng: "Xin hỏi, khi nào có thể bắt đầu làm ghi chép vậy?"

Vẻ mặt của cảnh sát nghiêm túc: "Kiên nhẫn một chút đi, người chưa tới, cậu ta chưa tới thì không thể bắt đầu."

Dịch Thu: "Giờ gần tới giờ tan tầm rồi."

Cảnh sát: "Làm thêm giờ."

Dịch Thu đau đớn nói: "Thật không dễ dàng cho các anh a, tôi bốn giờ đã tan tầm rồi."

Cảnh sát:......

Dịch Thu tiếp tục nói: "Trưa nay tôi đi làm một chút, làm việc trong hai tiếng rưỡi, trong đó có hai tiếng để xem TV còn ăn một đống đồ ăn vặt, đương nhiên là có lý do, bởi vì sếp của tôi muốn giảm cân, nên tôi phải giám sát anh ấy. "

Cảnh sát:......

Dịch Thu: "Ngày mai tôi định xin nghỉ để nghỉ ngơi."

Cảnh sát không thể nhịn được nữa: "Cậu đừng nói nữa!"

Dịch Thu câm miệng.

Một cảnh sát khác bước vào, hỏi Dịch Thu: "Người có quốc tịch Thái Lan tên là ' Vũ Thủy ' là nhân viên của cậu phải không? Cô ấy hiện tại đang ở đâu?"

Dịch Thu suy nghĩ, chắc là ở trong nhà Hạ Ngữ Cầm, bất quá lúc cảnh sát gõ cửa tìm cô ấy có thể tìm được "Người" hay không, còn phải xem tâm trạng của Vũ Thủy.

Hiển nhiên tâm trạng của cô ấy có vẻ không tốt a.

Dịch Thu nghiêm túc nói: "Tôi cùng nhân viên của tôi có mối quan hệ lao động đứng đắn, công ty của chúng tôi cũng không áp dụng chế độ 996, thời gian làm việc rất tự do. Cho nên, tôi tất nhiên sẽ không thể biết được cô ấy ở đâu ngoài lịch trình công việc."

Trên đường đến đồn cảnh sát, Dịch Thu đã soạn sẵn ra một bộ lý do thoái thác, về cơ bản có thể tóm tắt là: Tôi không biết, tôi chưa nhìn thấy, đó hoàn toàn là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Mặc dù hắn đã đánh chết một "Người", nhưng đó vốn dĩ là một xác chết, chẳng qua là nó biết chuyển động mà thôi.

Hắn căn cứ vào đức tính gặp chuyện bất bình anh dũng đấu tranh vì chính nghĩa, cùng với sự tò mò khi ít thấy việc lạ, nên hắn đã đánh cái xác biết chuyển động đó một trận, khiến nó khôi phục lại thành một xác chết bình thường, nhiều nhất chỉ có thể tính là tội xúc phạm xác chết mà thôi.

Tuy nhiên, sau khi Dịch Thu nhìn thấy người mà cảnh sát đang đợi, hắn đã nuốt hết ba cái lý do thoái thác đó trở về.

Hắn quyết định thành thật.

Một thanh niên mặc áo phông, quần jean rách, cột tóc đuôi ngựa nhuộm màu tím bước vào, bỏ ba lô xuống, nghiêm nghị nhìn Dịch Thu.

Dịch Thu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, kinh ngạc cảm thán nói: "Tiểu huynh đệ, bức tường khí trên người cậu thật là lợi hại a, dày cỡ một mét luôn! Đây là do cậu đem toàn bộ điểm dồn hết vào kỹ năng phòng ngự phải không? Đây chẳng lẽ là Thiếu Lâm Đồng Tử Công trong truyền thuyết sao?"

..................

Nửa tiếng trước.

Chuông tan học vang lên, khi nhóm học sinh đang giải tán, Lục Vân Phi bước ra khỏi trường học theo dòng người, lẻn đến một con hẻm, ngồi lên xe cảnh sát.

Điện thoại vang lên, nhạc chuông là một bản nhạc punk rock.

Người gọi tới là một người đồng đội trong cùng ban nhạc với hắn.

Lục Vân Phi trả lời điện thoại: "Alo?"

Đồng đội cùng ban nhạc: "Vân Phi, buổi tối cậu có đến tập không? Bài hát mới này rất hay! Tớ cảm thấy nó có thể hot đó!"

Lục Vân Phi liếc nhìn viên cảnh sát đang lái xe, buồn bực nói: "Xin lỗi, hôm nay tớ không rảnh. Ngày mai tớ có kỳ thi, tớ phải ôn bài."

Người đồng đội cùng ban nhạc ngạc nhiên: "Cậu trước kia chưa bao giờ ôn thi a! Cậu còn nói mấy người cần ôn tập đều là học tra(*), học bá (**) như cậu không cần ôn tập cũng được hạng nhất a!"

(*) học tra: chỉ người học dốt, học cho có luôn bị điểm thấp.

(**) học bá: chỉ những người học giỏi, chăm chỉ học nên luôn được điểm cao.

Lục Vân Phi thống khổ mà nói dối: "Gần đây, vạn năm lão nhị (*) của lớp chúng tớ hình như rất liều mạng, ngày nào cũng liều mạng làm đề, đến hai giờ đêm vẫn còn đăng bài lên vòng bạn bè. Nếu tớ bị cậu ta vượt mặt, thì thật mất mặt a! "

(*): ý chỉ những người luôn xếp hạng hai không lên nổi hạng một.

Người đồng đội cùng ban nhạc tỏ vẻ lý giải: "Được thôi, chúng tớ sẽ tập luyện trước, haizz, không có cậu chơi trống tớ không tìm được cảm giác. Cậu cố thi tốt đi, không được để thua tên hạng hai kia đâu nha! Tuy mỗi ngày cậu đều ồn ào nói muốn xuất gia, nhưng kỳ thật lại rất để ý đến thành tích thi, ha ha, quả nhiên là ngườ trẻ tuổi."

Lục Vân Phi buồn bực mà cúp điện thoại.

Một kẻ luôn xếp hạng hai căn bản không đáng để hắn nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi!

Hắn đường đường là một học thần(*), phong bình bị hại a (**)!

(*) học thần: chỉ những người không cần học mà điểm vẫn cao.

(**): chỉ những lời đồn, những đánh giá sai sự thật gây ảnh hưởng xấu.

—— Tất cả đều là lỗi của tên nghi phạm kia!

Lục Vân Phi gọi điện thoại cho Ngũ Lệnh: "Tôi đi trước, mấy giờ thì anh đến?"

Bên kia truyền đến một giọng nói lười biếng: "Hả? Vậy đợi tôi ăn cơm chiều xong đã. Bây giờ đang trong giờ cao điểm, nội thành kẹt xe như vậy, có đi cũng bị kẹt cứng giữa đường, cần gì phải đi sớm thế a?"

Lục Vân Phi vốn định phản bác, nhưng hắn lại im lặng vài giây sau khi nhìn thấy hàng dài xe cộ bất động ngoài cửa sổ: "Anh ăn xong thì mau chạy đến đây đi!"

Ngũ Lệnh đạo sĩ: "Được rồi, tôi đi ăn đây, bye bye!"

Sau khi cúp điện thoại, Lục Vân Phi liền cảm thấy bực bội, dựa vào đâu mà lúc Ngũ Lệnh đang ăn cơm, hắn phải chịu cảnh đói bụng chứ?

—— Tất cả đều là lỗi của tên nghi phạm kia!

Điều duy nhất có thể an ủi hắn là hắn có thể tận mắt nhìn thấy Vũ Thủy tiểu tỷ tỷ. Lục Vân Phi nghĩ thầm.

"A, đúng rồi, Lục cư sĩ. Dịch Thu đã ở trong phòng thẩm vấn, bất quá không tìm thấy Vũ Thủy." Vương cảnh sát nói.

Lục Vân Phi vẻ mặt đau đớn kịch liệt khó có thể tin!

Cái gì, không tìm thấy tiểu tỷ tỷ!

Hắn không đi đến chỗ ban nhạc, còn chưa ăn cơm, hiện tại còn không được nhìn thấy tiểu tỷ tỷ?

Chết tiệt, tại sao......

—— Tất cả đều phải là lỗi của tên nghi phạm kia!

Cứ như vậy, Lục Vân Phi tức giận chạy vọt vào phòng thẩm vấn khi vẫn còn đang đói bụng, chuẩn bị xé xác tên nghi phạm kia ngay tại chỗ!

Còn chưa kịp vỗ bàn xé nát, đã nghe thấy tên nghi phạm đáng chém ngàn đao — Dịch Thu, có vẻ mặt kinh ngạc cảm thán nói: "Tiểu đệ đệ, bức tường khí trên người của cậu thật lợi hại, dày cả một mét! Đây là do cậu đem toàn bộ điểm dồn hết vào kỹ năng phòng ngự đi? Chẳng lẽ đây là Thiếu Lâm đồng tử công trong truyền thuyết sao?"

Lục Vân Phi tức giận: "Đánh rắm, đây là Thần công Kim Cương Bất Hoại!"

Dịch Thu gật đầu: "Thì ra là thế, quả nhiên là thuộc về Phật môn. Bất quá thật sự nhìn không ra a, cậu còn trẻ như vậy mà đã xuất gia rồi, là do áp lực học hành quá lớn sao? Sao tóc lại thế này, cậu đội tóc giả à? Có chút hợp thời trang a."

Chưa được xuất gia — bị cử đi học tại Thanh Hoa — tóc là thật — Lục Vân Phi, ánh mắt nhìn Dịch Thu dần dần trở nên nguy hiểm.

Dịch Thu cười.

Sau khi hắn xác định được trên người Lục Vân Phi có đạo hạnh, tâm trạng của hắn rất tốt.

Điều này cho thấy ở đây có chuyên gia xử lý những vụ án không theo lẽ tự nhiên, hắn không cần phải giả ngu để tránh bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

"Đến đây đi, tiểu đệ đệ, chúng ta tâm sự về đề tài người trong nghề đi." Dịch Thu không quá thoải mái ngồi dựa lưng trên ghế, cười tủm tỉm nhìn Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi kéo ghế dựa ra, ngồi xuống đối diện với Dịch Thu, sắc mặt không tốt: "Từ đâu đến?"(*)

(*): ("哪条道上的?") ai cíu tui câu này với, hình như câu này ý hỏi xuất thân từ đâu nhưng bằng giọng địa phương hay kiểu nói trong nghề gì ấy. Mà tui không bik dịch sao cho hay T.T.

"Oa, cậu vừa mở miệng đã nói tiếng lóng, cái này làm cho tôi rất khó xử a." Dịch Thu nghiêng đầu.

Lục Vân Phi ôm tay, cười lạnh một tiếng: "Cũng không nói được đi, tên nghi phạm nhà ngươi! Nói, ngươi làm như thế nào để một nữ quỷ Thái Lan nhập cảnh phi pháp, còn cùng cô ta mưu hại hai mạng người, sau đó hủy thi diệt tích!"

"Tiểu đệ đệ này, sao cậu lại có thể định tội cho tôi như thế chứ!" Dịch Thu bất mãn nói.

"Không được gọi ta là tiểu đệ đệ!" Lục Vân Phi bị kỳ thị tuổi tác, tức giận vỗ bàn.

"Được thôi, tiểu lão đệ." Dịch Thu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ mà thay đổi cái xưng hô.

"Cũng không cho gọi tiểu lão đệ!" Lục Vân Phi cả giận nói.

"Vậy thì đại huynh đệ?" Dịch Thu sửa miệng.

"Đại huynh đệ cái cục cứt!" Lục Vân Phi kêu to, "Ngươi có thể đứng đắn một chút hay không hả, ai là đệ đệ của ngươi a! Ngươi có thể nói tiếng người hay không?!"

Không phải đệ đệ à.

Vẻ mặt của Dịch Thu có vẻ do dự, cuối cùng hạ giọng nói: "Ngại quá, vị muội muội này, tôi thật sự không nhìn ra cô là nữ, giọng của cô, thật sự có chút trầm a, tính tình cũng có chút nóng nảy a......"

Lục Vân Phi tức thở không ra hơi, muốn niệm Vãng Sinh Chú( lời nguyền chết chóc) lên người cái tên nghi phạm này.

Một cái cảnh sát ở bên cạnh nhịn không được nói: "Cậu nói chuyện tôn trọng một chút đi. Lục cư sĩ là đệ tử quan môn của Không Tuệ đại sư ở chùa Bảo Thông Thiền, sau này muốn xuất gia làm cao tăng Phật môn."

Một cảnh sát khác phủ nhận: "Không phải, Lục cư sĩ muốn vào đại học a, cậu ấy đã được tiến cử vào Đại học Thanh Hoa!"

Lục Vân Phi lớn tiếng nói: "Tôi sẽ không học đại học! 18 tuổi tôi sẽ quy y xuất gia!"

Điện thoại của Lục Vân Phi vang lên, một bản nhạc punk vang lên, khiến toàn bộ phòng thẩm vấn tràn ngập bầu không khí rock and roll.

Ánh mắt Dịch Thu nhìn cậu ta ngay lập tức thay đổi.

Thất kính thất kính, cậu ta vậy mà là một đệ tử Phật môn, thích nghe Punk rock and roll, còn là một học bá.

Phong cách này có phải có chút không thích hợp hay không a?

..................

Trong phòng thẩm vấn.

Dịch Thu trào phúng cười: "Hòa thượng giả."

Lục Vân Phi mắt lạnh mà chống đỡ: "Tên nghi phạm."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đối chọi gay gắt.

Ngũ Lệnh đạo sĩ khoan thai tới muộn, vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh này, hắn gãi ót: "Dịch Thu, sao cậu lại ở đây? Vân Phi, có chuyện gì vậy?"

Dịch Thu gặp được người quen, nhướng mày.

Người vừa tới thế mà lại là Ngũ Lệnh đạo sĩ của miếu mèo đại tiên, hắn cùng vị đạo sĩ lười biếng này đã không gặp mặt hai tháng rồi, lần đầu gặp nhau cũng là lần duy nhất gặp mặt, là khi đi đuổi bắt hồ ly tinh Hồ Tuấn Tuấn ở Kim gia.

Lục Vân Phi vẻ mặt khó tin, đầy đau đớn như bị đồng đội phản bội: "Làm sao anh quen biết với cái tên nghi phạm này?!"

Đạo sĩ lười biếng đương nhiên nói: "Tôi đã nói với cậu về hắn rồi a, lần trước ở Kim gia, con hồ ly tinh tôi bắt được chính là thủ hạ của hắn."

Ánh mắt Lục Vân Phi nhìn Dịch Thu càng thêm hoài nghi: "Ngươi chẳng những thu lưu nữ quỷ nhập cư trái phép, còn nuôi dưỡng hồ ly tinh gây chuyện, nói, ngươi đang có âm mưu gì?"

Dịch Thu cảm thấy thật oan uổng: "Tôi đây là vì có tâm giúp đỡ nhóm yêu tinh lệ quỷ hướng thiện mà thôi, cung cấp cho họ một cái nghề, đây gọi là cải tạo lao động a!"

Lục Vân Phi: "Ta mà tin ngươi mới có quỷ a!"

Dịch Thu nói lại: "Nhưng trên thế giới này có quỷ thật a!"

Lục Vân Phi: "......"

Đạo sĩ lười biếng cười: "Đúng vậy, có quỷ, có quỷ a!"

Lục Vân Phi không thể nhịn được nữa, tức giận nói: "Anh tới hỏi đi! Tôi mặc kệ! Tôi phải đi đến ban nhạc tập luyện!"

Đạo sĩ lười biếng ung dung thong thả ngồi xuống bên cạnh Lục Vân Phi đè cậu ta xuống: "Ngồi xuống đi, chúng ta trò chuyện vui vẻ nào. Dịch Thu không phải người xấu."

Dịch Thu hung hăng gật đầu, ánh mắt chân thành.

Lục Vân Phi vẻ mặt khó chịu, miễn cưỡng nhẫn nại.

Đạo sĩ lười biếng: "Dịch Thu chắc hẳn bây giờ còn đang rất bối rối, để tôi giải thích cho cậu một chút đi. Cả tôi và Lục Vân Phi đều là ' Cố vấn đặc biệt ', đến từ một tổ chức dân gian trực thuộc phía dưới Bộ Nội Vụ. Tên chính thức dù sao cũng không được đề cập đến, nhưng có biệt danh là ' Sở Bảo Vệ Môi Trường '."

Dịch Thu:......

Đạo sĩ lười biếng: "Bí danh của chúng tôi là 'Người dọn dẹp'. Bởi vì chúng tôi chịu trách nhiệm dọn dẹp những đồ vật dơ bẩn mà cậu đã biết rồi đấy. Nếu cảnh sát phát hiện vụ án nào có yếu tố siêu nhiên, chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ một chút."

Dịch Thu:............

Đạo sĩ lười biếng: "Chúng tôi có tổng cộng ba nhân viên chính thức. Một trong số họ đã được điều tạm đến thành phố khác, vì vậy tôi và Lục Vân Phi chịu trách nhiệm ở thành phố này. May mắn là ở Thành phố Khước Nguyệt rất yên bình, sự việc cũng không nhiều lắm, cũng tạm được a. À, chúng tôi cũng có một lãnh đạo quản lý trên danh nghĩa, là người đã được mời về sau khi nghỉ hưu, năm nay đã 80 tuổi. "

Dịch Thu:..................

Giờ khắc này, hắn có một tia tuyệt vọng đối với tổ chức thần bí trong truyền thuyết.

Người ta gọi là Trung Quốc Long Tổ(*), còn các ngươi là Sở Bảo Vệ Môi Trường công nhân vệ sinh?

(*): là một bộ tiểu thuyết nói về một tổ chức thần bí được lưu truyền trong dân gian mỗi thành viên đều có năng lực đặc biệt, hàng yêu phục ma, lên trời xuống đất....

Sự khác biệt cũng quá lớn a!

..................

"Cho nên, cậu có muốn suy xét một chút về công việc này không?" Đạo sĩ lười biếng hỏi.

Lục Vân Phi còn sốt ruột hơn so với Dịch Thu: "Không được! Hắn ta vẫn còn là nghi phạm!"

Dịch Thu uyển chuyển cự tuyệt: "Cảm ơn ý tốt của cậu, bất quá tôi đã có hai công việc rồi, vì vậy không thể kiêm thêm chức khác."

Đạo sĩ lười biếng thở dài tiếc nuối: "Haizz, còn tưởng có thể tuyển thêm người mới, vậy tôi mới có thể lười biếng ... A không, công việc sẽ nhẹ nhàng hơn một chút."

Dịch Thu & Lục Vân Phi:...... Ngươi nói ra rồi đó.

Mọi người làm quen với nhau lại một lần nữa, đạo sĩ lười biếng làm người trung gian, mạnh mẽ ấn Dịch Thu cùng Lục Vân Phi xuống: "Hai tiểu bằng hữu, đừng cáu kỉnh nữa, vui vẻ nói đến việc chính nè, được không?"

Dịch Thu miễn cưỡng đồng ý: "Mấy chuyện khác tôi đều đồng ý, nhưng tôi không phải là tiểu bằng hữu."

Lục Vân Phi trừng mắt: "Chẳng lẽ là tôi?"

Dịch Thu cùng Lại đạo nhân trăm miệng một lời: "Đúng vậy, là cậu!"

Lục Vân Phi, người còn mười tháng nữa mới đến sinh nhật mười tám tuổi của mình, tức muốn hộc máu, nhưng cũng không thể làm gì.

"Vốn dĩ chuyện này tôi tính tự điều tra, bất quá hiện tại đã có các cậu, chúng ta vẫn nên trao đổi một chút thông tin đi. Cái chết của Leia thật sự không bình thường, tôi có thể đem tiền căn hậu quả cùng nghi phạm nói cho các cậu biết." Dịch Thu lấy lại bình tĩnh, bắt đầu nói chính sự.

Lục Vân Phi cười lạnh, vẻ mặt khiêu khích: "Nghi phạm không phải là ngươi à?"

Đạo sĩ lười biếng nghiêm túc nói: "Người lớn đang nói chuyện trẻ con đừng xem mồm vào!"

Dịch Thu cũng nghiêm túc nói: "Cậu ấy nói đúng! Nhóc con ngoan ngoãn nghe lời đi!"

Lục Vân Phi tức đến nỗi muốn dùng bút lông làm dùi trống ở trên bàn gõ một đoạn tràn ngập cảm xúc phẫn nộ chết chóc.

Đáng giận! Tại sao trẻ vị thành niên lại thảm như vậy a, ngay cả tư cách quy y xuất gia cũng không có, còn bị hai người lớn dạy dỗ, đáng giận!

"Một trong những nhân viên của tôi có tham gia một sự kiện tại Trung tâm thương mại vào ngày hôm đó, vì vậy tôi đã đi theo, tại hiện trường tôi gặp hai cô gái đang đi mua sắm, một người là Tina và người kia là Leia. Lúc đó, tôi nhìn ra Leia đã là một người chết nên tôi rất chú ý, khi Leia cố ném Tina ra khỏi hành lang tầng năm, tôi đã cứu Tina, sau đó Leia nhảy xuống trước mặt mọi người, nguyên nhân thì không rõ. " Dịch Thu nói.

"Ngươi vì sao lại vẫy tay với Vũ Thủy tiểu tỷ tỷ? Có phải là các ngươi đang đưa ra ám hiệu cho nhau không? Vì sao ngươi vừa vẫy tay với cô ấy xong, cô ấy liền dùng sóng âm công kích phá hủy thiết bị chiếu sáng cùng cameras?" Lục Vân Phi hỏi.

"Oan uổng a, tôi chỉ vẫy tay với cô ấy để tỏ vẻ không cần lo lắng, cô ấy vẫy tay với tôi chỉ do làm theo bản năng mà thôi. Sự tình kế tiếp càng là do ngoài ý muốn, trước đó chúng tôi, ai cũng không biết cô ấy hét lên lại có uy lực lớn như vậy, hiện tại chúng tôi còn phải bồi thường cho trung tâm thương mại đây này, cả một đống tiền a!" Dịch Thu giả vờ đau lòng.

Đạo sĩ lười biếng chép chép miệng: "Xác chết trong gara ngầm là do cậu làm đúng không?"

Dịch Thu thừa nhận: "Đúng vậy, làm sao cậu biết?"

Đạo sĩ lười biếng cười nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy cậu dùng thắt lưng quất hồ ly tinh. Dấu vết đánh nhau trong gara ngầm rõ ràng là dấu quất từ thắt lưng, nhìn không ra cậu còn có loại sở thích này........"

Dịch Thu: "Xin đừng lái xe(*) trước mặt trẻ em."

(*): ý chỉ cái chuyện người lớn ý :))

Lục Vân Phi vỗ bàn: "Ta phi. Ngươi thừa nhận! Ngươi thừa nhận là ngươi giết người!"

Dịch Thu tiếp tục kêu oan: "Oan uổng a, bản thân cái xác đó chính là một cái xác chết, chẳng qua là có người đang thao túng nó, giống với tình huống của Leia mà thôi."

Lục Vân Phi ôm cánh tay, hừ hừ hai tiếng.

Đạo sĩ lười biếng nói: "Cậu nói kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút đi."

Dịch Thu gật đầu: "Sau khi Leia nhảy xuống, tôi liền chú ý xung quanh thấy có một người khác thường. Lúc đó hắn ta trông giống như một người còn sống, nhưng lại mặc áo gió đeo kính râm vào ban đêm trông rất đáng ngờ, tôi đuổi theo hắn ta liền bỏ chạy" Chúng tôi chạy một mạch đến gara ngầm mới dừng lại."

Dịch Thu tiếp tục nói: "Ở gara ngầm, hai chúng tôi đã đại chiến một hồi. À, hắn có một ít thủ đoạn đặc biệt, sau khi tiếp xúc với người khác hắn có thể sử dụng những sợi tơ vô hình để khống chế thân thể của đối phương."

Đạo sĩ lười biếng đến gần Lục Vân Phi, nhỏ giọng hỏi: "Thuật điều khiển con rối?"

Lục Vân Phi bĩu môi: "Cũng chỉ là có khả năng mà thôi, nói không chừng đó chỉ là một con nhện tinh."

Dịch Thu nói tiếp: "Sau đó chúng tôi bắt đầu một cuộc chiến hỗn loạn kinh thiên động địa, cuối cùng, tôi đã đánh bại hắn ta và dạy cho hắn một bài học, hắn thấy mọi việc đã đến nước này cũng không thể cứu vẫn được nữa nên đột nhiên nôn ra máu, nguyên khí tán loạn, nháy mắt gục xuống chết. Loại tốc độ nguyên khí tán loạn này không hề khoa học chút nào, tôi liền tháo kính râm của hắn ra để kiểm tra thì thấy nhãn cầu của hắn, hắn đã chết một khoảng thời gian rồi. Tôi đoán rằng hắn đã kim thiền thoát xác(*), để lại một cái xác rỗng còn linh hồn thì chạy mất, có khi ngay cả thân thể này cũng không phải là bản thể của hắn."

(*): là một tuyệt chiêu thoát hiểm trong 36 kế Binh Pháp Tôn Tử.

Lục Vân Phi nhỏ giọng nói: "Ai mà biết có phải là ngươi đem người sống đánh thành người chết hay không chứ."

Đạo sĩ lười biếng vỗ trán của hắn một cái: "Đừng làm loạn nữa, cậu chính là nhìn người ta không vừa mắt a."

Lục Vân Phi: "Hừ."

Đạo sĩ lười biếng nói: "Câu ta luôn có ý kiến ​​với tất cả đồng môn có xuất thân không rõ ràng, nếu không phải xuất thân từ trong chùa chiền hay đạo quan, cậu ta đều nghi ngờ người ta làm xằng làm bậy."

Lục Vân Phi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Những kẻ trước mắt ta bắt được, mười tên thì hết tám tên đều là cái dạng này!"

Dịch Thu: "Vậy thì tôi chính là một trong hai người kia a."

Lục Vân Phi rầm rì, tóm lại chính là có bất mãn đối với Dịch Thu.

Dịch Thu không muốn so đo với trẻ con, hỏi đạo sĩ lười biếng: "Chỗ của cậu có manh mối gì không?"

Lục Vân Phi đoạt câu trả lời: "Có cũng sẽ không nói cho ngươi biết! Ngươi chính là nghi phạm!"

Đạo sĩ lười biếng xen vào can ngăn: "Có a, cả hai cái xác đều đã bị thối rữa biến thành xương trắng. Tuy nhiên, hiện tại cũng không có cách nào để xác định đối phương đã dùng phương pháp gì khiến xác chết phân hủy nhanh chóng như vậy."

Dịch Thu hỏi, "Cậu có nghĩ rằng có thể cả hai cái xác này đều đã chết từ lâu rồi không, sớm hơn nhiều so với các cậu nghĩ a?"

Đạo sĩ lười biếng: "Ý của cậu là..."

Dịch Thu: "Nói không chừng, hai tháng trước Leia đã chết."

Đạo sĩ lười biếng cùng Lục Vân Phi liếc mắt nhìn nhau: "Cậu có manh mối gì à?"

"Người đàn ông đeo kính râm kia, tôi nghi ngờ hắn ta là một kẻ đuổi thi, biết sử dụng thuật điều khiển con rối. Hắn ta đã giết Leia từ lâu, nhưng lại sử dụng cơ thể của cô ấy để sống một cuộc sống bình thường, cũng có thể để đi lừa đảo. Các cậu có thể điều tra hành tung của Leia trong hai tháng qua, cũng như hướng đi tài chính của cô ta. Người đeo kính râm này có thể còn có đồng phạm, nếu có thì đồng phạm này hẳn là rất quen thuộc với Leia, bằng không thì hai tháng qua lại không hề lộ cái đuôi nào, người này, tôi hòa nghi là bạn trai của Leia, hắn ta là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp. "

Đạo sĩ lười biếng gật đầu: "Mấu chốt vẫn nằm trên người tên đeo kính râm kia."

Dịch Thu nói: "Đúng vậy, trăm phần trăm là hắn ta chưa chết, thân thể thật của hắn vẫn còn ung dung ở ngoài vòng pháp luật. Tuy nhiên, cũng không dễ tìm thấy hắn, chúng ta vẫn nên ra tay từ phía bạn trai của Leia trước thì hơn, các cậu có biện pháp tìm được hắn ta không?"

Đạo sĩ lười biếng suy nghĩ một chút: "Nếu tìm người bằng phương pháp chính quy thì cần một chút thời gian, nhưng nếu chúng ta có thể tìm được những món đồ mà hắn đã dùng qua, tôi có thể thử bói ra vị trí của hắn."

Mọi người đem thông tin mà họ biết trao đổi với nhau, cuối cùng Dịch Thu hỏi: "Tôi có thể đi rồi chứ?"

Lục Vân Phi: "Không được!"

Đạo sĩ lười biếng: "Để lại thông tin liên lạc và giữ liên lạc với nhau đi."

Dịch Thu gật đầu, lại hỏi: "Cậu có hứng thú cùng tôi đi điều tra không? Buổi chiều tôi sẽ đi tới nhà của Leia, tuy tôi chưa vào bên trong, nhưng vẫn có thể khẳng định trong phòng của cô ấy có chút ' đồ vật ', hơn nữa nói không chừng sẽ có đồ của bạn trai cô ấy để lại."

Đạo sĩ lười biếng cảm thấy hứng thú: "Được a, chúng ta cùng nhau đi xem một chút đi. Vân Phi, nếu cậu còn việc gì khác thì đi trước đi, tôi cùng Dich Thu đi là được rồi."

Lục Vân Phi ôm cánh tay, lạnh lùng nói: "Tôi cũng muốn đi."

Đạo sĩ lười biếng: "Không phải cậu muốn đi đánh trống sao?"

Lục Vân Phi: "Không đánh, hôm nay tôi muốn đánh người."

Đạo sĩ lười biếng: "Chúng ta là đi đánh quỷ."

Lục Vân Phi: "Không sao, cũng không khác gì nhau, tôi đều có thể, tôi không kén chọn."

Dịch Thu không vui cho lắm, đây vốn dĩ là lạc thú của hắn! Không được đoạt đầu người cùng hắn a!

Đạo sĩ lười biếng nói: "Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, sở trường của cậu không phải đánh quỷ."

Dịch Thu tò mò hỏi: "Vậy hắn am hiểu cái gì?"

Đạo sĩ lười biếng nhìn Lục Vân Phi bằng ánh mắt thương hại: "Cậu ta am hiểu bị quỷ đánh."

Dịch Thu:???

Lục Vân Phi:......

Đạo sĩ lười biếng nhàn nhạt nói: "Cậu ta là MT(*), tên khoa học là khiên thịt, luyện được môn thần công Kim Cương Bất Hoại xài rất tốt, đặc biệt có khả năng chống chịu đánh đập."

(*):MT (main tank): đứa xấu nhất trong đoàn đội, khiến BOSS nhìn thấy bản mặt là không nhịn được phải oánh.

Dịch Thu thay đổi thái độ thờ ơ, lập tức niềm nở mời chào: "Đại huynh đệ, cùng nhau tổ đội đi, chúng ta chỉ thiếu mỗi MT thôi!"

Lục Vân Phi: "Cút! Đừng lại gần lão tử! Đám DPS(*) các ngươi đều là súc sinh!"

(*):DPS  là Damage Per Second mà chúng ta có thể hiểu là chỉ số sát thương tính trên thời gian.

..................

Dịch Thu một lần nữa đến khu chung cư nơi có nhà của Diêm Trường Sinh, thuận lợi đưa đạo sĩ lười biếng và Lục Vân Phi tiến vào.

Lục Vân Phi nhỏ giọng hỏi: "Vì sao bảo vệ lại biết ngươi? Tại sao ngươi lại có thẻ đi lại của nơi này? Ngươi quả nhiên rất khả nghi!"

Dịch Thu: "Tôi chưa nói à? Tôi là trợ lý của Diêm Trường Sinh a, anh ấy sống ở đây."

Lục Vân Phi sửng sốt: "Cái gì? Diêm Trường Sinh sống ở đây?"

Đạo sĩ lười biếng vội vàng che miệng của hắn lại: "Nhỏ giọng một chút."

Lục Vân Phi dùng sức kéo tay đạo sĩ lười biếng ra, trong mắt hiện lên một tia khác thường: "Diêm Trường Sinh, đó là Diêm Trường Sinh a! Ngươi có chữ ký của anh ấy không? Đưa cho ta một tờ đi, ta sẽ trả tiền!"

Dịch Thu: Không ngờ cậu ta cũng là fans của Diêm Trường Sinh, A, vì sao hắn lại nói cũng nhỉ? A, đúng rồi, hắn cũng là fan của Diêm Trường Sinh, tuy rằng ở chung với nhau đã lâu đến mức hắn cũng quên mất chính mình còn có thiết lập này.

"Anh ấy có đẹp trai không? Dáng người của anh ấy có đẹp không, ta cũng muốn có cơ ngực và cơ bụng như vậy a. Gần đây anh ấy đang làm gì vậy? Này, scandal giữa anh ấy và người kia là thật sao?" Lục Vân Phi đột nhiên từ một đại sư học bá cao lãnh biến thành một fan hâm mộ nhỏ, đuổi theo Dịch Thu để hỏi về Diêm Trường Sinh, đôi mắt lập lòe ánh sáng bát quái.

Dịch Thu không nỡ nhìn thẳng.

Thang máy tới, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Diêm Trường Sinh ở trong thang máy chuẩn bị đi ra ngoài, liền nhìn thấy Dịch Thu ở trong số ba người, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Tại sao cậu lại ở đây? Không phải cậu có việc phải đi trước sao?"

Dịch Thu một trái một phải giữ lại Đạo sĩ Lười biếng và Lục Vân Phi, trên mặt lộ ra ý cười: "A, căn nhà ở trên nhà của anh có chuyện ma quái, tôi cùng mấy bạn nhỏ này cùng nhau đến xem một chút."

Diêm Trường Sinh nhìn hai người trước mắt, lập tức cảnh giác: thế lực thần côn lại bành trướng, hiện tại đã có ba người rồi!

Thế giới này sẽ không tốt rồi!

Lục Vân Phi vội vàng tiến lên, khẩn trương kích động mà lấy sách giáo khoa từ trong cặp sách ra: "Diêm Trường Sinh, tôi rất thích anh, xin anh kí tên cho tôi với!"

Hắn muốn khoe chữ ký này với cả lớp!

Diêm Trường Sinh thấy nhiều cũng không trách, hắn chỉ dùng ánh mắt khiển trách nhìn Dịch Thu một chút, liền ký tên cho fan một cách thân thiện.

Dịch Thu nghiêng người liếc mắt một cái, hỏi: "Muộn như vậy rồi, anh tính đi đâu một mình vậy?"

Diêm Trường Sinh cảnh giác nhìn hắn: "Chuyện này cũng phải nói cho cậu biết à?"

Dịch Thu: "Anh cũng có thể không nói, anh hiểu mà." Chỉ cần hắn mở miệng nói, Diêm Trường Sinh không muốn nói cũng phải nói ra.

Diêm Trường Sinh không tình nguyện: "Tôi có hẹn với một người bạn đi ăn cơm."

Bụng Dịch Thu "Ọt ọt" một tiếng, bụng Lục Vân Phi cũng "Ọt ọt" một tiếng, chỉ có đạo sĩ lười biếng là không kêu, hắn đã ăn no rồi, thậm chí còn móc ra từ đạo bào một xiên cá nướng.

Món cá nướng này đã kích hoạt trí nhớ của Diêm Trường Sinh về người này: "Cậu ... cậu chính là ..."

Là tên thần côn đã đuổi theo hắn hỏi xem có muốn xem bói không, người có chứng chỉ đạo sĩ!

"Người tốt còn nhớ tôi sao, hôm nay cậu muốn xem bói sao? Tôi có thể coi tình duyên nha." Đạo sĩ lười biếng cười nói.

Diêm Trường Sinh nhìn fan hâm mộ nhỏ của mình, mái tóc đuôi ngựa buộc cao đầy nổi bật, tuổi tác hình như vẫn còn là một học sinh.

"Còn cậu thì sao, cậu không phải cũng là một đạo sĩ chứ?" Diêm Trường Sinh hỏi.

"A, tôi không phải đạo sĩ, nhưng tôi là một tay trống ở quán bar đang ở nỗ lực để được xuất gia làm hòa thượng a." Lục Vân Phi thẹn thùng nói.

Sự tin tưởng của Diêm Trường Sinh đối với toàn thể nhân sĩ tôn giáo lại một lần nữa rơi xuống mức -100.

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Điểm đặc sắc lớn nhất trong truyện này là: fans của Diêm Trường Sinh trải rộng ở cả hai phe chính tà, không sai, phe phản diện cũng......

【 Tiểu kịch trường 】

Dịch Thu: Tôi nói rồi, anh đang ở trong nguy hiểm, khẩn cấp cần sự bảo vệ của tôi.

Diêm Trường Sinh: =_=

Dịch Thu: Nhanh vào trong chén của ta nào!

Diêm Trường Sinh ( nháy mắt cởi bỏ phong ấn Quỷ Vương ): Đến rồi =v=

Dịch Thu: Đừng có tùy tiện tinh phân(*) a! Khiến tôi như đang ngoại tình vậy!

(*): Từ viết tắt của bệnh tâm thần phân liệt, thường được sử dụng để chế giễu người khác :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro