Ran là spy (Chap 31 - The 3rd date and get jealous)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm sau…

Mấy đứa đừng rình sẵn trước cửa, chỉ đợi cho đến khi Ran ra khỏi nhà, mấy đứa bắt đầu kéo Ran vào nhà Tiana.

- Hả, cậu kéo tớ vào nhà Tiana làm gì.- Ran

- Tớ thấy cái váy này của cậu quá quê mùa, đừng mặc váy dài, đã là hẹn hò thì mặc bộ nào teen hơn chứ.- Clover

- Chân cậu cũng khá, tốt nhất là mặc đồ có thể tôn chân lên.- Sam tiếp.

- Tốt nhất là cậu nên mặc bộ này.- Tiana đem ra một cái váy ngắn đến giữa đùi, một cái áo cộc tay màu trắng có nơ thắt ở ngực.

- Ơ, trông váy nó cứ cứ ngắn ngắn thế nào ý.- Ran

- Cứ mặc đi.- Teresa đẩy Ran vào phòng vệ sinh.

Ran bước ra ngoài phòng vệ sinh, mấy đứa gật đầu cái.

- Make up.- Alex

- Thôi, chẳng phải vẻ đẹp tự nhiên vẫn tốt hơn sao, Ran khỏi cần make up vẫn được mà.- Tiana

- Uh.- Alex.- Giày.

- Đi đôi này.- Clover.

- Hả, giày cao gót.- Ran lắc đầu.

- Cứ đi vào, mặc váy thế này không đi giày cao gót à.- Nelly.

- Nhưng mà, hôm nọ tớ bị trật gân, có lẽ giờ chưa đi được giày cao gót.- Ran

- Không lo, tớ hóa phép cho hết đau chân luôn.- Teresa làm phép.

- Đây là giày, váy và áo của Tiana mà.- Ran

- Không lo, cho cậu luôn.- Tiana.

- Giờ tớ và Tiana sẽ đưa cậu đi đến nhà hàng.- Vanina.

- Tớ tự đi được mà.- Ran

- Giày cao gót 10 phân thế này mà đi bộ à.- Vanina

- 7 phân thôi.- Tiana.

- Cũng thế cả.- Vanina.

Đến nơi, mấy đứa đưa Ran lên tận tầng trên, cứ như là sợ Ran bỏ trốn.

- Yên tâm, tớ không bỏ trốn đâu.- Ran

- Tớ không sợ cậu bỏ trốn, tớ xem hai người hạnh phúc thế nào thôi.- Tiana

Ran chỉ quay lại lườm lườm.

- Thôi, cậu vào đi, hình như Shin đến rồi đấy.- Vanina.

Vanina nhìn về phía Ran và Shin, cô sực nhớ ra là hồi nhỏ cô rất thích một thằng bạn trong lớp ở thế kỉ 25. Cô cố nói chuyện thật nhiều với thằng bạn đấy, hi vọng rằng nó cũng thích mình, nhưng có vẻ là nó không quan tâm đến cô lắm, cô nở 1 nụ cười buồn.

- Này, tớ đi về đây.- Tiana lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.

- Uh.- Vanina

- Có phải Vanina đấy không.- Giọng của 1 cậu con trai vang lên.

- Victor.- Vanina quay đầu lại, vâng, cái người mà Vanina từng thích tên là Victor.

- Tiện thể cậu vào ăn luôn với tớ nhé.- Victor.

- Uh.- Vanina gật đầu.

Cả buổi hai đứa ngồi nói chuyện, có vẻ là rất vui vẻ. Vanina thì kể chuyện ở đây, còn Victor thì kể chuyện tận thế kỉ 25. Bất chợt, 2 đứa im lặng 1 lúc lâu.

- Này Vanina tớ đã từng…- Victor.

- …- Vanina im lặng, chăm chú nghe những gì Victor nói.

- Tớ đã từng …thích cậu, tớ muốn nói cho cậu nghe điều này, nhưng mà chẳng biết phải nói thế nào… để rồi về sau cậu lại sang đây tớ chẳng có cơ hội để nói nữa, hôm nay mới có cơ hội gặp lại cậu.- Victor.

Cạch.- Vanina đánh rơi thìa xuống.- Cậu nói thật à.

- Uhm, mà sao cậu hốt hoảng thế, cậu không thích tớ à.- Victor nói bằng giọng hơi buồn

Vanina nhoài người ra, ôm chầm lấy Victor, mặc kệ mọi người đang nhìn mình.

- Tất nhiên là tớ cũng thích cậu.- Vanina.

Ran nhìn Vanina rồi mỉm cười.

“Vanina đến đây để hẹn hò sao”.- Ran cúi xuống ăn tiếp.

Giờ chúng ta mới chú ý đến cặp đôi đang được gọi là tâm điểm, đó chính là Shin và Ran.

- Hai đứa đứng thập thò ở cửa kia là bạn cậu đấy à?- Shin

- Uh.- Ran không nhìn lên, chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, Shin thấy Ran có vẻ không muốn nói chuyện nên cũng chẳng định hỏi thêm. Ran không muốn nói gì cả, chỉ sợ Shin hỏi mấy chuyện sao Ran lại bỏ đi, hoặc sau khi bị chúng đạn Ran đã đi đâu, ai đã cứu cô chẳng hạn… Ran ngại trả lời những câu hỏi đó, nó có liên quan đến thân phận mấy đứa bạn cô. Chỉ mãi đến khi nhìn thấy Vanina ôm một chàng trai lạ hoắc, Ran mới lên tiếng.

- Tớ đã chia tay bạn trai rồi.- Ran.

- Vậy à.- Shin tỏ vẻ thông cảm, nhưng hình như anh chàng có vẻ vui bởi vì có cơ hội làm boyfriend Ran rồi.

- Tớ muốn xin lỗi cậu, hôm trước tớ đã to tiếng với cậu chút.- Ran cứ nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, sao cô không muốn ngửng đầu lên nữa, nhưng dẫu sao không khí có vẻ đỡ căng thẳng hơn, 2 người bắt đầu bắt chuyện với nhau.

Chúng ta quay lại với Tiana, cô nàng nói là đi về, nhưng thực chất cô chạy ra ngoài công viên mà cô và David đã từng ra đó, cái hôm mà cô nhìn thấy Shin ở văn phòng thám tử Mori và kiếm cớ chạy trốn để cho Ran và Shin ở lại với nhau ( chap 12). Tại sao Tiana lại phải chạy ra công viên nhỉ, phải rồi, cô ngó ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt cô là công viên mà cô và David đã đi dạo. Cô cảm thấy nhớ David, sau khi tốt nghiệp đại học David cũng kiếm được việc làm, và bây giờ David đi công tác 2 năm, mới có mấy tuần thôi mà sao cô nhớ David kinh khủng thế.

***Flashback***

- Anh dẫn em ra công viên làm gì?- Tiana thắc mắc.

- Anh dẫn ra công viên để đỡ phải chết tiền chứ sao, hôm nọ đi shopping với em anh đã đủ sợ rồi.- David nhún vai.

- Hôm đấy là để cảnh cáo anh đấy chứ.- Tiana ôm chặt lấy cánh tay David.

- Hôm nay anh đưa em ra đây cũng để nói bí mật này.- David và Tiana ngồi xuống chiếc ghế đá, David hít một hơi thật sâu.- Em là Tiana ở thế kỉ 25 đúng không.

- Hả.- Tiana giật bắn mình.- Anh bảo ra đây nói bí mật cơ mà, anh nói nhảm gì đấy.

- Có nói nhảm đâu.- David.- Mà thôi, em không thích nhận cũng được, anh là người thế kỉ 25 đấy.

- Cái gì, thật chứ.- Tiana ngạc nhiên.

- Thật, mà em có nhớ một thằng bạn ở lớp em không.- David

- Anh nói cái gì thế?- Tiana

- Đừng chối nữa, anh học cùng lớp em đấy.- David

- Nếu thế thật thì em nhận, em là người thế kỉ 25.- Tiana giật mình.- Lớp em làm gì có ai là David, anh lừa em đúng không.

- Không có đâu, cố nhớ lại đi.- David

- Làm gì có ai là David, em chắc chắn đấy.- Tiana

- Uh, thế em nhớ là có đứa nào chuyển trường từ lớp 2, có tên là chữ D không.- David

- Có mỗi người tên Dave, làm gì có ai là David… hay là.- Tiana.- Anh phẫu thuật thẩm mĩ

và đổi tên à.

- Không, tên David là tên bố mẹ anh đặt cho mà, còn cái tên Dave, hồi đấy anh không thích cái tên David lắm nên xưng với mọi người là Dave. Cô giáo cũng biết anh là David nhưng thấy anh hay xưng là Dave nên cô gọi luôn là Dave. Còn cái chuyện em nghĩ anh phẫu thuật thẩm mĩ ý, thì không có chuyện đấy đâu, hồi đó anh chỉ có nhiều tàn nhang hơn bây giờ thôi, mặt trẻ con hơn nữa.- David

- Thế làm sao mà em nhớ được, anh đánh đố em à.- Tiana nhăn mặt

- Anh nói chuyện này là vì anh muốn về sau bọn mình sẽ lấy nhau, 2 người cùng một thế kỉ lấy nhau vẫn tốt hơn.- David.

*** End Flashback***

Tiana mỉm cười, cô muốn rằng ngay bây giờ David sẽ xuất hiện và cầu hôn cô, nhưng có lẽ là giờ thì không được. Tiana ngủ thiếp đi lúc nào mà không biết, lúc tỉnh dậy, cô thấy như là mình được nâng lên.

- Em tỉnh rồi hả.- Một giọng nói quen thuộc.

- Hả, sao anh về lúc nào thế.- Tiana.- Anh bỏ em xuống đi.

- Tiếc thế, anh đang định bế em về nhà đấy.- Đó chính là giọng của David.

- Vậy à.- Tiana cười.

- Em nhớ anh đã nói gì với em không.- David

- Hả.- Tiana.

- Will you marry with me.- David đem ra một chiếc hộp màu đỏ, trong đó là một chiếc nhẫn vàng, có ghi chứ D trên đấy.- Xin lỗi em là anh đã lừa em, anh chẳng đi công tác ở đâu cả, anh chỉ chú tâm cho việc đám cưới của hai ta và làm ra chiếc nhẫn này thôi.

Tiana hôn David, David đơ người ra, Tiana chỉ nhún vai.

- Coi như là thay câu trả lời, tóm lại là I will.

Whoop….

Chiều hôm đó, Jerry nhìn vào phòng giam của cô spy mà Jerry đã từng rất yêu quí, cô spy đó chính là Regina. Regina có vẻ là đã ăn năn, Jerry quyết định sẽ thả Regina, dẫu sao Regina cũng là cô spy mà ông quý nhất.

- Tại sao ông lại thả tôi ra chứ, ông không sợ tôi sẽ lại trở thành tội phạm nguy hiểm sao.- Regina

- Tôi tin rằng cô sẽ trở thành người lương thiện.- Jerry

- Tôi sẽ không phụ lòng tin của ông đâu.- Regina.

- Nhưng cô cũng đừng vội mừng, tôi sẽ theo dõi cô cẩn thận đó, cô có hành vi nào thì chúng tôi sẽ bắt được cô dễ dàng.- Jerry

- Tôi hiểu rồi.- Regina bước ra khỏi trung tâm Whoop, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng thì cô cũng có thể ra ngoài trời được rồi. Việc đầu tiên Regina làm là sẽ tìm một chàng trai, ai nhỉ, có phải là Shinichi không, tất nhiên là không, người đó chính là Jim. Regina chạy ra bờ sông, bờ sông này là nơi mà cô đã đi cùng Jim hồi lớp 9.

*** Flashback***

- Chán phèo.- Jim

- Gì chứ, cảnh đẹp thế này mà kêu chán phèo.- Regina

- Thì thế nên mới chán.- Jim ngáp.

- Cậu thật là, không biết thưởng thức gì hết.- Regina lườm lườm, bất chợt cô reo lên.- Hoa Siren (1)

- Thì sao chứ.- Jim.

- Ngắt được hoa Siren năm cánh sẽ được may mắn đó.- Regina

- Chắc gì đã được may mắn.- Jim

- Không biết, nhưng cứ thừ ngắt xem sao.- Regina

- Mùa đông làm gì có hoa.- Jim

- Uh, nhất định tớ sẽ ngắt được một bông hoa Siren…- Regina khựng lại.- Cảnh ở bờ sông này đẹp quá, tớ hi vọng sẽ có ai đó tỏ tình tớ ở bờ sông, đúng chỗ này.- Regina cười, nhưng rồi sau đó quay mặt đi chỗ khác vì ngượng.

*** End Flashback***

Regina mỉm cười, trước mặt cô bây giờ cây hoa Siren, cô với tay ra, cố ngắt 1 chùm hoa Siren. Regina nhoài người ra phía trước, có vẻ như là cô không ngắt được, Regina bước lên lan can cầu, người bình thường không để ý nhìn vào sẽ tưởng là Regina định… tự tử.

- Này cậu định tự tử à.- Vậy là có 1 chàng trai cũng đã tưởng vậy rồi, Jim chạy thật nhanh đến ôm chầm vào eo Regina.

- Cậu làm gì thế hả.- Regina đỏ mặt, gỡ tay Jim ra khỏi eo mình.

- Ơ, thế cậu không định tự tử à.- Jim làm bộ mặt không thể ngây ngô hơn.

- Ngốc, tớ thì tự tử làm gì.- Regina.

- Có phải do cậu định ngắt 1 chùm hoa Siren không.- Jim nhoài người ra ngắt hộ Regina 1 chùm hoa.

- Có hoa năm cánh này.- Regina reo lên sung sướng.

- Tớ thích cậu.- Jim đột nhiên nói một câu rất bất ngờ.

- Nếu như tớ nói tớ không thích cậu thì sao.- mắt Regina không rời khỏi chùm hoa.

- Hả.- Jim.

- TỚ NÓI TỚ KHÔNG THÍCH CẬU.- Regina hét to lên.

- Vậy thì… tớ về đây.- Jim nói với giọng hơi buồn buồn.

- Khoan đã, cậu chưa nghe hết câu mà.- Regina.

- …- Jim quay người lại.

- Tớ chỉ nói là không thích cậu thôi, nhưng tớ yêu cậu.- Regina cười.

- Thế mà cậu cứ thích vòng vo, làm tớ cứ tưởng.- Jim

- Mình đổi cách xưng hô nhé.- Regina vòng tay qua cổ Jim.

- Uh.- Jim gật đầu.

Chúng ta quay lại với cặp đôi Shin và Ran, hai người có lẽ đã nói chuyện rất vui vẻ nếu như Shiho không xuất hiện.

- Chào hai cậu.- Shiho tiến thẳng đến bàn Shin và Ran

- Haibara.- Ran tắt hẳn nụ cười trên môi.

- Shiho đấy à.- Shinichi ngửng đầu lên, có vẻ cậu ta đang cười rất tươi.

- Thôi tớ về đây.- Ran đứng dậy, chẳng hiểu tại sao mỗi khi nhìn thấy Shinichi cười với Shiho cô lại cảm thấy ghen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro