Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lén tưởng tưởng dáng vẻ luôn ngậm gậy thịt

Nồi cháo đang nấu chín bắt đầu tỏa ra mùi thơm ngát, nhưng anh nông dân đã không còn dư hơi để chú ý đến thời gian vui vẻ nhất khi xưa. Anh đỏ mặt, chỉ muốn dúi đầu vào trong nồi rồi bị đun sôi theo.

Vừa rơi giường, một màn nóng bỏng hoan lạc vẫn còn trong đầu, anh làm thế nào nó cũng không biết mất. Khi anh vừa mở mắt, lỗ hậu luôn ẩm ướt hư không đã được nhét đầy. Cảm giác dễ chịu thoải mái kỳ dị lẫn lộn trong cơn mộng mị, anh lười biếng bừng tỉnh. Chờ đến khi anh phản ứng kịp thì nhận ra mình đang được rắn trắng ngày hôm qua ôm vào lòng. Trong lỗ thịt của mình còn ngậm lấy gậy thịt của người ta. Thoáng chốc anh nông dân đỏ bừng cả mặt…

Hôm qua, những động tác và tiếng kêu không biết xấu hổ…

A a… Sau này làm sao mình dám gặp người khác!

Anh nông dân há miệng run rẩy, nhấc mông lên, cẩn thận để hai cây gậy thịt trong cơ thể của mình trượt ra. Gậy thịt rời khỏi huyệt mềm còn chưa khô ráo, như lửa cháy đổ thêm dầu mà phát ra một tiếng “bóc”… Cửa huyệt ngậm thật chặt, dù chỉ mới ma sát nhẹ như thế cũng khiến anh khó nhịn được mà rên rỉ một phen…

“Hưm.” Anh nông dân trẻ tuổi vội vàng che miệng lại, sợ mình đánh thức bạch xà đang ngủ ngon. Anh nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực của rắn trắng, xuống giường. Anh lại khó nén quay người, trộm vụng liếc dáng người của rắn sau khi hóa hình. Thanh niên trần trụi khôi ngô lạ thường.

Anh nông dân không nghĩ được từ nào để hình dung, chẳng qua anh thấy những cô gái phụ nữ trong thôn cũng không đẹp như rắn trắng… Nó trắng quá đi…

Hèn gì khi nó biến thành rắn lại xinh đẹp đến thế.

Anh nông nhân rời khỏi những suy nghĩ đó, chợt nhận ra mình đang nhìn lén người ta đến nổi ngây người. Thế là anh vội vàng xoay người, trong lúc bối rối còn không cẩn thận va chạm một chút. Anh gấp gáp mặc đồ, che khuất thân thể đỏ như tôm luộc.

Sau khi rời giường thì anh nông dân rửa mặc đơn giản rồi mới hoàn toàn tỉnh táo, bình tình lại. Anh đi đến một cái bình, múc gạo nấu ít cháo. Anh ngẫm nghĩ rồi lấy gấp đôi bình thường, còn thêm chút thịt khô mới cho nước vào nồi và nhóm lửa. Nhiệt độ nước bắt đầu tăng lên, ùng ục bốc hơi, dần ần làm cả khuôn mặt của anh nông dân đỏ lên theo. Những cảnh tưởng điên dại kia không làm sao quẳng ra khỏi đầu được, cảm giác lỗ sau được lấp đầy… cũng quên không được…

Thời gian trôi qua, lố hậu của anh nông dân lại hơi ướt, thậm chí dương vật nhỏ phía trước cũng thức tỉnh ngóc đầu.

Anh nông dân phiền muộn kẹp chặt hai chân. May là rắn trắng còn đang ngủ, mình cũng không đến mức xấu hổ nếu nó phát hiện.

Đột nhiên một xúc cảm lạnh lẽo cuốn quanh eo mình. Cái đuôi đó vô tình hay cố ý chạm đến bé phân thân ngạo nghễ của anh nông dân, còn ác ý quấn lên.

“Ưn…” Anh nông dân trẻ lập tức nhũn chân, hoàn toàn nhờ vào lồng ngựa ấm áp phía sau và cái đuôi chống đỡ: “Cậu… Cậu đừng… Phải, phải làm cơm…”

“Thơm thật đấy…” Rắn trắng vùi đầu vào cần cổ của anh nông dân, vươn lưỡi liếm lên vành tai đỏ lừ. Không biết là nó đang nói cái nào thơm nữa.

Từ lúc anh nông dân rục rịch trong lòng mình là rắn trắng đã tỉnh. Nếu không phải nó muốn xem trộm chàng trai đáng yêu này muốn làm gì, nó đã đè anh lại giường xử lý chuyện nọ.

Thần thức nhạy bén của rắn trắng quan sát rõ ràng thấu suốt. Anh chàng này còn lén nhìn mình, dịch ngọt trong lỗ sau  chảy ra ướt cả quần. Nó nhịn đến nỗi hạ thể trướng căng sắp nổ, vô cũng muốn yêu thương anh tựa như đêm qua, bắt nạt anh khóc nấc.

“Tôi, tôi không biết cậu có ăn cái này không… A… Đừng…. Đừng…”

“Ăn chứ… sao lại không ăn.” Rắn trắng ngậm vành tai của anh nông dân, luồn đầu lưỡi vào bên trong tai mẫn cảm của anh. Nó liếm qua liếm lại lại anh tê dại dựng cả tóc. Hai cây gậy thịt lúc lên lúc xuống, để ở đùi và đáy chậu của anh nông dân mà ma sát. Dâm dịch chảy khỏi cúc huyệt đã thấm ướt quần áo từ lâu, lúc này trắng trẻo khoan khoái.

Những cái động chạm bắt chước lúc gian dâm làm anh nông dân thở dốc. Anh đã bắt đầu dấy lên dục vọng, nhưng tiếng nước ùng ục trong nồi nhắc nhở trước mắt anh cần làm gì. Anh vịn lấy cánh tay của rắn trắng: “Đừng, phải nấu… Phải làm cơm…”

“Được, ăn cơm. Tôi không đi vào…” Rắn trắng xoa nắn viên thịt nhỏ trước ngực anh nông dân qua lớp quần áo. Nó lại phất tay, củi lửa tắt ngúm. Nó nắm tay anh nông dân, giúp anh cầm muỗng bắt đầu múc cháo.

Rắn trắng vừa chơi đùa khe hỡ giữa hai chân, vừa múc cháo bỏ vào chén. Nó dùng phép thuật làm giảm nhiệt đổ, để cháo vừa ăn. Đuối rắn cực kỳ linh hoạt, nó cuốn lấy bát cháo, đưa đến gần miệng anh nông dân. Rắn trắng như dỗ trẻ con, nói: “Ngoan, mở miệng.”

Anh nông dân đỏ mặt, tay chân luống cuống nghe lời mở miệng. Miệng vừa hé ra thì húp một cháo, anh còn chưa kịp nuốt xuống đã bị rắn trắng nâng cằm hôn vào. Mỗi lưỡi kích động chia nhau ăn cháo, ít nước cháo lưu lại khóe miệng. Rắn trắng nổi cơn chơi đùa. Mình húp một ngụm rồi hôn anh nông dân và đút hết vào miệng anh.

Ăn xong một bữa cơm thì đã nổi cơn động tình. Anh nông dân phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, khe mông khó nén được phải co rút, vô thức chủ động cọ lên gậy thịt, ám ý cực rõ, hoa mắt chóng mặt. Rắn trắng không kiềm nén nổi nữa, giựt phăng quần áo của anh nông dân ra, vuốt ve thân thể săn chắc của anh. Nó đặt nửa bát cơm còn lại sang chỗ khác, lật người đối mặt với anh.

Rắn trắng từ môi hôn đi xuống, để lại những vết đỏ tím mập mờ. Lúc đến ai điểm nhỏ trước ngữa, nó ngậm vào mốt cái, nhẹ nhàng cắn mút, còn cái kia thì được tay nó chăm sóc tận tình.

“A, a… Không muốn… Đừng… Giờ phải… A… A…” Anh nông dân ngửa đầu, tay vung loạn xạ. Chút sức này với rắn trắng lại chẳng khác nào ‘ra vẻ không muốn nhưng lại mời gọi’. Nó đứng dậy, ngậm vào hầu kết nhấp nhô của anh, tay lại nhấc bổng anh lên.

Đột nhiên chân mình đong đưa giữa không trung, anh nông dân giật mình, hai chân vô thức vòng lấy eo của rắn trắng.

Rắn trắng cười một tiếng: “Anh nông dân thân mến của tôi ơi, anh đã chủ động đến vậy, tôi đây cũng không nên từ chối anh.” Dứt lời, ngay cả ý định phát triển từ từ tối qua cũng biến mất. Hai cây gậy thịt táo tợn thọc vào. Vách thit non mềm ướt át tức thì dán sát, ra sức mút gặm gậy thịt. Anh nông dân bị xâm phạm bất ngờ, ư ư a a rên rỉ. Đến rắn trắng cũng không khỏi sảng khoái trước bữa sáng ngon lành này mà gầm nhẹ một tiếng.

Hôm qua mộng đẹp suốt đêm, giờ phút này rắn trắng dồi dào sức lực, hai cây hàng tranh nhau chen lấn đâm chọc điểm cúc tâm mẫn cảm nhất, căng ra các nếp uốn. Anh nông dân mau chóng bị khoái cảm cuồn cuộn như thủy triều làm chảy nước mắt. Huyệt sau bị va chạm như liều mạng, làm anh gần như không thể ổn định cơ thể của mình. Anh chỉ đành ôm lất bả vai của rắn trắng, mặc nó muốn làm gì cũng được.

Dương vật nhỏ đã cứng từ lâu bắt đầu phun ra dịch trắng dù không được ai âu yếm. Cao trào kích lên thoải mãi làm anh nông dân bật khóc thành tiếng: “A, a… Không… A… Căng quá… Sắp ra nữa… Trướng quá…”

“Dễ chịu chứ? Được tôi cắm có dễ chịu không nào?” Rắn trắng bắt đầu ép anh nông dân nói lời dâm đãng. Nó cảm nhận anh nông dân chảy nước mắt, đỏ bừng mặt. Đôi mắt của anh tràn đầy dục vọng nói ra những điều làm anh thấy thẹn, rõ là anh đang nhận lấy khoái cảm gấp bội.

“Dễ… Dễ chịu… Ưn… Thích… Thích… Thích…” Anh nông dân hết sức xấu hổ, vùi đầu vào trong hõm vai của rắn trắng, giả bộ làm một chú đà điểu. Nhưng rắn trắng làm gì để anh trốn cho được. Nó nắm cằm của anh, buộc anh ngẩng lên. Nó ép cả người anh lên tường, đè anh hôn môi với nó. Trong tiếng môi lưỡi giao triền phát ra tiếng nước sắc tình, làm cho buổi sớm ngày đông trở nên nóng lên.

Không biết qua bao lâu, anh nông dân miễn cưỡng bị cắm bắn hai lần, cuối cùng thét chói tai triều phun. Ngay lúc dâm dịch tuôn trào, lỗ nhỏ vì cao trào mà siết chặt gậy thịt. Rắn trắng cũng không nhìn nữa, để huyệt bé tiêu hồn hút tinh dịch của mình ra. Nó đè sát anh nông dân xuống giường, hai cây xà căn nóng hổi không hề lãng phí chút tinh dịch nào mà bắn hết vào sâu trong thịt ruột. Nó nóng đến mức làm anh nông dân càng ôm chặt lấy rắn trăng.

Anh nông dân nuốt hết xà tinh của hai cây gậy thịt, phần bụng của anh nông dân không khỏi hơi nhô lên. Rắn trắng cực thích dáng vẻ chiếc báu vật nhỏ này bị mình thao lớn bụng. Đuôi của nó bắt đầu phấn khích mân mê bụng anh, nhưng bản lĩnh xuất tinh vô song, rắn trắng lại cứng lên bên trong cơ thể anh nông dân.

Anh nông dân đang còn đắm chìm trong khoái cảm triều phun, vẫn chưa kịp nhận ra mà bị đè ra gian dâm tiếp nữa: “Không, không muốn… Không muốn… A… Đầy quá… Nóng sắp hỏng rồi… “

Anh nông dân nói năng lộn xộn, chỉ có thể ôm đầu rắn trắng khóc lóc xin tha: “Đừng, đừng… Hư mất… Hai cây quá lớn… Không, không thể ở bên trong suốt như vậy…”

“Ngoan, lần cuối thôi… được không…” Rắn trắng vừa hôn lấy nước mắt của anh nông dân, vừa dịu dàng nói: “Ôi chao, lỗ nhỏ của anh biết hút thế này, tôi không bỏ đi cho được. Không phải anh nói tôi cắm vào sẽ dễ chịu sao… Ngoan, để tôi giúp anh thỏa mãn. Không có gậy thịt, anh sẽ khó chịu lắm cho mà xem…”

Lời nói của rắn trắng như bùa chú ma thuật, làm anh nông dân vừa thẹn vừa thích. Anh ngượng ngùng ghé vào thân thể của nó. Thế nhưng, sao nó lại biết hai thứ đó… làm mình chỗ ấy của mình dễ chịu… Hai cái thứ thật lớn kia… Sao, sao mình có thể ăn hết… Thật, thật sự cũng có chút muốn ngậm chúng vào…

Suy nghĩ này làm anh nông dân càng ngại ngùng, vội lắc lắc ngẩng đầu, cứ như phủ nhận suy nghĩ không biết xấu hổ lướt qua trong đầu mình. Chỉ là rắn trắng lại như hiểu rõ anh, khóe miệng của nó nhếch lên mỉm cười. Nó càng dồn sức tiến công, âm thanh nước dịch bị quấy làm phụt phụt dâm mỹ vang khắp nhà.

Đầu tiên, anh nông dân bị đè lên tường. Sau đó, anh vừa bị thao vừa bị ôm đi lại trong nhà, khiến nước dịch sền sệt từ cửa huyệt nhỏ đầy xuống đất. Anh còn bị đặt lên bàn, lăn trên giường. Nói là làm một lần cuối nhưng anh bị giày vò từ sáng sớm đến chiều tà, cả bụng toàn tinh dịch. Anh nông dân suýt thì hôn mê bất tỉnh. Lúc này rắn trắng mới lưu luyến không rời buông tha cho anh, bắn ra đợt dịch cuối cùng rồi mới chịu đàng hoàng, không ma sát nữa, từ từ lui ra ngoài.

Anh nông dân mỏi mệt chịu không nổi, nhưng anh lại được cho ăn thỏa mãn hết sức, vô thức sờ lấy cái bụng căng đầy của mình. Không biết vì sao, chứa thứ này của rắn trắng làm anh cảm thấy thoải mái vô cùng…

Ôi, sao mình lại trở nên dâm như vậy chứ…

Anh nông dân thẹn thùng, không dám nhìn sang đôi mắt có thần của rắn trắng. Anh vội xoay người đưa lưng về phía nó, để mặc rắn trắng ôm lấy anh từ phía sau.

Mấy ngày kế tiếp, rắn trắng luôn tìm cơ hồ đè anh xuống, chơi đùa một phen. Tuy àn cũng thích cảm giác gậy thịt lấy đầy thân thể… Nhưng… Nhưng…

Anh nông dân cũng không biết nên nói thể nào. Anh cứ thấy làm chuyện xấu hổ này cả ngày thì không đúng. Trong sách có nói, ban ngày không thể tuyên dâm, đêm tối không được túng dục… Dù anh không hiểu vì sao, nhưng lời sách dạy thì luôn đúng.

Anh nông dân hạ quyết tâm không thể để tình trạng hoang đường này diễn ra cả ngày nữa, nhất là giữa trời sáng. Có điệu rắn trắng ôm anh mãi không buông, còn luôn thừa cơ lúc lỗ hậu của anh ướt ánh thì mò mẫm anh, làm anh không thể chuyên tâm đọc sách.

…Đúng đó, đọc sách.

Khi anh nông dân còn bé, trong thôn có một thầy đồ già, từng dạy anh viết chữ, còn tặng anh rất nhiều sách. Chúng không có những từ gì quá khó hiểu, anh yêu thích không thôi. Mùa đông rồi, anh nông dân sợ người khác phát hiện bí mật của mình nên phiền muộn ở nhà từ sáng đến tối, lật xem những quyển sách mình quý như trân bảo.

“A Xà, chúng ta không thể như thế này…” Anh nông dân kháng nghị, nói: “Tôi… Ban ngày tôi phải đọc sách…”

“Ban ngày đọc sách… Vậy, ban đêm có thể đi vào rồi?” Rắn trắng liếm láp cái cằm của anh nông dân, dùng hạ thể thúc vào cái mông của anh.

Anh nông dân vội vàng rụt người, nhưng anh ở trong lòng của rắn trắng, trốn đi đâu cho được?

“Không…” Anh nông dân làm gì từng nói với rắn trắng chuyện này, còn là chuyện khó xử như thế. Anh vọi lắc đầu, nhưng cửa lỗ thịt bị đâm ướt nhẹp, làm trái tim anh sốt sắng hơn.

Rắn trắng nhìn người này thật sự muốn xù lông, bèn dừng lại hành vi tác quái, tỏ vẻ tủi thân nói: “Nhưng mùa đông qua lạnh, rời khỏi cơ thể của anh là tôi sẽ chết cóng mất.”

“Thật ư?” Anh nông dân tốt bụng nghe thế thì quả nhiên mắc bẫy. Anh hơi cảm thông vươn tay kiểm tra nhiệt độ thân rắn. Quả nhiên rất là lạnh: “Vậy phải làm sao để giải quyết? Tôi đốt thêm mấy chậu than nhé?”

“Cứ để tôi ôm anh đọc sách đi, được không…” Rắn trắng mê hoặc nói: “Tôi còn có thể đọc với anh. Dù tôi xem không hiểu, nhưng anh có thể đọc lên cho tôi nghe mà.”

Anh nông dân ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Nhưng anh bỗng nghĩ đến điều gì đó thì dè dặt từng tí một di chuyển cái mông của mình, để hai cây gậy thịt của rắn trắng không nhắm trúng huyệt sau của mình nữa.

“Cậu… Cậu không được bất ngờ lén đi vào.”

“Được.”

Rắn trắng hôn anh nông dân một cái, cười rộ trông quyến rũ cực kỳ. Vốn bình thường thì bản mặt này đã tuấn tú, nó thấy anh đỏ hết cả người thì bội rời mắt dí. Rắn trắng muốn đi động phủ của mình để lấy rất nhiều thoại bản (*) mà nó tích góp từ nhân gian, thể loại gì cũng có. Chẳng phải anh chàng này luôn cho rằng trong sách nói đúng hết à…

(*) thoại bản (một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)

Mấy loại từ thế đó… Rắn trắng muốn anh nông dân vừa đọc cho mình nghe, vừa cùng mình thực hành thử… Lại làm bừa ra vài quyển, để anh đồng ý luôn ngậm lấy đại bảo bối của nó, tận đến khi mang thai con của mình, sinh cho mình mấy nhóc rắn nhỏ. Khi có nó có thể hợp lẽ mà cải tạo thêm hoa huyệt cho cơ thể ngon lành của chàng trai đáng yêu này. Sau đó nó sẽ đưa anh về động phủ của mình, hóa ra kích thước của nguyên thân (hình dáng gốc), một gậy thịt cho một cái lỗ thịt, mãi mãi để anh nông dân được lấp đầy suốt…

Ý dâm như vậy làm hạ thể rắn trắng lại cương.

Rắn trắng giảo hoạt quả nhiên không lén đi vào mà nó như tên trộm, ghé vào tai anh nông dân nói một câu: “Anh nông dân thân mến, mau nâng cái mông nhỏ của anh lên nào.”

Anh nông dân vô thức làm theo, hơi nhếch mông lên. Anh còn chưa hoàn hồn thì lại nghe thấy một câu: “Tôi muốn đi vào làm anh.”

Gậy thịt lại lần nữa thẳng tiến. tiếng nước phọt phọt hòa chung với tiếng rên rỉ sắc tình của rắn trắng đã vừa lòng thỏa ý. Anh nông dân bị áp đảo dưới thân rắn, huyệt nhỏ bị thao vào từ lâu đã ướt dầm dề, ngậm lấy hai xà căn. Anh muốn phản kháng, nhưng lại mau chóng bị khoái cảm nhục dục cuốn vào vòng xoát, ép phát ra tiếng rên rỉ khó xử, đến lúc cao trào còn bị bắt nói lời yêu thích…

…Mặc dù là anh thích thật a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abcxyz17