Extra. Sự lựa chọn cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện edit & đăng duy nhất tại wattpad @Leiilia đã có sự đồng ý của tác giả.

Draco đứng một mình trong phòng VIP Cửa hàng áo choàng của bà Malkin, nhìn mình trong bộ áo chùng mới trong gương.

Anh muốn mọi thứ trông tỉ mỉ, quý phái và khác biệt. Để đáp ứng yêu cầu này, Madam Malkin gần như đã dọn sạch cửa hàng của mình đến trước mặt anh. Ngay khi sự kiên nhẫn của Draco cạn kiệt, anh đã bị một chiếc áo chùng màu xanh đậm lộng lẫy thu hút sự chú ý - mặc dù Draco đã có vô số bộ áo chùng cùng màu, anh vẫn cảm thấy nó có khả năng tôn lên khí chất của mình hơn. Anh không lo lắng rằng những chiếc ghim lấp lánh trên cổ tay và cổ áo sẽ khiến anh trông quá khoe mẽ. Rốt cuộc, anh phải mặc chúng trong một sự kiện lớn.

Vâng, một thương vụ lớn. Cha anh không bao giờ nói quá rõ ràng, vì như vậy sẽ không có vẻ trang trọng chút nào. Nhưng Draco hiểu ý - anh đã được Chúa tể Hắc ám chọn.

Có lẽ anh sẽ nhận được Dấu hiệu Hắc ám? Thành thật mà nói, Draco không muốn cái dấu ấn này, nó không đẹp đẽ tinh xảo, thậm chí còn hơi quê mùa bẩn thỉu, nhưng dường như không còn lựa chọn nào khác. Chúa tể Hắc ám có vẻ không coi trọng những lời chỉ trích về thẩm mỹ của Draco.

Draco lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế bành trước gương, đợi Narcissa quay lại. Sau khi Draco thô lỗ từ chối sự đồng hành của bà trong thời gian thử đồ, bà đành rời đi một mình để mua sách vở cần thiết cho anh. Như mọi khi, bà luôn lo lắng quá mức - như thể có hai tên phù thủy hắc ám độc ác đang ẩn náu trong tiệm bán áo choàng của Madam Malkin sẵn sàng giết anh vậy. Kể cả nếu có thì bây giờ Draco cũng được coi là một trong số chúng rồi, thì có gì phải sợ cơ chứ? Nhưng anh không dám nói điều đó trước mặt Narcissa. Narcissa đã đủ quẫn trí và Draco nhận thấy rằng bùa sắc đẹp cũng không có tác dụng quá nhiều với quầng thâm dưới mắt bà.

"Em muốn nói với anh một điều."

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên. Draco cau mày, khó chịu vì khoảnh khắc ở một mình hiếm hoi bị gián đoạn. Qua khe cửa hé mở, anh nhìn thấy một thiếu niên và một cô gái đang đứng ở lối vào phòng VIP của mình. Họ dường như không biết rằng có người đang ở trong phòng phía sau. Bà Malkin đã bố trí phòng VIP rất kín đáo, như thể bà không muốn những vị khách khác của mình cảm thấy bị đối xử khác biệt.

"Ở đây sao?" Giọng nói của nam phù thuỷ có chút bối rối.

Đôi mắt Draco mở to, như thể Chúa đã quyết định cho anh một niềm vui ngoài ý muốn. Đây là giọng nói của Harry Potter, anh không bao giờ có thể nhầm lẫn. Còn cô nàng phù thủy - Draco cẩn thận di chuyển quanh phòng để nhìn rõ hơn - chính là Ginny Weasley.

"Ừ, ở đây, em không muốn Ron—" Chồn cái dường như nuốt chửng vài lời xúc phạm, điều này khiến Draco hơi thất vọng, nhưng càng tò mò hơn về những gì họ sẽ làm tiếp theo. "..hơi bảo vệ quá mức."

Harry Potter ngập ngừng nói điều gì đó, nhưng Draco không thể nghe rõ, nên anh tiến lại gần hơn, ở một khoảng cách an toàn. Anh nhìn thấy nụ cười ngu ngốc ngượng nghịu trên khuôn mặt Potter ẩn dưới mái tóc đen bù xù. Điều này khiến Draco có chút sảng khoái, bởi vì cậu ta thường có khuôn mặt giận dữ và đáng ghét - không phải anh không thích nhìn thấy điều này, đó vốn là phần thưởng cao nhất của anh trong công cuộc chơi khăm cậu ta.

"Em muốn biết anh có đang hẹn hò với ai không?" Weasel lo lắng hỏi.

Draco nhận ra trước cả Potter rằng họ đang ở trong một tràng cảnh tỏ tình. Điều này làm cho anh cảm thấy có chút buồn cười, bởi vì anh cho rằng, Harry Potter rõ ràng ở cái tầm cao hơn chồn cái rất nhiều. Vì vậy, khi nhận thấy sự đỏ mặt khó chịu bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt Potter, Draco thậm chí đã nheo mắt giận dữ. Khẩu vị của Đầu sẹo sẽ không đến nỗi tệ vậy chứ?

"Không đâu," Potter khe khẽ trả lời.

"Tuyệt, ồ không – ý em là," cô nàng Weasley dường như tiến lại gần Potter hơn, "vậy anh nghĩ sao về việc hẹn hò với em?"

Không ra gì lắm đâu. Draco giúp Potter trả lời trong câm lặng, một cảm giác kì lạ dâng lên từ trong bụng. Anh khoanh tay trước ngực và lạnh lùng quan sát Harry Potter đang bối rối.

"Xin lỗi, anh không muốn nghĩ về những chuyện đó trong thời gian này. Anh xin lỗi, Ginny." Potter lùi lại một bước, tạo khoảng cách giữa mình và cô nàng Weasley.

"Tại sao?" Chồn cái có chút tổn thương, "Anh vẫn thích Cho Chang à? Hay bởi vì em không đủ xinh đẹp? Hay là anh không muốn chọc tức Ron?"

"Anh không muốn bất cứ ai," Potter trả lời nhanh chóng, rồi bình tĩnh lại, như thể đang an ủi một cô em gái, "Anh chỉ— anh không có tâm trạng, cũng không muốn hẹn hò với ai thời gian này, em biết đấy.."

Draco gần như bật cười, nhưng anh kiềm chế được. Đừng để niềm vui vụt mất dễ dàng như vậy. Lý do từ chối của thánh Potter quá nghèo nàn đến nỗi anh bắt đầu thấy thương cảm cho cô nàng Chồn. Không có chàng trai tuổi teen nào không muốn hẹn hò với ai đó, không một ai.

Quý cô Chồn rõ ràng cũng nghĩ như vậy, cô nàng rất muốn nghe một lý do rõ ràng, nhưng không thể cạy được miệng Potter. Cuối cùng, cô ta lau nước mắt rồi rời đi, mang đến một cái kết hoàn hảo cho màn kịch kinh điển này. Tất nhiên là Potter muốn từ chối, nhưng có vẻ không quá đành lòng nặng lời—

"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ giữ thể diện cho cô ta một chút." Draco bước ra khỏi phòng và đứng trước mặt Potter.

"Malfoy? Cậu làm gì ở đây vậy?" Mặt Potter nóng bừng, "Cậu cố ý nghe trộm đấy à?"

"Tôi đang thử quần áo trong phòng VIP, đột nhiên ngửi thấy một mùi lạ, tôi nhận ra thì thấy một con chồn đang đến gần —" Draco nâng giọng, "Cậu và bạn gái nhỏ của cậu nên xin lỗi tôi mới phải."

"Biến đi!" Potter ném cho Draco một cái nhìn ghét bỏ, cố gắng thoát khỏi chuyện này, rõ ràng là quan tâm đến thể diện của Ginny hơn là tranh cãi với Draco. Và thái độ của cậu đã thành công trong việc chọc tức anh. Giây tiếp theo, Draco đẩy cậu trai nhỏ hơn vào tường.

"Cậu muốn gì, đồ điên!" Sau vài lần vùng vẫy, Potter giận dữ ngước lên nhìn Draco, đôi mắt xanh lục của cậu nhuốm màu tối đậm vì giận dữ.

Trên thực tế, Draco không biết anh muốn làm gì, nhưng anh hài lòng với sức mạnh áp đảo của mình và những gì anh vừa nhìn thấy. Đặc biệt dưới góc nhìn này, khi họ ở gần nhau, Potter phải ngước lên mới nhìn thấy mắt anh.

"Hãy lịch sự đi, Potter," Draco cười ác ý, "Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ phải quỳ gối cầu xin tôi."

"Ồ - cậu cũng định đi theo con đường cũ của cha mình à? Tử thần Thực tử tiếp theo? Không. Tôi tự hỏi liệu cậu có may mắn đủ để thoát khỏi Azkaban hay không đấy." Harry chế nhạo, ánh mắt đầy coi thường.

Khi cụm từ 'Tử Thần Thực Tử' được thốt ra từ miệng Potter, tim Draco chợt thắt lại. "Sao cậu dám sỉ nhục tôi-" Anh cố gắng nắm lấy cổ áo của Potter nhưng lại bị đối phương đẩy mạnh ra. Draco mất thăng bằng lùi lại vài bước, làm rung chuyển dây móc treo quần áo phía sau.

"Đừng đánh nhau ở đây! Các chàng trai!" Madam Malkin nghe thấy tiếng động và vội vàng chạy tới.

"Sỉ nhục hả?" Giọng của Potter lạnh như băng, trên mặt không có chút độ ấm nào, ngẩng đầu lên nhìn Draco với ánh mắt như nhìn rác rưởi, "Tôi đâu có. Tôi chỉ nói sự thật thôi."

"Cậu rất tự hào về bản thân mình sao?" Draco hất cằm, giọng nói càng sắc bén và ác ý hơn. "Có vẻ như cậu không biết gì về hoàn cảnh của mình với tư cách là một kẻ phản bội thuần chủng, có thể khệnh khạng đi lại trên đường phố—"

"Tôi biết cậu đang mong chờ một tương lai nơi Voldemort thống trị thế giới phù thủy, Malfoy," Potter nheo mắt, "nhưng trường hợp đó sẽ không xảy ra, và tôi sẽ dùng hết sức để ngăn chặn điều đó."

"Cậu nghĩ cậu là ai?" Draco cười cay đắng, che giấu tâm tư rối loạn của mình.

"Là ai cũng tốt hơn một kẻ hèn nhát như cậu." Harry đẩy Draco đang choáng váng sang một bên và bước ra ngoài.

Khi Narcissa tìm thấy Draco, bà nhận thấy vẻ mặt luôn kiêu ngạo tự tin của con trai mình đã trầm xuống, thay vào đó là sự u ám lạnh lùng. Trước khi bà kịp hỏi Madam Malkin, Draco đã kéo tay bà bước ra ngoài, như thể anh không muốn ở lại thêm giây nào nữa.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Narcissa lo lắng.

Draco im lặng lắc đầu.

Sau khi cơn giận ban đầu muốn xé nát Potter tan biến, một bóng đen dần bao trùm trái tim Draco. Đây có lẽ là cuộc đối đầu yên bình nhất từ giờ đến cuối đời của anh và Potter - xét đến những sự kiện đã được lên kế hoạch trong tương lai. Draco mỉa mai nghĩ rằng nếu điều đó có thể khiến anh bất ổn về mặt cảm xúc, anh có thể thực sự bị Chúa tể Hắc ám đuổi ra ngoài. Nhưng anh không thể quên cái nhìn mà Potter dành cho mình vào lúc cuối. Cái nhìn khinh bỉ chán ghét đó lặp đi lặp lại trong đầu Draco, như thể anh là một thứ rác rưởi không đáng được nhắc đến..

Và việc nhìn thấy Bella xuất hiện ở nhà mình khiến mọi chuyện càng có xu hướng tồi tệ hơn. Bella liên tục ca ngợi về việc Draco đã may mắn như thế nào khi được Chúa tể Hắc ám coi trọng,  khiến Draco không thể không nhìn vào mái tóc rối bù và biểu cảm điên rồ của cô ả - anh không thể không tự hỏi liệu Bella luôn điên rồ như vậy thì Chúa tể Hắc ám có tiêu diệt ả hay không.

Phải nửa tiếng sau, anh mới thoát khỏi Bella và kiệt sức ngã xuống giường. Vì vậy khi Narcissa đến thăm phòng ngủ của Draco, anh trở nên hung hăng bất thường.

"Con không thể có được chút bình yên nào sao?" anh gắt lên.

Narcissa chỉ đơn giản phớt lờ sự nóng nảy đó và đi thẳng đến bên giường con trai. "Có chuyện gì đó đang xảy ra. Ta phải biết," bà nói chắc nịch.

"Không," Draco bắt đầu hối hận về hành vi vừa rồi của mình, "Con xin lỗi, mẹ."

"Không phải xin lỗi. Ta biết con đã phải chịu đựng rất nhiều," Narcissa cất tiếng với cảm giác tội lỗi sâu sắc trong giọng nói. Bà biết Draco cực kỳ phản kháng khi phải gặp Chúa tể Hắc ám, "Hãy cho ta biết chuyện gì đã xảy ra, được không? Ta không muốn nhìn thấy con như thế này." Narcissa vẫn không rời đi, bà chỉ đứng đó và nhìn anh đầy quan tâm. Cuối cùng Draco bỏ cuộc, không thể phớt lờ lời hỏi han của mẹ. "Con đã gặp Harry Potter, một tên thất bại mà thôi." Anh nói ngắn gọn, ngồi dậy trên giường.

"Hai đứa cãi nhau à?" Narcissa hỏi.

"Vâng, không có gì đặc biệt đâu," Draco nhún vai, giả vờ rất quan tâm đến chiếc gối tua rua của mình mà không dám nhìn mẹ, "Con không vui khi nhìn thấy mặt cậu ta."

"Chắc hẳn cậu ta đã nói gì đó?" Narcissa quan sát biểu hiện của con trai mình, "Và con quan tâm đến đánh giá của cậu ấy?"

"Ai? Potter á?" Draco quay đầu sang một bên, từ chối thừa nhận cảm xúc của mình, "Con không hề."

"Đó không phải là cách mà con đang xử sự."

Đôi khi sự bướng bỉnh của Narcissa khiến Draco khó chịu. "Cậu ta nói con là một Tử thần Thực tử trong tương lai! Đoán xem? Con thực sự là vậy!"

"Đừng nói thế!" Narcissa cao giọng phản đối.

"Con nói sai gì chứ." Draco cụp mắt xuống, trong lòng tràn ngập sự cay đắng không thể diễn tả được.

Narcissa dịu dàng nắm lấy tay con trai, "Draco, ta là mẹ của con, ta hiểu con." Bà hít một hơi thật sâu, trong mắt tràn đầy lo lắng, "Hai ngày nay con cư xử rất bình thường, nhưng ta biết, con không thích hợp làm một Tử thần Thực tử."

Draco cao giọng, "Ai nói con không thích hợp?"

"Con có thể giơ đũa phép lên với Potter được không?"

"Tại sao không? Không ít lần ở trường con đánh nhau với cậu ta rồi." Draco cười chế nhạo.

Narcissa không hề sợ hãi trước lời nói dối miến cưỡng đó, "Vậy con có thể giết cậu ta được không?"

Draco bướng bỉnh trừng mắt nhìn mẹ mình. Nhưng không, tưởng tượng đến cái chết của Potter khiến anh cảm thấy buồn nôn.

"Ta chưa bao giờ muốn con trở thành một phần của những thứ này," Narcissa nhẹ nhàng nói.

"Con biết," cổ họng Draco sưng tấy, "nhưng chúng ta không có lựa chọn thứ hai. Thôi nào, mẹ, con không phản đối việc gia nhập Tử thần Thực tử. Con chỉ—" Anh lại nghĩ về đôi mắt đó, "..cần phải thích nghi." Cảm giác bị châm chích chết tiệt này.

Narcissa thở dài và ôm con trai vào lòng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Draco cho phép mình đắm mình trong vòng tay ấm áp của mẹ, nhưng suy nghĩ của anh đã bay đi rất xa. Anh biết sứ mệnh của cha mình đã thất bại và Chúa tể Hắc ám rất tức giận, anh lớn lên trong trang viên này, làm sao anh có thể không cảm nhận được sự thay đổi của tình thế cơ chứ?

Không có lựa chọn thứ hai ở đây.

Draco buộc mình phải dỗ dành Narcissa buồn bã về phòng và bắt đầu thực hành Bế quan bí thuật một mình - anh đã học từ Severus. Severus nói rằng anh khá tài năng, nhưng Draco vẫn không tự tin rằng mình có thể sống sót trước Chiết tâm trí thuật của Chúa tể Hắc ám. Anh phải xoá bỏ mọi cảm xúc yếu đuối khỏi tâm trí, chôn vùi cuộc trò chuyện với Narcissa..

Và phần khó nhất trong đó là quên đi đôi mắt xanh lá sáng rực đang làm tim anh nhức nhối.

Đêm hôm đó, khi Draco chìm vào giấc ngủ sâu nhờ uống một chai Không mộng mị, một cơn đau xé rách như sét đánh ập đến. Anh mất kiểm soát trượt ra khỏi giường, lăn lộn và xoay tròn trên mặt đất vô cùng khổ sở, nhưng dù có cố gắng thế nào, cơn đau cũng không hề giảm đi dù chỉ một chút.

Tiếng rên rỉ đau đớn của Draco đặc biệt vang vọng trong trang viên im ắng, nhanh chóng khiến Narcissa và Lucius chú ý. Họ mặc đồ ngủ lo lắng chạy đến phòng Draco, và những gì họ nhìn thấy gần như khiến họ nghẹt thở. "Draco! Draco!" Narcissa chạy tới và bối rối vuốt ve khuôn mặt đẫm mồ hôi của con trai.

Lucius vẫy cây đũa phép, nhưng phép dò tìm không cho ông bất kỳ câu trả lời nào. "Đi gọi Severus!" ông hét vào con gia tinh đang choáng váng đứng một bên.

"Thức tỉnh huyết thống sao?" Narcissa, người đang kiểm tra Draco xem có vết thương nào không, che miệng lại và kêu lên.

"Cái gì?"

"Nhìn xem, hôm nay là sinh nhật của Draco! Đây!" Narcissa sợ hãi hét lên,

Lucius sải bước đến bên cạnh, áo ngủ của Draco đã được cởi cúc, trên ngực anh có biểu tượng gia tộc Malfoy màu bạc dần hiện ra.

Ông và vợ trao nhau cái nhìn tuyệt vọng.

Khi Draco cuối cùng cũng có đủ sức để nói chuyện, khuôn mặt anh tái nhợt một cách ốm yếu, mệt mỏi tựa người vào đống chăn gối. Narcissa và Lucius ngồi xung quanh anh, với ánh mắt lo lắng khủng hoảng.

"Đây không phải là thời điểm tốt." Lucius thở dài.

Draco âm thầm đồng ý với lời nói của cha. Thức tỉnh huyết thống là một khóa học bắt buộc đối với những đứa trẻ của các gia đình thuần huyết, và tất nhiên anh biết đôi điều về nó. Anh biết rằng mình sắp có được một sức mạnh to lớn, nhưng thật đáng buồn là anh không thể vui vẻ đón nhận. Bởi anh biết việc này sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho gia đình..

"Có lẽ đã đến lúc chúng ta nên xem xét lại lập trường của mình." Narcissa nhẹ nhàng lên tiếng.

"Ý mẹ là sao?" Draco ngẩng phắt đầu lên nhìn mẹ mình đầy ngạc nhiên.

"Chúa tể Hắc ám, gã sẽ không buông tha cho Draco dễ dàng đâu. Gã sẽ ép Draco liên kết cùng mình rồi thẳng tay giết thằng bé." Narcissa nhìn chằm chằm vào chồng mình, "Em sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra." Bà bóp chặt tay Draco với một sức lực đáng ngạc nhiên.

Lucius cúi đầu, mái tóc dài che đi khuôn mặt trầm tư. Trong lòng ông có hàng ngàn suy nghĩ đan xen.

"Lucius, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa," Narcissa thúc giục.

Cuối cùng, sự an toàn của Draco đã vượt qua tất cả và chiếm ưu thế. "Tạm thời chúng ta không thể không lộ diện trước mặt Chúa tể Hắc ám, điều đó có nghĩa là ta và mẹ con đều không thể là đối tượng liên kết," Lucius cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn khàn, "Draco, con phải được giao cho một người đáng tin cậy."

"Có lẽ họ hàng của chúng ta ở Pháp có thể giúp - sức mạnh của Chúa tể Hắc ám vẫn chưa vươn đến tận đó—" trên mặt Narcissa có chút vui mừng.

"Không thể nói chắc chắn," Lucius lắc đầu, "Sức mạnh của hắn đang phát triển cực kỳ nhanh chóng."

Đó là một vài phút dài. Lucius và Narcissa đã thảo luận về hầu hết những người có thể tin tưởng, và khi họ nhận ra gia huy trên ngực Draco đang mỗi lúc một sáng hơn, giọng họ càng gấp gáp thêm vài lần. Nhưng Draco không nghe được một lời nào, và một ý tưởng khủng khiếp hình thành trong đầu anh.

"Harry Potter." Draco lên tiếng.

Anh ngẩng đầu lên, đè nén sự run rẩy trong lòng, "Con không nghĩ Chúa tể Hắc ám sẽ tha thứ cho sự biến mất của con. Hắn sẽ bắt đầu nghi ngờ cha, cha, chúng ta cần một sự bảo vệ.." Draco cẩn thận quan sát biểu cảm của cha mẹ mình.

"Narcissa và ta đều muốn đứng trong vị thế trung lập," Lucius nghiêm túc nói, "và con muốn gia nhập Hội Phượng hoàng? Việc Hội Phượng hoàng chấp nhận chúng ta là điều vô cùng khó khăn—"

"Tôi có thể giúp." Snape xuất hiện trong bộ áo choàng đen đặc trưng của mình. Đôi mắt ông di chuyển qua lại trên khuôn mặt kinh hoàng đầy kháng cự của ba người nhà Malfoy, sau đó nở một nụ cười mỉa mai, "Cái gì thế? Tôi tưởng mình được mời đến đây?"

"Cậu đã nghe được bao nhiêu rồi?" Lucius nheo mắt lại. Họ tập trung vào Draco đến mức mất cảnh giác.

"Một lần nữa, tôi có thể giúp anh," Severus sử dụng một câu thần chú Tước vũ khí trong im lặng với Lucius, hất cây đũa phép ra khỏi tay ông ta, "Thay mặt cho Hội Phượng hoàng."

Draco nhìn thấy cơn sốc tương tự trên khuôn mặt của cha mẹ mình. Anh luôn nghĩ rằng Severus khá thân cận với cụ Dumbledore, nhưng thực ra ông ta vẫn đang phục vụ Chúa tể Hắc ám - nếu họ có mối liên hệ sâu sắc gì đó theo cách khác thì sao? Anh lại nhìn người đàn ông nghiêm túc đó với ánh mắt kinh ngạc.

"Hiện tại tôi hoàn toàn có thể kích hoạt Dấu hiệu Hắc ám, nhưng tôi không làm. Hãy suy nghĩ kỹ đi." Severus lạnh lùng lên tiếng.

Mọi người có mặt đều hiểu rằng họ đang nắm giữ những bí mật chết người nhất của nhau. Chẳng còn lý do gì để nghi ngờ nhau nữa. Và lời đề nghị của Draco đột nhiên đi từ mức không thể chấp nhận được đến mức có thể cân nhắc.

"Hãy cho ta biết lý do trò muốn liên kết với Harry Potter." Severus hỏi.

"Bởi vì chúng ta cần sự hỗ trợ của Hội Phượng Hoàng, nhưng con không tin bất cứ ai trong đó." Draco lên tiếng.

"Bao gồm cả Dumbledore?" Sự nghi ngờ của Lucius ngày càng sâu sắc sau khi nhìn thấy cái gật đầu nhẹ của Draco, "Và con tin Potter?"

"Con hiểu cậu ta."

Severus nhướn mày, "Nhưng trò phải biết điều này có nghĩa là gì.. "

"Tất nhiên."

Dưới sự bình tĩnh mà Draco cố gắng giả vờ, có một con thú đang gầm thét trong cơ thể anh. Anh không bao giờ ngờ rằng sự thay đổi mạnh mẽ như vậy sẽ xảy ra chỉ trong một ngày. Số phận dường như đã có một sự hài hước độc ác khi ban tặng một "món quà" như vậy cho Draco vào đúng lúc này.

"Chúng ta không có thời gian chậm trễ đâu," Lucius nói, cố gắng tiêu hóa sự thật rằng con trai mình sẽ có mối liên kết mật thiết với Harry Potter. "Một khi quá trình Thức tỉnh được kích hoạt, con sẽ ngay lập tức trở về trạng thái nguyên sơ không chút phòng vệ, Draco. Ta hỏi lại, con có chắc không?"

Draco gật đầu nghiêm túc.

"Con có một yêu cầu cuối cùng," Draco nuốt chửng sự lo lắng của mình và nhìn Severus "Con không muốn Potter biết rằng mình đã chọn cậu ta - đừng nói gì hết."

Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của Severus, Draco vẫn có cảm giác như mình đang đi trên vách đá và có thể rơi xuống vực thẳm bất cứ lúc nào. Nhưng anh đã đưa ra lựa chọn cuối cùng.

Draco thì thầm một câu thần chú phức tạp. Một luồng ánh sáng trắng dịu dàng, ấm áp lan ra từ đầu đũa phép của anh và lan nhanh khắp thân thể, năng lượng của nó xoa dịu cơ bắp vẫn còn đau đớn của Draco và giúp thư giãn tâm trí căng thẳng của anh trong suốt buổi tối. Đôi mắt anh mở to ngạc nhiên khi cảm nhận được một làn sóng cảm xúc không thuộc về mình tràn qua khắp cơ thể.

Ánh sáng trắng cuối cùng biến mất trong lồng ngực, Draco xắn tay áo lên, trầm ngâm nhìn xuống, cái tên quen thuộc đó khắc trên cánh tay anh như một dấu ấn thể hiện sự sở hữu của riêng chàng thiếu niên đó.

Harry Potter.

HOÀN TOÀN VĂN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro