Ran là spy (Chap 27 - Tương lai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 năm sau…

Vậy là Ran đã mất tích 2 năm rồi. Một buổi chiều, bà Eri từ tiệm báo về nhà thì thấy một cô gái rất giống Ran đang đứng trước cửa nhà.

- Ran, phải không con?- Eri

- Dạ vâng, con đây ạ.- Ran

- Giờ mẹ điện thoại cho Shinichi với Sonoko nhé.- Eri

- Thôi, không cần đâu ạ.- Ran cười buồn

- Có chuyện gì à.- Eri

Ran không nói gì, chỉ cố nén lại những giọt nước mắt, nhưng nước mắt Ran cứ thế mà tuôn ra.

- Con khóc đấy à? Có chuyện gì thế?- Eri

Ran đưa tờ báo cho mẹ mình, cô Eri đọc xong chỉ cười.

- Con đọc phải báo lá cải rồi.- Eri

- Báo lá cải…- Ran giật mình.

- À, mà cái hôm thứ bảy, cái hôm mà con bay về Mỹ ý, con có bay về không hay là vẫn ở lại.- Eri

- Con đến đây để tiết lộ một bí mật cho mẹ.- Ran

- Bí mật gì thế?- Eri

- Con sẽ tiết lộ cho mẹ, nhưng trước tiên mẹ xem, xem có ai nghe trộm mình không.- Ran

- Không có ai đâu.- Eri

- Con đã làm điệp viên mấy năm rồi.- Ran kể.- Con nghĩ mẹ là mẹ con nên cũng nên biết điều này.

- Hả.- Eri

- Con không đùa đâu, thật đấy. Cái căn nhà bên Mỹ của con là căn nhà mà sếp của con mua cho. Nói là sếp, nhưng ông sếp đó cũng rất thân thiết với các điệp viên. Còn cái chuyện mà mẹ hỏi con, thực ra hôm đấy con cũng định ra sân bay, nhưng ông sếp đấy lại triệu tập con. Ông ta triệu tập một cách rất quái dị, chỉ cần nhấn nút cái là cái sàn nhà sẽ bị hở ra 1 lỗ, ngay lập tức con bị trượt xuống cái lỗ đấy, rồi con trượt đến 1 văn phòng để ông ta có thể giao nhiệm vụ. Cái hôm mà con bị trúng đạn cũng nhờ ông sếp của con mà con được cứu sống.- Ran.

- Vậy là con làm điệp viên cũng lâu rồi nhỉ, tự nhiên con đến đây nói điều đấy làm mẹ bất ngờ quá.- Eri

- Thực ra đấy không phải mục đích chính của con, con muốn mời mẹ sang Mỹ 1 thời gian.- Ran

- Nếu là đi chơi thôi thì được, thế thì mẹ sẽ đi mua vé máy bay vào ngày mai.- Eri

- Không cần đâu ạ, con có vé rồi.- Ran đưa cho mẹ một tấm vé.

- Hả, con mua khi nào thế?- Cô Eri ngạc nhiên.

- Hôm qua ạ.- Ran.- Mà mẹ ơi, đây là báo lá cải thật chứ?

- Uh, đây là báo lá cải.- Eri.- Mẹ đi pha nước sau đó gọi cho bạn con nhé.

- Dạ, mẹ mới mua báo ạ.- Ran liếc tờ báo mẹ mình mới mua.

- Ừ, mẹ mới mua đấy, con thích thì đọc đi.- Eri nói vọng ra.

Ran cầm lấy tờ báo, đập vào mắt cô là tin Shinichi và Shiho hẹn hò, Ran giở trang báo đó và chăm chú đọc, cái tin này còn có ảnh nữa nên chắc không sai được.

- Nước của con đây.- Cô Eri đặt cốc nước lên bàn.- Mẹ gọi cho Shinichi và Sonoko bây giờ nhé.

- Không cần đâu ạ.- Ran uống vội cốc nước.- Con về đây ạ, vé của mẹ đây, thứ bảy con sẽ đón mẹ ở Beverly Hills. Mà mẹ cũng không cần nói với bạn con là con đến nhà mẹ.

- Sao lại…- Eri

- Đi mà mẹ.- Ran cười, nhưng đây cũng là một nụ cười gượng thôi.- Mẹ giữ bí mật cho con về chuyện con làm điệp viên nhé.

Ran chạy ra khỏi nhà mẹ mình, cô Eri gọi vọng lại nhưng Ran không nghe cứ chạy tiếp.

- Có lẽ là do tờ báo này.- Eri cầm lấy tờ báo, và nhìn thấy tin Shinichi và Shiho hẹn hò.- Đúng như mình nghĩ.

Jerry nhấn nút triệu tập Ran, Ran đã nói với Jerry là khi nào thấy Ran ra khỏi nhà mẹ mình thì nhấn nút triệu tập Ran.

- Cô sao thế, lại có vấn đề gì à.- Jerry

- Không có gì đâu.- Ran quệt nước mắt.

- Không có gì thì sao cô khóc.- Jerry

- Tôi về đây.- Ran đứng lên.

Ran bước về nhà, mấy đứa đợi sẵn ở cửa.

- Cậu đã đưa vé cho cô Eri chưa.- Clover

- Tớ đưa rồi.- Ran

- Coi kìa, ông bố cậu ngồi tập nói với mẹ cậu là muốn quay lại hết cả buổi rồi.- Clover ôm bụng cười.

- Vậy hả.- Ran cười buồn.

- Có chuyện gì à.- Tiana

- Không có gì.- Ran

- Cậu không dấu được đâu, tớ cá là chuyện này liên quan đến Shin.- Teresa

- Sao lại liên quan, tưởng cậu quên Shin rồi.- Sam

- Tớ xem, cái tờ báo Ran đọc là báo lá cải.- Teresa

- Thế thì cậu phải vui chứ.- Clover

- Nhưng lại có tờ báo khác, có kèm cả ảnh ghi là Shinichi và Shiho hẹn hò với nhau và đã trở thành người yêu của nhau.- Teresa

- Nhưng cậu…đã chấp nhận Mike trước mà.- Tiana.

Ran chỉ cười, cô lên phòng, đúng là cô đã là người yêu Mike, nhưng Mike không giúp được Ran quên Shin, quên Shin sao mà khó thế.

Ngày hôm sau…

- Hôm qua em khóc à.- Mike.

- Không có gì, mà khi nào tan học về anh nhớ lên yahoo nhé, anh sẽ có bất ngờ.- Ran

- Lại bất ngờ gì nữa đây.- Mike

- Chiều anh mới biết được.- Ran cười gượng.

Chiều hôm ấy, Mike lên Yahoo, có thư Ran gửi. Đó là bài when I look at you mà Ran hát được cắt đoạn điệp khúc, và có một dòng chữ bên dưới “ anh đặt bài này làm nhạc chuông riêng cho em nhé, anh cũng cắt bài Just the way you are ra, rồi gửi em, em đặt thành nhạc chuông của anh nhưng nhớ phải là bài anh hát”.

Thứ bảy…

- Ran.- Eri

- Mẹ.- Ran.- Mẹ lên xe đi.

- Ủa, xe ai thế con? Mà bố con đâu?- Eri

- Xe đứa bạn con, mà mẹ nhớ bố quá nên hỏi à.- Ran

- Không đâu, mẹ chẳng nhỡ lão ta. Không có ai lái xe à?- Eri

- Con lái xe được ạ, con học lái xe năm ngoái rồi.- Ran

Ở trên xe…

- Con đang giận Shinichi, đúng không?- Eri

- Không phải đâu.- Ran

Bà Eri không hỏi nữa, hai mẹ con im lặng suốt chặng đường. Khi đến nơi, điện thoại của Ran kêu lên bài just the way you are, Ran nhấc máy.

- Sao thế anh.- Ran

- Em đang không vui à.- Mike

- Không phải đâu.- Ran

- Vậy à, tối nay em đi chơi với anh nhé.- Mike

- Tối nay em bận rồi.- Ran

- Vậy à, thế thôi.- Ran

- Cậu vẫn chưa quên được tên phản bội hay sao mà vẫn buồn thế?- Mandy

- Hả, Mandy.- Ran

- Uh, tớ đây, mà ai đây?- Ran nhìn sang cô Eri

- Mẹ tớ đấy.- Ran

- Cô tên là Eri.

- Cháu tên là Mandy, một trong những bạn tốt của Ran.- Mandy

- Cậu thì tốt cái nỗi gì.- Clover

- Clover, thế cậu tưởng cậu tốt lắm hả.- Mandy

- Tớ dù có xấu thì đi chăng nữa thì vẫn tốt hơn cậu.- Clover

- Thế à, tớ lại nghĩ khác, đồ tưởng bở, tưởng mình tốt lắm, cái đồ…- Mandy

- Thôi, tôi xin can, hai bà cứ gặp là cãi là sao.- Tiana

- Thế cậu bình tĩnh lắm hả, đồ nhiều chuyện.- Clover

- Cái gì, cậu là cái đồ thích nói xấu người khác nhưng không ngở mình lại còn xấu hơn thế. Cậu nhiều chuyện lắm lắm đó.- Tiana.

- Tiana này, cậu chẳng hòa giải được tí nào mà lại cãi nhau thêm, mẹ Ran đang đứng ở đây này.- Teresa.

- Nhưng mà Clover cậu ấy gây sự.- Tiana

- Đúng vậy, cậu ấy nhiều chuyện, người ta đã không muốn cãi nhau rồi cứ muốn gây sự.- Mandy

- Cậu cũng thế thôi.- Clover

- Thôi nào, các cậu giới thiệu mình với mẹ tớ đi.- Ran

- Cháu chào cô, cháu là Tiana.

- Cháu là Clover, đây là bạn thân cháu, Sam, Alex, Nelly, Vanina và Teresa, Ran cũng là bạn thân cháu.

- Bọn tớ tự giới thiệu được mà.- Sam và Alex

- Đúng vậy, bọn tớ tự được mà.- Nelly, Vanina

- Tiana cũng là bạn thân cậu mà.- Ran

- Dễ ghét.- Clover

- Cậu nói ai?- Tiana

- Tớ có nói cậu đâu, cậu tự nhiên hỏi ấy chứ, đồ có tật giật mình.- Clover

- Cậu…- Tiana

- Cậu mới là kẻ dễ ghét, đồ ăn mặc như bà nhà quê.- Mandy

- Cái gì.- Clover

- Thôi nào, cô tên là Eri.

- À, cháu xin lỗi cô ạ.- Tiana.- Cháu nghe Ran kể về cô rồi.

- Giả bộ lịch sự.- Clover.

- Clover.- Sam và Alex trừng mắt.

- Tớ không thích cãi nhau rồi thì thôi, cậu đừng gây sự.- Tiana

- Ông râu kẽm đâu mà nãy giờ chẳng thấy xuất hiện.- Eri

- Tôi đây.- Mori

- Ông đi đâu nãy giờ thế.- Eri

- Tôi bận.- Mori

- Mẹ vào nhà đi ạ.- Ran đẩy mẹ vào nhà.

- Bố mẹ cậu có vẻ quan hệ với nhau không tốt nhỉ.- Mandy

- Ừ.- Ran

Buổi tối…

Cộc cộc cộc, Ran gõ cửa phòng mẹ.

- Mẹ xuống nhà ăn đi.- Ran

- Uh, mẹ xuống ngay đây.- Eri

Lúc xuông đến nơi, có tiếng bấm chuông, Ran chạy ra mở cửa.

- Mẹ vào phòng ăn trước đi, tí con vào.- Ran.

- Uh.- Eri bước vào phòng thì thấy ông Mori mặc com lê nghiêm chỉnh ngồi ở bàn ăn.- Ông định chơi trò gì đấy.

- Anh đã rất nhớ những ngày mà chúng ta ở bên nhau, hơi ấm của gia đình thật ấm áp.- Mori

- Gì.- Eri

- Anh nhớ những bữa cơm em nấu.- Bác Mori nói tiếp

- Hả.- Eri

- Anh muốn chúng ta quay lại thời gian tuyệt đẹp mà chúng ta còn ở bên nhau.- Mori

- Ông đùa à.- Eri nói một câu làm bác Mori cứng đờ.

- Tôi chịu cô lắm rồi đó.- Mori tức giận

- Thôi mà mẹ, bố đã cố gắng lắm rồi đó.- Ran đành phải xuất hiện.

- Bác ấy đã chuẩn bị cả tuần nay rồi đó.- Clover.- Cháu có băng ghi âm nè.

- Ơ, ai cho cháu ghi âm.- Mori.

- Còn nữa, bác ấy đã mua vé máy bay về nhật để sống với cô đó.- Tiana.

Cô Eri nghe đến đây thì mỉm cười:

- Vậy chúng ta quay lại nhé.

Câu nói của cô Eri làm Ran rất mừng, cuối cùng thì bố mẹ cô cũng quay lại. 2 tuần sau, Ran tiễn bố mẹ ra sân bay.

- Khi nào có thể, bố mẹ nhớ quay lại sống với con một thời gian nhé.- Ran vẫy tay tiễn bố mẹ mình.

- Uh, con cũng về thăm bố mẹ nhé.- Eri

Ran quay về, giờ trong cái ngôi nhà to đùng chỉ còn lại mỗi cô thôi.

*** End Flashback***

- Này, tớ tưởng cậu bị gãy đế giày cao gót, sao cậu vẫn đi được tốt thế.- Mandy.

Ran giờ mới khựng lại “ công nhận cũng đau thật”

- Cậu siêu thật đó, mà tên lúc nãy là tên phản bội cậu đúng không.- Mandy

- Cậu đừng gọi cái tên đấy chứ, gọi là Shinichi cũng được mà.- Ran

- Cái tên đấy đúng với hắn hơn.- Mandy.- Bệnh viện ở ngay đằng sau bọn mình này.- Mandy dẫn Ran vào bệnh viện.

Một lúc sau…

- Cậu ấy có sao không bác sĩ.- Mandy

- Chỉ bị trật gân nhẹ thôi, vẫn đi lại được, đừng chạy là được- Bác sĩ.

- Vậy à, may quá.- Mandy quay sang phía Ran.- Đôi giày đấy là đôi giày cao gót siêu thị đúng không.

- Uh.- Ran.

Nhà Ran.

- Ran bị trật gân là tại cậu đấy.- Mandy

- Sao lại tại tớ.- Clover

- Thì cậu chọn giày siêu thị cho Ran, trật gân là phải.- Mandy

- Đôi giày đấy tớ tự chọn mà.- Ran

- Hả.- Mandy

- Tại cậu đấy, số cậu xui xẻo nên Ran đi cùng mới bị gãy giày cao gót, cậu ấy đi hoài cái giày đấy có sao đâu- Clover.

- Cậu lại đổ thừa cho tớ à.- Mandy.- Thôi tớ về đây.

- Cứ việc.- Clover

Ngày hôm sau…

Jerry triệu tập các cô gái…

- Ông triệu tập chúng tôi có chuyện gì.- clover

- Tôi muốn các cô đi chơi với tôi ngày hôm nay, cũng lâu rồi tôi và các cô gái vẫn chưa đi chơi với nhau.- Jerry

- Đi thì đi.- Mấy đứa gật đầu.

Một lúc sau…

- Công viên này tuyệt vời thật đấy.- Ran

- Cũng có vẻ đông người.- Clover

- Hôm nay có buổi biểu diễn ở đây mà.- Tiana

- Chơi thử trò gì đi, đây là công viên tuổi teen mà.- Clover

- Tàu siêu tốc, chơi không.- Tiana

- Chơi đi.- Mấy đứa đồng thanh

- Tớ không chơi đâu.- Ran

- Sao thế.- Clover.- Cậu chẳng teen gì hết trơn.

- Yên nào, Ran không muốn chơi là vì Ran đã từng chơi tàu siêu tốc với Shinichi.- Tiana nói nhỏ.

- À, ra thế.- Clover

- Cậu không chơi thì tớ cũng không chơi đâu.- Sam.

- Uh, bọn tớ cũng thế.

- Mình ăn kem đi.- Alex

- Uh.- Nelly

- Tớ đi vệ sinh chút.- Ran

Ran bước vào nhà vệ sinh, lúc cô đẩy cửa buồng vệ sinh thì thấy một xác người đang nằm đó.

- Á, á á á.- Ran hét lên thất thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro