Chương 3: Hồng Đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8 giờ ngày 11/01, đội Điểm O, sở cảnh sát Hồng Kông.

Cao Gia Tuấn đem một xấp hồ sơ đặt lên bàn của Nhiếp Vũ Hàng: "Sư phụ, tìm được một chiếc laptop tại gần hiện trường nơi xảy ra vụ nổ. Em đã đưa cho tổ công nghệ mở khóa và khôi phục dữ liệu ở bên trong. Từ dữ liệu khôi phục được, có thể thấy trong tháng 1 này đã có 15 lần gửi tin qua Thái, còn có tên của một quán bar và số hiệu một nhà xưởng xuất hiện rất nhiều lần. Nơi này thường là điểm nóng buôn bán ma túy nên em nghi ngờ nghi phạm là một tên bán ma túy cỡ lớn, chắc chắn có liên quan đến xã hội đen."

"Cậu định làm thế nào?"

"Điều tra từ phía Hồng Đồ, chúng luôn có tiếp xúc với thứ này."

Nhiếp Vũ Hàng gật đầu tỏ vẻ tán thành với ý kiến này. Nghĩ một lúc, ông chợt nhớ đến vụ nổ ở trung tâm sự kiện Hải Quý: "Cậu đã điều tra được vì sao bọn khủng bố lại chọn đánh bom ở trung tâm sự kiện không?"

Cao Gia Tuấn lắc đầu: "Vẫn chưa. Theo em, bọn chúng lựa chọn dựa trên tiêu chí: đông người và dễ thâm nhập."

Nhiếp Vũ Hàng bắt chéo hai tay, không đồng tình: "Tôi thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Cậu hãy tìm danh sách những người có mặt trong buổi diễn thuyết đó rồi đem vào cho tôi."

"Yes, sir."

11 giờ, đội điểm O, sở cảnh sát Hồng Kông.

Cao Gia Tuấn cầm một xấp tài liệu bước vào phòng của Nhiếp Vũ Hàng. Cậu đặt tài liệu lên bàn và báo cáo: "Danh sách khách tham dự buổi diễn thuyết đều ở đây, tổng cộng khoảng 500 người. Vụ nổ làm chết 58 người, bị thương khoảng 119 người, có đến 53 người chưa rõ tung tích."

"Đã tìm thấy Lâm Tiến Thành chưa?"

"Chưa, ông ta có thể nằm trong số 58 người đã chết, cũng có thể nằm trong số 53 người chưa rõ tung tích. Cần thời gian để xác định thân phận của người chết rồi mới biết được."

"Khi nào có kết quả thì báo cho tôi."

"Yes, sir. Em ra ngoài trước."

22 giờ, quán bar Chilly.

Cao Gia Tuấn cùng cấp dưới giả làm khách uống rượu trà trộn vào quán bar để điều tra về Hồng Đồ.

Cả đội ngồi chờ được nửa tiếng thì thấy một tên chuyên cung cấp ma tuý cho các con nghiện - Hào Quỷ xuất hiện.

Hào Quỷ là một tên tội phạm có tiền án tàng trữ và buôn bán ma tuý, vừa mới ra tù cách đây không lâu. Hắn mặc một chiếc áo thun sọc đen trắng cùng một chiếc quần đùi trông có vẻ tuỳ tiện. Tay phải có một hình xăm hình con rồng dài từ bả vai đến tận cổ tay. Cao Gia Tuấn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Hào Quỷ.

Hào Quỷ tiến đến một cậu trai trẻ, giả lả vài câu để tránh bị nghi ngờ, rồi lén lút nhét ma tuý vào túi quần của cậu ta. Sau đó, hắn lại dùng cách tương tự để đưa ma tuý cho một cô gái.

Nhận thấy có thể bắt quả tang Hào Quỷ bán ma tuý, các tổ viên báo cáo với Cao Gia Tuấn rồi tiến từ từ về phía Hào Quỷ để bắt hắn.

Lúc này, Hào Quỷ đã giao xong ma tuý cho khách hàng và hướng về phía hai người đàn ông.

Cao Gia Tuấn nhận ra được một trong số hai người này chính là Cola, lão đại của Hồng Đồ, còn người kia... Qua cách chào, có thể đoán được ông ta là một người Thái.

Anh liên tưởng đến dữ liệu trong chiếc laptop, trong đó có hơn 15 lần gửi tin qua Thái. Không biết có liên quan gì đến người đàn ông này hay không... Anh muốn thả con tép để bắt con tôm.

Vì thế Cao Gia Tuấn hạ lệnh dừng hành động vây bắt Hào Quỷ. Các tổ viên đều rất hoang mang vì quyết định đột ngột này, hai mắt ngơ ngác nhìn nhau. Thuỳ Vân, người đã dẫn dắt tổ trước khi Cao Gia Tuấn vào làm tổ trưởng, nhăn mặt và muốn anh trình bày lý do. Cao Gia Tuấn hứa sẽ cho các tổ viên lời giải thích vào ngày mai.

23 giờ, sòng bạc Sapi, căn cứ của bang Hồng Đồ.

Cola ngồi trên ghế sofa, một tay đang cầm một lon bia, một tay thả lỏng đặt trên đùi. Trên bàn và dưới đất có rất nhiều lon bia bị quăng ngổn ngang. Xung quanh Cola có bốn tên đàn em đang đứng nghiêm túc.

Một tên đàn em đề nghị: "Lão đại, hay là lúc này chúng ta trốn tạm đi. Mấy tên cớm dạo này theo sát chúng ta quá, chắc bọn chúng nhận được tin chúng ta sắp có giao dịch."

Cola tức giận ném thật mạnh lon bia vào tên đàn em: "Lô hàng của người Thái đã ra biển rồi mày biết không? Bây giờ mày kêu tao trốn? Trốn cái gì? Vì sao tao phải trốn? Người tao ở đây nè, mấy tên cảnh sát nếu muốn bắt cứ việc tới đây!"

Tên đàn em vẫn còn muốn khuyên can: "Nhưng mà..."

Cola quơ lấy một lon bia trên bàn, ném về phía người kia, khuôn mặt toát lên vẻ bực dọc: "Nếu như mày sợ thì tự cuốn gói đi đi! Sao không để ý tình hình bên ngoài hiện giờ? Có biết bên ngoài đang có tin nóng gì không?"

Tên đàn em xoa đầu, nghĩ nghĩ vài giây rồi trả lời: "Nghe nói có mấy người tóm được mấy tên nội gián. Hình như mấy tên nội gián đó bị xử theo luật giang hồ rồi."

Cola nhướn mày, dùng tay chỉ vào tên đàn em, ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đúng rồi đó! Mấy tên cảnh sát làm gì có thời gian giám sát chúng ta chứ. Bây giờ cái mày cần không phải là trốn mà là học đó. Học người ta làm thế nào có thể tìm ra mấy tên nội gián. Đừng lo nhiều chuyện nữa. Xuất hàng đúng hẹn đi!"

Cola bực bội đứng lên và đi về phía cửa, vừa đi vừa lầm bầm: " Tìm ra nội gián dễ như vậy thì tao cũng muốn tìm được nội gián bên cạnh tao."

8 giờ, ngày 12/01, đội điểm O, sở cảnh sát Hồng Kông.

Cao Gia Tuấn vừa phát tài liệu cho đội viên trong tổ vừa giải thích: "Tôi biết mọi người rất muốn biết vì sao tối qua tôi lại để cho Hào Quỷ rời đi. Tài liệu trên tay mọi người là về Cola của Hồng Đồ, bao gồm những quán hắn cai quản và tất cả những vụ án có liên quan trước kia. Dựa theo tư liệu hình cảnh quốc tế, tên người Thái tối qua ngồi cùng bàn với Cola có tên là Aracha, là một đầu nậu ma tuý."

*Đầu nậu là từ để chỉ người đứng đầu một nhóm người làm cùng nghề, thường được dùng với nghĩa xấu*

Ban đầu Thuỳ Vân không muốn quan tâm do vẫn còn bất mãn với quyết định của Cao Gia Tuấn vào tối hôm qua, nhưng sau khi nghe anh giải thích, cô hiểu và bắt đầu chú yếu vào lời của anh: " Ý anh là... bên mua là Cola của Hồng Đồ? Vậy chúng ta có cần theo dõi Cola hay không?"

Cao Gia Tuấn lắc đầu bác bỏ: " Tên Cola này rất thận trọng, chưa đến lúc giao dịch thì hắn sẽ không xuất hiện đâu."

Thuỳ Vân hỏi: "Sếp Cao, chúng ta không biết thời gian và địa điểm giao dịch, lại không thể theo dõi Cola. Vậy phải làm sao?"

Lúc này Nhiếp Vũ Hàng nhận được tin nhắn từ nội gián được ông cài vào Hồng Đồ, ông lên tiếng cắt ngang buổi họp: "Mọi người nghe đây. Ba giờ sáng ngày mai, 25/01 tại bến đò Quang Đường sẽ có một chuyến hàng lớn, người của Hồng Đồ chắc chắn sẽ có vũ khí. Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, thông báo cho đội Phi Hổ đợi lệnh."

"Yes sir."

Cao Gia Tuấn chạy theo Nhiếp Vũ Hàng: "Sư phụ, làm sao thầy...?"

Cao Gia Tuấn chưa kịp nói xong, Nhiếp Vũ Hàng đã hiểu ý và tiếp lời: "Cậu muốn hỏi làm sao tôi biết được có phải không? Cứ từ từ học đi, ngoài việc tra án ra, cậu còn phải học cách làm sao để khiến cấp dưới tin tưởng cậu kìa."

3 giờ sáng ngày 13/1, bến đò Quang Đường.

Cao Gia Tuấn cùng các đội viên trong tổ và đội Phi Hổ mai phục ở gần bến đò. Đã hơn ba giờ rồi nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì, mọi người trong tổ đều rất sốt ruột.

Khi mọi người đang tưởng tình báo có chút sai sót thì có một chiếc xe van màu bạc đến gần bến đò. Cao Gia Tuấn cùng cấp dưới bước xuống xe và chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đối đầu với tội phạm.

Bọn tội phạm được trang bị vũ khí hạng nặng nên đội Phi Hổ đã tiên phong tấn công trước.

Khi phát hiện ra bản thân đã bị cảnh sát bao vây, đám tội phạm nả súng vào phía cảnh sát.

Cao Gia Tuấn và tổ viên của điểm O đứng quan sát ở bên ngoài, chờ Phi Hổ khống chế xong tình hình rồi mới vào.

Đúng lúc này Cao Gia Tuấn thấy chiếc xe khả nghi thứ hai, anh không nghĩ ngợi gì nhiều liền bỏ lại đội viên, tự mình ngăn chiếc xe lại.

Cola đến địa điểm giao dịch thì thấy đàn em đang đấu súng với đội Phi Hổ, hắn liền quay xe toan bỏ chạy.

Ai ngờ Cao Gia Tuấn nhanh trí bắn vào bánh của chiếc xe, chiếc xe lảo đảo vài vòng rồi đâm vào cột đèn bên đường.

Cola bước xuống xe và đấu súng cùng Cao Gia Tuấn. Hắn được một chiếc xe hơi màu đen cứu thoát.

7 giờ 30 phút ngày 13/1, đội điểm O, sở cảnh sát Hồng Kông.

Nhiếp Vũ Hàng ngồi trên ghế, hai tay đặt thả lỏng đặt trên đùi, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Cao Gia Tuấn: "Tôi muốn biết suy nghĩ của cậu lúc đó."

"Em cho rằng mình không sai. Phải, lúc đó đội Phi Hổ quyết định tình hình, nhưng trong số những người họ bắt rõ ràng không có ai là chủ mưu cả. Đúng lúc em nhìn thấy được nghi phạm nên đương nhiên phải hành động ngay. Còn nữa, trách nhiệm của đội Phi Hổ là hỗ trợ chúng ta chế ngự những người dùng súng, còn chức trách của chúng ta là bắt được chủ mưu, hoàn toàn không hề xung đột."

Đối lập với vẻ bướng bỉnh, nóng nảy của Cao Gia Tuấn, vẻ mặt của Nhiếp Vũ Hàng điềm tĩnh, thể hiện rõ sự trải đời. Ông đưa tay hướng về phía chiếc ghế đối diện và mời Cao Gia Tuấn ngồi xuống.

"Cậu có biết vì sao chúng ta phải nhờ Phi Hổ hỗ trợ không? Vì bọn chúng được trang bị vũ khí hạng nặng, rất nguy hiểm."

"Nếu là sếp, sếp cũng sẽ bắt nghi phạm vì sếp là cảnh sát, em nói có đúng không?"

"Cậu phải học cách tin tưởng vào đồng đội của mình, kể cả đội Phi Hổ."

Khuôn mặt của Cao Gia Tuấn tỏ rõ vẻ cam chịu, bất phục, anh để súng lên bàn, giận dỗi nói: "Nếu không còn gì thì em ra ngoài trước."

21 giờ, 13/1, sòng bạc Sapi.

Chuông điện thoại reo lên, đó là một số lạ, Cola nhấc máy thì nghe đối phương nói: "Anh Cola, sự việc ở bến đò Quang Đường diễn ra không tốt lắm nhỉ. Có muốn tôi giúp anh tìm ra tên nội gián không?"

Cola nhíu mày, hỏi thân phận của người đó, nhưng người đó không trả lời mà kêu Cola ra gặp hắn. Hắn đang ở sòng bạc Sapi.

Người xuất hiện chính là người con trai với phong cách kỳ quái hôm nọ. Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun màu đen, khoác bên ngoài một chiếc áo da dài màu đen, đi một đôi giày thể thao cũng màu đen. Cả người anh toát lên vẻ bí ẩn, nguy hiểm, trên môi luôn treo một nụ cười bí hiểm.

Cola đến bàn xúc xắc, sững người vài giây trước người con trai, sau đó nhanh chóng định thần lại rồi lên tiếng trước: "Đặt cược đi."

Người con trai nhíu mày, nheo mắt lại, tư thái tự tin nói: "Muốn tôi đặt cược? Trừ phi... có ai đó nói cho tôi bên trong là gì."

Cola phá lên cười, mang theo giọng điệu giễu cợt: "Cho mày biết? Dễ vậy à?"

Người con trai nghe vậy không những không giận, mà còn nở một nụ cười bí hiểm, đề nghị Cola trao đổi một thứ gì đó với hắn.

Cola nhún vai hỏi lại: "Thứ gì?"

"Một mối hợp tác lâu dài."

Người con trai lấy từ trong túi ra một cái danh thiếp màu trắng đặt lên bàn cược, đưa tay ra và nói: "Tôi tên Kenny..."

Khi Cola đang chuẩn bị bắt tay để tạo một mối quan hệ với Kenny thì anh đột nhiên chộp lấy tay của Cola và kéo hắn lại: "Làm nghệ thuật." Nói xong Kenny phá lên cười, tiếng cười kết hợp với khuôn mặt đủ để làm người khác rợn người.

Khi quay lưng bước đi, Kenny còn quay lại giơ ngón trỏ bên tay trái có hình xăm "YOLO" lên cho Cola xem, vẻ mặt đầy thâm ý.

*YOLO - you only live once: một câu có nghĩa tích cực, bạn chỉ sống được một lần trong đời nên hãy sống hết mình với đam mê, không bỏ phí thời gian*

"Tên này thật điên rồ." Cola nhướn mày, nghĩ thầm trong bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro