Chương 31: Bánh kem dâu tây ăn ngon không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lạc Hàn Hy.

Trước khi đến lớp, Lục Vân Phi dành thời gian đến phòng khám nghiệm tử thi, kiểm tra tình trạng của hai cái xác.

Giống với những gì nêu trong biên bản khám nghiệm tử thi, thi thể nữ này đã hoàn toàn biến thành xương. Đối với thi thể nam còn lại cũng vậy.

Loại chuyện đẩy nhanh tốc độ thối rữa của xác chết không có khoa học này chắc chắn là do con người làm ra.

Nhưng mục đích là gì?

Lục Vân Phi suy nghĩ một lúc, có khoảng bảy tám cách để đạt được hiệu quả này, nhưng hai cái xác này lại xuất hiện cùng lúc trong Trung tâm thương mại, chắc hẳn là có lý do đặc biệt nào đó.

Danh tính của xác chết nữ đã được điều tra, thân phận của cô ta không thể che giấu, càng không cần phải che giấu, nhưng xác chết nam lại rất bí ẩn cũng không có ai chứng kiến quá trình xảy ra sự việc.

Chẳng lẽ cái xác nữ này là để che giấu thân phận của cái xác nam sao?

Lục Vân Phi càng nghĩ càng nhiều, vẫn luôn nghĩ đến lúc đồng hồ báo thức trên điện thoại vang lên.

Tinh thần của hắn lập tức chấn động, nghiêm túc nói với cục trưởng Trần: "Tôi phải trở về đi học, tiết một buổi chiều là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng tôi dạy, thầy ấy rất nghiêm khắc, tôi không dám xin nghỉ."

Cục trưởng Trần: "......Ồ, được, tôi sẽ bảo Tiểu Vương đưa cậu về."

Không biết bao nhiêu lần, hắn đối với tuổi của vị "Cố vấn đặc biệt" này vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng —— còn nhỏ hơn cả con gái của hắn nữa a!

Lục Vân Phi gật đầu: "Tối nay tôi sẽ quay lại. Đúng rồi, chuyện này đã nói với Ngũ Lệnh chưa?"

Cục trưởng Trần buồn rầu nói: "Ngũ Lệnh đạo sĩ nói gần đây hắn ta bói một quẻ, nói thờ gian này thích hợp tu luyện yên tĩnh, không thích hợp làm việc, phải nghỉ ngơi một thời gian, mọi chuyện đều giao cho cậu."

Lục Vân Phi cười lạnh, không chút lưu tình mà chế nhạo đồng nghiệp: "Xí, hắn chỉ là lại muốn làm biếng mà thôi, 365 ngày có ngày nào là ngày thích hợp để hắn làm việc chứ? Chỉ biết câu cá, nướng cá, ăn cá! Việc này giao cho tôi đi, tôi sẽ gọi điện cho hắn!"

Cục trưởng Trần cười, trong lòng phun tào:  Giữa đồng nghiệp các ngươi với nhau còn có thể gọn gàng dứt khoát như vậy, muốn mắng là mắng, còn ta thì không dám đắc tội đâu a!

Lục Vân Phi liếc nhìn thời gian một lần nữa, xác định việc hắn thực sự đã bị muộn giờ, vì vậy hắn đeo tai nghe, bật bản nhạc punk rock yêu thích của mình lên, bắt đầu chạy nước rút về phía bãi đậu xe, mái tóc dài màu tím được buộc đuôi ngựa tung bay trong gió, chớp mắt liền chạy đi mất.

Không sai, đó là một thanh niên như gió.

Cục trưởng Trần nhìn bóng lưng đã đi xa của hắn cảm thán: Tuổi trẻ thật tốt a.

Nghe nói Lục cư sĩ đã được tiến cử vào Đại học Thanh Hoa, là một nhân tài a, nếu bỏ học đi xuất gia thì thật đáng tiếc, lần sau có thời gian tán gẫu cùng với cậu ta, thì hắn nhất định sẽ phải khuyên cậu ta vào đại học a!

..................

Đến 1 giờ 30 phút chiều, Dịch Thu rời công ty và bắt taxi đi tìm Diêm Trường Sinh, người đã lâu không gặp.

Bộ phim điệp viên của Diêm Trường Sinh đã hoàn tất, hắn lê tấm thân kiệt sức trở về nhà ở thành phố Khước Nguyệt, chuẩn bị trải qua kỳ nghỉ kéo dài một tuần, không làm gì ngoại trừ việc tập thể dục cùng công việc thường ngày.

May mà trong khoảng thời gian này hắn chỉ có mấy cái quảng cáo đơn giản, khoảng thời gian còn lại hắn có thể tự do kiểm soát, Diêm Trường Sinh cảm thấy rất hài lòng.

Căn nhà bị Dịch Thu dùng bạo lực phá dỡ hai tháng trước cũng đã được sửa sang lại, Diêm Trường Sinh ngồi trên ghế sô pha, dùng phòng chiếu phim gia đình mới toanh xem bộ phim truyền hình Mỹ mà bấy lâu nay đã không xem, cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp.

Lộc Yết ở một bên giúp hắn xử lý đồ vật, thuận miệng hỏi: "Diêm lão sư, có cần chuẩn bị trà chiều không?"

"Muốn, bánh kem, bên trên phải có dâu tây." Diêm Trường Sinh nói.

"Có cần gọi trà sữa không?" Lộc Yết hỏi.

"Không cần!" Diêm Trường Sinh lập tức nói.

"A......" Lộc Yết trộm liếc mắt nhìn Diêm Trường Sinh một cái, từ khi anh ta bị Dịch Thu vạch trần cái tính ngạo kiều, sau đó còn ở trước mặt hắn uống hết một ly trà sữa, Lộc Yết liền cảm thấy hoài nghi đối với lời nói của Diêm Trường Sinh.

Rốt cuộc thì đây là đang ngạo kiều, hay thật sự là không muốn uống đây?

Quên đi, gọi món trước đi, Diêm lão sư không uống thì hắn uống, Lộc Yết nghĩ thầm.

Nửa tiếng sau, chuông cửa báo có khách vang lên, Lọc Yết vội vàng chạy tới trước màn hình ấn nút trò chuyện: "Đồ ăn cứ đặt ở quầy lễ tân, tôi sẽ xuống lấy."

"Đồ ăn giao đến rồi đây" Vẻ mặt Dịch Thu nghiêm túc nói: "Xin lỗi, đồ ăn của ngài gọi đã bị ăn vụng rồi."

Lộc Yết mỉm cười, nhanh chóng ấn nút mở cửa cho Dịch Thu để cho cậu ta có thể đi qua cổng ở quầy lễ tân dưới tầng một: "Mau lên đây đi, bọn tôi mới gọi đồ ăn tới đấy!"

Trên ghế sô pha, Diêm Trường Thành đột ngột quay đầu lại, vẻ mặt cảnh giác: "Dịch Thu tới rồi?"

Lộc Yết cười nói: "Đúng vậy, Dịch đại sư nói muốn đến nhìn xem nhà mới của anh trang hoàng thế nào."

Ánh mắt của Diêm Trường Sinh đột nhiên trở nên u sầu.

Vài phút sau, "Đính dong" một tiếng, chuông cửa vang lên, lần này Dịch Thu xuất hiện ở ngoài cửa, cầm một túi đồ chuyển phát nhanh bước vào: "Vừa nãy ở dưới lầu tôi đụng phải người giao hàng, nói với bảo vệ là muốn giao hàng đến đây nên tôi trực tiếp giúp các anh mang lên luôn nè."

Lộc Yết hoan hô một tiếng: "Tôi cũng vừa gọi thêm một ly trà sữa, Dịch đại sư uống đi."

Dịch Thu vui vẻ uống trà sữa.

"Đã lâu không gặp, Diêm tiên sinh." Dịch Thu mỉm cười nhìn Diêm tiên sinh.

Diêm Trường Sinh liếc hắn một cái từ khóe mắt, ăn bánh kem, lạnh lùng đáp: "Ừ."

Thái độ này, thật cao lãnh a!

Nhưng loại cao lãnh này lại vô dụng với Dịch Thu .

Dịch Thu tiếp tục cười: "Mấy tuần rồi không gặp, anh béo lên rồi."

Lộc Yết "Xì" một cái cười thành tiếng.

Diêm Trường Sinh bật người ngồi dậy như đang hấp hối, vẻ mặt khó có thể tin nổi, vội vàng phủ nhận ba lần: "Tôi không phải, tôi không có, đừng có mà nói bậy!"

Tuyệt đối không có! Hắn làm việc vất vả như vậy! Không thể nào béo lên được! Cơ ngực và cơ bụng của hắn vẫn luôn hoàn mỹ!

Dịch Thu trực tiếp ra lệnh: "Chỉ nói không cũng vô dụng, lên cân đi."

Trước khi Diêm Trường Sinh kịp nói "không", hắn đã tự giác đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước lên bàn cân với vẻ mặt không thay đổi nhưng nội tâm thì đang sụp đổ.

Lộc Yết: Ồ ồ, Diêm lão sư là đang muốn chứng minh bản thân không có béo a!

Dịch Thu: Ha hả, loại đàn ông này như loại động vật tự luyến vậy cần có hiện thực vô tình đánh tỉnh a!

Diêm Trường Sinh: * & @ #... @ ¥!(# * &! $ # (Hoạt động tâm lý của người dùng đã bị chặn do có những lời nói khiếm nhã)

Cái cân thành thật nói với mọi người rằng: Diêm Trường Sinh, hắn béo lên, ba ký.

Lộc Yết không nỡ nhìn thẳng mà quay mặt đi, vì Diêm Trường Sinh " Cứu vớt lại chút tự tôn": "Chỉ có ba ký mà thôi, Diêm lão sư đóng phim quá vất vả, đây là do làm việc quá sức mà béo."

Diêm Trường Sinh nhìn Lộc Yết bằng ánh mắt đầy sát khí: "Không phải, đây là cơ bắp!"

Dịch Thu ý vị thâm trường mà nhìn bánh kem trên bàn trà, nói: "Hóa ra là cơ bắp, tôi còn tưởng là bánh kem dâu tây cơ đấy."

Lộc Yết gắt gao che miệng lại, để chính mình không bật cười.

Dịch Thu nhìn Diêm Trường Sinh, Diêm Trường Sinh lạnh lùng nhìn Dịch Thu, bọn họ muốn dùng ánh mắt thuyết phục đối phương, nhưng hiệu qua lại cực nhỏ.

Lộc Yết tiếp tục vãn hồi: " Hình thể của Diêm lão sư rất hoàn mỹ, thể trọng của anh ấy nếu có thay đổi thì lập tức sẽ thể hiện ở trên mặt, cho nên mới tương đối rõ ràng. Anh ấy gầy đi thì mặt cũng sẽ gầy trước."

Dịch Thu phối hợp mà hé miệng: "Thì ra là thế, trách không được tôi cảm thấy mặt của anh ấy tròn."

Diêm Trường Sinh thật muốn sa thải cả hai cái tên trợ lý này!

Những đường nét trên gương mặt của hắn rất sâu sắc, góc cạnh rõ ràng, anh tuấn bức người, tròn trịa ở chỗ nào chứ hả?

Dịch Thu ngồi ở trên sô pha, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt đẹp trai của Diêm Trường Sinh, mỉm cười, vẫy tay với hắn, ý bảo hắn cúi đầu xuống.

Diêm Trường Sinh không nhúc nhích, hắn chính là muốn đứng ở trước mặt Dịch Thu, để trông hắn cao lớn, cường tráng, mang lại cho cậu ta cảm giác áp bách!

"Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh rất đau cổ, cúi người xuống." Dịch Thu trực tiếp ra lệnh.

Diêm Trường Sinh: * & @ #... @ ¥!(# * &! $ # (Hoạt động tâm lý của người dùng lại bị chặn do có những lời nói khiếm nhã)

Cong.

Nói cong liền cong.

Đàn ông đích thực không bao giờ sợ cong (eo).

Bây giờ Dịch Thu ngồi cũng có thể với tới khuôn mặt của hắn.

Dịch Thu duỗi tay ra, dùng ngón trỏ chọc vào hai bên má của Diêm Trường Sinh, chọc ra hai lúm đồng tiền nhân tạo, ngay lập tức khiến khuôn mặt nam thần lạnh lùng trở nên đáng yêu.

Dịch Thu mỉm cười, đôi lông mày dịu dàng cùng đôi mắt cong thành một vòng cung vui vẻ: "Ăn nhiều rau và uống nhiều nước hơn, tăng cường tập thể dục không được lười biếng, bánh kem dâu tây tôi sẽ tịch thu, nếu không, một tuần nữa, tôi sẽ thật sự phải nhìn thấy một Diêm Trường Sinh trên mặt có lúm đồng tiền. Tôi không muốn nhìn thấy ảnh của anh với tiêu đề 'nam thần béo' đâu. "

Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức chỉ cần bất kỳ ai trong số họ nhẹ nhàng nghiêng người, thì sẽ lập tức hôn lên môi của đối phương.

Giống như lúc ở đoàn phim vậy.

Mặt Diêm Trường Sinh nóng bừng, đột ngột đứng thẳng dậy, đi đến phòng tập thể dục ở trong nhà.

"Tôi đi tập thể dục." Diêm Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Dịch Thu khẽ mỉm cười, cầm lấy chiếc bánh kem nhỏ đã bị ăn một miếng ở trên bàn trà:"Cái bánh kem dâu tây phiền toái này, cứ an tâm mà giao cho tôi đi, không cần cảm ơn tôi, là một người trợ lý có đủ tư cách, tôi đương nhiên phải vì anh mà phân ưu chứ."

Diêm Trường Sinh quay đầu lại, cho hắn một ánh mắt bất bình xen lẫn đau đớn, đặc biệt có trình tự, có cảm xúc no đủ đúng chỗ.

Dịch Thu vừa ăn bánh vừa uống trà sữa, vừa thở dài: A, kỹ thuật diễn xuất của Diêm Trường Sinh thực sự rất đáng kinh ngạc, biểu cảm trong đôi mắt của anh ấy lại có thể biểu lộ ra nhiều cảm xúc phức tạp như vậy, đúng là thiên tài.

Cái bánh kem dâu tây này ngon thật.

..................

Hai tiếng sau, Dịch Thi vui vẻ tận hưởng thiết bị rạp chiếu phim gia đình hoàn mỹ tại nhà của Diêm Trường Sinh, sau khi liên tiếp xem hết ba tập phim truyền hình của Mỹ, còn cũng thảo luận cốt truyện với Lộc Yết.

"Vụ án trong tập này khá hay, có một xác chết nữ được giấu trên trần nhà, tình tiết này tuy hơi cũ nhưng khá thú vị. Đặc biệt là khi tìm kiếm nguồn gốc của mùi xác chết, cuối cùng lại tìm thấy một con chuột chết. " Dịch Thu bình luận.

"Đúng vậy, tưởng tượng trên trần nhà có một cái xác, quả thực khiến người ta sởn tóc gáy a." Lộc Yết nói.

"Lại nói tiếp, nhà Diêm tiên sinh cũng không khác lắm, trên trần nhà ẩn giấu một nữ quỷ, bất quá nữ quỷ cũng có một chút tốt, không có mùi xác chết." Dịch Thu nói.

Lộc Yết nhớ lại ngày Dịch Thu phỏng vấn bắt quỷ, không khỏi rùng mình một cái: "Đừng, đừng nói nữa, tôi có chút..."

"Nói cái gì?" Diêm Trường Sinh kết thúc rèn luyện, đi tắm, cẩn thận nhìn mình trước gương năm phút đồng hồ, sau khi xác nhận nhiều lần bản thân vẫn có một thân hình hoàn mỹ như điêu khắc, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hắn tự tin buộc một chiếc khăn tắm đi ra ngoài, với ý định khoe thân hình hoàn hảo của mình với Dịch Thu!

Dịch Thu thưởng thức một chút khung cảnh nam thần bước ra từ bồn tắm, không tồi, cơ ngực cơ bụng khoẻ mạnh, xem ra sẽ không mất fan.

"Đính đong——", chuông cửa vang lên.

Lộc Yết đột nhiên rùng mình một cái, vừa rồi đang nói về những chủ đề kinh dị khiến thần kinh của hắn hơi nhạy cảm. Nhưng vừa nhìn thấy Dịch Thu ở đây, hắn lập tức thả lỏng hơn nhiều.

Có Dịch đại sư ở đây thì sợ gì chứ!

Hai cảnh sát đứng bên ngoài, một nam một nữ: "Xin chào, đây là thẻ cảnh sát của chúng tôi, xin hãy phối hợp điều tra đơn giản với chúng tôi."

Lộc Yết buồn bực: "Chuyện gì vậy?"

Dịch Thu nhìn xung quanh một chút, kinh hỉ mà kêu lên: "A —— Quách Mộng Đạt!"

Cảnh sát tên là Quách Mộng Đạt cũng thấy Dịch Thu, kích động: "A, Dịch Thu, là cậu!"

Một nữ cảnh sát khác nhịn không được phát ra một tiếng thét chói tai: "A a a a tôi chết mất thôi, là Diêm Trường Sinh a!!!"

Vẫn còn đang bán khỏa thân a!

Lộc Yết: Trong số bốn người có mặt ở đây, hắn là người duy nhất không hét lên, có vẻ như tâm lý của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi!

Quách Mộng Đạt đi đến, nghiêm túc nói với Dịch Thu: "Cậu có biết vị chủ hộ nữ ở trên lầu không? Cô ta đã chết."

Lộc Yết · thét chói tai · siêu lớn: "A a a a a a a a a a a a a ——!!!"

..................

Quách Mộng Đạt là bạn tốt thời trung học của Dịch Thu, cậu ta chuyển trường từ nơi khác tới trường trung học ở thành phố Khước Nguyệt, sau đó nhanh chóng hòa nhập và làm quen với các nam sinh khác.

Bởi vì cậu ta chơi bóng rổ rất tốt —— nên kết giao với một đám nam sinh loại hình lực lưỡng; cậu ta còn thích xem manga anime —— nên kết giao với một đám nam sinh loại hình trạch nam; thành tích học tập của cậu ta cũng không hề kém——nên kết giao với một đám nam sinh loại hình học bá.

Sau khi hoàn mỹ công lược ba loại hình bạn học nam này, Quách Mộng Đạt đã nói ra ước mơ của mình: Hắn muốn trở thành một thám tử.

Điều này có thể là do hắn thực sự yêu thích bộ truyện tranh 《 Thám Tử Lừng Danh Conan 》mà ra.

Các bạn học cũng rất tích cực giúp hắn, bất kể là chuyện gì xảy ra trong trường hay ngoài trường, có loại chuyện gió thổi cỏ lay gì, đều lập tức nói ngay cho Quách Mộng Đạt: Vụ án lớn của cậu tới rồi!

Bạn học Quách Mộng Đạt cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, sau khi lần lượt phá ba vụ án: vụ trộm cắp vặt của bạn cùng lớp, vụ quầy bán quà vặt ở trường bị mất trộm, và vụ đập vỡ kính ở phòng tập thể dục, hắn đã thành công trở thành thám tử hàng đầu ở trường.

Được người khác đặt cho biệt danh: Thám tử Quách.

Thám tử Quách thi vào học viện cảnh sát và cuối cùng trở thành một cảnh sát nhân dân vinh quang, hiện tại hắn đang làm việc tại đồn cảnh sát thành phố Khước Nguyệt thuộc Sở cảnh sát huyện Bạch Hồ, thuộc Đội tuần tra và chịu trách nhiệm tuần tra an ninh công cộng .

Trong quá trình công tác, hắn đã phá được rất nhiều vụ trộm cắp xe đạp, xe đạp điện, vì tính chủ động và nhiệt tình cao trong công việc, mà hắn đã được trên dưới đồn công an nhất trí khen ngợi, có hy vọng ​​được điều động về Sở cảnh sát huyện Bạch Hồ.

"Dịch Thu, vì sao cậu lại ở đây?" Quách Mộng Đạt tò mò hỏi.

"Diêm Trường Sinh sống ở đây, tớ là trợ lý của anh ấy." Dịch Thu cười nói.

—— kỳ thật tôi rất muốn đuổi việc câu ta. Trên mặt Diêm Trường Sinh viết như vậy.

"Còn cậu thì sao? Trở thành cảnh sát rồi à?" Dịch Thu hỏi.

Quách Mộng Đạt gật đầu: "Đúng vậy, công việc hơi khác so với những gì tớ tưởng tượng."

Dịch Thu nhớ rất rõ, Quách Mộng Đạt đã từng ước nguyện trước bánh sinh nhật: "Điều ước của tôi là một ngày nào đó có thể phá được một vụ án giết người lớn."

Vì thế Dịch Thu hỏi: "Cậu đã phá được vụ án giết người nào chưa?"

Vẻ mặt của Quách Mộng Đạt trở nên cứng đờ.

"Mấy năm nay tớ vẫn luôn ở đội tuần tra." Quách Mộng Đạt buồn bã nói.

"Cho nên?" Dịch Thu buồn bực, việc phân công chức năng của cảnh sát, thuộc về khu vực đui mù tri thức trong đầu của hắn.

"Cho nên, mấy vụ án mà tớ phá hơn phân nửa là mấy vụ mất xe đạp điện." Quách Mộng Đạt nói.

"Ồ......" Dịch Thu lúng túng trả lời, bổ sung thêm, "Cũng khá tốt a, xe đạp điện của tớ cũng đã từng bị trộm a."

Một bên Lộc Yết buồn bã nói: "Tôi cũng từng bị mất trộm."

Nữ cảnh sát đi cùng lúng túng cười: "Thực ra tôi cũng vậy."

Quách Mộng Đạt kinh ngạc: "Các cậu đều từng bị trộm sao? Thật không dám giấu giếm, xe đạp điện đi làm của tớ cũng từng bị trộm."

Sau đó, tất cả mọi người đều hướng mắt về một người duy nhất không nói gì, Diêm Trường Sinh —— vừa rồi hắn chỉ đi thay quần áo, dù sao thì ở hiện trường cũng có phụ nữ, còn là fan của hắn, hắn không thể chỉ quấn mỗi một cái khăn tắm mà ra gặp người khác được.

Diêm Trường Sinh không nói gì, nhưng từ ánh mắt của mọi người, nhóm người này rõ ràng đã bắt đầu bổ não về bộ dạng của hắn khi đi xe đạp điện.

Trước nguy cơ bị sụp đổ hình tượng, Diêm Trường Sinh buộc phải lên tiếng: "Tôi chưa bao giờ đi xe đạp điện.

Lộc Yết nghĩ thầm: Diêm lão sư ra vào đều là đi ô tô, chưa từng đi xe đạp điện là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được.

Dịch Thu nghĩ thầm: Diêm Trường Sinh đi xe đạp điện chắc chắn là rất đáng yêu a.

Vẻ mặt của Diêm Trường Sinh ngưng trọng: "Nhưng tôi từng bị trộm mất ba chiếc xe ô tô."

Quách Mộng Đạt cảm thấy khiếp sợ trước tình hình an ninh công cộng tồi tệ này: "Có bắt được người không?"

Vẻ mặt của Diêm Trường Sinh càng thêm trầm trọng: "Bắt được, tất cả đều do fans cuồng của tôi làm."

Nói xong, Diêm Trường Sinh có ý ám chỉ mà liếc mắt nhìn Dịch Thu một cái.

Dịch Thu cảm thấy Diêm Trường Sinh đang ám chỉ cái gì đó, nhưng hắn cũng không muốn tự hỏi vấn đề này cho lắm.

Bầu không khí nhất thời có chút buồn cười, có chút ngưng trọng, lại có chút xấu hổ.

Quách Mộng Đạt hắng giọng, đánh vỡ cục diện bế tắc này: "Gần đây các đồng chí cảnh sát hình sự tương đối bận rộn, tớ tạm thời được điều đến để hỗ trợ, cho nên hôm nay mới có thể tới hiện trường điều tra."

Dịch Thu gật đầu hỏi: "Vừa rồi cậu nói, nữ chủ hộ ở trên lầu xảy ra chuyện gì?"

Dịch Thu nghi ngờ bản thân biết chút gì đó, mặc dù hắn cũng không chắc lắm.

Hai tháng trước, hắn ở trong nhà của Diêm Trường Sinh xử lý một nữ quỷ quấy rối anh ta, nữ quỷ này bị phát hiện trên trần nhà phòng tắm của Diêm Trường Sinh, lai lịch không rõ ràng, nhưng lại vô cùng hung dữ.

Dịch Thu vẫn luôn không tìm hiểu được lai lịch của cô ta, hiện tại hắn có chút hoài nghi, nữ quỷ này cùng với nữ chủ hộ trên lầu có chút quan hệ.

Có lẽ con quỷ này, không phải vô duyên vô cớ từ bên ngoài bay vào, mà là từ trên lầu bay xuống.

"Tớ không thể tiết lộ chi tiết cụ thể của vụ án, đây là yêu cầu bảo mật"  Quách Mộng Đạt khó xử mà gãi đầu, "Nhưng cậu có biết chuyện tối qua có một người phụ nữ đã nhảy lầu tự sát trong Trung tâm Thương mại chưa? "

Trong lòng Dịch Thu "Lộp bộp" một chút, hắn đương nhiên biết, người này còn nhảy xuống ở trước mặt hắn cơ.

"Cô ấy sống ở trên lầu nhà các cậu đấy."Quách Mộng Đạt nói.

Dịch Thu, Diêm Trường Sinh cùng Lộc Yết, ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, động tác đồng đều, nhìn giống y như ba con mèo ngốc.

"Các cậu đã từng nhìn thấy cô ta chưa? Có cảm thấy cô ta có bất kỳ hành vi bất thường nào không?", Quách Mộng Đạt đưa ra bức ảnh của người đã khuất.

Lộc Yết nhìn ảnh chụp, muốn nói lại thôi: "Tôi đã nhìn thấy cô ta vài lần trong thang máy, nhưng chưa từng nói chuyện với nhau."

Diêm Trường Sinh: "Tôi không có ấn tượng gì về cô ta.

Dịch Thu chớp mắt: "Tớ mới đến đây."

Ý tứ là hắn chưa từng gặp cô ta, ít nhất là chưa từng gặp cô ta khi cô ta còn sống.

Quách Mộng Đạt cùng đồng nghiệp cảnh sát hỏi thêm một số câu hỏi, sau khi xác định không có manh mối nào, họ đành tiếc nuối rời đi.

Dịch Thu cùng Quách Mộng Đạt trao đổi số điện thoại cùng WeChat, bọn họ đã không còn gặp nhau kể từ sau khi tốt nghiệp trung học, bây giờ có thể gặp lại, cũng là một loại duyên phận, hai người hẹn nhau sau này muốn cùng nhau đi ăn nhiều hơn.

Sau khi cảnh sát rời đi, Lộc Yết lo lắng hỏi: "Dịch đại sư, cậu có cho rằng người phụ nữ trên lầu có liên quan đến nữ quỷ kia hay không?"

Dịch Thu hàm hồ mà nói một câu vô nghĩa: "Có thể có, có thể không."

Ánh mắt của Diêm Trường Sinh nhìn bọn họ tràn ngập sự phản đối với sự mê tín phong kiến.

Dịch Thu nhìn thời gian: "Đột nhiên nhớ còn chút chuyện, tôi tan làm trước đây."

Lộc Yết: "Ồ ồ được a, Dịch đại sư, cậu cứ đi trước đi, có tôi ở đây là được rồi."

Dịch Thu mỉm cười vẫy tay với hai người họ: "Hẹn gặp lại!"

Khi Dịch Thu rời đi,  Diêm Trường Sinh phàn nàn với Lộc Yết : "Cậu ta đã đến trễ còn về sớm!"

Lộc Yết kinh ngạc hỏi: "Nếu không thì sao ạ?"

Diêm Trường Sinh:???

Làm một trợ lý lại có thể đi trễ về sớm theo y mình sao?

Lộc Yết nói một cách đương nhiên: "Hồng ca nói, Dịch đại sư chịu tới xem thử một chút là đã là tạ ơn trời đất lắm rồi, chỉ cần cậu ấy mỗi tháng đến một ngày, thì sẽ được phát tiền thưởng vì đã làm việc chăm chỉ a."

Diêm Trường Sinh:......

Lộc Yết: "Dịch đại sư rất quan tâm đến anh, anh có thể thấy hôm nay không có việc gì nhưng cậu ấy vẫn tới."

Diêm Trường Sinh: "Còn ăn bánh kem của tôi."

Còn nói hắn béo, làm hắn sợ tới mức tập luyện hết hai tiếng đồng hồ!

Quá ngoan độc!

Lộc Yết: "Cho nên cậu ta thật sự rất quan tâm đến anh a."

Diêm Trường Sinh không muốn thảo luận về chủ đề này với fan của Dịch Thu nữa, hắn quyết định chơi một ván Vương Giả Vinh Diệu để lấy lại bình tĩnh.

..................

Sau khi rời khỏi nhà của Diêm Trường Sinh, Dịch Thu đi thẳng lên một tầng từ lối thoát hiểm.

Mở cửa lối thoát hiểm, Dịch Thu lập tức nhíu mày.

Không tới không biết, hắn gần như bị dọa nhảy dựng. Chỉ cách một lầu, mà cả một tầng này đều tràn ngập âm khí, mặt trời còn chưa xuống núi, cả tầng lầu đã bị quỷ khí dày đặc bao phủ. Nói không chừng lúc hắn lần đầu tiên tới nhà của Diêm Trường Sinh, cỗ âm khí kia là từ tầng này lan xuống.

Dịch Thu đi đến trước cửa nhà nữ chủ hộ kia, trên cửa không có dán giấy niêm phong, nhưng cửa đã bị đóng chặt, hắn không vào được.

Dịch Thu dán một lá bùa Kim Quang lên lòng bàn tay, rồi đem bàn tay này ấn lên trên cửa.

Một cổ hàn ý từ bên trong cánh cửa truyền đến, đâm thủng lòng bàn tay hắn như tia chớp! Nhưng lại không có thể đâm vào thân thể của Dịch Thu.

Lá bùa phát ra một tiếng vang nhỏ, rồi lập tức tự bốc cháy, Dịch Thu buông tay ra, nhìn lá bùa ở trong không khí chậm rãi bốc cháy, rơi trên mặt đất hóa thành một đống tro tàn.

"Chậc, có chút khó giải quyết a." Sau khi kiểm tra xong, Dịch Thu lấy điện thoại ra gọi cho mèo đen của mình, còn là gọi video.

—— không sai, hắn đã trang bị cho mèo đen nhà hắn một chiếc điện thoại, là dùng tiền từ "Quỹ nuôi dưỡng mèo" để mua.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, Dịch Thu liền nhìn thấy một con mèo đáng yêu đang cử động hàm nói: "Có chuyện gì?"

Dịch Thu không khỏi nở một nụ cười hấp dẫn: "A, Cục cưng, tao rất nhớ mày a."

"Nếu ngươi chỉ muốn nói cái này ta liền cúp máy." Mèo đen thoáng cúi đầu, lộ ra chóp mũi hồng hồng.

"Được được được, nói chính sự. Tao phát hiện người sống trên lầu nhà Diêm Trường Sinh, chính là Leia, người tối hôm qua đã nhảy lầu. Lúc nhảy lầu cô ta đã là một cái xác không có hồn phách, nhưng không biết loại trạng thái này đã bảo trì được bao lâu. Tao lại nghĩ đến, hai tháng trước tao ở nhà Diêm Trường Sinh siêu độ một nữ quỷ, giữa hai chuyện này có khả năng có mối liên hệ nào đó. Nói cách khác, tao hoài nghi cô ta đã chết từ hai tháng trước."

Mèo đen: "Ngươi muốn làm gì?"

Dịch Thu cười nói: "Cục cưng, bây giờ tao đến đón mày, buổi tối chúng ta tới đây nhìn thử xem, mày có trách nhiệm giúp tao mở cánh cửa phủ đầy bụi bặm của vị nữ sĩ này a, dù sao mày đã giao cho tao nhiệm vụ rồi. "

Mèo đen: "Hừ, ngươi chỉ biết nô dịch ta."

Dịch Thu: "Tao nào dám a, nào nào, bây giờ tao liền về nhà mở đồ hộp cho mày nha."

Mèo đen không tỏ ý kiến, có nghĩa là đồng ý.

Cục cưng của hắn quả nhiên là yêu hắn! Dịch Thu tràn đầy tự tin nghĩ.

..................

Sau khi trở về nhà, mở đồ hộp cho mèo đen, Dịch Thu nhận được một cuộc gọi.

Đến từ Tina.

"Dịch tiên sinh, xin chào, tôi là Tina, tối hôm qua ở Trung tâm thương mại ngài đã cứu tôi, còn cho tôi một tờ danh thiếp." Tina ngồi với luật sư của cô  ở trên xe, nói, "Tôi vừa mới từ Sở Cảnh Sát đi ra, bọn họ dò hỏi tôi một ít tình huống, yêu cầu tôi ghi chép lại mọi việc, tôi liền đem sự tình có thể nói đều nói ra. Bọn họ hỏi tôi về chuyện của ngài, tôi nói tôi không quen biết ngài, cũng không biết ngài là ai, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau."

Luật sư ở một bên nói: "Nhưng bọn họ khẳng định có thể tra được lúc ấy người cứu cô là Dịch tiên sinh."

Tina nói: "Đúng vậy, tôi đoán bọn họ sẽ sớm phát hiện ra ngài, dò hỏi ngài một chút sự tình. Nếu ngài có yêu cầu gì, tôi có thể để luật sư của tôi cho ngài mượn."

Luật sư trừu trừu khóe miệng, không tỏ ý kiến, tiếp tục lái xe.

Dịch Thu có chút buồn rầu: "Không sao, tôi đại khái sẽ bị dò hỏi vài câu, làm chút ghi chép gì đó mà thôi."

Tina đè thấp giọng: "Dịch tiên sinh, tôi có thể gặp mặt ngài không? Về chuyện này, tôi có một đối tượng hoài nghi trọng điểm a, là bạn trai của Leia, hắn ta là một kẻ lừa đảo. Mặt khác, luật sư của tôi nghe được một ít sự tình không giống bình thường, ngày hôm qua ở hiện trường phát hiện hai xác chết, hơn nữa cho tới hôm nay đã hoàn toàn hư thối, biến thành hai bộ xương trắng......"

Dịch Thu cảm thấy hứng thú, lập tức hẹn gặp mặt với cô, địa điểm là ở quán cà phê dưới lầu nhà hắn.

Cúp điện thoại, Dịch Thu bế mèo đen lên, dứt khoát vùi mặt vào lông mèo một cách kiên quyết: "Cục cưng, nếu tao nói với cảnh sát, tao hy sinh cùng kẻ chủ mưu phía sau màn đại chiến ba trăm hiệp đem tên đó hạ ngục, thì tao có bị nhốt không? "

Mèo đen lãnh khốc vô tình nói: "Hôn hôn, ngươi sẽ bị đem đến bệnh viện tâm thần a."

Dịch Thu khóc hu hu: "Không, tao không muốn đến bệnh viện tâm thần a! Tao muốn vĩnh viễn ở bên mày! Rời khỏi mày tao sẽ vì bệnh tương tư mà chết mất!"

Mèo đen: "Hôn hôn, bệnh tương tư cũng là một loại bệnh tâm thần nha, đề nghị đi đến bệnh viện tâm thần điều trị một chút."

Dịch Thu: "Mèo con nhà ngươi thật sự là quá lãnh khốc a, Taobao cũng không thể làm cho ngươi ôn nhu hơn."

Mèo đen: "Hôn hôn, có thể suy xét đến việc không nuôi nữa a."

Dịch Thu: "Oa, tao biết rồi, nhất định là mày trộm dùng điện thoại ở trên Taobao mua đồ, còn cùng nhân viên bán hàng nói chuyện phiếm đi!"

Mèo đen: "A, nếu như ngươi đã phát hiện, thì nhanh đi tới quầy chuyển phát nhanh, giúp ta đem một thùng đồ hộp mới mua khiêng lên nhà đi."

Dịch Thu: "......"

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro