HỒI 1. Lời Nguyền Oan Hồn Bà Điên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cậu Liễu ơi~, cậu Liễu~
Giọng nói quen thuộc ấy đều cất lên trước nhà ông Liễu mỗi buổi sáng, chất giọng the thé, lên xuống quỷ dị ấy như thể vang vọng trong sáng sương mù tại xóm Cấm Sơn, thứ giọng loạn thanh xen kẽ tiếng rên rỉ thê lương giữa tiết trời lạnh buốt làm tăng thêm sự ảm đạm của xóm Cấm Sơn, vốn dĩ con xóm tọa lạc trên đỉnh núi, đơn độc, vẹn năm không một tia nắng soi đường, lớp sương màu thâm thẫm đỏ hòa lẫn cùng những kẻ ác, người xấu hay kẻ chơi bùa người chơi ngải, người làng lại giết hại nhau, những tội ác đầy trời con người nơi đây tạo ra từ đời ông đến đời cha rồi kể cả đời con. Âm thanh hỗn tạp u ám ấy làm ông Liễu bỗng giật mình khi vẫn còn say mộng, ông ta thất thần bước từng bước trề trệt ra trước cửa nhà, tiếng rên rỉ đã to hơn, đáng sợ hơn. Mở cửa ra trời vẫn còn tối, tầm đâu đó canh năm, ông Liễu ngước nhìn qua lại chẳng thấy bóng dáng ai mà tiếng rên rỉ càng ngày càng kì quái, “ Liễu ơi~~ tui ở đây nè~~” ông Liễu ngước qua lại liên hồi, đến khi mắt ông nhìn tới gốc cây gòn bên đường, hình bóng người đàn bà xơ xác, tóc tai bù xù, trên mặt nở nụ cười không giống người, thì ra người nãy giờ rí réo là ả điên Quách.
Nhắc tới ả Quách, ai trong xóm từ thời ông Liễu cũng biết đến vụ việc liên quan đến ả. Năm ấy Quách chỉ tầm 18 tuổi, Quách lúc đó thần trí tỉnh táo, nhan sắc như tiên, mấy con mụ trong xóm ai cũng ghét nó, có người chồng bỏ mà theo đuổi con Quách, có người xấu hơn nên cũng sinh lòng ghen ghét và có cả người ghen ăn tức ở đến nỗi tự vẫn, còn bọn con trai trong xóm ai cũng mê mệt nhỏ đó, trẻ già ai cũng có máu dê với con Quách. Đến một hôm, đêm ngày 3/3/1721, ba thanh niên trong làng lẻn vô nhà ả Quách và làm chuyện đồ bại, may thay ông Liễu đang đi mò ếch mà nghe thấy, ông gấp rút chạy vào nhà cô Quách mà đánh đuổi tụi tệ hại kia. Tàn cuộc Quách ngồi khúm núm trong gốc cột gỗ của ngội nhà lá, trinh tiết của cô, đời con gái của cô giờ coi như bỏ, cô cứ vô hồn trong ngôi nhà lá ấy, riết sau này cô đã thành một con điên nhơ nhuốc , xơ xác, hôi hám lê thê quanh ngôi xóm quỷ ở, ma sống, ả ta thường lui tới nhà ông Liễu nhất, có lẽ trong kí ức của một kẻ điên như ả thì chỉ có mỗi ông Liễu mà thôi..
Sau khi thấy ả Quách ông Liễu liền thở dài ngao ngán “ lại ả điên này nữa, chắc sẽ bị làm phiền đến sáng mất”, ông thét lại: “ có gì không mụ điên ơi!”, mụ Quách cười hi hí, nói ra một câu chẳng rõ ràng, ông Liễu chỉ nghe được thoang thoáng là: "có người đánh tui, đòi xẻ thịt, móc mắt tui ông ơi~~”, ông Liễu nghe xong có phần thương xót, có phần lại rờn rợn trước chất giọng của ả, ông thầm hỏi “ sao có người đánh ả ta nhỉ? Còn đòi móc mắt, xẻ thịt, lạ thật ả trước giờ cùng lắm là xin ăn dai dẳn với cả dọa ma trẻ con chứ đã làm chuyện thất đức nào khác bao giờ?”, bà ta khẽ cười, ôn tồn đến mức thảo mai nói rằng: “ tôi á bị oan, họ nói tôi ăn cắp vàng của họ, mất cả 2 lượng vàng, tôi có làm gì đâu mà lại bị lôi đánh, họ còn nói tôi không trả đủ sẽ móc mắt, xẻ thịt tôi nữa, sợ quá sợ quá”, ông Liễu bỗng giật mình trầm tư, “ tại sao ả ta biết mình nghỉ gì chứ?”, tiếng cười hi hí ả ta vang lên rồi hòa trong gió lại càng làm âm thanh vọng khắp cả xóm đưa ông về lại thực tại, ông liếc mắt nhìn qua gốc cây gòn thì chả thấy ả Quách đâu nữa..
Sáng hôm sau, cả xóm tấp nập, ông Liễu vẫn như thường nhật, lên đường đào nhân sâm quý. Ông lội thội trong rừng tìm từng củ sâm một, từng củ một, từng củ, từng củ... cho đến khi ông chạm vào một miếng gì đó mềm mại, màu xạm xạm, phát ra mùi hôi kinh khủng, ông cứ ngỡ đấy là nấm lạ, loại độc dược ghê gớm nào chăng?, ông bỏ qua và vẫn đi tiếp vào thẩm rừng sâu. Đến chiều tà ông cũng đã đào được đâu đó đôi ba củ, nhân sâm vốn dĩ quý hiếm, mà loại nhân sâm trong vỏ ông Liễu còn quý giá đắt đỏ hơn mấy lần, nhiêu đấy củ có thể lo cho ông, gia đình ông trong sáu bảy tháng trời, việc tìm nhân sâm vốn dĩ khó khăn và mệt nhọc hơn cả thợ xây nên thần trí ông Liễu bây giờ không còn ổn định... ông vẫn cứ men theo lối mòn về xóm, trời đã nhá nhem có thể nhìn thấy trăng mọc ở phía đông, ông đã kiệt sức nên quyết ngồi lại bụi tre uống chút nước rồi đi tiếp... Bỗng dưng thù lù sau gốc bạch đàn, bóng dáng người đàn bà uẩn khuất trong khói sương lạnh, bà ta cất tiếng cười quen thuộc, “ả Quách! Ả làm gì đây thế?” ông Liễu thổn thoát nói, ả Quách cười điên lên, cổ ả ta dài ra uống lượn như rắn, áp sát mặt vào ông Liễu, trên gương mặt ả không còn một sắc thái con người, mắt lồi ra máu lênh láng, phần trán bị gọt mất thấy cả sọ bên trong, dòi từ mồm ả, từ mắt ả dòi chui ra nhếch nhác, ông Liễu hét toáng lên trong sợ hãi, ông ngất đi một khoảng lâu... đến khi có kẻ vỗ vai ông làm ông tỉnh lại, sau khi tỉnh lại ông liền hét lên con Quách, con điên Quách thành ma rồi!, ông ngước lên nhìn người vỗ vai mình, chẳng thấy ai mà cảm giác đụng chạm ấy vẫn còn sờ sờ, ông liền xách chân lên mà chạy bỏ lại mấy củ nhân sâm “hình người”. Về tới nhà ông liền leo lên giường cùng vợ con mà nằm co rúm lại.
Hôm sau, nhà bà Gianh qua biếu khắp xóm món thịt kho mà nhà mụ làm, món thịt có mùi ngai ngái, tanh tưởi, ai cũng nhăn mặt, ông Liễu cũng được bà Gianh biếu món ăn này, ông lấy món ăn và khen nó thơm ngon cũng chỉ để gia phả bà Gianh vui lòng.
-Cảm ơn cụ Gianh nhé!, tôi thích thịt kho lắm, không biết thịt này là thịt gì mà có mùi hương đặc trưng thế cụ?
-Thịt đấy là thịt loài lợn rừng hiếm mà bác tư mày săn được đấy, quý lắm cụ mới biếu người trong xóm đấy mà, bà Gianh nói một cách ôn tồn nhưng sâu trong đó vẫn có nét thâm độc vốn có của người làng, nói xong bà nhếch miệng cười ẩn ý rồi vụt đi nhanh chóng qua nhà kế bên.
Ông Liễu bước vào nhà, đem nhúm thịt kho được bọc trong lá chuối ra trước bếp, mở ra thì mùi hôi lại càng tởm lợm làm ông quên cả vụ việc mụ Quách tối qua, ông chẳng dám ăn mà vứt cho con ki, nó ăn nhồm nhoàm như bỏ đói lâu ngày, có lẽ món này hợp khẩu nó chăng?, ông mặc kệ nó mà đi đến khu chợ nhỏ cuối xóm, nói khu chợ cho oai thôi chứ nơi địa thế trời ngơ đất tà như thế này thì chợ đâu ra, khu chợ ấy chỉ có mỗi bốn gian hàng bằng tre xập xệ, kẻ bán thịt, người bán rau, ông bước đến quầy thịt do vợ chồng nhà Lúi đứng hàng hôm nay, nhìn qua ông thấy một miếng thịt lạ có vết bớt hình trái gòn làm ông sực nhớ tới con Quách, ả cũng có vết bớt trái gòn trên vai, thấy vậy ông liền hỏi vợ chồng thằng Lúi:
-Thịt này bây lấy từ đâu ra đấy? Nó là phần thịt nào vậy, ta nhìn có nét lạ..
-Vợ thằng lúi liền đáp: Dạ chẳng giấu gì bác, đây là thịt tụi con lấy từ một tên thương nhân trong xóm, nghe hắn nói đây là thịt vai của lợn thập móng, loài lợn to béo ấy ạ!
Thấy vậy ông liền lấy tay cầm miếng thịt mềm mại ấy, màu xạm đen đưa lên mũi ngửi, đúng cái mùi thịt kho của bà Gianh, cái mùi tanh hôi ấy, ông tởn quá định quay về nhà mà khi quay lại ả Quách đã đứng trước sạp thịt đó từ bao giờ, ả nở nụ cười quỷ dị với ông và cả vợ chồng thằng Lúi, vai ả ta bị băng bó bởi đám lá chuối mục nát máu vẫn còn tươm trên nếp lá, ả ta vừa cười vừa đập mạnh vào vai ba bốn phát, thấy cảnh tượng ấy ông Liễu liền thốt thoảng lên: “ cô Quách vai cô bị thương mà cô làm gì vậy, dừng lại, dừng lại mau!”, nói xong ả Quách im bặt, miệng méo về một bên như đứa trẻ con hờn dỗi rồi chạy phắc về hướng khác, thấy vậy ông cũng chẳng quan tâm gì  mấy vì ông đã quá hiểu ả Quách, chỉ cần nhắc một lần là ả sẽ dừng ngay. Sau khi ông đi khỏi phiên chợ ấy, hai vợ chồng thằng Lúi liền xì xào:
-Ông Liễu lại mệt quá hóa sảng rồi ông ạ, con Quách này thật chứ làm phiền người ta khờ khờ dại dại, bây giờ đến cả ông Liễu cũng gặp ảo cảnh về nó, hết thuốc chữa.
-Ừ em nhỉ, ổng bị con Quách phá rồi thêm áp lực công việc nên sảng thật rồi.
Ông Liễu thấp thỏm nghe thấy những lời xì xào ấy, ông cũng rợn cả người rồi chợt nhớ đến khung cảnh tối qua, một tia suy nghĩ lé lên đầu ông “ có khi nào.. con Quách bị lóc thịt chết rồi không?”, ông khẽ lắc đầu rồi tự nhủ với bản thân rằng mình bị sảng như lời vợ chồng nhà Lúi nói.
Tối ấy, trong giấc chiêm bao, ông mơ thấy đàn quạ đang rỉa xác ai đó, lại gần ông mới phát hiện đó là ả Quách, mấy con quạ mổ lia lịa vô xác ả, máu bắn tung tóe, mắt lồi ra khỏi hốc, trên đầu cô Quách là một ấn khắc, tiếng quạ inh ỏi loạn thần làm khung cảnh thêm quỷ dị. Bỗng nhiên ông tỉnh giấc, trên đầu giường là đôi chim lợn không biết từ đâu chui vào, hai chúng nó la hét rùng rợn, ông xua tay thì chúng đột ngột biến mất, ông cũng chả để ý tại cơ thể đã mệt lừ sau giấc chiêm bao ấy, bỗng dưng ông nghe trong tiếng rít của gió có âm thanh “ tao chết rồi Liễu ơi~, tụi nó lóc thịt móc mắt tao tới chết, lũ tàn nhẫn, tàn nhẫn, xác tao không vẹn toàn, hận, hận lắm hận hận!!” cùng với tiếng khóc rít lên, sau đó âm thanh ấy lại tan trong làn sương ảm đạm...
Đến tầm canh năm, ông bỗng tỉnh giấc vì tiếng lục đục trong giang bếp, ông lật đật dậy kiểm tra.
-ôi trời tối thế này ai trong nhà con flamf gì ngoài bếp thế, hay là chuột..
Ra tới giang bếp ngay cạnh hủ gạo có bóng hình người đàn bà, đang ngốn nghén hạt gạo sống, ông Liễu cất giọng ren rén:
-A..ai..đấy?
Người đàn bà dần quay đầu lại, khung cảnh làm ông sững người, là mụ Quách mà bộ dạng ả như hôm đi đào sâm, cổ dài như rắn, mắt lồi, mất thịt, dòi bọ từa lưa, ả không chờ ông hét lên thì lên giọng:
-tụi bây á, đã giết oan tao mà còn khắc ấn, làm tao không siêu thoát đầu thai được, lũ chó cái, tao nguyền.. ta...o nguyền... tụi bây già trẻ lớn bé, cái đám thất đức giết bao mạng người, tụi bây sẽ chết hết chết hết chết hết!!!!”
Bỗng ông Liễu giật mình tỉnh giấc và chào ngày mới thật tốt đẹp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ram12