Ran là spy (Chap 30 - Shinichi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh nói gì?- Ran.

- Đừng gọi tớ là anh nữa, gọi là tớ cậu là được rồi. Tớ chia tay cậu là vì tớ cảm thấy, cậu không hề yêu tớ. Tớ cũng chưa bao giờ làm cho cậu hạnh phúc, cậu cười cũng chỉ là nụ cười gượng thôi. Tớ hi vọng rằng chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau.- Mike đứng dậy, bước ra khỏi cửa.

Ran thì quá bất ngờ, cô phải ngồi bất động 1 lúc lâu.

- “ Đúng là con đường tình cảm của mình chẳng bao giờ thuận lợi”- Ran mỉm cười, cô cất tiếng gọi chị phục vụ ( nói bằng tiếng anh).- Chị có thể đưa em một chai rượu vang, được không?

- Ok.- chị phục vụ.

Một lúc sau chị phục vụ đưa đến 1 chai rượu vang.

- Em gửi chị tiền ( nói bằng tiếng anh).- Ran đưa tiền cho chị phục vụ, cô rót rượu ra cốc.- “ Tại sao mình lại gặp lại Shin chứ, gặp lại Shin để mình nhớ lại chuyện đấy, gặp lại Shin để mình lại đau khổ sao”.- Ran cười buồn, trong đầu cô bây giờ không nghĩ gì đến chuyện Mike chia tay mình cả.

…………………………………………………………………………………..

- Xin lỗi, quý khách có thể dậy được không?- chị phục vụ lay lay Ran ( nói bằng tiếng anh).

- “ Ran.”- Shin chạy lại gần chỗ Ran.- Tôi đưa cô ấy về, giờ tôi trả tiền cho chị ( nói bằng tiếng anh) .

- Cô ấy đã trả tiền rồi.- Chị phục vụ ( nói bằng tiếng anh).

Shinichi đưa Ran ra ngoài phố.

- Taxi.- Shinichi.

Xe taxi dừng lại trước mặt Shin và Ran, Shin đưa Ran vào trong xe. Shin nói địa chỉ nhà, Shin tìm điện thoại trong túi áo Ran, Ran vẫn dùng chiếc điện thoại mà Shin tặng cho Ran. Điện thoại của Ran đã hết pin từ lúc nào. Chiếc xe đỗ lại trước cửa khách sạn, Shin đưa Ran lên phòng mình. Bố mẹ Shin hôm nay không về nhà, nên ở nhà chỉ có 2 đứa.

- Shinichi.- Trong vô thức Ran gọi tên Shin

- Hả.- Shin quay đầu lại, Ran vẫn đang ngủ, Shin đắp chăn cho Ran rồi sang phòng bố mẹ.

Nhà Ran…

- Cậu kéo Ran đi đâu mà giờ này Ran vẫn chưa về hả?- Clover hét to trong điện thoại.

- Cậu làm thủng lỗ tai tớ rồi này.- Mike xoa xoa tai.- Tớ về trước, có lẽ là giờ Ran vẫn chưa về, hay là Ran đang ở lại nhà hàng.

- Ran ở lại làm gì?- Clover

- Sao tớ biết được.- Mike.

- Vậy thì bye nhé.- Clover cúp máy.- Mình đến nhà hàng xem Ran có ở đó không?

- Khỏi cần đâu, tớ biết Ran ở đâu rồi.- Teresa.

- Ở đâu.- Mấy đứa nhao nhao.

- Ở trên giường Shin.- Teresa nhắm mắt lại.

- Cái zề?- Clover hét ầm lên.

- Bố mẹ Shin không có ở nhà nên chỉ có 2 đứa ở nhà.- Teresa tiếp tục

- Vậy, chẳng lẽ bọn họ…- Clover run run

- Cậu nghĩ gì hả, 2 đứa nó còn ngây thơ hơn bọn mình đấy. Ran ở với ai thì sợ, chứ ở với Shin thì không sợ đâu.- Tiana.

- Uh, cậu nói phải, cậu nói tiếp đi Teresa.- Clover

- Ran say nên Shin đưa Ran về khách sạn mà Shin đang ở. Do điện thoại của Ran hết pin nên bọn mình không thể gọi cho Ran. Giờ Shin đang ngủ ở phòng bố mẹ.- Teresa.

- Vậy thì tớ yên tâm.- Clover thở phào nhẹ nhõm.- Mà sao Ran lại say?

- Bởi vì Ran uống rượu chứ sao.- Tiana

- Nhưng sao Ran lại uống rượu.- Clover ra vẻ đang suy nghĩ.- Từ trước đến giờ Ran đã bao giờ uống rượu đâu.

- Cái đấy thì sao tớ biết được.- Tiana.

Sáng hôm sau…. Ran tỉnh dậy.

- Đây là đâu?- Câu đầu tiên của Ran, khi nhìn thấy một căn phòng lạ hoắc, nhưng Ran lại cảm thấy là có 1 thứ gì đó rất quen thuộc.- “ Hay là nhà Shinichi, chắc không phải đâu.”.- Ran đi ra khỏi phòng.- “ Dẫu sao thì cũng phải cảm ơn chủ nhà vì họ cho mình ở nhờ đêm qua”.- Ran lại gần cánh cửa của một phòng ngủ, cộc cộc cộc, Ran gõ cửa.

- Cậu dậy rồi đấy à.- Shin mở cửa.- Đợi tớ tí.

Không để Ran nói gì, Shin chạy luôn vào phòng vệ sinh.

- “ Áo khoác của mình.”- Ran lại gần chiếc áo khoác, tìm chiếc điện thoại di động, nhưng mà nó đã hết pin từ lúc nào.

- Ran này, mình đi ăn nhé, chắc là cậu cũng đói rồi.- Shin bước ra khỏi phòng vệ sinh.

- Tớ không có đói.- Ran.- Thôi tớ đi về đây.

- Tớ đưa cậu về nhé.- Shin

- Thôi, tớ đi taxi.- Ran đi ra cầu thang máy.- “ Cái số mình sao xui xẻo thế, thang máy hỏng rồi.”

Ran đi xuống cầu thang, cô cảm thấy chóng mặt có thể là do chai rượu vang ngày hôm qua, Ran loạng choạng suýt ngã cầu thang nhưng Shin đã kịp giữ Ran.

- Để tớ đưa cậu về.- Shin

- Không cần đâu, buông tớ ra.- Ran to tiếng, có vẻ giờ Ran đang cảm thấy tức giận chuyện gì đó mà Ran cũng không biết, cô cố đi thật nhanh xuống cầu thang. Xuống đến nơi thì gặp bố mẹ Shin.

- Ủa, Ran đấy à.- Ông Yusaku.

- Hôm qua cháu qua đêm với Shin đấy à.- Cô Yukiko cười hơi đểu chút.

- Thôi cháu về đây.- Ran không trả lời câu hỏi của bà Yukiko, cô ra ngoài cửa và leo lên 1 chiếc xe.- Beverly Hills, str. The Grovee.

Ran không biết là cô đang ngồi trên xe tiến sĩ Agasa, bác tiến sĩ đi mua đồ ăn sáng, nhưng khi nghe thấy tiếng Ran, tiến sĩ Agasa lái xe đưa Ran đến địa chỉ mà Ran nói, ông muốn biết Ran sống ở đâu.

Nhà Mike…

- Sao hôm qua cậu nói gì, để Ran uống rượu, rồi tên phản bội lại đưa Ran về, hả.- Mandy xông thẳng vào nhà Mike.

- Sao cậu biết?- Mike ngạc nhiên

- Tớ cũng ngồi ăn ở đó mà.- Mandy.

- Hôm qua tớ chia tay Ran.- Mike.

- Hả, chia tay, đùa hả, rốt cuộc sao lại chia tay.- Mandy.

- Ran có tình cảm gì với tớ đâu, tốt nhất là nên chia tay.- Mike.

- Nhưng cậu đã làm Ran vui đấy thôi, tốt nhất đừng chia tay chứ, hôm qua cô ấy đã uống rượu đấy.- Mandy

- Có thể cậu ấy buồn chuyện gì khác nên mới uống rượu thôi, nhưng tớ xin khẳng định, nụ cười cô ấy lúc là bạn gái tớ chỉ là nụ cười gượng thôi.- Mike

- Tớ đến nhà Ran đây.- Mandy lao ra ngoài cửa.

Nhà Ran…

- Cậu về rồi đấy à.- Sam.

- Các cậu đến đây làm gì.- Ran

- Tớ đến đây để hỏi cậu tối qua cậu qua đêm với Shin thế nào, vui không?- Clover cười ( rất đểu).

Ran không nói gì, chỉ lườm cho Clover, cái lườm đáng sợ của Ran từ trước đến giờ.

- Mà Mike vừa chia tay cậu đúng không?- Teresa.

- Uh.- Ran đi lên phòng.

- Ô la la, chúng ta sẽ giúp đôi ShinxRan quay lại với nhau.- Clover.

- Tuỳ cậu, giúp xong mà không thành, nhận phải chưởng karate của Ran là việc của cậu.- Tiana

Mandy cứ thế mà lao thật nhanh đến nhà Ran, Mandy thấy Shin đang đứng trước nhà Ran, được thể lao nhanh đến nhà Ran hơn nữa.

- Đây rồi, tên khốn đã lừa dối Ran.- Mandy ( Mandy nói bằng tiếng anh với Shin, người Mỹ không học tiếng nhật nên từ trước đến giờ vẫn nói tiếng anh)

- Hả.- Shin quay lại.

- Cậu là tên khốn, đồ phản bội. Cậu đã làm Ran phải đau khổ, cậu có biết 5 năm trước, Ran đã mất ngủ, đêm ngồi khóc là vì cậu đấy. Đã vậy cậu không để cho Mike và Ran yên, cậu lại xuất hiện để rồi Ran phải chia tay với Mike. Cậu độc ác lắm, cậu là thằng…- Mandy chưa nói hết câu thì Tiana chen vào.

- Shin đấy à, phải không?- Tiana.

- Uh.- Shin

- Cậu để đấy, tớ phải nói cho hết đã.- Mandy lườm Shin một cách đáng sợ.- F…

- Thôi đi, còn ở đấy mà chửi bậy, làm hỏng danh tiếng người Mĩ bây giờ.- Tiana ngăn Mandy lại, kéo Shin ra một chỗ.- Cậu không nên vào nhà Ran.

- Sao?- Shin

- Ran đang có tâm trạng không tốt, tốt nhất là để người khác vào, thí dụ như là…- Tiana.

- Cô vào được không.- Cô Yukiko xuất hiện.

- Được ạ.- Tiana.

- Cậu nói chuyện với hắn xong chưa, để tớ nói tiếp.- Mandy hùng hổ xông vào.

- Thôi, tớ xin cậu, tí nữa tớ giải thích cho.- Tiana đẩy Mandy đi.- Shin, cậu về đi. Cô Yukiko, cô vào nhà đi ạ.

- Nhà Ran đây à, trông to phết đấy- Yukiko

- Vâng.- Tiana bấm chuông ( còn bày đặt bấm chuông nữa).

- Ủa, cô Yukiko.- Clover mở cửa.

- Cháu biết tên cô à?- Yukiko

- À, vâng, cháu biết, Ran từng kể về cô cho bọn cháu nghe.- Clover

- Ai đấy?- Ran đi xuống.- Cô Yukiko.

- Ran à, cô muốn nói chuyện với cháu.- Yukiko

Ran lườm Clover.

- Không phải do tớ, do tên này.- Clover chỉ Tiana.

Ran giờ nắm đấm trước mặt Tiana, Tiana chỉ nhún vai.

- Mandy, cậu làm gì ở đây?- Teresa

- Teresa, mọi chuyện thế nào, chuyện xoay quanh tên khốn đó và Ran.- Mandy

- Mike và Ran á.- Clover

- Không phải, tên Shin… Shin gì ý nhỉ… Shin…ichi đúng rồi.- Mandy.

- Mọi chuyện thế nào?- Clover kéo Tiana ra một chỗ.- Tự nhiên Mandy lại muốn biết chuyện mà Ran đã dấu bấy lâu nay.

- Tại tớ thấy cậu ấy đứng đấy mắng Shin, đã vậy còn chửi bậy, nên tớ mới kêu giải thích với cậu ấy chuyện tình cảm Shin và Ran.- Tiana

- Đến nước đấy rồi thì đúng là phải nói thật.- Teresa.

- Rồi, Mandy, cậu nghe này…- Clover.

Trong phòng khách…

- Ran này, cô muốn biết tại sao cháu lại không điện thoại cho Shin, hoặc là về gặp Shin 4 năm qua.- Yukiko

- Tại vì, tại vì Shin đã yêu Hai, và có lẽ cháu cảm thấy ghen.- Ran buột miệng

- Ghen tức là yêu đúng không, mà… 2 năm sau khi cháu biến mất nó mới bắt đầu quen Hai mà.- Yukiko

Ran giật mình, sao lại có chuyện buột miệng cơ chứ, Ran không muốn nói với mọi người là cô đọc nhầm báo lá cải, nhưng biết làm sao, số phận đưa đẩy nên nó thế, Ran đưa báo cho cô Yukiko.

- Đây là báo lá cải mà.- Cô Yukiko cũng phì cười giống hệt mẹ cô sau khi đọc bài báo này.- Thì ra là do hiểu lầm.

- Cháu biết ạ, mẹ cháu đã nói cho cháu biết 2 năm trước.- Ran

- Cháu về gặp mẹ rồi à, sao cô không biết.- Yukiko

- Cháu đã nói với mẹ cháu là đừng nói với ai về chuyện cháu về Tokyo.- Ran.- Và lúc đó cháu cũng đã đọc được tin Shin quen Hai.

- Thực ra Shin quen Hai cũng để quên cháu thôi, giống như cháu yêu ai đó ý, cái chàng trai mà Shin bảo là bạn trai cháu.- Yukiko

Ran gật đầu.

- Thôi cô về đây.- Cô Yukiko đứng dậy.- À, mà mai cháu đi hẹn hò với Shin nhé.

- Dạ, vâng ạ.- Ran bước ra khỏi phòng, cứ coi như là hẹn hò đi, có sao đâu, nghe mấy đứa bạn trêu hoài rồi nên quen. Ran bước ra khỏi phòng, nhận được cái cười không gì đểu hơn của Mandy, sau khi tiễn cô Yukiko xong, Ran quay lại hỏi Mandy.- Có chuyện gì mà cậu cười kiểu đấy thế?

- Không ngờ là vì báo lá cải mà đã chia rẽ đôi tình nhân tuyệt đẹp, tớ xin lỗi cậu và Shin, bởi vì đã có lúc tớ chia rẽ hai cậu.- Mandy.

- Cái gì?- Ran quay sang phía Clover.- Cậu nói hả.

- Uh, thì tớ nói, nhưng vì sao tớ nói thì là do Tiana.- Clover đẩy Tiana lên.

- Này nhớ, muốn đánh nhau thì cứ việc, muốn nghỉ chơi thì cũng không sao.- Tiana.

- Không sao, đằng nào chẳng biết rồi.- Ran.

- Cậu có tâm trạng tốt hả.- Teresa

- Uh, mai tớ đi ăn tối với… Shin.- Ran.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro