Ran là spy (Chap 28 - Vụ án)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó Shinichi đứng gần đó nghe thấy tiếng hét, vội chạy vào nhà vệ sinh ( đây là nhà vệ sinh chung)

- Ran.- Shinichi.

- Chúng tôi là cảnh sát đây.- 1 giọng nói quen thuộc vang lên

- Bác Megure.- Shinichi.

- Bác đến đây 5 ngày trước.- Thanh tra Megure.

Đột nhiên, Ran đứng dậy, bỏ chạy, cô không hiểu tại sao cô lại phải bỏ chạy nữa.

- Sao, cô gái này khả nghi thế.- Thanh tra Megure

- Cháu đoán cô ấy là Ran.- Shinichi đuổi theo.

- Hả, Ran, chẳng phải nó đã…- Thanh tra Megure

Ran cứ thế mà chạy, rồi sau đó cô sực nhớ ra là hôm qua bác sĩ dặn là không được chạy, những suy nghĩ đấy làm Ran không để ý, Ran vấp đá ngã xuống đất.

- Ui da.- Ran.

- Ran, sao cậu lại bỏ chạy.- Shinichi

Ran định hỏi câu “who are you?” nhưng.

- Thẻ sinh viên của cậu này.- Shinichi.

“Hả, sao lại có thẻ sinh viên ở đây”.- Ran giật mình.-“ À, nhớ rồi, tuần trước sau khi kết thúc đại học Ran vẫn chưa bỏ thẻ sinh viên ra khỏi túi, mà đây lại chính là chiếc túi mà Ran đeo hôm tốt nghiệp đại học”.

-Cám ơn cậu.- Ran cầm lấy thẻ sinh viên. Ran cố đứng dậy nhưng vết trật gân hôm qua của Ran đã làm cô không thể đi lại được.

-Cậu bị trật gân phải không? Đáng lẽ lúc nãy cậu không nên bỏ chạy.- Shinichi

Ran chỉ cười, cố đi lên phía trước.

- Để tớ cõng cậu.- Shinichi

- Không cần đâu.- Ran cười.- Mà tớ là nghi phạm phải không?

- Uh.- Shinichi.

Lúc sau…

- Ran phải không? Sao lúc nãy cháu bỏ chạy thế?- Thanh tra Megure

- Cháu không muốn… mọi người nhìn thấy cháu.- Ran cười buồn.

- Chắc là bác có thể loại cháu ra khỏi phần nghi phạm rồi.- Thanh tra Megure

- Chẳng phải Shinichi đã bảo là chuyện này không thể để tình cảm xen vào sao, vì thế nên bác cứ coi cháu là nghi phạm.- Ran

- Nạn nhân là Misaki Samunami, 26 tuổi.- Thanh tra Megure

- Thế có những ai là nghi phạm?- Shinichi

- Là 3 người đang đứng đây: cô Akami, cô Shina, anh Takashi và… nếu tính cả Ran.- Thanh tra Megure

- Ran lúc nãy bị xước chân, phải tìm cho cô ấy băng gạc và cồn nếu không sẽ bị nhiễm trùng, cộng với cô ấy bị trật gân mà vẫn cố chạy.- Shinichi.

- Bố tôi là bác sĩ, nên ông ấy đã dạy tôi một vài thủ thuật, có thể tôi sẽ giúp được cô ấy.- Takashi.

- Vậy thì, anh giúp cô ấy đi.- Thanh tra Megure.

- Trong thời gian đấy, mấy người đã làm gì?- Shinichi

- Tổi trong cánh gà, tôi lo phần sân khấu.- Takashi

- Ai có thể làm chứng cho anh.- Thanh tra Megure.

- Cô Misaki, nhưng giờ cô ấy đã chết rồi.- Takashi.

- Tôi thì ở trong phòng suốt để tập rượt. Có lẽ là ai cũng nghe thấy tiếng tôi.- Shina

- Tôi thì ra ngoài phố. Có lẽ chẳng có ai làm chứng cho tôi cả.- Akami.

- Cô ra ngoài phố làm gì?- Thanh tra Megure

- Tôi là MC phụ, mà trước khi tôi dẫn trương chình, tôi thường hay hồi hộp nên ra ngoài phố cho đỡ lo.- Akami

- Ran, tớ không ngờ số cậu xui đến vậy.- Clover từ đâu xuất hiện.- Mà cậu ngồi đây làm gì?

- Tớ là nghi phạm.- Ran

- Cộng với việc vừa bị trật gân nữa, ai cho cậu chạy hả? Tớ tiên…- Teresa chưa nói hết câu thì bị Tiana huỵch khủy tay vào bụng.- Ui da, làm gì vậy?

- Cậu nhìn kìa, cảnh sát đứng đầy đấy còn chưa kể Shinichi, cứ ngồi đấy mà tiên tri, lộ là cái chắc.- Tiana nói nhỏ.

- Yêu cầu các cô ra ngoài cho, chúng tôi đang làm việc.- Takagi

- Này nha, Ran bảo cậu ấy là nghi phạm, tôi có thể làm chứng cho cậu ấy, cậu ấy ở suốt với bọn tôi, mãi một lúc sau mới đi WC khoảng mấy giờ tôi không rõ.- Clover.- Mà hình như người con trai đứng đây là… Shinichi, vậy là tớ đã sai.

- Sai cái gì?- Ran

- Vì thấy cậu đi WC lâu quá, gọi cho cậu không được, thế nên tớ gọi cho Mike.- Clover

- Đúng cậu đã sai.- Tiana lắc đầu.

- Đúng vậy, sai nhiều lắm đó.- Sam nói to.

- Sai gì?- Thanh tra Megure

- Sai vì không để cho người khác hạnh phúc vì tình yêu của mình.- Teresa cười đểu

- Mấy cậu nói tào lao quá đi.- Ran xua tay.

- Tớ về nha.- Clover vẫy tay.

- Báo cáo sếp, đã có kết quả xét nghiệm. Nạn nhân chết lúc 9h40 đến 10h sáng, nhưng điều kì lạ ở đây là ở trên cán dao không có 1 dấu vân tay nào, chỉ có một lỗ đã bị đục đủ để xuyên vào 1 chiếc dây thừng. Hơn nữa nhà WC có vẻ rất bẩn.- Takagi.

- Báo cáo sếp, chúng tôi tìm được 1 sợi dây ở thùng rác quanh đây. Và có 1 điều nữa, là có biển treo làm vệ sinh trước cửa nhà WC.

- Vậy là rõ rồi, cô Akami là thủ phạm, cô treo biển làm WC để cho mọi người không vào, cô đã đi dạo quanh phố để vứt đi sợi dây.- Thanh tra Megure

- Nhưng mà vẫn chưa có bằng chứng cụ thể, tôi không phải là kẻ giết người.- Akami

- Vậy thì giờ tôi sẽ tìm cho ra bằng chứng.- Thanh tra Megure

- “ Hình như ở trong túi áo cô Misaki có 1 tờ giấy.”- Shinichi rút tờ giấy ra.- “ Ra rồi, vậy là giờ đã tìm ra thủ phạm.”- Shinichi mỉm cười mãn nguyện quay ra nói nhỏ với Takagi.- Chú xem cho cháu trên phòng làm việc cô Shina.

- Cháu đã tìm ra thủ phạm.- Shinichi.

- Hả, có phải là cô Akami.- Thanh tra Megure

- Không phải, thủ phạm chính là cô Shina.- Shinichi

- Cái gì, làm gì có chuyện đó.- Shina.

- Cô đã cô đã cẩn thận treo biển nhà WC bẩn, và còn nhắc nhỏ cô bạn mình đi làm vệ sinh, trước đó cô đã làm bẩn nhà WC để cô bạn mình thấy là nhà vệ sinh rất bẩn. Cô buộc sợi dây thừng lên cán dao, khi cô Misaki mở cửa nhà WC thì cán dao rơi đúng vào lưng cô ( không biết có rơi xuống thật không, nếu muốn biết hãy làm thử ( tốt nhất đừng làm thử)).- Shinichi.

- Tôi không thể là thủ phạm được, tôi ở trong phòng suốt mà.- Shina.

- Đây là 1 chiếc máy ghi âm,được ghi âm sẵn giọng cô, phần cô dẫn chương trình kéo dài 1 tiếng 15 phút cũng đủ để cô hoạt động.- Shinichi cầm lấy chiếc máy ghi âm mà Takagi đưa cho.

- Đấy là chiếc máy ghi âm mà tôi rất thích, đã thế hôm qua tôi đã đọc thử lời dẫn chương trình của tôi, cả nhà tôi lại ghi vào, cả nhà khen tôi dẫn chương trình hay nên tôi đem đi nghe thử.- Shina

- Đây chính là tờ hóa đơn của cô, có ghi rõ tên chị ở đây ( không biết có cửa hàng nào cẩn thận đến vậy không), cô đã mua sợi dây này ở cửa hàng gần đây. Chắc là hôm qua, cô mua về sợi dây thừng, cô bạn của cô làm cùng phòng với cô nên nhìn thấy túi đồ cô mới mua nên tò mò xem thử, và không hiểu tại sao cô lại mua dây thừng làm gì nên lấy hóa đơn của cô về.- Shinichi.

- Như thế là chưa rõ ràng, tôi vẫn có thể mua được sợi dây thừng chứ.- Shina

- Thế sợi dây thừng mà hôm qua cô mua đâu.- Shinichi.

- Hả, tôi…tôi.- Shina ấp úng.- Tôi nhận tội là được chứ gì, tôi đã giết cô ta, nhưng không ngờ cô ta lại lấy cái hóa đơn của tôi, tôi đoán chắc là cô ta đã rình tôi, đợi lúc nào tôi ra ngoài là cô ta lấy mất cái hóa đơn chứ gì.

- Bác ơi, giờ cháu đi vệ sinh được không.- Ran sực nhớ ra là nãy giờ cô đã nhịn

- Được, vụ án cũng kết thúc rồi mà.- Thanh tra Megure

- Mà bác có biết nhà vệ sinh nào khác không?- Ran

- Có một nhà vệ sinh đằng kia kìa, nhưng nhà vệ sinh đấy phải trả tiền.- Thanh tra Megure

- Cháu cảm ơn bác.- Ran chạy đến nhà vệ sinh.

- Ran đâu rồi bác.- Shinichi

- Nó đi vệ sinh ở nhà vệ sinh đằng kia rồi.- Thanh tra Megure

Một lúc sau…

Ran đang rửa tay thì bài Just the way you are vang lên, Ran bắt máy.

- Alo, anh à.

- Uh, anh đây, nãy giờ anh bị kẹt xe nên bây giờ mới sắp đến nơi.- Mike

- Em ra ngoài nhé.- Ran

- Uh.- Mike dập máy.

Máy điện thoại Ran có hiện lên dòng có 1 cuộc gọi nhỡ, đây chắc chắn là số của Clover rồi. Ran bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Shinichi đang đứng ngoài.

- Cậu đứng đây làm gì.- Ran

- Tớ đứng đây đợi cậu thôi.- Shinichi

- Vậy à.- Ran đi ra ngoài cổng.

- Hôm nay cậu đi ăn với tớ, được không?- Shinichi

- Có lẽ hôm nay thì không được, giờ bạn trai tớ đến đón rồi.- Ran

- “ BẠN TRAI”.- Shinichi giật mình khi nghe thấy từ “ bạn trai” của Ran.

- Hey, Ran.- Mike vẫy tay.

- Mike.- Ran chạy đến phía Mike, ôm chầm lấy Mike, Mike giật bắn mình nhưng sau đó Mike cũng hiểu ra khi nhìn thấy Shin đứng đấy cứng đờ.

- Em ôm anh là do chàng trai kia đúng không?- Mike lái xe.

- Hả, sao anh lại nghĩ thế.- Ran

- Em đã bao giờ ôm anh đâu, với lại anh nắm tay em, em còn không cho nói gì đến ôm.- Mike

- …- Ran im lặng.

- Mai em đi xem phim cùng anh, được không?- Mike.

- Được, mai mình đi lúc nào.- Ran

- Chiều, khoảng 4h chiều, sau khi xem xong chúng ta sẽ ăn tối ở tầng trên, anh có bất ngờ cho em.- Mike.

- Bất ngờ, lại bất ngờ gì thế.- Ran

- Bất ngờ này sẽ làm cho em vui, còn anh có lẽ sẽ buồn.- Mike.- Đến nơi rồi, bye em nhé.

- Bye.- Ran bước vào nhà, với suy nghĩ "bất ngờ gì mà làm Ran vui còn Mike thì sẽ buồn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro