chap cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trời, con trai của ba giỏi quá ta"

"Anh chị ở bển có đối xử tốt với con không"

"Dạ tốt lắm ba mẹ. Sau khi con khỏi bệnh thì ba mẹ ở bền đã thuê gia sư dạy cấp tốc để con lấy lại kiến thức rồi còn cho con đi thi đại học để lấy bằng nữa"

"Vậy thì tốt rồi.....rồi giờ....con quyết định ở bên đấy với ảnh chỉ hay sao"

"Dạ đúng, nay con về đây kí hợp đồng rồi sẵn ghé thăm ba mẹ luôn....con xin lỗi ba mẹ...ba mẹ bên đây vẫn còn có người chăm sóc phụng dưỡng. Còn ba mẹ con ở bên đó neo đơn chẳng có ai, con bỏ đi không nỡ mẹ à"

"Ừm.....con hạnh phúc, con vui là được"

"Con xin phép lên phòng của con xíu nha"

"Ừm con đi đi"
--------------------------------------------
Căn phòng vẫn như vậy, không thay đổi gì. Cậu đi thăm dò khắp mọi nơi, cầm từng món đồ lên mà cảm nhận. Bổng cậu thấy 1 bộ màu vẽ còn đựng trong hộp mới tinh, vẫn chưa được khui ra lần nào

Nhìn nó cậu mới nhớ đến món quà mà Sato đã hứa, nhưng do vội đi nên cậu vẫn chưa được nhận. Nhìn những món đồ này cậu vừa vui mà vừa hận

Suốt khoảng thời gian bên nước ngoài cậu đã cho người lùng sục quá khứ của mình. Cậu đã biết hết mọi chuyện trong quá khứ, kể cả những chuyện mà Sato đã làm với cậu

Dạo trong phòng xong cậu mới cởi áo vest ra rồi xắn tay áo lên định xuống bếp phụ mẹ nấu ăn. Nhưng vừa xuống cầu thang đã gặp Sato vừa đi làm về

"Hi........Hiroshi"

"Chào cậu" Hiroshi cười xả giao rồi chào qua loa sau đó đi xuống phụ mẹ

Câu chào qua loa và nụ cười công nghiệp đó làm anh chết 1 chút trong tim. Cơm canh đã được dọn sẵn, anh ngồi vào bàn nhưng chẳng ăn được gì, ánh mắt cứ hướng về cậu. Đang ăn thì Hiroshi có điện thoại phải đi ra ngoài nghe. Lúc vào thì trông cậu có vẻ khá gấp

"Gì vậy con"

"Dạ không có gì, chỉ là công ty ở bển có việc nên tí con phải bay về bển để giải quyết"

"Gấp vậy à"

"Dạ cũng không gấp lắm, ăn cơm với ba mẹ trước cái đã, công việc để sau đi"

"Con có định về Việt Nam nữa không"

"Dạ chắc sẽ không á mẹ.....khi nào rảnh con sẽ gọi điện thoại để hỏi thăm ba mẹ, ba mẹ cứ yên tâm nha"

Cả bữa cơm anh như vô hình trong mắt Hiroshi vậy. Ăn xong thì Hiroshi cũng nhanh chóng thu gom hành lý để chuẩn bị ra sân bay

"Đi theo tôi"

Anh hùng hổ bỏ vali của cậu vô cốp rồi đẩy cậu vào trong xe khóa cửa lại. Sato đưa cậu đến 1 cánh đồng hoang vắng. Lúc này anh mới thật sự là chính anh, mới dũng cảm nói chuyện với cậu sau 3 năm trời xa cách

"Cậu có gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải ra sân bay nữa"

"Sao lại không về Việt Nam nữa"

"Bận"

"Về đến mà không hỏi thăm tôi tiếng nào à"

"Ờ thì...."

"Nhận quà chưa"

"Thấy rồi, nhưng không có mang theo"

"Sao vậy"

"Vali của tôi chật đồ hết rồi"

"Hiroshi.........trong 3 năm qua anh có bao giờ nhớ tôi không"

"Không"

"Nhưng tối rất nhớ anh.......tôi thương anh"

Anh nhào đến ghì chặt môi cậu mà hôn. Anh gửi gắm toàn bộ nỗi nhớ nhung suốt 3 trăm qua vào nụ hôn này. Hiroshi không phản kháng, để cậu hôn đến khi nào hết hơi thì buôn ra thôi

"Đừng có tỏ vẻ cái gương mặt đó với tôi.....Sato à, những chuyện cậu làm với tôi....tôi nhớ....tôi biết hết chứ không phải không đâu"

Anh nghe đến đây tự dưng lại chột dạ

"Ờ tôi, xin lỗi"

"Lời xin lỗi của cậu bây giờ có tác dụng gì vậy"

"Nhưng bây giờ tôi thương anh, rất thương anh, anh có thể nào bỏ qua quá khứ mà chấp nhận tôi được không
-
Tôi biết tôi sai, nhưng đó là cái thời trẻ trâu của tôi, thời mà tôi còn bồng bột"

"Haizzz"

Cậu thở dài rồi lấy từ trong balo của mình ra con gấu bông mà Sato đã tặng

"Cậu nhớ nó chứ, con gấu mà cậu tặng tôi khi mà cậu nhốt tôi trong nhà hoang này
-
Nhờ có nó làm động lực mà tôi mới nhanh khỏi bệnh, thấy nó như tôi thấy được những gì cậu đã gây ra cho tôi vậy *nhếch mép*"

"3 năm, 3 năm trời tôi đợi anh về chỉ để nghe những câu trách móc này sao"

Sato đã khóc, mắt anh đỏ hoe nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh

"Cảm ơn vì đã đợi tôi về, nhưng xin lỗi, những gì cậu làm với tôi từ nhỏ đến giờ tôi không thể nào quên được"

Cậu dúi con gấu bông vào trong tay của Sato

"Đến giờ tôi phải đi rồi, tôi giao con gấu bông lại cho cậu nhé, hi vọng cậu sẽ giữ nó. Tạm biệt tôi đi đây"

Cậu nói xong thì ra xe lấy vali và đi thẳng 1 mạch ra ngoài đường lớn để bắt taxi ra sân bay. Anh như người mất hồn đứng nhìn cậu rời đi, bên tai anh giờ cứ ong ong những câu nói lúc nảy của cậu. Anh cười nhếch mép

"Có lẻ tội lỗi đó của mày sẽ không bao giờ được tha thứ đâu Sato"

Anh nói xong thì lăn ra nằm trên cỏ, đặt con gấu bông trên ngực rồi nhớ lại những kỉ niệm đẹp lúc xưa mà rơi nước mắt, đây là lần hiếm hoi mà anh rơi nước mắt vì 1 người

Ngoài sân bay Hiroshi cũng đã kịp lên chuyến bay của mình. Cậu ngồi cạnh cửa sổ nhìn máy bay cất cánh, xa dần xa dần mảnh đất quê hương nơi mà cậu đã được sinh ra và lớn lên. Đồng thời cậu cũng lôi từ trong áo ra 1 cọng dây chuyền

Đôi tay nhỏ bé của cậu từ từ mở mặt dây chuyền ra. Bên trong là 2 tấm hình, tấm bên trái là hình của Sato và cậu lúc nhỏ. Tấm bên phải là hình của Sato và cậu lúc lớn. Thì ra cậu cũng đã trót thương Sato, nhưng vì cậu không thể nào thoát ra khỏi 2 chữ *HẬN THÙ* được  nên duyên của 2 người cũng đành chấm dứt tại đây

Từ đây chúng ta chỉ gặp nhau trong quá khứ mà thôi!

Hết.

Hổ chân thành cảm ơn các bạn đọc giả đã đồng hành cùng Hổ suốt 1 năm qua. Sau đây Hổ có 1 vài câu hỏi cho các bạn chọn lựa

1. Couple cho bộ truyện tiếp theo là:
+Sato×Hiroshi
+Toma×Kimura

2. Các bạn muốn kết Se hay He?
3. Các bạn muốn thể loại nào
-Giang hồ+Daddy (tương tự bộ Sự kiểm soát của Daddy bên Tik Tok)
-Đặt vụ ngầm
-Cậu 2, cậu 3, ông hội đồng (xưa)
-Công an+tội phạm hoàn lương
-Món đồ để trao đổi (bộ này bí mật 🤫)

Thôi nhiêu đây thôi😘chọn giùm Hổ nha cả nhà yêu

Hổ xin chúc mọi người có 1 cái Tết ấm áp bên người thân và gia đình. Sức khỏe dồi dào, tràn đầy hạnh phúc nhá♥(p/s: cờ bạc mấy ngày Tết thắng đậm nhen🤣)

Happy New Year 🎆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro