Chương 3. Hương mật ong và gỗ cán chổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện edit & đăng duy nhất tại wattpad @Leiilia đã có sự đồng ý của tác giả.

Harry vội vã băng qua sân trường Hogwarts với quả trứng rồng trên tay.

Vào ngày đầu tiên sống một mình (không hẳn vậy), Harry đã ngủ quên như dự kiến ​​và hoàn toàn bỏ lỡ bữa sáng. Trong khi đang vội vã mặc quần áo, 'bạn cùng phòng' của cậu luôn miệng ngân nga một bài hát lạc điệu trong đầu, phải mất mười phút cậu mới nhận ra đó chính là bài thơ 'Cóc xanh tươi rói' mà Ginny đã sáng tác cho mình được cậu ta tự phổ nhạc . Càng lúc càng đau đầu, thậm chí không hề để ý rằng cà vạt vẫn lệch sang một bên, Harry bước ra khỏi cửa trong bộ dạng còn lôi thôi hơn cả mọi khi.

May mắn thay, lớp đầu tiên là Độc dược của Slughorn, ông ấy dễ tính hơn Snape rất nhiều. Harry tận dụng làn sương mù lượn lờ trong phòng học để nhanh chóng bước tới chiếc ghế trống duy nhất. Không thể coi là may mắn hoàn toàn, khi bạn cùng bàn hôm nay là Ron, người cũng dở môn Độc dược y như Harry.

"Bồ tèo, sao không đến ăn sáng? Hermione và mình đều khá lo lắng cho bồ" Ron thì thầm.

"Mình ngủ quên." Harry đặt quả trứng trắng lấp lánh lên bàn. Cậu nhận thấy Hermione đang bắt cặp với Neville. Mái tóc bông xù của cô vốn đặc biệt bắt mắt. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Bình thường, Hermione đều bắt cặp với Ron trong giờ thực hành.

"Hôm qua mình ngủ quên còn ngáy trong thư viện - nên Hermione bị đuổi ra ngoài cùng với mình," Ron lẩm bẩm bất bình. "Có phải lỗi của mình đâu chứ? Ai biết khi ngù quên thì sẽ làm gì trời?"

Điều kiện tiên quyết có lẽ là bồ không bao giờ nên ngủ trong thư viện. Harry im lặng suy nghĩ nhưng quyết định nuốt lời này vào bụng, và đơn giản là thể hiện khuôn mặt đồng cảm với Ron.

"Vậy hôm nay đề bài là gì?" Lúc đi vào, cậu chỉ nghe được mấy chữ, đại khái là ám ảnh mãnh liệt, mê hoặc gì đó..

"Tình dược," Ron vụng về cắt rễ cây nữ lang trong khi nheo mắt đọc 'Chế tạo Độc dược cao cấp', "Mau lấy quyển sách Hoàng tử lai của bồ ra đi. Bồ thấy rồi đấy, hôm nay Hermione sẽ không giúp chúng ta đâu."

"Cái gì - ồ, đúng rồi," Harry bắt đầu lục lọi trong cặp, nhưng dù cậu có lộn ngược ra cũng không tìm thấy cuốn sách rách nát đó, "Chắc là quên mang theo mất rồi." Harry tuyệt vọng.

"Mình chỉ mang theo cái quyển mới không có chữ viết thôi." Ron trông còn tuyệt vọng hơn. Harry bắt đầu vội vàng soạn nguyên liệu mong bắt kịp được mọi người, bởi vì hầu hết lớp đều đã đến đoạn bỏ nguyên liệu vào vạc.

'Thuốc lúc này sẽ có màu hồng nhạt —' Sau một lúc bận rộn làm việc, Harry đọc được dòng chữ trên cuốn sách, "Hồng?"

Cậu giận dữ nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu nâu trong nồi, cố gắng tìm tòi một chút màu hồng ánh lên từ nó. "Hay là khuấy chưa đủ nhỉ?"

[Thêm một ít rễ cây nữ lang vào.] Giọng Malfoy đột ngột vang lên.

"Thật à?" Harry buột miệng, rồi lo lắng nhìn xung quanh. May mắn thay, mọi người đều bận rộn với công việc nên không ai để ý. Chỉ có Ron nghi hoặc liếc sang, "Sao vậy Harry?"

"Bồ có nghĩ rễ cây nữ lang của mình vừa nãy cho quá ít không?"

"Ừm, có lẽ vậy?" Ron gãi đầu, "Sách chỉ nói 'lượng vừa đủ', mình cũng không rõ lắm."

[Thật sự đấy? Cậu đi hỏi Ron Weasley? ] Malfoy có vẻ hơi bực tức, [Thay vì tin tưởng vào lời khuyên của tôi? ]

[Thật sự đấy? Cậu nghĩ mình đáng tin cậy hơn Ron à? ] Harry bình tĩnh tranh luận với Malfoy trong đầu, [Ai biết được nếu nghe lời cậu, vạc của tôi có nổ tung lên không..?]

[Thực ra tôi chỉ là buộc phải lên tiếng, vì tôi nhìn ra được nguy cơ này. Nếu không vì cậu đang gây nguy hiểm cho tôi, tôi còn chẳng thèm nói một lời. ]

Điều này có lý, Harry lập tức cắt thêm mấy cái rễ cây nữ lang cho vào nồi, vạc thuốc đột nhiên biến thành một màu hồng rất đẹp. Harry thở phào nhẹ nhõm, nhưng Ron bên cạnh vẫn đang thấp giọng chửi rủa, lọ thuốc của cậu ấy nhìn còn tệ hơn của Harry, ai không biết còn tưởng rằng đó là nồi súp gà. Nếu bỏ qua mùi hăng nồng nặc của nó..

[Cậu có thể cứu được vạc thuốc của Ron chứ?] Harry lặng lẽ bí mật di chuyển quả trứng trắng trên bàn, kéo nó lại gần nồi súp gà.

[Đừng nghĩ là tôi không biết cậu đang làm gì, Đầu sẹo.] Malfoy giận dữ hét lên.

[Bây giờ cậu sắp nguy hiểm hơn lúc nãy nữa.] Harry lại di chuyển quả trứng một chút. [Chỉ cần làm cho nó bớt tệ hơn thôi mà.]

[Kéo tôi ra nhanh lên! Mùi khủng khiếp quá! Bảo cậu ta khuấy thêm năm vòng theo chiều kim đồng hồ! Cho đến khi nó ngừng sủi bọt! ] Malfoy gầm gừ.

Harry cân nhắc trong lòng, cho dù Malfoy có nói dối thì lọ thuốc của Ron cũng không thể tệ hơn được, hiển nhiên Ron cũng nghĩ như vậy, cậu chàng lập tức tiếp nhận đề nghị của Harry. Cuối cùng mùi hăng hắc khó chịu cũng tan đi, Ron mỉm cười biết ơn nhìn sang.

"Cảm ơn bồ tèo," Ron vui vẻ nghiền thêm đá mặt trăng, "Có lẽ bồ thực sự có tài năng trong vụ này á, Harry, chỉ là nó lâu nay bị con dơi già đàn áp thôi. Slughorn chính là người khai mở tiềm năng cho bồ."

Harry nhếch mép cười, nghe thấy trong đầu mình có tiếng hầm hừ lạnh lùng của Malfoy.

[Tôi sẽ ghi công của cậu cho họ, nhưng không phải bây giờ.] Harry hứa, nhưng Draco không cảm kích.

[Cậu nghĩ tôi quan tâm đến mấy thứ đó chắc? Này, đủ rồi! Cậu có thể ngừng khuấy rồi đấy!]

Harry có chút nghi hoặc liếc nhìn quả trứng rồng, nhưng lại không muốn ngăn cản sự tốt bụng của Malfoy. Cậu cần phải duy trì ấn tượng tốt với Slughorn để hoàn thành 'nhiệm vụ đặc biệt' của mình, đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng gì cho cam. Bất kể mục đích của Malfoy là gì, điều quan trọng nhất là phải nấu cho xong nồi Tình dược trước mặt.

Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn lúc có lúc không của Malfoy, Harry đã hoàn thành được bài kiểm tra hóc búa, chỉ muộn hơn Hermione một chút. Harry nhìn chằm chằm vào lọ thuốc của mình với vẻ thích thú, nó tỏa sáng rực rỡ gần giống miêu tả trong sách.

"Mình khá chắc mùi mình thích không phải là thứ này - à, mùi súp gà," Ron nhận xét dè dặt về tác phẩm của mình, "nhưng nó trông khá ngon."

"Mùi à?" Harry cúi xuống hít hít mấy cái. Tình dược của cậu, "Nó hơi giống mùi bánh mật ong, và mùi gỗ của cán chổi? Hơi kì kì— và— "

"Được rồi, hết giờ!" Slughorn lớn tiếng tuyên bố, cắt ngang Harry đang chìm đắm trong mê man, tất cả dừng tay khỏi công việc đang làm và chờ đợi sự đánh giá của giáo sư. Ông lướt qua hầu hết cái vạc của mọi người và dường như không có gì để bình luận nhiều. Duy nhất gật đầu tán thành với Hermione khi đi ngang qua cô, và khi nhìn thấy tác phẩm của Harry, Slughorn cũng có phản ứng tương tự.

"Ta tuyên bố hôm nay trong lớp người biểu hiện tốt nhất là Hermione và Harry! Gryffindor thêm mười điểm! Lớp học kết thúc!"

Hermione có vẻ có chút không hài lòng, rõ ràng cô cho rằng Harry dựa vào sự giúp đỡ của Hoàng tử lai mới có thể pha chế được một loại thuốc khó như vậy. Nhưng suy đoán của cô cũng chẳng hoàn toàn sai. Ngay khi mọi người đang thu dọn cặp sách và chuẩn bị rời đi, Harry ôm quả trứng Malfoy đi về phía Hermione.

"Cầm nó cho mình với, mình—" Harry dừng lại và ra hiệu cho Hermione bằng ánh mắt.

Hermione nghiêm túc gật đầu, vươn tay nhận lấy quả trứng rồng.

Dựa trên hiểu biết của Harry, Malfoy sẽ ngay lập tức nhận ra rằng cậu ta đã bị bỏ rơi. Nhưng cậu ta không hỏi thêm câu nào nữa, cũng như Harry không muốn giải thích bất cứ điều gì với Malfoy. Sau khi tất cả học sinh rời khỏi phòng học dưới hầm, chỉ có Harry quay ngược trở lại tìm Slughorn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro