Ran là spy (Chap 32 - FBI spy)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ran đi thật nhanh ra ngoài cửa, Shinichi gọi chị phục vụ rồi tính tiền, đuổi theo Ran. Ran đi được 1 lúc thì nhớ ra lúc nào mình gặp Shin cũng gặp “ tai nạn” , lần thì gãy đế giày cao gót, lần thì vấp đá, lần suýt ngã cầu thang. Vì những suy nghĩ đó Ran đã vấp vào vệ đường, lúc suýt ngã thì Shin đã kịp đỡ.

- Ran à.- Shinichi

- Cậu để tớ đi.- Ran rằng ra

- Cậu ghen với Shiho à.- Shinichi nắm chặt cổ tay Ran

- …- Ran im lặng.

- Cậu rắc rối thật đấy, tớ chỉ thích… có mình cậu thôi. Tớ quen với Shiho cũng để quên cậu, và cũng giống như cậu quen chàng trai nào đó kia.- Shinichi buột miệng.

- Có thật là cậu… chỉ thích có mình tớ.- Ran.

- Uh.- Shinichi đỏ mặt

Ran rằng tay Shinichi ra, tưởng chừng Ran sẽ đi ngay bây giờ, nhưng Ran quay lại, ôm Shinichi.

- Hả.- Shinichi có vẻ hơi ngạc nhiên.

- Cứ giữ như thế này 1 lúc lâu nhé.- Ran.

- …- Shinichi im lặng, bắt đầu vòng tay qua ôm Ran.

Một lúc sau…

- Tớ hỏi cậu vài câu nhé.- Shinichi.

- Uh.- Ran

- Tớ thấy không tài nào lí giải được chuyện này. Cái hôm mà cậu bị trúng đạn ý, cậu làm sao mà có thể đi được nhanh đến vậy, hơn nữa lúc đấy cậu đã… tắt thở rồi.- Shinichi hỏi 1 câu mà Ran không muốn trả lời nhất.

- Tốt nhất cậu đừng hỏi mấy câu kiểu này, được không?- Ran nhăn mặt

- Sao thế?- Shinichi càng tò mò hơn

- Tớ đã bảo đừng hỏi mà.- Ran càng nhăn mặt hơn, với cái kiểu của Ran lúc này, Shinichi không khỏi tò mò, nhưng có lẽ cô bạn mình không thích nên… Shinichi sẽ tự tìm hiểu.

………………………………………………………………………………………

Mike lái xe đến quán ăn, những suy nghĩ liên quan đến Ran cứ xuất hiện trong đầu Mike. “Có ai đi qua đường, đúng rồi, giờ đang là đèn xanh cho người đi bộ”.- Mike giật mình, phanh xe lại. Một cô gái tóc nâu ngã xuống trước mũi xe Mike.

- Cô có sao không?- Mike lo lắng

- Tôi không sao.- Cô gái đó ngửng đầu lên, và cô chính là Shiho, Mike choáng ngợp trước vẻ đẹp của Shiho.

- Tên cô là gì?- Mike.

- Shiho.- Shiho cảm thấy anh chàng này thật lạ lùng.

- Tôi là Mike.- Mike đưa tay ra.

- Muộn rồi, tôi về đây.- Shiho tiếp tục lạnh lùng, làm cho Mike cứ nhìn Shiho không chớp mắt.

……………………………………………………………………………………….

- Ông bảo tôi về Tokyo làm gì.- Ran nhìn Jerry

- Thì cô cứ về Tokyo đi.- Jerry.

- ….- Ran nhìn Jerry với bộ mặt khó hiểu.

- Cô cứ về đi, tôi mua vé rồi, chẳng lẽ lại hủy.- Jerry

- Thôi được, thế bao giờ thì ra sân bay.- Ran

- Sáng mai, 10h sáng.- Jerry

- Sao nhanh dữ vậy.- Ran

- Uhm, có việc mà.- Jerry

- Thôi tôi về thu dọn đồ đạc đây.- Ran.

Tối hôm đó…

- Mai con về chơi một thời gian ngắn đấy mẹ ạ.- Ran

- Vậy à.- Eri

- Vâng, thực ra ông sếp mà con đã từng nói với mẹ điều con về đi công tác.- Ran

- Uhm, mai mấy giờ con ra sân bay.- Eri

- 10h sáng ạ.- Ran

- Vậy là 12h trưa con đến nơi, thôi mẹ cúp máy nhé.- Eri

- Con chào mẹ.- Ran.

Ran gọi điện cho Sonoko:

- Sonoko à, mai tớ về Tokyo chơi 1 thời gian.- Ran.

- Vậy à, mai tớ đón cậu ở sân bay. Mà giờ muộn rồi, tớ cúp máy đây.- Sonoko ngáp dài.

- Uhm, bye.- Ran

12h trưa, máy bay hạ cánh, Ran xuất cảnh xong thì thấy cô bạn Sonoko đang đứng vậy Ran bên ngoài.

- Ran.

Ran chạy đến gần chỗ cô bạn đứng rồi ôm chầm lấy Sonoko, sau đó cô quay sang ôm bố mẹ mình.

- Này, sao Shinichi không ra đón cậu nhỉ.- Sonoko.

- Hả… tớ không biết.- Ran

Hôm qua cô định gọi cho tất cả bạn bè của cô, nhưng Jerry đã bảo là đừng gọi Kazuha, Heiji với cả Shinichi bởi vì họ bận. Ran hỏi bận việc gì thì Jerry chỉ cười, rồi nói cô sẽ biết vào một ngày không xa.

- Này Ran, sao cậu lại bảo là có lẽ cậu sẽ không bao giờ quay lại Tokyo nữa vào tháng trước thế.- Sonoko

- Hả… à, không có gì đâu, cậu đừng bận tâm.- Ran ấp úng.

- Sao thế?- Sonoko làm bộ mặt khó hiểu.

- À…- Ran

- Cháu về nhà cô ăn cơm nhé Sonoko.- Cô Eri giải vây cho cô con gái mình.

- Vâng ạ.- Sonoko reo lên sung sướng

- Mẹ ở với bố có hạnh phúc không.- Ran

- Hạnh phúc gì chứ, 1 lão suốt ngày rượu chè.- Eri lắc đầu

- Bà bảo ai rượu chè.- Mori gằn giọng

- Ông chứ ai, hôm nào chẳng say bí tỉ, lại còn…- Eri đang định nói tiếp thì bị Ran chặn lại.

- Con xin can bố mẹ.- Ran

- Hứ.- Bố mẹ Ran hứ 1 tiếng rồi quay đầu sang phía khác.

Ran mỉm cười, giây phút này thật tuyệt vời.

………………………………………………………………………………………

Kíng coong…Ran chạy ra mở cửa.

- Cô Jodie.- Ran ngạc nhiên

- Bố mẹ cháu có nhà không?- Cô Jodie ngó vào nhà.

- Không ạ, bố mẹ cháu vừa ra ngoài xong.- Ran.

- Thực ra hôm nay cô muốn nói chuyện với riêng cháu.- Cô Jodie.

- Nói chuyện với riêng cháu à.- Ran

- Uh, cháu nhớ cái hôm mà cô thấy cháu làm nhiệm vụ không.- Cô Jodie

- Dạ… cháu nhớ ạ.- Ran

***Flashback***

Ran đuổi theo tội phạm, hắn chạy trên nóc ôtô để chạy trốn, bởi vì giờ đang tắc đường rất nặng. Còn Ran bị hắn làm hỏng tên lửa, không bay được, chỉ còn đường chạy trên nóc ôtô giống hắn.

- Sao trên xe mình rầm rầm thế nhỉ.- Cô Jodie thắc mắc.

- Tôi không biết.- Ông James ngó đầu ra ngoài ôtô và hốt hoảng khi thấy Ran chạy trên nóc ôtô khác.

- Hả.- Cô Jodie ngạc nhiên.- Ran, chúng ta đi theo Ran đi.

- Uh.- Ông James có vẻ đồng tình.

Ran tung ra 1 cú đá, tên tội phạm ngã xuống vỉa hè.

- Mọi chuyện kết thúc rồi.- Ran giơ còng tay ra

Mấy người mặc đồ đen chạy ra bắt tên tội phạm đó lên máy bay có chữ W to tướng.

- Cô làm việc thật xuất sắc, đúng là không hổ danh spy của tổ trức Whoop, Tiana cũng giỏi không kém, đã phá hỏng được bộ máy của tên tội phạm.- Jerry vô tư không biết là Clover đang lườm ông.

- Ran làm spy rồi sao.- Cô Jodie ngạc nhiên đi ra

- Cô… Jodie.- Ran

- Uh.- Cô Jodie

- Hả… hả.- Jerry lắp bắp.

- Ông cũng là điệp viên đúng không, chúng tôi là điệp viên FBI.- Ông James xuất hiện.

- Cũng là điệp viên.- Jerry

- Đúng vậy.- Cô Jodie

- Đằng nào cũng biết chúng tôi là spies rồi, tôi muốn 2 người giữ bí mật giùm tổ chức của tôi. Tổ chức của tôi là tổ chức Whoop viết tắt cho "World Organization Of Human Protection", tổ chức đã hoạt động 6 năm trời, nhưng vì ở ẩn nên ít ai biết về tổ chức này.- Jerry.

***End Flashback***

- Cô muốn cháu làm điệp viên cho FBI một thời gian, lý do vì sao thì có lẽ sau sẽ biết.- Cô Jodie.

- Hả.- Ran.

- Cháu không cần phải từ bỏ tổ chức Whoop đâu, cô về đây, mai cháu đến nhà Shinichi để bàn tiếp chuyện này.- Cô Jodie đứng dậy, đi ra ngoài cửa không để cho Ran nói gì. Ran nghĩ rằng đây chính là lí do mà Jerry điều cô về, cô thấy ông Jerry giờ thật “đểu” đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro