Chương 26: 【 Ba trong một 】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lạc Hàn Hy.

【 Canh một 】

Thời gian trôi nhanh, năm tháng như thoi đưa, hai tháng nháy mắt trôi qua, mọi thứ đều trời yên biển lặng.

Loại bình yên này lại khiến một người thích gây rắc rối rất không vui!

Dịch Thu lớn tiếng nói: "Tao đã cá mặn(*) hai tháng rồi, nếu không thì mày giao cho tao vài con yêu ma quỷ quái nào đó chơi một chút đi, tao muốn náo loạn a!"

(*) cá mặn: ý chỉ những người không làm việc gì, lười biến,...

Mèo đen yên lặng mà nhìn hắn một cái, chuyên tâm liếm lông, không thèm để ý.

Dịch Thu tiếp tục nghiêm túc kháng nghị với mèo đen: "Cục cưng, mày đã nói muốn tao giữ gìn hòa bình thế giới, vậy tại sao thế giới bây giờ lại hòa bình như vậy?"

Sự kháng nghị của Dịch Thu là có đạo lý, từ khi giúp Kim gia giải quyết vấn đề về hồ ly tinh xong, cuộc sống của Dịch Thu lại khôi phục về trạng thái trước khi không có hệ thống, làm cho hắn nhàm chán đến mức mọc lông, cần gấp một tên có mắt không tròng nào đó đến gây chuyện để hắn hoạt động một chút gân cốt.

Mèo đen vẻ mặt bình tĩnh: "Đừng lo, sắp đến Tết Trung thu rồi, ngươi khẳng định sẽ rất bận rộn."

Dịch Thu ánh mắt sáng lên: "Thật không?"

Mèo đen duỗi người: "Ta cũng hy vọng là thật sự, bằng không ngươi nhàn đến nỗi suốt ngày chải lông cho ta, làm lông trên người ta suýt chút nữa bị ngươi chải cho trọc rồi."

Dịch Thu cười hì hì đem mèo đen nâng lên: "Mau giao nhiệm vụ cho tao đi, nhờ cả vào mày a!"

Hắn rất thích bắt quỷ, bắt quỷ khiến người ta rất vui vẻ nha!

..................

Hai tháng trước, 《 Giang Hồ Bát Quái Báo 》 tuyên bố đóng máy, tiến vào giai đoạn hậu kỳ và cắt nối biên tập. Đạo diễn Tưởng đã gặp áp lực rất lớn, vì đây là bộ phim đầu tiên do hắn tự sản xuất sau khi chia tay với công ty cũ, lỡ như tình hình phòng bán vé ế ẩm, thì cuộc sống sau này của hắn cũng sẽ gặp nhiều khó khăn.

Áp lực sinh ra động lực, động lực sinh ra hiệu suất. Mới ngày hôm qua,  trailer chính thức của《 Giang Hồ Bát Quái Báo 》đã được cho ra mắt, dư luận cũng bắt đầu nóng lên, chuẩn bị sẽ công chiếu sau một tháng rưỡi nữa.

Trong hai tháng qua, Diêm Trường Sinh đã đi quay phần tiếp theo của một bộ phim hành động phiêu lưu có đề tài điệp viên.

Đây là series phim nổi tiếng nhất trong lòng công chúng của Diêm Trường Sinh, vai nam chính hắn đóng là một nhân vật anh hùng cam đảm liều chết, mỗi lần có cảnh hành động đều là cảnh đua xe bắn nhau trên trời dưới đất có đủ, cốt truyện tuy không đủ, nhưng tình tiết bùng nổ cộng với diễn xuất bùng nổ đầy hormone nam tính của Diêm Trường Sinh trong phim, khi xem phim thì đàn ông sẽ muốn trở thành hắn còn phụ nữ lại muốn gả cho hắn.

Dịch Thu lại không đánh giá cao bộ phim này, hắn cảm thấy thật lãng phí tài năng của Diêm Trường Sinh, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận tầm quan trọng của phim thương mại đối với giá trị thương mại của một diễn viên.

Loại phim này có những hạn chế rất lớn đối với kỹ năng diễn xuất của diễn viên, ngay cả khi Diêm Trường Sinh có 100% kỹ năng diễn xuất, nhưng vẫn bị giới hạn trong tạo hình của nhân vật, hắn cũng không thể phát huy hết 100% ký năng của mình trong một bộ phim thương mại, nhưng ngay cả khi chỉ có 80 phút để trình diễn kỹ năng diễn xuất thì Diêm Trường Sinh trong phim vẫn không thể chê vào đâu được.

Nhưng đấy chỉ là diễn xuất trong phim, tại trường quay, Diêm Trường Sinh lại cực kỳ chật vật, bởi vì Diêm Trường Sinh hiếm khi sử dụng thế thân nên anh ấy phải thực sự lên núi đao xuống biển lửa, dùng tay không leo núi lại tự lặn sâu xuống biển.

Trong cốt truyện lần này còn có cảnh săn bắn, đua ngựa, bắn tên để chống lại kẻ thù, Diêm Trường Sinh thường bị đạo diễn tung lên hết lần này đến lần khác, mặc dù đã hai tháng trôi qua, tuy anh ấy vẫn chưa mất miếng thịt nào nhưng trông anh ấy đã trở nên tiều tụy hơn rất nhiều, thường xuyên không thèm mở miệng nói chuyện, ngồi xổm trong phòng cắn ống hút uống trà chanh, vẻ mặt bực bội vì làm việc quá sức.

Bởi vì thoạt nhìn anh ấy có vẻ rất thê thảm, nên ngay cả khi Dịch Thu phát hiện có đồ ngọt trong thùng rác ở trong phòng của Diêm Trường Sinh, hắn vẫn lựa chọn giả vờ như không nhìn thấy.

Nam thần làm việc vất vả như vậy, ăn vụng một chút bánh ngọt thì có sao đâu!

Dịch Thu chạy đi chạy lại giữa đoàn làm phim và thành phố Khước Nguyệt, phần lớn thời gian vẫn là Lộc Yết ở bên cạnh Diêm Trường Sinh, nhưng mỗi khi thay đổi địa điểm quay, Dịch Thu sẽ chạy ngay đến hiện trường để kiểm tra và đảm bảo rằng xung quanh không có đồ vật gì gây hại cho Diêm Trường Sinh.

Mặc dù Diêm Trường Sinh vẫn dùng ánh mắt nhìn thần côn nhìn hắn, nhưng có lẽ do anh ấy đã kiệt sức vì quay phim, nên khi thấy Dịch Thu cần mẫn đi quanh đoàn phim như thể một chú chó săn đang tuần tra lãnh thổ, anh ấy cũng không nói gì, mặc cho Dịch Thu dán hai lá bùa hộ mệnh trong phòng của mình, chờ đến khi Dịch Thu rời đi cũng không xé xuống.

Trong hai tháng qua, Dịch Thu cùng Diêm Trường Sinh có thể coi là "Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều", tuy rằng dùng câu này trong mối quan hệ công việc có chút kỳ lạ, nhưng quả thực có chuyện như vậy.

"Sau khi quay xong bộ phim này, anh có thể nghỉ ngơi một thời gian phải không?"  Dịch Thu hỏi.

Diêm Trường Sinh gật đầu.

"Đi nghỉ phép ở nước ngoài à?" Dịch Thu lại hỏi.

"Không, về nhà nằm." Diêm Trường Sinh nghiêm nghị nói.

Dịch Thu bật cười, mặc dù nghề nghiệp khác nhau nhưng Diêm Trường Sinh sống vẫn rất bình dân, không khác gì một nhân viên xã hội chỉ muốn ngủ ở nhà sau khi bị ông chủ làng dạ hiểm ác bóc lột cả một ngày.

"Vậy tôi sẽ đi về trước, hẹn gặp lại anh ở thành phố Khước Nguyệt sau khi đóng máy nha." Dịch Thu cười tủm tỉm mà nói.

Diêm Trường Sinh nhìn cậu, muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn không nói.

Hắn không muốn Dịch Thu bắt hắn uống nước nữa, mỗi lần Dịch Thu đến đều tìm đủ mọi loại lý do để bắt hắn uống nước, ví dụ như mùa hè quá nóng, hắn đổ mồ hôi quá nhiều khi quay phim nên hắn cần phải uống nhiều nước hơn, nếu không sẽ bị cảm nắng. Kết quả hắn phải thỉnh thoảng phải chạy đi vệ sinh, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị nghi ngờ là có vấn đề về thận!

Chuyện này không thể xảy ra a!

..................

Mùa hè nóng nhất ở thành phố Khước Nguyệt sắp trôi qua.

Chuyện bất ngờ nhất trong mùa hè này là sự nổi tiếng của một cô gái đến từ Thái Lan ở trên mạng.

Người nổi tiếng trên mạng này tên là Vũ Thủy, đã dành 16 tiếng mỗi ngày để livestream, nội dung chính là học tiếng Trung. Trước sự chứng kiến ​​của fans và đám đông tò mò, cô ấy chỉ mất hai tháng để thay đổi từ một người mới bắt đầu chỉ có thể nói "xin chào" và "bạn ăn cơm chưa" bằng tiếng Trung, biến thành một người có thể giao tiếp bằng tiếng Trung mà không có rào cản nào, có thể viết một bài văn dài 600 từ, thậm chí ngôn ngữ Internet cũng dùng rất trôi chảy.

Cô ấy lớn lên còn rất đẹp a!

Hạ Ngữ Cầm vì cô ấy mà đã triển khai một số hoạt động, giúp Vũ Thủy nhanh chóng trở nên nổi tiếng trên các nền tảng video ngắn lớn hiện nay.

Dù sao, cũng không phải ai cũng có thể vừa đẹp vừa có thể có thần thái sáng láng như vậy để livestream suốt 16 tiếng một ngày.

"Thực ra, tôi có thể livestream 24 tiếng một ngày." Vũ Thủy nói với Hạ Ngữ Cầm và Dịch Thu bằng tiếng Trung còn mang theo một chút khẩu âm nước ngoài của mình.

Dù sao cô cũng không phải là người, cô là một nữ quỷ, không cần ăn, không cần ngủ, cũng không cần tắm rửa, chỉ cần một giây là có thể trang điểm, thay quần áo xong, có thể nói là như bật hack.

Chỉ cần cô muốn, cô thậm chí có thể bò theo dây mạng để hù dọa những anti-fan kia một trận —— đương nhiên, một người hiền lành tốt bụng như tiểu tỷ tỷ Vũ Thủy, vẫn chưa có làm như vậy đâu nha.

Hạ Ngữ Cầm nghiêm túc nói: "Nếu cô livestream liên tục 24 tiếng, không tới ba ngày, fans của cô sẽ gọi cấp cứu đưa cô đến bệnh viện ngay."

Dịch Thu đối với trạng thái cá mặn của mình gần đây vô cùng áy náy: "Không cần thiết phải nỗ lực như vậy, hiện tại cô đã rất nổi tiếng rồi."

Hai mắt Vũ Thủy lóe sáng hỏi: "Thật sao?"

Dịch Thu dùng sức gật đầu: "Thật, thật! Cô nhìn Hồ Tuấn Tuấn mà xem, hắn ta cũng sắp biến thành chanh tinh rồi kìa."

Vũ Thủy che miệng cười, nụ cười không còn vương vấn và oán hận như ban đầu, mà trở nên vui sướng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Dịch Thu cũng không thể nghĩ đến trên người Vũ Thủy sẽ có sự thay đổi lớn như vậy.

Khi nhìn thấy Vũ Thủy lần đầu tiên, hắn thậm chí còn cho rằng cô là một con lệ quỷ đang cố tấn công con người, đơn phương cùng với cô ấy đại chiến ba trăm hiệp, sau khi phát hiện đó chỉ là một sự hiểu lầm, Vũ Thủy liền gia nhập Công ty quản lý Bắc Cực Tinh và trở thành một nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty.

Nhưng bởi vì Vũ Thủy không phải người sống, mà là một nữ quỷ, đạo hạnh lại không đủ, nên cô ấy không thể ngưng tụ thành thực thể, chỉ có lúc xuất hiện ở trước màn ảnh thì thoạt nhìn cô ấy mới giống một người sống.

Nhưng sau hai tháng làm việc chăm chỉ, Vũ Thủy đã có được sức mạnh tín ngưỡng từ tình yêu của fans,  bây giờ dù lúc cô ấy mặt đối mặt với người khác thì cũng không thể bị nhìn ra cô ấy là một quỷ hồn.

Đồng dạng là nghệ sĩ cùng ký hợp đồng với công ty, Hồ Tuấn Tuấn lại phát triển chẳng ra gì.

Hạ Ngữ Cầm cảm thấy hắn ta vẫn còn nhiều thiếu sót nếu muốn trở thành một diễn viên, nhưng vẫn có thể xem xét đến những phương hướng phát triển khác.

Sau khi bị cấm dùng "Yêu thuật của hồ ly tinh", Hồ Tuấn Tuấn được đưa đến một lớp đào tạo, trước mắt hắn vẫn còn đang học tập ca hát khiêu vũ cùng kỹ thuật diễn, chỉ mới hai tháng, mà hắn đã hình thành phản xạ có điều kiện cực kỳ tàn khốc, chỉ cần nghe thấy tiếng nhạc hắn sẽ lập tức muốn hát muốn nhảy ngay cả là đang ở trên đường.

Nhìn lại Vũ Thủy, người chỉ mới gia nhập Bắc Cực Tinh sau hắn vài ngày, người ta tuy rằng chỉ là một người nổi tiếng trên mạng, nhưng vẫn là nổi tiếng a!

Còn hắn thì sao? Bộ phim hắn đóng vai nam ba chỉ mới bắt đầu được quảng bá, hắn chỉ là một người mới không ai thèm quan tâm, một nhóm marketing đã được thành lập đang xoa tay hằm hè chỉ chờ có thể đào bới ra được hắn trong hậu trường!

Hồ Tuấn Tuấn cảm thấy thật mệt mỏi, ngày nào hắn cũng bị giáo viên dạy dỗ đến mức tâm như tro tàn, muốn phát tao cũng phát không nổi, về nhà liền nằm lăn ra giường như một con vật xã hội bị ông chủ sai sử từ sáng đến tối.

Lại nhìn Vũ Thủy bởi vì mỗi ngày có fans đánh CALL bổ sung năng lượng, không những không mệt, mà thần thái còn sáng láng hơn, Hồ Tuấn Tuấn ghen ghét đến mức hóa hình.

Nhưng Vũ Thủy cũng có những rắc rối riêng của mình.

Cô nổi tiếng nhưng khoảng cách với ước mơ thuở nhỏ vẫn còn rất dài, hiện tại cô chỉ là một người nổi tiếng trên mạng, chưa thể dấn thân vào showbiz, đành phải tiến thêm bước nào hay bước đấy.

Hạ Ngữ Cầm nhận cho cô một hoạt động offline do một nhãn hàng mời. Vũ Thủy vừa nhìn thấy, liền có chút động tâm, lại có chút do dự.

"Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt, lần trước cô nhận lời quảng bá loại máy học tập này đã nhận được phản hồi rất tốt. Hiện tại bên nhãn hàng muốn tổ chức một sự kiện offline tại thành phố của chúng ta, cô có thể cân nhắc tham gia." Hạ Ngữ Cầm nói.

Vũ Thủy cúi đầu, có chút không tự tin mà nắm chặt tay của mình, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà tôi không phải người, sẽ bị phát hiện mất."

Qua màn ảnh, Vũ Thủy đã cố gắng hết sức để vượt qua tính cách hướng nội của mình để có thể tương tác tốt với fans, nhưng khi trở lại hiện thực, cô vẫn là một cô gái nhỏ bé, tự ti và nhút nhát. Hơn nữa, cô còn không phải là một con người.

Cô sợ sẽ mất đi tất cả những gì mình có ở hiện tại, tình yêu của người hâm mộ, sự quan tâm của Hạ Ngữ Cầm và cuộc sống hạnh phúc bình yên, những điều này cô đều rất sợ mất đi.

"Vũ Thủy, cô hoàn toàn có thể tự tin hơn một chút. Bộ dạng hiện tại của cô, dù đi trên đường cũng không có ai biết cô là người hay quỷ." Hạ Ngữ Cầm cổ vũ nói.

Vũ Thủy vẫn băn khoăn: "Tôi hiện tại có thể ngưng tụ ra được thân thể, nhưng rất lạnh, chỉ cần sờ một cái liền nhận thấy không thích hợp."

Hạ Ngữ Cầm sờ tay cô ấy: "Có chút lạnh, nhưng thân thể của con gái lạnh không phải là chuyện bình thường sao?"

Vũ Thủy ngượng ngùng cúi đầu: "Tay của cô rất ấm, thật thoải mái."

Hạ Ngữ Cầm nở nụ cười.

Dịch Thu: Đột nhiên, bầu không khí tại hiện trường có một chút màu cam(từ gốc là quất khí). Nhưng mối quan hệ giữa các cô gái thật tốt đẹp a~

Là một ông chủ có đủ tư cách, đi làm có thể không tích cực, nhưng cần phải có khả năng giúp nhân viên giải quyết vấn đề!

"Như vậy đi, tôi cho cô một lá bùa cường hóa linh thể, cô chỉ cần mang ở trên người, trong vòng vài tiếng có thể bảo đảm cô giống hệt như người thật." Dịch Thu suy nghĩ một lúc rồi nói với Vũ Thủy.

Vũ Thủy nhìn hắn đầy cảm kích: "Cảm ơn cậu!"

Dịch Thu cười tủm tỉm: "Hơn nữa, tôi cũng sẽ đi cùng, có vấn đề gì tôi sẽ giúp cô giải quyết."

Vũ Thủy là cây rụng tiền được công ty bồi dưỡng, đương nhiên phải được bảo vệ thật tốt.

Sau khi nghe Dịch Thu nói, cuối cùng Vũ Thủy cũng yên tâm, đáp ứng tham gia hoạt động lần này.

Lúc này bọn họ hoàn toàn không thể biết được, lần hoạt động này đối với tương lai của bọn họ sinh ra ảnh hưởng sâu xa đến cỡ nào.

【 Canh hai 】

Buổi offline lần này được tổ chức tại tầng 1 của một Trung tâm mua sắm ở thành phố Khước Nguyệt, Vũ Thủy đã được xe của ban tổ chức đến đón đi từ sớm, Dịch Thu cùng Hạ Ngữ Cầm cũng đi theo.

Màn đêm buông xuống, Vũ Thủy an tĩnh ngồi ở trong phòng nghỉ, tùy ý để Dịch Thu kiểm tra bùa trên người cô.

"Được rồi, bùa ngưng khí có thể sử dụng liên tục 6 tiếng, bây giờ cô thoạt nhìn rất giống người thật." Dịch Thu nói.

Vũ Thủy cũng tò mò sờ tới sờ lui ở trên người mình, cảm thán nói: "Có cảm giác như sống lại vậy."

Hạ Ngữ Cầm nhìn bộ dạng hoạt bát của cô ấy, nhớ lại những bất hạnh mà cô ấy đã trải qua, vừa vui mừng lại vừa thương cảm.

May mắn là hết thảy mọi chuyện đều đã đi qua, cuộc sống của Vũ Thủy có thể một lần nữa bắt đầu lại.

Vẫn còn hơn một giờ nữa hoạt động mới bắt đầu, Vũ Thủy rất tò mò về trung tâm mua sắm, muốn đi ra ngoài dạo một chút, Hạ Ngữ Cầm ban đầu muốn đi cùng cô, nhưng khi có người đến tìm cô ấy, Dịch Thu đành phải cùng Vũ Thủy đi dạo quanh nơi này.

Trước khi đi, Dịch Thu sờ vào móng tay dài của mình, hỏi: "Các cô có ai mang theo bấm móng tay không? Tôi muốn cắt móng tay."

Hạ Ngữ Cầm lấy từ trong túi ra một cái kiềm cắt móng tay mini đưa cho hắn, Dịch Thu mỉm cười mượn lấy, mang Vũ Thủy đi dạo trung tâm mua sắm.

Vũ Thủy đeo khẩu trang và đội mũ, chui vào trong đám người, thích thú nhìn xung quanh, khen nơi này thật náo nhiệt, lúc cô ở Thái Lan cũng không dám đi đến loại trung tâm mua sắm này, bởi vì cái gì cô cũng mua không nổi.

Dịch Thu mỉm cười nghe, nghiêm túc nói: "Về sau chờ cô có tiền, cô liền có thể đi vào trong tiệm túi xách, nhìn cũng không cần nhìn, nói thẳng ' túi ở đây tôi lấy hết '."

Đây là phương pháp vẽ bánh từ ông chủ.

Vũ Thủy híp mắt nở nụ cười: "Nhưng tôi không đi ra ngoài, mua về cũng không dùng được."

Dịch Thu: "Éc......"

Vẽ bánh thất bại!

Vũ Thủy suy nghĩ một lúc; "Nhưng tôi có thể mua túi cho Ngữ Cầm tỷ tỷ!"

Đây là sự tôn trọng đến từ một nhân viên.

Dịch Thu: "Đúng đúng đúng, cô ấy rất thích túi xách."

Vũ Thủy cười vui vẻ.

Hai người tán gẫu một lúc về việc livestream, Vũ Thủy oán giận nói: "Những vẫn đề khác đều khá tốt, nhưng luôn có mấy lão biến thái nói mấy câu ghê tởm, còn đổi tài khoảng liên tục, nhân viên quản lý phòng chat cũng không có thời gian để cấm bình luận."

Dịch Thu hỏi: "Hắn ta nói cái gì?"

Vũ Thủy bĩu môi: "Quần lót màu gì nè, rồi linh ta linh tinh các thứ."

Dịch Thu: "......"

Mẹ kiếp, dám quấy rối nhân viên của hắn! Tên này chết chắc rồi!

Vũ Thủy: "Có một lần tôi tức đến mức suýt nữa bò dọc theo đường dây mạng để dọa hắn. Lúc tôi sắp bò vào máy tính của hắn thì Ngữ Cầm tỷ tỷ về nhà. Tôi đành phải nhanh chóng bò trở lại, làm tôi mệt chết."

Dịch Thu: "Còn có cách này à?!"

Vũ Thủy: "Đúng vậy, tôi cũng mới học gần đây. Có thể là do livestream 16 tiếng một ngày, nên khó hiểu mà có thể kết nối với máy tính."

Dịch Thu cảm thấy nhân viên của mình thật lợi hại.

Hai người đang đứng ở trên thang cuốn, Vũ Thủy đột nhiên kéo quần áo của Dịch Thu, lo lắng nói: "Cậu xem! Cái tên có tý tóc kia kìa!"

Dịch Thu lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía trên thang cuốn, một người đàn ông trung niên hói đầu đang đứng ở phía dưới một cô gái mặc váy ngắn đi giày da trắng, lấm la lấm lét mà nhìn lén phong cảnh dưới váy của người ta, thậm chí còn lén lút mở cameras di động ra.

"Chính là hắn chính là hắn! Tôi đã bò vào máy tính của hắn! Chính là hắn không sai!" Vũ Thủy chỉ vào người đàn ông với mái đầu thưa thớt, nhỏ giọng nói.

Dịch Thu nhướng mày, nhịn không được "Chậc" một tiếng.

Đang băn khoăn không biết nên dạy cho tên ngốc quấy rối nhân viên của hắn một bài học như thế nào thì lập tức gặp được hắn ta, dường như ông trời cũng không thể nhìn nổi tên này nữa.

Loại người này thật khiến tâm trạng của người khác khó chịu mà.

Nhưng hắn vẫn có thể nghĩ ra cách để khiến tâm trạng của mình tốt hơn.

"Vũ Thủy, cô có muốn chơi một trò chơi không?" Dịch Thu hỏi.

"Trò chơi gì?"

Dịch Thu cười thần bí: "Nghe theo sự chỉ huy của tôi."

Vũ Thủy trở nên phấn khích: "Đã hiểu!"

..................

Triệu Tứ đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, một cỗ hàn ý xuyên qua thân thể của hắn, khiến hắn rùng mình một cái dù đang là mùa hè.

Máy lạnh ở trung tâm mua sắm này có phải là lạnh quá rồi không?

Triệu Tứ sờ bụng, vội vàng lật xem album ảnh trong điện thoại, không dám nhìn quá kỹ trong đám người, sau khi xác nhận đã chụp xong mới đi xuống thang cuốn.

Cô gái mặc váy ngắn đi giày trắng bị chụp lén đang nói cười vui vẻ với bạn mình mà không biết chuyện gì vừa xảy ra.

"Ọt ọt ——" Triệu Tứ đột nhiên co quắp, sắc mặt tái nhợt, vội vàng đi tới chỗ có ký hiệu WC.

Vừa xông vào WC, Triệu Tứ lập tức sững sờ, hình ảnh trước mắt như bị một tấm màn mỏng màu xám che lại.

Con người thỉnh thoảng cũng có loại cảm giác này, giống như đột nhiên phá vỡ một kết giới vô hình, cảnh vật quen thuộc xung quanh bỗng trở nên không chân thực, cứ như thể họ đã bước vào một giấc mơ.

Triệu Tứ cũng không ngoại lệ, hắn cho rằng do mình bị đau bụng nên tạo thành ảo giác, không rảnh lo nhiều, lập tức chạy về phía buồng toilet bên trong cùng, kéo khóa quần lập tức ngồi xuống, còn không quên mở di động ra xem album chụp lén.

"Cô gái này cả quần an toàn cũng không mặc, cô ta xứng đáng bị người khác chụp hình!" Triệu Tứ lẩm bẩm một câu, không hề có chút xấu hổ nào, hắn cũng không cảm thấy mình đã làm gì có lỗi.

Lúc tìm WC vì quá gấp gáp, nên Triệu Sĩ Thành hoàn toàn không để ý, trong khu mua sắm sầm uất này, nhà vệ sinh nam lúc này lại không có một bóng người.

"Rầm" một tiếng, bóng đèn phía trên đầu đột nhiên vụt tắt, toàn bộ WC đột nhiên tối sầm!

"A ——!" Triệu Tứ giật mình, cúc hoa xiết chặt, thét lên một tiếng.

Trong bóng tối, dường như có một con quái vật nào đó đang bị chôn vùi trong bóng tối xung quanh, khiến người khác không khỏi cảm thấy bất an.

Trung tâm mua sắm bị mất điện?

Triệu Tứ do dự một chút, trung tâm thương mại lớn như vậy nhất định phải có nguồn điện khẩn cấp, điện sẽ sớm khôi phục lại mà thôi.

Nhưng đợi mấy chục giây trôi qua, trước mắt vẫn tối đen như cũ. Chuyện này rõ ràng không bình thường.

Triệu Tứ có một có linh cảm kỳ quái, hắn cảm thấy có gì đó không ổn!

Hắn tin vào linh cảm của mình.

Trong sự nghiệp chụp lén lâu năm, Triệu Tứ đã phát triển một loại linh cảm nhạy bén đến mức, ngay khi lấy điện thoại di động ra nhấn nút chụp ảnh, hắn có thể cảm nhận được cô gái đang bị chụp ảnh lén hay những người qua đường xung quanh có nhận ra hành vi biến thái của hắn hay không.

Nếu tình huống không ổn, hắn sẽ lập tức bỏ chụp lén, tắt máy rồi bỏ đi.

Vì vậy, hấn đã ở trong giới chụp lén nhiều năm như vậy rồi, cũng chỉ bị người khác phát hiện hai ba lần.

Chỉ cần hắn nhanh chóng quỳ xuống van xin sự thương xót, thề rằng mình mới phạm tội lần đầu, sau khi xóa ảnh sẽ làm người tử tế, sẽ không bao giờ tái phạm nữa, đối phương hơn phân nửa sẽ không đem hắn đến đồn cảnh sát nữa.

Việc mất điện là bình thường, nhưng nguồn điện dự phòng lại chậm chạp không khởi động thì lại không bình thường.

Điều khiến Triệu Tứ kinh hãi chính là, tại sao xung quanh lại yên tĩnh như vậy?

Đây là một trong những trung tâm mua sắm sầm uất nhất ở thành phố Khước Nguyệt, bây giờ là lúc mọi người ra ngoài mua sắm sau bữa tối, toàn bộ trung tâm mua sắm đột nhiên bị cắt điện, cũng không thể im lặng như bây giờ. Chắc chắn sẽ có vô số người hét lên một cách sợ hãi, giống như khi phòng học bị ngắt điện đột ngột trong giờ học vậy.

Triệu Tứ "Ừng ực" một tiếng, nuốt vào một ngụm nước bọt.

Hắn quyết định kìm lại cơn đau bụng, đi ra ngoài xem tình hình.

Trong bóng tối yên tĩnh, một luồng hơi lạnh ẩm ướt từ lòng bàn chân truyền đến khiến Triệu Tứ run lên vì sợ hãi.

Dưới chân có nước!

Nước này vô thanh vô tức mà chảy tới giày của hắn, nước này lại còn lạnh như băng vậy!

Triệu Tứ nắm chặt điện thoại di động, nhịn không được mà bật đèn của điện thoại di động lên—— trên mặt đất thật sự có nước tích tụ, nó đã hoàn toàn che mất mu bàn chân của hắn, làm hai chân của hắn ngâm trong nước.

Một giọt nước rơi xuống trên da đầu thưa thớt của hắn, Triệu Tứ đột nhiên ngẩng đầu lên, những vệt nước lớn tích tụ trên trần nhà, nhỏ xuống như rỉ nước.

Triệu Tứ điên cuồng kéo cuộn giấy, hắn phải đi ra ngoài! Có gì đó không đúng ở đây!

"Cốc cốc cốc", có người gõ của buồng vệ sinh!

Động tác của Triệu Tứ như bị ấn nút tạm dừng, một tay vẫn cầm cuộn giấy, không dám nói tiếng nào.

Làm thế nào mà người này đến được đây! Ở đây có nước ở khắp mọi nơi! Tại sao lại không có âm thanh khi đi tới gần?

Trừ khi nó......

Không phải người!

Trong giây tiếp theo, giọng nói ngoài cửa khiến Triệu Tứ như rơi vào hầm băng!

"Ngươi có nhìn thấy váy của ta không?"

Một giọng nữ ôn nhu, ngọt ngào hỏi.

Triệu Tứ nhéo cánh tay của mình, trên môi cắn ra một tia máu.

Váy? Chẳng lẽ......

Ánh mắt của hắn từ từ từng chút một nhìn xuống khe cửa gỗ, cho đến khi nhìn thấy một đôi giày da màu trắng ở khoảng trống hơn 20 cm giữa cánh cửa và mặt đất, đây chính là đôi giày của người phụ nữ vừa rồi mà hắn lén chụp ảnh!

Chủ nhân của đôi giày trắng bướng bỉnh gõ cửa một lần nữa, hỏi lại:

"Ngươi có thấy váy của ta không?"

Lần này, giọng nói của cô ta đã không còn ôn nhu nữa, nhưng vẫn ngọt ngào như cũ, nhưng lại có thêm một sự lạnh lùng cùng vặn vẹo trong sự ngọt ngào này, dường như đang ám chỉ cơn điên cuồng sắp tới.

Triệu Tứ nắm chặt điện thoại, linh hồn của hắn dường như đã thoát khỏi thân xác trong sự sợ hãi tột cùng, chỉ còn lại một cái xác cứng ngắc ngồi trên bồn cầu, quên cả run rẩy.

Quỷ.

Nơi này có quỷ!

Ngoài cửa không phải là người, mà là quỷ!

"Rầm ——!" Một tiếng vang lớn,nữ quỷ ngoài cửa dường như đã mất đi sự kiên nhẫn, đạp một cái vào cửa buồng vệ sinh, cửa gỗ yếu ớt cùng khóa sắt phát ra âm thanh không chịu nổi gánh nặng.

Giọng nói của nữ quỷ hoàn toàn trở nên vặn vẹo, chất vấn một cách cuồng loạn:

"Ngươi —— có —— thấy —— váy —— —— của —— ta —— —— không?"

Triệu Tứ rốt cuộc nhịn không được nữa hét lên một tiếng thảm thiết:

"Đừng vào! Làm ơn đừng vào! Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi nhận sai, tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa! Xin thứ lỗi cho tôi! Đây là lần đầu tiên tôi làm như vậy!" Hắn nói năng lộn xộn mà cầu xin sự thương xót, sợ tới mức hồn phi phách tán.

Nữ quỷ ngoài cửa nghe âm thanh sám hối hỗn loạn của hắn, khẽ nói: "Nhìn phía sau."

Triệu Tứ biết bản thân không nên quay đầu lại.

Hắn biết.

Nhưng vào lúc này, giọng nói của nữ quỷ dường như là một loại mệnh lệnh nào đó, hắn không khống chế được cổ của mình, nó giống như có suy nghĩ riêng của mình, khiến cho đầu của hắn chậm rãi xoay về phía sau.

Theo ánh sáng của chiếc điện thoại di động, hắn thấy rõ đằng sau bức tường có một hàng chữ máu.

"Váy của ta nhìn có đẹp không?"

Nước đọng ở trên đầu rơi xuống, một cái váy ngắn đẫm máu từ trên trời rơi xuống rớt trên đầu Triệu Tứ: "A a a a a—— !!!"

Triệu Tứ quên mất nữ quỷ đứng ngoài cửa, cũng quên mất mình còn chưa mặc quần vào, trong bóng tối đẫm máu hắn đập mở cửa buồng vệ sinh rồi té ngã lộn nhào ra bên ngoài.

Váy máu rơi khỏi mặt hắn, vừa vặn rơi ngay trước mắt hắn.

Đèn xanh của lối đi khẩn cấp sáng lên, Triệu Tứ quỳ rạp xuống trong vũng nước, run rẩy ngẩng đầu ——

Một cô gái tóc tai rối tung, đi giày da trắng mặc váy ngắn đứng trước mặt hắn.

Đại não của Triệu Tứ mất hết khả năng suy nghĩ, hắn nhìn chằm chằm cô gái đang lặng lẽ đi trong nước, nhặt lên điện thoại bị rơi xuống nước của hắn, mở album ra xem.

"A, đây là váy của ta. Ngươi đã nhìn thấy váy của ta." Cô gái ngẩng đầu lên với nụ cười dữ tợn, "Ta bắt được ngươi rồi."

Dưới nụ cười ấy là hai hàng răng giống như răng cá mập, cô ta từ từ mở miệng ra, phun ra một chiếc lưỡi dài màu đỏ tươi.

Triệu Tứ trợn mắt ngất đi vì sợ hãi tột độ.

Khoảnh khắc ngất đi, hắn thậm chí còn cảm thấy thà chết như thế này còn hơn bị dày vò trong sợ hãi.

..................

"Thật là biến thái a, có một người đàn ông cởi quần nằm trên sàn WC nam!" Hai cô gái đang mua sắm trong trung tâm thương mại đang trao đổi câu chuyện phiếm mà họ vừa nghe được từ mấy người qua đường.

"Nghe nói, điện thoại còn đang mở, bên trong album đều là ảnh chụp lén, đã bị cảnh sát mang đi rồi."

"Thật quá biến thái mà."

"Bây giờ thực sự có nhiều biến thái quá đi."

Dịch Thu và Vũ Thủy mỗi người một ly trà sữa, đứng cạnh lan can và nhìn xuống, phía dưới đang chuẩn bị hoàn thành các bước cuối cùng để bố trí việc thực hiện buổi fan meeting.

Dịch Thu khích lệ nói: " Trình độ giả thần giả quỷ của cô rất không tồi nha."

Vũ Thủy cười hì hì nói: "Bởi vì tôi vốn dĩ là quỷ mà."

Dịch Thu "Ồ" một tiếng: "...... Cũng đúng, tôi suýt nữa đã quên."

Vũ Thủy một tay cầm trà sữa, một tay cầm điện thoại lưu một dãy số, ghi chú: Tên biến thái chết tiệt.

"Làm gì vậy?" Dịch Thu hỏi.

Vũ Thủy ngượng ngùng cười: "Tôi tính trong mười ngày nửa tháng nữa sẽ gửi tin nhắn cho hắn để nói với hắn rằng tôi đang nhìn hắn."

Dịch Thu bật cười.

"Hôm nay chơi có vui không?" Dịch Thu hỏi.

Vũ Thủy dùng sức gật đầu, hướng lên trên mỉm cười: "Vui vẻ vô cùng! Cảm thấy như mình vừa làm một chuyện tốt vậy!"

"Đi thôi, buổi fan meeting của cô sắp bắt đầu rồi." Dịch Thu nói.

Vũ Thủy nhảy nhót về phía thang cuốn, vui vẻ giống như một cô gái 18 tuổi bình thường.

【 Canh ba 】

Sự kiện đã bắt đầu.

Vũ Thủy bước đến gian hàng và trò chuyện dưới sự hướng dẫn của người dẫn chương trình, cô ấy nói tiếng Trung rất tốt, nhưng vẫn mang một chút khẩu âm, nhưng vẫn rất đáng yêu nên cũng không gây tổn hại gì đến cô, nhìn thấy lượng khán giả dày đặc ở dưới sân khấu, Vũ Thủy có vẻ rất ngại ngùng.

Sự ngại ngùng của một cô gái xinh đẹp càng khiến khán giả thích thú hơn, một số fan quá khích còn mang gậy cổ vũ và băng rôn cổ vũ theo, ở dưới sân khấu hò hét "Vũ Thủy muội muội, anh yêu em".

Nhiếp ảnh gia đang cầm chân máy cùng máy ảnh đuổi theo Vũ Thủy, toàn bộ sự kiện được phát trực tiếp, số lượng người xem cũng đang tăng đều đặn.

Sự kiện thực sự rất được quan tâm a. Dịch Thu đứng trên bục cong ở tầng ba trung tâm thương mại, nhìn xuống sân khấu.

Mọi thứ xung quanh vẫn bình thường, biểu hiện của Vũ Thủy cũng đúng như mong đợi, cô ấy rất giỏi thể hiện sự nhút nhát và đáng yêu của mình, sự đáng yêu này không hề gây phản cảm như do cố tình hay do vô ý làm ra vẻ ngốc nghếch mà ngược lại nó lại khiến mọi người càng thêm yêu mến cô ấy.

Không tệ, rất thuận lợi.

Dịch Thu lấy điện thoại ra lướt Weibo một lúc, sau đó mở WeChat lên xem vòng bạn bè.

Lộc Yết đăng một bài viết, đó là sân bay vào ban đêm.

Dịch Thu lập tức nhắn cho hắn: "Các cậu đã về tới rồi sao?"

Lộc Yết trả lời: "Đúng vậy, đóng máy rồi, chúng tôi đêm nay sẽ lập tức quay lại thành phố Khước Nguyệt!"

Dịch Thu vui rạo rực.

Lộc Yết cáo trạng nói: "Gần đây cậu không ở đoàn phim, Diêm lão sư lại bắt đầu buổi tối không ngủ được ban ngày lại không chịu dậy, ăn vụng bánh kem nhỏ, còn không chịu ăn nhiều rau dưa trái cây, nước cũng không chịu uống nhiều. À, gần đây anh ấy còn mê chơi Vương Giả Vinh Diệu(*)! Cậu biết không, anh ấy đã không còn là hạng đồng nữa rồi?!"

(*): là trò như Liên Quân đó bà con.

Dịch Thu gõ nhanh: "Đừng lo, tôi sẽ khiến anh ấy trở thành một đứa bé ngoan ngủ sớm dậy sớm, không nghiện internet!"

Lộc Yết: "Cảm ơn Dịch đại sư! Mọi chuyện nhờ vào cậu!"

Ngay sau khi ngồi xuống máy bay, nắm chặt những giây phút cuối cùng trước khi cất cánh, Diêm Trường Sinh cùng đồng đội đang tiến hành cho trận chém giết cuối cùng trong Vương Giả Vinh Diệu. Lộc Yến đang ngồi  gõ lách cách ở bên cạnh hắn, còn lén liếc nhìn hắn một cái.

Diêm Trường Sinh đang đội mũ, đeo khẩu trang, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, hắt hơi một cái, sau đó liền mắc sai lầm rồi bị đối thủ đánh chết, bị đồng đội điên cuồng mắng mỏ một trận.

Tiêu rồi, rớt hạng rồi!

Diêm Trường Sinh có một dự cảm xấu.

..................

Vào cuối sự kiện, Vũ Thủy đang ở trên sân khấu để chụp ảnh với những người hâm mộ đang xếp hàng.

Thấy mọi chuyện suôn sẻ, Dịch Thu chuẩn bị xuống lầu hỏi thăm tình hình của Hạ Ngữ Cầm.

Khi đi đến cầu thang cuốn, đối diện có hai cô gái trẻ cao ráo, trắng trẻo ăn mặc thời thượng đi đến, một người có mái tóc đen dài thẳng mượt, đeo kính râm, điềm đạm nho nhã xinh đẹp tuyệt trần..

Người còn lại có mái tóc dài xoăn, quyến rũ và lạnh lùng, có một loại khí chất người sống chớ đến gần của một đại tiểu thư.

Hai cô gái vai kề vai, đi ngang qua Dịch Thu, tiếp tục đi về phía trước.

Dịch Thu đột nhiên dừng lại, kinh ngạc quay đầu lại.

Đây là......

Dịch Thu sợ ngây người.

Cô gái có mái tóc thẳng dài màu đen kia không có "Khí" của người sống trong cơ thể, không nghi ngờ gì nữa, cô ta chính là một người chết không còn hơi thở và nhịp tim.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy người chết có thể đi mua sắm với người sống!

Điều này cũng quá hiếm lạ a!

Tuy rằng hắn đã từng bắt quỷ đánh quỷ còn khi dễ hồ ly tinh, nhưng kỹ thuật hắn sử dụng cũng không có gì nổi bật, so với yêu thuật làm người chết đứng dậy, căn bản là không đáng giá nhắc tới!

Cần tìm hiểu một chút a.

Dịch Thu lập tức đi theo sau, giống y chang một kẻ bám đuôi, không xa không gần mà đi theo phía sau hai cô gái.

Hắn thực sự không thể kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ của mình.

Làm sao một người chết không có linh hồn, cũng  không có khí lại có thể di chuyển được như thế, còn cùng người sống đi lại, nói cười một cách bình thường hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng của một người chết.

Dịch Thu không thể cầm lòng được, đi theo hai cô gái vào một quán cà phê trên tầng năm của trung tâm thương mại.

Cả hai ngồi xuống bàn dành cho hai người ở cạnh cửa sổ, Dịch Thu nhìn thẳng bước tới không thèm liếc mắt nhìn qua, ngồi xuống cái bàn phía sau.

Chỗ ngồi này có chút kích thích, bởi vì hắn cùng tiểu thư người chết tạo thành tư thế dựa lưng vào nhau, chỉ cần hắn ngẩng đầu ra sau một chút, sau ót sẽ chạm vào đầu của một người đã chết.

Tiếp xúc gần với một xác chết biết đi thực sự là quá kích thích a!

Hắn bắt đầu hưng phấn.

..................

Tina sinh ra trong một gia đình giàu có, cha cô là giám đốc tài chính khu vực Đông Á của một công ty đa quốc gia lớn, mẹ cô lại là con gái một của chủ tịch một công ty hàng đầu trong nước, quỹ đạo cuộc sống của cô đã được cha mẹ an bài tốt, con đường sáng lạng, hơn nữa còn rất thuận buồm xuôi gió,

Điều phiền toái duy nhất đó là cô ấy không phải thuộc nhóm người có thiên phú học tập, cô cũng không quan tâm đến ngành tài chính, cô chỉ thích quần áo đẹp và túi xách đắt tiền.

Khi sang Mỹ du học, lần đầu tiên Tina rời xa vòng tay của bố mẹ, xung quanh cô chỉ có một người bảo mẫu đã chăm sóc cô từ nhỏ và một phụ tá lo cho sinh hoạt hàng ngày của cô, cô vừa phải đau đầu vì việc học, vừa muốn xã giao với nhóm bạch phú mỹ(*) cùng tuổi.

(*): ý chỉ những cô gái trắng trẻo xinh đẹp, giàu có.

Vào tuần lễ thời trang, mỗi tháng cô đều gọi điện cho bạn bè cùng bay đến Paris sáu lần, mỗi lần trở về Mỹ đều mang theo một valy quần áo mới nhất và hợp xu hướng nhất, sau đó lại tiếp tục đấu tranh với đống luận văn của mình, cô cảm thấy cuộc sống của mình thực sự khốn khổ đến cùng cực.

Rồi đến một ngày, cô nhận ra rằng cô không có khả năng học tập, nhưng cô có tiền.

Cô có thể để cho người khác học thay mình, miễn là có thể lấy được tấm bằng mạ vàng là được.

Vì vậy, cô đã gặp Leia.

Cuộc sống của Leia hoàn toàn khác với cô, bố mẹ của cô ấy chỉ là những người thuộc tầng lớp trung lưu bình thường, để gửi cô con gái tài giỏi ra nước ngoài họ đã phải bán căn nhà duy nhất của mình đi, Leia đã phải vừa học vừa làm, vừa duy trì cuộc sống ở Mỹ, thậm chí còn có thể gửi một ít tiền cho cha mẹ.

Điều mà Tina ngưỡng mộ nhất ở cô ấy chính là Leia luôn có nguồn năng lượng vô hạn để làm rất nhiều công việc, cô ấy làm người mẫu, làm gia sư, viết bài tập về nhà và luận văn cho bạn học, dưới tình huống như thế mà cô ấy còn có thời gian câu dẫn mấy kẻ ngốc! Là đồng thời mấy tên liền!

Tina đã tận mắt nhìn thấy Leia ở trên cái bàn đầy tư liệu của mình vừa mở máy tính viết một luận văn không phải chuyên ngành của cô ấy, vừa mở điện thoại lời ngon tiếng ngọt cùng với bạn trai mới, đồng thời còn mở MSN trên máy tính ra cùng một người đàn ông khác nói chuyện.

Dưới tình huống như vậy, cô ấy đã hoàn thành hai trang luận văn cuối cùng cho Tina trước thời hạn, còn cẩn thận ghi lại ý nghĩa luận văn của mình và một số ý tưởng khác trong một tài liệu khác.

Leia thực sự đã làm việc rất chăm chỉ, Tina nghĩ thầm.

Mặc dù Tina không tỏ rõ ý kiến về ánh mắt nhìn đàn ông của Leia.

Bạn trai của cô vào thời điểm đó từng là một thiếu gia nhà giàu thuộc thế hệ thứ hai nhưng gia đình đã sa sút, có ý đồ muốn câu dẫn một bạch phú mỹ, con ông cháu cha.

Điều khiến Tina hít thở không thông chính là Leia lại dính líu đến tên phú nhị đại sa sút đó, sau khi biết hắn là bạn trai cũ của cô, cô ấy đã đá hắn sau đó lại quen phải một kẻ lừa đảo, lại còn bị hắn đá.

Leia suy sụp một thời gian, sau đó lại thay đổi một Sugar Daddy chính hiệu, đó là một người đàn ông lớn tuổi nhưng hào phóng và giàu có, sau đó cô ấy lại bi kịch phát hiện ra tên đó là một kẻ ấu dâm, hắn luôn bắt cô ấy phải mặc đồ thủy thủ. Chưa đầy hai tháng sau tên Sugar Daddy đó bị buộc tội vì lần thứ hai lạm dụng tình dục của một đứa trẻ.

Tina cảm thấy mắt nhìn đàn ông của người viết luận văn cho mình thật ngu ngốc.

Nhưng Tina cũng không để bụng, cô chỉ cần một người viết luận văn thay mà thôi.

Tựa như những thứ mà Leia cần từ những kẻ ngốc đó vậy.

"We are cold-blooded bitches!". Trong một bữa tiệc tốt nghiệp chỉ dành riêng cho một vài người, một thiên kim tiểu thư nhà giàu nâng ly rượu lên tùy ý cười lớn, khoác lên mình cái áo khoác lông đắt tiền vừa bị tổ chức bảo vệ động vật đăng báo phản đối, ôm một người mẫu nam xinh đẹp, nhảy xuống bể bơi.

Khán giả xung quanh nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ cho cô.

Tina rất thích nói lời này. Tuy nhiên cô không thích nói mấy lời này với mấy cô bé người Mỹ, bởi vì tuổi tâm lý của cô nhiều nhất cũng chỉ mới mười bốn.

So với loại ngu ngốc này, thì cô càng thích Leia hơn, ít nhất Leia có thể viết luận văn.

Tình bạn kỳ lạ xen lẫn lợi ích này kéo dài cho đến khi cả hai cùng về nước.

Tina tiếp tục làm đại tiểu thư của cô, Leia tìm được một công việc ngăn nắp xinh đẹp, tiếp tục câu dẫn mấy kẻ ngốc. Họ duy trì mối quan hệ xã giao như đi ăn và đi mua sắm cùng nhau một hoặc hai tháng một lần, cho đến khi Tina phát hiện ra rằng Leia đã tìm được bạn trai mới, mà tên bạn trai mới này lại cố gắng thông đồng với cô thông qua Leia.

Tina lập tức nhờ luật sư riêng của mình điều tra về bạn trai mới của Leia, đúng như dự đoán, hắn ta là một kẻ lừa đảo.

Vì tình bạn dài đến 4-5 năm này, sau hơn hai tháng không gặp mặt và nói chuyện Tina quyết định tìm Leia, ít nhất cũng phải nói cho cô ấy biết sự thật bi thảm rằng người bạn trai của cô ấy là một tên lừa đảo.

Tin rằng Leia, người đã bị lừa dối nhiều lần như vậy có thể chấp nhận được thực tế này.

Bên trong quán cà phê.

"Đêm hôm khuya khoắt cô đeo kính râm làm cái gì? Không thấy tối à?" Tina hỏi.

"Tôi bị viêm kết mạc, sợ ánh sáng, cũng sợ lây bệnh cho cô." Leia nói.

Tina gật đầu, tỏ vẻ có thể lý giải.

Cô thay đổi đề tài: "Cô cùng Tony gần đây thế nào?"

Leia nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nói:  "Khá tốt, vẫn quen nhau."

Tina nhận thấy, giọng của cô ấy hơi khàn, nhữ khí cũng có chút kỳ lạ,

Không hiểu sao, người phụ nữ ngồi đối diện cô lúc này có chút kỳ lạ.

Như thể một linh hồn xa lạ đang sống trong cơ thể mà cô quen thuộc.

Tina không có thời gian để nghĩ về nó, cô tiếp tục chủ đề của mình ngày hôm nay: "Nhắc mới nhớ, tôi không biết cô và Tony đã gặp nhau như thế nào. Tôi đã rất sốc khi thấy cô đăng bài công khai quan hệ của mình lên vòng bạn bè."

"Rất đáng ngạc nhiên sao? Tôi nghĩ anh ấy khá thú vị." Leia cười.

Nụ cười này có hơi cứng nhắc, khiến Tina nhớ đến mẹ của mình, mỗi khi bà ấy tiê Botox lên mặt cũng cười cứng nhắc như vậy, khách quan mà nói, nụ cười này nhìn rất đáng sợ, đặc biệt là vào ban đêm.

"Tôi đã nghĩ rằng, sau khi cô biết hắn tên Tony sẽ không đưa hắn vào danh sách chọn lọc bạn trai, nếu không lúc cô đang làm tóc ở tiệm làm tóc sẽ rất bất tiện khi gọi điện với hắn. Lúc cô gọi một tiếng Tony, thì tất cả những người thợ làm tóc ở đó sẽ quay đầu lại nhìn cô." Tina cong khóe miệng, nở một nụ cười hơi trào phúng.

Leia mặt không biểu tình nói: "Vậy sao? Tôi cảm thấy anh ấy khá tốt. Có tiền lại lớn lên đẹp trai, đối xử với tôi cũng rất tốt."

Tina nói trắng ra: "Tôi thừa nhận hắn lớn lên đẹp trai, nhưng việc hắn có tiền thì tôi lại rất nghi ngờ nha".

Leia bật cười, với nụ cười kỳ quặc và cứng ngắc đó, cô ấy từ tốn nói, "Cô luôn nghi ngờ đàn ông tiếp cận cô đều vì để lừa gạt tiền của cô à."

Tina ưu nhã mà nhún vai: "Tôi đang nói về kinh nghiệm của mình thôi."

Leia: "Vậy thì thật đáng buồn a."

Tina ngẩn người, đây không giống những gì mà Leia sẽ nói.

Leia ở trước mặt cô, trước nay luôn là bộ dạng khom lưng uốn gối lấy lòng. Bởi vì Leia biết, có được một người bạn bạch phú mỹ như Tina, cho dù chỉ là mối quan hệ hời hợt, thì cũng là chỗ dựa mạnh mẽ cho cô ấy. Cho nên Leia chưa bao giờ đắc tội cô, ngay cả bằng lời nói cũng không.

Khi Leia phát hiện ra bạn trai mới của mình là bạn trai cũ của Tina, cô ấy đã rất sợ hãi, đến mức phải xin lỗi cô ấy suốt đêm, nói rằng cô ấy không biết chuyện này. Mặc dù Tina không quan tâm đến tên bạn trai cũ ngốc nghếch bị phá sản kia, cô thậm chí còn ân cần nhắc nhở Leia rằng hắn ta là một phú nhị đại gia đình đã sa sút, kết quả sau đó là Leia đã đá hắn ta và hẹn hò cùng với một tên lừa đảo.

Bây giờ người bạn ngu ngốc của cô lại cùng cô tranh luận vì một kẻ lừa đảo, điều này thực sự đáng ghét mà, Tina nghĩ thầm.

Cô quyết định đi vào nhà vệ sinh để bình tĩnh lại, cũng để cho Leia bình tĩnh lại một chút.

"Tôi vào WC một chút." Tina thản nhiên đứng lên nói: "Ồ, ngoài ra, mấy ngày trước tôi đã nhờ một người bạn làm luật sư của tôi điều tra về bạn trai mới của cô và phát hiện ra rất nhiều điều thú vị. Nếu cô cần, tôi có thể gửi email cho cô. Tất nhiên, nếu cô không muốn xem, tôi cũng có thể gửi trực tiếp đến cho bên cảnh sát. "

Sau đó, cô rời quán cà phê mà không nhìn lại, cũng không nhìn thấy cô bạn Leia của cô đang cầm điện thoại, bấm vào một số điện thoại không được lưu trong danh bạ.

..................

Tina ở trong nhà vệ sinh trang điểm lại, tô son một cách cẩn thận, sau đó rửa tay hong khô.

Khi vừa đi vào WC, cô liền cảm thấy một cơn ớn lạnh quấn quanh mắt cá chân của mình, khiến cô cảm thấy khó chịu như khi bị nhìn trộm.

Vì vậy, cô tỏ ra rất nghiêm túc khi tô son.

Trang điểm là một việc thành kính, nó giúp cô tập trung cao độ, tác dụng cũng không kém gì so với thiền và yoga.

Tina đã dành mười lăm phút trong WC, cô cố tình ở lại lâu hơn một chút, để Leia có thể thanh tỉnh lại đầu óc.

Cuối cùng, cô quyết định rời khỏi gương trang điểm, quay lại quán cà phê để nói chuyện vui vẻ với Leia, đi thẳng vào vấn đề chính.

Vào lúc quay đầu lại, Tina mơ hồ cảm thấy trong gương có thứ gì đó lóe lên, cô vô thức quay đầu lại, bên trong chỉ có khuôn mặt của chính mình, xinh đẹp nhưng lạnh như băng.

Chắc là ảo giác, Tina nghĩ thầm.

Tina vừa bước một chân ra WC nữ, thì thình lình phát hiện cửa WC nam đối diện, có một tiểu soái ca trẻ tuổi anh tuấn đang dựa vào tường, mỉm cười với cô, giống như đã chờ đợi cô từ lâu.

Đây là một anh chàng đẹp trai thực sự, tuy ăn mặc rất giản dị nhưng lại có một đôi mắt hút hồn, phong thái xuất trần, ​​không giống với đám đàn ông lăn lộn trong vòng danh lợi.

Tina mỉm cười đáp trả theo bản năng, nụ cười của cô đanh lại trong giây tiếp theo.

Chàng trai thần bí kia lấy ra một chiếc bấm móng tay nhỏ, rồi đứng cắt móng tay của mình, vừa cắt vừa nói:

"Tiểu thư, cô không có phát hiện người bạn cùng cô uống cà phê kia, là một người chết sao?"

..................

【 Tiểu kịch trường 】

Dịch Thu: Tạo dáng xong, chờ tiểu tỷ tỷ ra tới hắn liền trang B! Ừm, như vậy thật giống thẳng nam a!

Chờ một hồi, mười lăm phút trôi qua.

Tina đang tập trung trang điểm trong WC, thì sự kiên nhẫn của Dịch Thu dần trở về con số không.

Dịch Thu: Chờ tiểu tỷ tỷ hóa ra lại lâu như vậy, làm thẳng nam hóa ra lại khó như vậy! Mười lăm phút a! Đủ để Diêm Trường Sinh thua ba ván Vương Giả Vinh Diệu rồi!

Diêm Trường Sinh vô tội dột nhiên hắt xì một cái, có dự cảm kỳ nghỉ ở thành phố Khước Nguyệt lần này sẽ không dễ chịu cho lắm, dù sao ở đó cũng có một tên trợ lý thần côn đang chờ hắn =. =

Tiểu Hy: Chương này nó dài mún chết, vì sự siêng năng của tui mọi người nhớ comment ủng hộ nha, bấm theo dõi nữa nha ~~ o(▽≦)o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro