Chương 1: Chạy trốn - Người con trai lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khu rừng tăm tối, có hai bóng người: một cô gái tóc vàng ngang vai với khuôn mặt mang vẻ đẹp phương Tây kiều mị; người còn lại là một cô gái tóc xoăn đen dài đến giữa lưng có khuôn mặt đậm chất Á Đông. Cả hai đều đang chạy bán mạng.

Người nào người nấy đều có một bộ dạng chật vật không thể tả nổi, tuy vậy, vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp của hai người này. Mái tóc lộn xộn không chỉnh tề không làm che lấp ánh mắt sáng, đầy vẻ kiên cường. Máu đỏ loang lổ trên quần áo càng nổi bật hơn hết nhờ làn da trắng nõn nà như bạch ngọc.

Rừng rậm vốn không dễ đi, nay hai người còn dùng hết sức bình sinh mà chạy. Cô gái tóc vàng đột nhiên té ngã xuống dưới đất, đã vậy còn lăn lộn mấy vòng rồi mới dừng lại được, cô gái tóc đen lập tức dừng lại cước bộ, cô lo lắng chạy đến bên người bạn của mình hỏi thăm: "Clover, cậu không sao chứ?".

"Mình không sao, nhưng Rosy này, chẳng phải chúng ta đã cắt đuôi bọn chúng ở Philes rồi sao? Chúng ta đâu cần phải chạy như bị ma đuổi suốt cả đêm như vậy chứ!" Clover càu nhàu.

"Chúng ta không thể không đề phòng. Ai biết được tổ chức có còn cho người nào bám theo chúng ta hay không. Ra khỏi khu rừng này, chúng ta tìm nhà nào đó tắm rửa một chút đi, dù sao cũng đã vài ngày..." Cô thật sự không nỡ nói tiếp vế phía sau, quá bi thảm đi...

"Ố ồ ~ mình đây còn tưởng cậu là nữ thần không nhiễm bụi trần nên sẽ không quan tâm đến mấy vấn đề này chứ." Clover cười chọc ghẹo.

Lông mày Rose khẽ cau lại, cô nói: "Cậu còn thời gian rảnh rỗi để chọc ghẹo mình như vậy thì cậu nên chạy lên thành phố rồi dùng cái miệng lưỡi không xương của cậu đi tìm việc nuôi sống bản thân trong những ngày sắp tới thì hơn. Bây giờ chúng ta không tiền, không thẻ, đến thân phận minh bạch cũng không có, cậu còn khí lực để đùa giỡn à."

Clover phủi bớt bụi đất trên người và đứng dậy: "Có người từng trải như mình mà cậu còn lo lắng về chuyện việc làm gì nữa chứ? Yên tâm, đến thành phố mình sẽ kiếm việc làm nuôi cậu. Em cứ yên tâm, cả thế giới cứ để anh lo, chuẩn bị được bao nuôi đi nhé."

Rose nghe vậy, sắc mặt tức khắc đen lại, không biết là do bóng đêm trong rừng hay do tức giận, từng thanh âm băng lãnh được rít qua kẽ răng phát ra bên ngoài một cách rõ ràng: "Bao nuôi?"

"Ôi tớ đùa tí thôi mà... Cậu đừng làm mặt đáng sợ như vậy chứ!" Thấy khuôn mặt cô bạn thân không có xu hướng chuyển biến tốt hơn, Clover vội vàng lảng sang chuyện khác: "Thôi thôi, tớ nghỉ ngơi xong rồi... Nào, Juliet hãy đi cùng ta đến tận cùng chân trời, nơi chỉ có hai ta." Clover nháy mắt như một con sói đang dụ dỗ cừu non.

Mí mắt Rose giật liên tục, cô thấp giọng nói: "Thật không rõ tại sao mình lại có thể kết giao với một người có đầu óc không bình thường như cậu nữa." Ở chỗ không ai nhìn thấy, cô không nhịn được khẽ cong môi. Thật bó tay với cô bạn trẻ con này, giờ phút chật vật như vậy mà vẫn hồn nhiên vui đùa như thế được. Cô luôn suy nghĩ việc cô kêu Clover cùng rời đi là đúng hay sai. Nhưng bây giờ nhìn lại bộ dạng này của cô bạn, Rose thầm cảm thấy may mắn vì đã lựa chọn như vậy. Bây giờ Clover có thể sống một cuộc sống phù hợp với tính cách của cậu ấy rồi.

Cả hai dùng hết cả buổi tối để ra khỏi khu rừng (khuyến cáo các bạn trẻ không nên bắt chước hai người này đi trong rừng vào ban đêm), đến khi mặt trời ló dạng, hai người mới ra khỏi cánh rừng.

Bộ dạng vốn đã đủ lem luốc không chịu nổi, nay vì dành cả đêm chạy trong rừng nên càng kinh khủng hơn. May mà nơi hai người đến là một vùng nông thôn cởi mở, thân thiện, có người tốt bụng cho cả hai bộ đồ để thay, một nơi tắm rửa và một bữa cơm quê nhà. Sau đó, cả hai đã nhờ một hộ dân cho đi nhờ xe chở hàng lên thành phố.

"Tụi mình giống nhà quê lên tỉnh quá Rosy nhỉ!"

Rose vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa lên tiếng: "Bỏ tên cũ đi, bây giờ chúng ta là người bình thường, có cuộc sống bình thường, không còn là đặc vụ của Ghost nữa..." Dừng một chút cô lại nói tiếp: "Từ lúc vào Ghost, mình suýt quên luôn tên thật của mình. Từ giờ, hãy gọi mình là Ngạo Tuyết! Hàn Ngạo Tuyết."

"Mình nhớ tên thật của cậu đúng là Ngạo Tuyết, nhưng họ Hàn là từ đâu ra?" Clover vuốt vuốt cằm, một bộ dạng suy tư.

Rose mở mắt, mặt đối mặt với cô bạn thân, cho đến khi Clover bị cái nhìn của cô mà rùng mình, Rose mới nở một nụ cười hiếm có: "Đời này của mình việc mình làm đúng nhất là làm bạn với cậu. Lúc mình kêu cậu cùng mình rời khỏi tổ chức, cậu không nghi ngờ hay do dự gì mà liền đi cùng mình. Lúc đó cậu đã nghĩ gì vậy? Cậu biết tổ chức không cho phép rời khỏi, cậu không sợ sao?"

Clover lắc đầu, lộ ra bộ dạng nghiêm túc: "Lúc cậu gọi điện và dùng những mật ngữ chỉ riêng chúng ta biết, mình đã nhận thấy có chuyện xảy ra rồi. Mình nghĩ cậu làm vậy ắt có lý do, không có cậu ở đó, mình ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa. Tụi mình cùng đến, cùng lui."

"Cảm ơn cậu. À, giấy tờ tùy thân mà mình làm cho cậu có tên là Diệp Túc Linh. Từ giờ mình sẽ gọi cậu là Túc Linh."

"Ể? Diệp Túc Linh? Đó không phải là tên mà cậu nhờ mình đặt cho nhân vật nữ trong truyện ngôn tình của người bạn nào đó cậu sao? À, thì ra từ lúc đó cậu đã có ý định rời bỏ tổ chức nên cố ý tìm đường lui."

Rose lạnh mặt: "Bộ mình trông giống người tùy hứng lắm à?"

Clover cười lấy lòng: "Biết cậu là nhất rồi! Ngạo Tuyết và Túc Linh là đôi bạn thân đang cùng nhau đi trốn."

(Từ giờ mình sẽ gọi là Hàn Ngạo Tuyết và Diệp Túc Linh nhé!)

Đứng giữa thành phố tấp nập, hai cô gái không thân phận, không có người thân, tiền bạc càng không, lại còn chẳng biết phải đi đâu về đâu.

"Này Ngạo Tuyết, tất cả những gì cậu đã chuẩn bị thật sự đã mất hết thật sao? Giấy tờ tùy thân, thẻ ngân hàng, vàng bạc, đá quý ở trong ba lô thật sự là tất cả sao? Mình không tin rằng cậu sẽ bỏ hết trứng vào cùng một giỏ như vâỵ đâu."

*đem hết trứng bỏ vào cùng một giỏ dùng để chỉ việc một người đặt hết vốn liếng vào cùng một chỗ*

Ngạo Tuyết nhếch môi, lạnh mặt hầm hừ nói: "Đúng là vậy. Mình không đổi tiền mặt vì sợ bọn chúng dựa vào tiền mà phán đoán nơi ta sắp đến. Giấy tờ tùy thân, thẻ ngân hàng và vàng bạc đá quý là những thứ cần thiết cho việc chạy trốn. Nhưng mình thà sống khổ sở một thời gian cũng không để bọn chúng lấy được những thứ đó. Cái ba lô bị rạch, bị cướp, không cần biết mấy tên đặc vụ đó có thấy được giấy tờ trong ba lô hay không, họ không chết thì ta chết. Chỉ tiếc là tình thế lúc đó không cho phép giành lại ba lô, giấy tờ đã tiêu tan trong vụ nổ rồi."

"Chiếc chìa khóa tủ bảo hiểm mà mình để ở ngân hàng cũng bị rớt dưới biển trong quá trình đánh nhau. Bây giờ mình cần thân phận Hàn Ngạo Tuyết thì mình mới có quyền yêu cầu nhân viên lấy chìa khoá dự phòng để mở. Mình sợ việc xác minh thân phận sẽ mất một thời gian, đó là lý do mình muốn tìm việc làm, chỗ ở trước." Ngạo Tuyết không nhanh không chậm nói tiếp.

Túc Linh lên tiếng: "Vậy chúng ta chia ra tìm việc làm cho nhanh. Vì không có điện thoại liên lạc nên tạm thời cứ lấy chợ Bắc Kiều này làm điểm gặp mặt trước rồi tính tiếp."

"Được."

Ngạo Tuyết và Túc Linh tách ra, Ngạo Tuyết đi theo hướng bên phải chợ, còn Túc Linh đi theo hướng bên trái. Ngạo Tuyết không hề biết rằng con đường mà cô đã chọn sẽ dẫn cô gặp một người sẽ phá hủy cuộc sống bình yên mà cô mong muốn.

Ngạo Tuyết đi thẳng một đường, cô không quẹo chỗ nào cả vì sợ bị lạc đường. Ai nói làm đặc vụ thì không thể bị mù đường! Cô lại không muốn bị Túc Linh chọc ghẹo. Cô cứ đi mãi đi mãi cho đến khi thấm mệt. Cô dừng lại và ngồi nghỉ tại trạm xe buýt.

Cô thấy một người con trai đang đứng trước quầy bán bánh trứng. Lần cuối cô và Túc Linh ăn là cách đây một ngày, mỗi người được người tài xế xe hàng tốt bụng cho một cái bánh bao để ăn tối. Từ tối hôm đó đến trưa hôm nay, cả hai đều chưa ăn gì cả. Cô đã nhìn quầy bán bánh trứng này từ nãy đến giờ rồi vì mùi thơm của bánh luôn xộc vào mũi cô.

Nếu không vì quá mỏi chân và không có tiền thì cô đã không ngồi đây chịu trận rồi. Nhưng người con trai này làm cô chú ý hơn những người khách khác vì phong cách của người này khá lạ.

Anh ta cao khoảng một mét bảy mươi, làn da nâu khoẻ mạnh, cơ bắp vạm vỡ, bên vai trái có xăm một con cáo nhỏ. Khuôn mặt chữ điền nam tính, cặp lông mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt đen sắc bén, nếu một ánh nhìn có thể giết người thì người nhìn hẳn sẽ hại biết bao nhiêu sinh mạng.

Anh ta mặc một cái áo đen dài ngang đầu gối kết hợp với một chiếc quần jeans trắng và một đôi boot cổ cao đen. Trên đầu anh ta đội một chiếc mũ phớt màu đen.

Trông thế nào anh ta cũng giống trai thẳng, nhưng phong cách lại quá tài tử, quá quái dị. Ngạo Tuyết không nhìn rõ mặt của anh ta vì anh ta đang hướng mắt về phía đường.

Trên tay anh ta cầm mười hộp bánh trứng nóng hổi mới ra lò, chưa kể đến một hộp anh ta đang mở ra ăn dở. Linh Nhi quét mắt nhìn người con trai này, đôi mắt dừng lại trên chiếc hộp mà anh ta đang cầm. Khi anh ta quay mặt qua thì cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác vì không muốn người đó phát hiện cô đang quan sát anh.

Chợt người con trai đó đến gần, lấy một hộp bánh trứng đưa cho cô. Ngạo Tuyết sững sờ trước hành động của anh, cô khựng lại mấy giây rồi mới đưa tay nhận lấy: "Anh cho tôi..."

Người con trai đó gật đầu, bỏ chín hộp còn lại xuống dưới đất và ngồi xuống ăn bên cạnh cô.

Ngạo Tuyết biết chuyện tốt không thể tự dưng đến. Thân là đặc vụ thì phải đa nghi nhưng cô không phải là người nhìn ai cũng thành người xấu. Ở đây, cô không danh không phận, chẳng đáng để lợi dụng, huống chi người ở đây không biết rõ cô là ai.

Là người của tổ chức chăng? Nếu tổ chức có bàn tay dài đến mức này thì cô và Túc Linh chắc chẳng đến được đây.

Giả sử đối phương là người của bọn buôn người thì sao? Vậy càng tốt, cô còn đang cầu có chỗ ăn, chỗ ở đây. Cô đã làm gián điệp được ba năm, từng nằm vùng để phá được nhiều ổ ma tuý, mại dâm... Cùng lắm cô cướp hết tiền của bọn xấu đó, chia cho bản thân và Túc Linh một ít, còn lại đưa cho người bị hại. Đột nhiên cô cảm thấy bản thân cao thượng quá!

Ngạo Tuyết ăn được nửa miếng liền đóng hộp lại. Cô muốn để dành nửa miếng kia cho Túc Linh, không biết cô bạn não tàn đó có tìm được đồ ăn hay việc làm gì không.

Lúc này âm thanh trầm của người bên cạnh vang lên: "Sao cô không ăn hết?"

"Tôi còn một người bạn cũng đang đói giống tôi." Ngạo Tuyết thành thật trả lời, tốt xấu gì người ta cũng cho cô miếng ăn mà.

"Ăn đi, cho cô thêm một hộp." Người con trai này chắc hẳn thuộc kiểu hành động. Vừa nói anh vừa lấy một hộp ra và đưa cho cô.

"Anh tên gì? Tôi là Ngạo Tuyết, hiện chưa có việc làm. Có cách nào để liên lạc với anh không? Sau này kiếm được tiền tôi sẽ trả lại cho anh."

"Không cần đâu." Anh cười nhạt nói, xong liền đứng dậy và đi.

"Người này thật kỳ lạ!". Ngạo Tuyết nhìn theo thân ảnh đang ngày càng xa của người đó và nghĩ thầm.

Ngạo Tuyết đến chợ Bắc Kiều thì đã thấy cô bạn ở đó. Túc Linh đang cầm nửa ổ bánh mì và một ly nước mía, cứ ngó nghiêng ngó dọc. Khi thấy cô, Túc Linh vẫy tay với cô.

Ngạo Tuyết chưa kịp nói gì, Túc Linh đã mở miệng tranh công: "Mình chỉ cần dùng một phần mười công lực thôi mà đã tìm được đồ ăn và nước uống cho cậu nha! Cậu thấy mình tài không?"

"Ừm, vậy một phần mười công lực của cậu có giá là một ổ bánh mì cùng một ly nước, tính ra cậu có giá trị là mười ổ bánh mì và mười ly nước... có giá thật." Ngạo Tuyết dùng bộ dạng nghiêm túc trêu chọc Túc Linh.

Liếc thấy Ngạo Tuyết cũng xách đồ về, Túc Linh nói: "Này, cậu không phải bí quá làm liều chứ. Cậu đâu thích dùng sắc dụ..."

"Người ta tự cho."

"Con trai?"

"Không phải trọng điểm."

Túc Linh cảm thấy không thể thu thập được thông tin gì từ Ngạo Tuyết nên đành nhún vai bỏ qua, chú tâm quan sát xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro