Chương 2: Lễ trao huân chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16 giờ 50 phút ngày 10/01/2019, quảng trường Bắc Hải, thành phố Victoria, Hồng Kông.

Quảng trường đang tập trung rất đông người, ngoài các phóng viên, nhà báo đến săn tin, còn có nhiều người dân hiếu kỳ dừng lại quan sát. Sở dĩ như vậy là vì ở đây đang diễn ra buổi lễ trao huân chương danh dự cho Tổng cảnh ti mới lên chức của sở cảnh sát Hồng Kông - Cao Dật Thái.

An ninh của buổi lễ được thắt chặt vì nơi đây có sự xuất hiện của nhiều người có chức lớn trong ngành cảnh sát. Mỗi cổng ra vào đều được bố trí một trạm kiểm soát. Những người được phép bước vào bên trong quảng trường là cảnh sát và phóng viên, còn người dân chỉ được quan sát ở bên ngoài. Để qua được cổng, phải xuất trình thẻ cảnh sát hoặc thẻ phóng viên cho nhân viên kiểm soát.

Các cảnh sát đều hết sức tập trung quan sát tình hình để tránh có kẻ thừa cơ phá rối. Nếu để ý kỹ sẽ thấy có vài phóng viên đang không chú tâm làm việc của bản thân cho lắm, thay vào đó họ để ý tình hình xung quanh nhiều hơn. Đó là những cảnh sát được phân công trà trộn vào đội ngũ phóng viên để người gây rối không phòng bị, hơn nữa, nếu có người trà trộn vào để quấy rối, họ sẽ dễ phát hiện hơn.

Đột nhiên, tất cả mọi người trong bán kính 5 km đều nhận được một tin nhắn nặc danh: "Tiết mục đặc biệt hôm nay: Chạy khỏa thân. Trực tiếp suốt quá trình. Mời đón xem!" Mọi người xôn xao bàn tán, các phóng viên lập tức đưa tin lên sóng trực tiếp.

Người bố trí an ninh cho buổi lễ này là Nhiếp Vũ Hàng, thanh tra cao cấp của đội Điểm O. Lúc này có một xe chiếc dừng lại trước cổng quảng trường, Nhiếp Vũ Hàng tự thân ra đón.

Có hai người một nam một nữ bước xuống xe, người đàn ông có mái tóc hoa râm và vẻ mặt nghiêm nghị, người phụ nữ có phong thái nhẹ nhàng, hiền từ. Người đàn ông chính là nhân vật chính của ngày hôm nay - Cao Dật Thái. Người phụ nữ đang đứng bên cạnh chính là vợ của ông - Minh Lan.

*Đội điểm O, còn được gọi là OCTB, là đội chuyên điều tra về tội phạm có tổ chức và xã hội đen*

"Vũ Hàng, lúc nãy tôi mới nhận được một tin nhắn rất kỳ lạ"

"Kêu anh chạy khỏa thân chứ gì?"

"Anh cũng nhận được à?"

"Không chỉ tôi, mọi người đều nhận được. Nhưng anh yên tâm, hôm nay mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi." Nhiếp Vũ Hàng khẳng định.

"Tôi còn nhận được một tin nhắn. Hắn nói tôi hại chết người của xã hội đen, bên cậu có nhận được tin nhắn này không? Liệu có liên quan đến vụ án năm 1989..." Cao Dật Thái lo lắng nói.

"Anh đừng lo, việc quan trọng là anh chuẩn bị tốt bài phát biểu."

"Tôi rất tin tưởng năng lực của anh." Cao Dật Thái nói xong liền cùng vợ tiến vào bên trong.

Một nơi nào đó trong thành phố Victoria.

Một căn nhà ngăn nắp, gọn gàng, được trang trí theo tông đen trắng. Trên tường có một cái ti vi màn rộng rất rộng, khoảng 200 inch, chiếc ti vi đang chiếu hình ảnh của buổi lễ trao huân chương tại quảng trường.

Có một người con trai đang ngồi trên ghế sofa đối diện ti vi, trên tay anh cầm một chiếc ipad hiển thị hình ảnh và âm thanh của buổi lễ. Anh nhếch môi cười sau khi nghe được lời khẳng định chắc nịch của Nhiếp Vũ Hàng. Nếu Ngạo Tuyết ở đây, cô nhất định sẽ nhận ra đó là người con trai mà cô đã gặp ở quầy bán bánh trứng.

Cao Dật Thái không hề biết bản thân đã ở trong tầm ngắm, cũng chẳng hay từng đoạn đối thoại của ông đều được nghe không bỏ sót một câu nào. Lúc này ông đang bước lên bục để mở đầu buổi lễ trao giải. Người con trai bí ẩn quan sát tình hình một chút rồi gọi điện thoại cho một người và nói: "You can start now!"

17 giờ, cầu đi bộ số 3, cách quảng trường Bắc Hải 5 km.

Trên cầu, có một người đàn ông mặc bộ vest đen trông rất lịch sự. Hai tay của anh tựa lên thành cầu, ánh mắt hướng về phía trung tâm sự kiện ở phía xa. Sau khi nhận được điện thoại từ người con trai bí ẩn, người đàn ông ấn nút kích hoạt quả bom, thời gian đếm ngược là mười phút.

17 giờ 2 phút, bên trong xe căn cứ của cảnh sát.

Tổ viên của điểm O nhận được một cuộc gọi nặc danh từ một người đàn ông đã dùng máy đổi giọng, người đàn ông yêu cầu được nói chuyện với Cao Dật Thái, nếu không thì hắn sẽ cho nổ quả bom. Nhiếp Vũ Hàng kêu tổ gỡ đạn đến để tìm và vô hiệu hoá quả bom, đồng thời ông cũng cho người gọi Cao Dật Thái đến.

"Tới rồi sao? Không cần ngạc nhiên vậy đâu! Nhất cử nhất động của ông, tôi nhìn không sót chỗ nào hết." Cao Dật Thái vừa bước vào, người đàn ông liền lên tiếng khiến cảnh sát rất sửng sốt.

"Anh là ai? Anh muốn gì?"

"Hôm nay tôi muốn làm một bác sĩ tâm lý để chữa bệnh cho ông."

"Vậy làm cậu thất vọng rồi. Tâm lý của tôi rất tốt, hoàn toàn không cần anh giúp tôi chữa trị."

"Không, ông câu nệ quá rồi. Ông có một khúc mắc... là một câu chuyện tình..."

"Thì ra anh muốn nghe câu chuyện tình của tôi. Vậy dễ thôi, hôm nào đó chúng ta hẹn gặp nhau ở quán cà phê, địa điểm và thời gian cho anh chọn, lúc đó tôi sẽ kể cho anh nghe về câu chuyện của tôi."

"Xem ra tôi đã đánh giá cao IQ của ông quá rồi! Bom sắp nổ đến nơi, thời gian quý báu như vậy, ông còn rảnh để uống cà phê sao?"

"Được, tôi nhận lời. Nhưng câu chuyện tình của tôi và vợ không cảm động như chuyện tình của Romeo và Juliet đâu. Tôi sợ anh chê chán thôi."

"Chuyện của ông với vợ là chuyện gia đình. Chuyện mà tôi muốn nói là câu chuyện tình của ông và một người phụ nữ khác. Lúc ông lên nhận huân chương, nhớ kể cho phóng viên nghe về chuyện của ông."

"Được, tôi nhận lời. Chỉ cần tôi kể ra câu chuyện của mình thì qua bom đó sẽ không nổ, có phải không?"

"Kể chuyện chỉ là bước đầu tiên thôi. Để giải tỏa tâm lý còn cần làm thêm nhiều bước nữa."

"Ý anh là sao?"

"Chẳng phải lúc nãy tôi đã gửi tin nhắn cho ông rồi sao? Chạy khỏa thân!"

"Anh có biết là cảnh sát Hồng Kông sẽ không chấp nhận bất cứ lời uy hiếp nào hay không?" Cao Dật Thái nhấn mạnh.

"Không cần nhiều lời, cũng không cần phí thời gian tìm tôi, các người sẽ không tìm được đâu. Nếu như ông không làm theo lời tôi, tôi sẽ cho nổ bom." Người đàn ông cúp máy, đúng như hắn nói, cảnh sát không truy tìm được địa điểm chính xác.

Nhiếp Vũ Hàng đặt tay lên vai Cao Dật Thái: "Anh Thái, tôi sẽ cố gắng tìm và vô hiệu hóa quả bom, nhưng hiện giờ đành trông cậy hết vào anh. Tùy cơ ứng biến!"

Bề ngoài Cao Dật Thái cố gắng tỏ ra điềm tĩnh nhưng nội tâm lại rất rối loạn, ông không biết phải làm gì. Nếu ông không kể chuyện, vợ và con ông có thể chết. Nếu ông kể về đoạn quá khứ đó trước công chúng, ông không biết người dân sẽ nghĩ sao về ông, mọi hình ảnh ông cố gắng xây dựng suốt bao năm có thể sụp đổ chỉ trong chớp mắt. Chưa kể đến việc người đàn ông đó từng nói kể chuyện chỉ là bước đầu, lỡ đâu hắn ép ông khỏa thân thật, chẳng lẽ ông phải khỏa thân trước bàn dân thiên hạ? Ông nên nói gì để có thể kéo dài thời gian cho Vũ Hàng đây?

Cao Dật Thái mang theo tâm lý hoang mang bước lên bục phát biểu. Đột nhiên có một tiếng "rít" chói tai vang lên, mọi người có mặt ở đó hoang mang không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Người đàn ông yêu cầu Cao Dật Thái bắt đầu bài phát biểu, nên ông điều chỉnh lại cảm xúc và bắt đầu: "Các vị, vô cùng cảm ơn Sở trưởng đã trao huân chương cho tôi, cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi lễ, cảm ơn các đồng nghiệp đã ủng hộ tôi từ trước đến nay... càng phải cảm ơn vợ tôi..."

Người đàn ông có vẻ không kiên nhẫn cho lắm, hắn cắt ngang bài phát biểu bằng một giọng điệu lạnh lùng: "Tôi không muốn nghe mấy chuyện này. Người mà tôi muốn nhắc đến không phải là vợ ông."

Cao Dật Thái lúng túng một chút, biết không thể kéo dài hay tránh né nên ông đành thỏa hiệp, công khai sự thật khiến mọi người sững sờ: "Trước khi tôi và vợ lấy nhau, tôi đã từng hẹn hò với một người phụ nữ khác."

"Ông có thể cho người khác biết người phụ nữ đó giờ ra sao không?"

Trong đầu Cao Dật Thái xẹt qua một đoạn ký ức về một người phụ nữ với vẻ mặt phẫn hận gào thét: "Tại sao lại đối với tôi như vậy?" Ông dừng một lúc rồi tiếp tục nói tiếp: "Tôi đoán rằng người phụ nữ đó... đã chết."

"Vậy sao? Bà ta chết thế nào?"

Thấy Cao Dật Thái chần chừ quá lâu, người đàn ông tiếp lời: "Không dám nói hả? Để tôi nói giúp ông. Bà ta sinh cho ông một đứa con trai, nhưng ông đã giết bà ta, đến cả con ruột ông cũng không tha!"

Để lại dư luận hoang mang cùng lời phủ nhận của Cao Dật Thái, người đàn ông nở nụ cười thỏa mãn, buông một câu "Hết giờ rồi" và cúp máy.

Chợt "bùm" một tiếng, mọi người hoang mang nhìn về phía phát ra tiếng nổ. Đó chính là trung tâm sự kiện Hải Quý, nơi diễn ra buổi thuyết giảng của Tiến sĩ Lâm Tiến Thành, một chuyên gia có tiếng trong ngành hoá-sinh học.

Nhiếp Vũ Hàng trầm tư mấy giây rồi lệnh cho Cao Gia Tuấn dẫn một đội đến trung tâm sự kiện Hải Quý để xem xét hiện trường, còn ông ở lại để đề phòng người bí ẩn có hậu chiêu.

Ông đi khắp nơi quan sát thì thấy một người đàn ông khả nghi đang đi về phía Cao Dật Thái. Người này mặc đồ vest lịch sự, có thẻ cảnh sát nhưng cử chỉ lại có chút lén lút, ánh mắt loé lên vẻ tàn nhẫn, để ý kỹ thì thấy sau cổ hắn có một hình xăm.

Nhiếp Vũ Hàng thấy người đó vòng tay về sau muốn với lấy khẩu súng, nên ông hướng về phía của Cao Dật Thái la to: "Anh Thái, cẩn thận." Cao Dật Thái giật mình, theo phản xạ xoay người lại, thành công tránh được đường đạn. Nhưng người đàn ông đó không cho Cao Dật Thái nghỉ ngơi mà vẫn tiếp tục bắn nên Nhiếp Vũ Hàng dùng súng bắn chết hắn. Sau đó buổi lễ bị hủy bỏ vì đã xảy ra rất nhiều chuyện.

17 giờ 34 phút, trên một con đường nào đó ở thành phố Victoria, Hồng Kông.

Con đường này là một con đường nhánh nên có ít xe và người qua lại. Ở đó có một chiếc xe BMW màu đen đang đậu.

Trong xe, người con trai quái lạ đang phiêu theo bài nhạc sàn rất sôi động, thỉnh thoảng liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, giống như đang chờ một ai đó.

Từ xa có một chiếc xe BMW màu bạc đang chạy đến, giảm tốc độ và dừng kế bên chiếc xe màu đen. Người con trai hạ cửa sổ xuống để nói chuyện với người đàn ông lái chiếc xe bạc.

Người đàn ông lái chiếc xe bạc cũng chính là người đàn ông đứng trên cầu lên tiếng: "Lần này không giết được Cao Dật Thái, lại kinh động đến phía cảnh sát. Trong thời gian ngắn, chắc sẽ không có cơ hội giết ông ta. Nhưng không sao, tôi đã nghĩ ra trò hay hơn rồi."

Người con trai bí ẩn cười ha hả một tiếng, rồi nói: "OK." Nghe xong, người đàn ông nhếch môi cười và lái chiếc xe bạc chạy về hướng con phố tấp nập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro