[ jennie ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" dưới bầu trời này, chỉ còn có chị, chẳng còn đôi ta ..."

kim jennie đi dọc bờ sông Hàn thơ mộng, thả hồn mình vào cái náo nhiệt của seoul. đêm nay, nàng không muốn ở một mình. đêm nay, nàng không muốn gặm nhấm nỗi đau. nên đêm nay, nàng muốn được hòa vào dòng người tấp nập của thành phố.

chaeyoung, em biết không? cái ngày em chọn bỏ nàng một mình chốn này, seoul trông thật hoa lệ... hoa cho người, còn lệ cho em.

chaeyoung, em biết không? nàng đã đau đớn đến nhường nào khi hay tin em chẳng còn ở nơi đây nữa. nàng đã nghĩ tất cả chỉ là một trò đùa. đó hẳn là một trò đùa của em vì muốn thử tấm lòng nàng. nhưng cuối cùng, trò đùa ấy lại chân thật đến đớn đau.

đi dọc con phố apgujeong sầm uất, kim jennie cố bước thật nhanh qua những chốn hẹn hò quen thuộc của hai người. không phải nàng muốn quên đi những kí ức tươi đẹp ấy, chỉ là nàng sợ... sợ phải đối mặt với hiện thực rằng em đã không còn bên nàng nữa. góc phố nàng và em từng chờ nhau, giờ đã có cặp tình nhân khác thay thế. trạm xe buýt quen thuộc để trú mưa, giờ cũng chỉ còn là hoài ức.

kim jennie nàng biết chứ, biết rằng thứ giết chết nàng chính là kỉ niệm, nó dần ăn mòn trái tim và chiếm lấy tâm trí nàng. nó bám chặt vào những dòng suy nghĩ của nàng dù cho nàng đã muốn kéo nó ra khỏi đầu. nàng muốn sống một cuộc sống tốt đẹp như nàng từng hứa với em, ít nhất đó cũng là cách cuối cùng để nàng khiến em yên lòng.

"nhưng thật xin lỗi em, chaeyoung bé bỏng của chị, chị không làm được. chị nhớ em nhiều lắm "

nhớ nụ cười rạng rỡ của em mỗi khi cùng nàng đi dạo quanh công viên bầu trời. nhớ ánh mắt da diết của em khi hai người tạm biệt nhau sau ngày dài rong ruổi trên những con phố. nhớ giọng nói ngọt ngào của em khi thì thầm vào tai nàng rằng em yêu nàng nhiều lắm. hẳn vậy rồi, nàng nhớ tất cả mọi thứ về em.. nhưng bây giờ mọi thứ đều chẳng còn là của nàng.

nàng nhớ em, và nàng oán trách nhiều điều. trách em vì sao hành động dại dột. trách em vì sao không nói ra những suy nghĩ trong lòng. trách em vì sao đã để nàng cô đơn giữa dòng người tấp nập. trách ông tơ vì sao se mối duyên oan nghiệt. trách thượng đế vì sao lấy em đi. và cũng trách chính bản thân nàng cớ sao không nhận ra em thay đổi. nếu nàng cố hiểu em hơn, bên cạnh em nhiều hơn, kết quả có lẽ đã khác. nhưng bây giờ đây, mọi thứ đều không còn có thể cứu  vãn... mọi thứ mất hết thật rồi...

"chị cũng đã từng như em, đã trải qua đủ những đớn đau trong một cuộc tình. và bây giờ đây, chị sẽ đến bên em, một lần nữa... dù em có còn yêu chị hay không."

___________________________________

sông hàn vẫn bình lặng trôi nhưng ai biết sâu dưới kia có thật sự yên ổn?
sông hàn chia đôi seoul ai cũng biết, nhưng mấy ai biết nó cũng chia cắt một cuộc tình?

đêm náo nhiệt hôm ấy, một người mãi mãi ra đi, đi theo một người cũng đã mãi chẳng còn...

18/08/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro