HỒI 2. Những Lời "Xác" Thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi tỉnh giấc, ông bàng hoàng với giấc mơ đêm qua, từng chi tiết như thể nó được khắc vào trí nhớ ông từ khi nào. Trước cái giá lạnh của không khí mùa xuân trên Cấm Sơn, có hình bóng người đàn ông ngồi thơ thẫn trước hiên nhà, đầu đầy suy tư, ông thắc mắc liệu con Quách thực sự chết,..., những suy nghĩ cứ chồng chất, đầu ông bây giờ như thể có hai ba con trâu dẫm lên, nặng trì mà lại đau nhức không tả nỗi... bỗng từ xa cất lên tiếng đám trẻ vui cười, ông thắc mắc tại sao hôm nay chúng nó lại vui như thế, thường ngày đám trẻ con ở con xóm ma quái đây lại rất lạnh lùng, đám trẻ như thể bị câu mất hồn, trông chúng giống lũ tệ nạn hơn là trẻ con, thấy lạ kì ông lọm khọm lại gần và hỏi với giọng điệu bân khuân:
- sao nay chúng cháu vui thế nhỉ? Có trò gì mới à?
Đám trẻ hào hứng trả lời:
- Nay biết tin con ả Quách chết, tụi cháu vui lắm, vui lắm, từ nay hết bị ả quấy phá rồi!, đám trẻ vừa cười vừa nói như thể lâu ngày chưa có niềm vui nào vậy.
Bỗng ông Liễu sựng người khi nghe câu nói ấy từ đám trẻ, ông nữa nghi nữa ngờ về việc con Quách đã chết và về báo mộng, rõ ràng hôm qua ông còn thấy nó với vết thương trên vai tại hàng thịt nhà Lúi cơ mà, sao nó có thể chết trong một đêm được cơ chứ?, nếu có bị lóc thịt đến chết thì cũng không thể, tại con Quách chẳng biết nó chốn, nó chui đường nào mà lần, nhất là vào ban đêm, lạ thật, bỗng tụi trẻ cất lên tiếng phá vỡ mạch suy tư của ông:
- Bác liễu người ta khiên xác con Quách kìa bác!
Ông liễu sững người nhìn về hướng đám trẻ nói, đúng là xác con Quách, nhưng trong tâm ông vẫn không tin là nó, ông dùng hết sức chạy lại đoàn đưa tang, nhưng hiện thực vẫn là nó, chính là con Quách, xác nó bây giờ đã phân hủy gần hết, xương sọ bây giờ gần như lồi ra khỏi cơ thể, mắt trống rỗng vô hồn, trông xác nó thảm lắm, ông không do dự mà hỏi đám người đưa tang:
- Con Quách phải không.. p..h..ải nó không? Sao nó chết nhìn thảm thế?
Đám người đưa tang trả lời một thản nhiên như thể chơd ngày này lâu lắm rồi:
- Đúng là nó đấy, không hiểu sao nó chết cơ, chúng tôi tìm thấy xác nó bên ngoài xóm, chẳng biết ai làm hay tai nạn , mà xác nó đã để ba bốn ngày gì rồi, lúc chúng tôi phát hiện, khung cảnh còn rợn hơn thế nữa.
Nghe xong ông Liễu không nói gì mà lo lắng trong lòng, ông biết mình đã gặp gì trong mấy ngày qua, lúc này ông vừa sợ mà vừa lo làm cho thần trí ông càng thêm xơ xác.
Ông vẫn cứ ở trước sân nhà vẫn trong loạt cảm xúc, tâm trạng thất thần ấy cho đến chiều tà, mọi chuyện đều như lắng xuống, con Quách cũng được an tán, ông ngước nhìn xa xăm rồi lại ngước vào nhà thì lại thấy con ki nhà ông thay vì đầu chó thì là đầu người, đầu con Quách, là đầu của ả ta, ả vừa cười vừa nói:
-Đại nạn, đại nạn, đại tang.
Nói xong, con ki trở về bình thường một cách đột ngột, nó vẫn chơi đùa với khúc gỗ khô mà nó tha vào lúc bao chờ, ông liễu thấy cảnh đó ông càng lại nghi ngờ hơn về lời nguyền đấy, vốn dĩ ông Liễu là người không tin vào ma quỷ tâm linh nhưng bây giờ có lẽ đã khác, tuy vậy ông vẫn an ủi bản thân rằng đấy là ảo cảnh do  ông sảng quá nên thấy điều quái gỡ, qua mấy vụ việc từ ả Quách có lẽ ông nghĩ mình bị sảng là điều tất nhiên.
Tối đó sau vô vàn thăng trầm cảm xúc, lúc tỉnh lúc mê khiến ông mệt nhoài, do đã không đi đào sâm vài ngày nên ông quyết phải đi vào đêm khuya, chủ yếu là để kiếm cơm ăn, áo mặc chứ nếu có tiền, có công việc ổn định hơn cái nghề đào sâm này thì ông cũng chả dám bén mạng đến khu rừng ấy bao giờ nữa. Đang sửa soạn đồ thì đứa con cả tầm 15 tuổi bước ra giang nhà trước, thằng nhóc cất tiếng van xin, năng nỉ:
- Thầy cho con đi cùng với, ở nhà hoài riết con cũng chán, thầy cho đi đi mà!
Ông Liễu định lòng từ chối nhưng khi thấy ánh mắt van xin của con mình thì ông đành đồng ý:
-Được, nhưng với điều kiện là không được rời khỏi thầy nữa bước, nếu không từ này về sau con không được bước ra khỏi nhà dù chỉ một bước.
Thằng cả vui mừng hứng hở, nhưng trong lòng ông có cảm giác bồn chồn bất an le lói, nhưng cuối cùng hai cha con vẫn bước đi vào khu rừng đêm ấy. Trong đêm tối  cánh rừng hình bóng hai cha con ẩn hiện đầy quái lạ, đến được chỗ có sâm ông Liễu kêu thằng nhóc ngồi nghỉ tại hòn đá to đối diện, song ông lấy bộ đồ nghề thô sơ mà đào liên tục, liên tục, đến khi thấy được củ sâm, lạ thây củ sâm nào lại mất đi phần đầu mà trên thân sâm lại chi chít vết thâm sẹo, nước ứa ra từ các vết thâm sẹo ấy, làm ông thầm sầu “ sâm kém thế này thì sao có đủ tiền lo cho gia đình cơ chứ, mất giá rồi, mất giá rồi”, ông ngậm ngùi để củ sâm vào vỏ, khi ngước lên thằng cả đã biến mất, ông hét lên toáng loạn:
-thằng cả mày đâu rồi, mày đâu, thầy bảo mày không được đi khỏi thầy nữa bước cơ mà!
Ông Liễu vừa hét vừa rung rẩy, âm thanh càng ngày càng hỗn loạn hơn, lát sau ông dường như bình tĩnh hơn, ông xách vỏ sâm cùng đám dụng cụ thô sơ mà chạy vụt về con xóm hẻo  lánh, ông định rằng sẽ nhờ u nó với vài người trong xóm cùng tìm thằng cả. Nhắc đến thằng cả, xưa giờ có mình nó buôn bán giúp u nó, gánh vác luôn cả việc nhà lẫn trông đứa em chưa đầy 3 tuổi, có hôm nó còn đi chăn trâu tít xa, mặc dù siêng năng chăm chỉ, nhưng do có tính tăng động hiếu kì, nên thầy u nó chỉ dám cho nó đi chăn trâu đôi lần trên tháng, hầu hết thời gian chỉ cho nó ở nhà mà làm lụng phụ giúp việc lặt vặt, thầy u nó thương nó lắm tuổi còn nhỏ mà đã lo hết việc này nọ trong nhà, nên bây giờ nó biến mất đột ngột như thế lại làm thầy nó vừa xót mà lại vừa giận. Ông cứ chạy cho đến cổng nhà, ngước vô lại thấy ba mẹ con ngồi bên khói lửa tàn mà mòn mỏi đợi ông, thằng cả thì mãi đút củi khô để chăm lửa ấm cho gian nhà lạnh lẽo ấy, ông thấy cảnh ấy, thấy thằng cả ông mừng lắm, chưa để ông bước vào nhà, thằng cả và u nó nói lên một câu khiến ông lại rơi vào trầm tư, hoảng sợ:
- Thầy nó à, đi đâu mà giờ này thế thầy, thằng cả với hai mẹ con tôi đợi ông miết.
Thằng cả tiếp lời:
-con ra ngoài tiểu tiện không thấy thầy đâu nên kêu u ra chờ xem có cớ sự gì xảy ra không, may quá! May quá!, thầy vẫn vẹn toàn!
Ông Liễu lạnh người khi biết được từ nãy đến giờ thằng cả chỉ ở nhà, vẫn say giấc, vậy thằng cả mà ông gặp là ai?
Ông sợ hãi, và quay người đi kêu vợ con vào phòng ngủ. Nhắc đến mấy bữa gần đây, khu xóm xảy ra nhiều chuyện lạ, đầu tiên là món thịt kho kì quái với cả miếng thịt vai có vết bớt trái gòn, rồi cái chết và linh hồn mụ Quách, đến cả việc thằng cả hôm nay, quả làm ông không bớt đi phần nào  trầm cảm, giày vò tinh thần, ông trong căn phòng ấm áp màu sáng của các cây nến đỏ như thể chiếu rọi sự bâng khuân của ông, ông vừa liên kết các sự kiện và chợt nhận ra kẻ giết con Quách có thể là gia phả bà Gianh, ông Tư, vợ chồng thằng Lúi, ông nhức nhói đầu mà suy tư, ông đã quên đi một chi tiết...
Ở một nơi khác bà đồng duy nhất trong xóm lại có một giấc mơ kì quái, trong mộng bà thấy bà đang đỡ đẻ cho một gia đình khá giả thời đó, bà mơ thấy từ tử cung người đàn bà tràn ra dòng máu kinh tởm, máu gần như ngập trọn bàn chân bà, vào đâu đó một khoảng sau đứa trẻ ra đời với hình hài của một con quỷ, sừng dài, đuôi nhọn, bà bỗng giật mình rồi tỉnh giấc, bà tái xanh cả mặt, bà quấn khăn gối vào trong góc rồi một mình lọ mọ đi đến nhà ông trưởng làng ở góc xóm...
Mờ mờ sáng, bà đồng hay còn được người trong xóm gọi là bà Linh đã có mặt tại nhà ông trưởng làng lúc bao giờ, bà gõ cửa và ôn tồn gọi ông ấy dậy:
-Có chuyện gấp cha thằng Liễu ơi, có chuyện rồi!
Ông trưởng làng vừa đi lọm khọm do tuổi đã già vừa nói vừa ho sặc sụa:
-Ai đấy?, mụ Linh đấy à?
- Đúng tôi đây. Bà Linh nói với giọng điệu dứt khoát như thể muốn vào thẳng câu chuyện.
- tôi muốn nói với ông vài điều không biết... ông có rảnh mà nghe không?
-Có chứ bà cứ nói, tôi giúp được gì giúp.
-Chuyện là...chuyện là... xóm mình sắp có đại nạn...
Ông trưởng làng dồn hỏi:
- Chuyện gì chuyện gì cơ chứ?
Bà đồng trả lời:
-Chuyện là tôi có một giấc mộng... là một điềm gỡ, không biết ông trưởng xóm có muốn nghe không, chuyện này e rằng ông sẽ cho là mê tính dị đoan, đến cả mấy ả mấy tên trong xóm này còn gọi tôi là bà già vong theo...
Ông trưởng xóm đôi phần là tôn trọng tôn trọng bà cụ này đôi phần là tính hóng chuyện bấy lâu đã ngấm vào máu nên ông cất giọng như thể tin tưởng:
-Bà cứ nói, tôi đây luôn lắng nghe!
Bà lão bắt đầu cất giọng:
- Chuyện là trong mộng tôi thấy bản thân mình đỡ đẻ cho một người phụ nữ, cảnh đỡ đẻ sẽ chẳng có gì nếu như từ tử cung cô ta tràn ra dòng máu tanh, tràn ngập cả gian phòng, vốn dĩ ông bà ta từ xưa đã có một quan niệm về giấc mơ đỡ đẻ mà xuất hiện máu me, đó là một điềm gỡ, xui xẻo, được xem là đại nạn có thể chết người, mà chuyện khác tồi tệ hơn là đứa trẻ được hạ sinh là một con quỷ có sừng, đuôi nhọn, e rằng...e rằng... cả xóm ta chắc lâm vào đại nạn, hoặc mong chỉ là gia đình tôi chịu nạn...
Ông trưởng xóm tỏa vẻ thản nhiên mà trả lời:
- Không sao đâu, giấc mộng này nếu có xảy ra, nhất định với tài năng của ta thừa sức chống lại.
Bà đồng e ngại nói:
- Có thờ có thiên có kiêng có lành, ông chớ nói vậy, nhỡ người ta nghe rồi sao? Lại truốt thêm oai oán giữa nhân âm nhân dương...
Nói xong bà đồng lặng lẽ rời đi, để lại bao suy xét, nghi hoặc trong đầu bố thằng Liễu, ông ấy nữa tin nữa ngờ về giấc mộng ấy, một nữa e rằng sắp có đại nạn, nửa còn lại cho rằng bà ta mê tín dị đoan, phần nữa là dòng suy nghĩ:” nếu có đại nạn, thì chắc có mình nhà bà ta gánh thôi nhỉ”, tuy là trưởng xóm làng, nhưng ông cha thằng Liễu lại thâm độc, ác quái như người nơi đây, ông ấy hội tụ đủ: kiêu căng, tự mãn, khinh người,...
   Đến tầm giờ Thìn, cả xóm la hét toán loạn:” có người chết bà con ơi!!, có người vong mạng!”...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ram12