Chương 8: Anh em "tốt"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13 giờ, 15/1, sở cảnh sát Hồng Kông.

Từ lúc biết bản thân bị người khác cài máy nghe lén, Cao Dật Thái luôn luôn cẩn trọng từng ly từng tí. Ông xếp những đồ vật trong phòng tại một vị trí nhất định để xem có người nào trong sở cảnh sát lén vào phòng ông hay không. Ông còn cẩn thận giấu một chiếc camera siêu nhỏ vào trong chậu cây để tìm ra được kẻ phản bội.

Hôm nay lúc đi ăn trưa trở lại phòng, Cao Dật Thái thấy cái ghế hơi xê xích một chút, bàn phím trên bàn cũng lệch khỏi vị trí ban đầu một chút, ông liền đoán nhất định có người lén vào phòng của ông. Ông mở đoạn ghi hình do camera ghi lại thì thấy người đó chính là người anh em tốt của ông - sếp Lâm Đức Cảnh.

Cao Dật Thái trầm ngâm suy tư, hai mắt hồ ly híp lại, lộ lên vẻ tính toán, sau đó không biết nghĩ gì đột nhiên đứng dậy rời khỏi sở cảnh sát.

Cao Dật Thái nhìn về phía sau, thấy ông đích thật bị Lâm Đức Cảnh theo dõi thì nhếch môi và giả vờ như không thấy, cố tình dẫn Lâm Đức Cảnh đến một con hẻm vắng người. Sau đó ông cắt đuôi Lâm Đức Cảnh và quan sát anh ta một lúc rồi mới đứng ra nói chuyện: "Tìm tôi à?"

Lâm Đức Cảnh nghe vậy thì trong lòng cả kinh nhưng ngoài mặt vẫn cười tỏ vẻ thân thiết, cố tìm cách khiến Cao Dật Thái không nghi ngờ: "Anh Thái, tôi lo anh có chuyện nên mới đi theo anh."

"Nghe cậu nói như vậy, hẳn là tôi nên cảm ơn cậu rồi." Đôi mắt hồ ly của Cao Dật Thái hướng thẳng vào ánh mắt của Lâm Đức Cảnh. Thấy Đức Cảnh lộ vẻ lúng túng, Cao Dật Thái không nhanh không chậm tiếp lời: "Sao vậy? Sợ rồi à?"

"Anh Thái, có phải có hiểu lầm gì không?" Lâm Đức Cảnh ngoài mặt "cây ngay không sợ chết đứng" nhưng hai mắt liếc qua liếc lại đã bắn đứng ông.

"Tôi đã thấy cậu trong máy quay giám sát." Thấy Lâm Đức Cảnh vẫn cố gắng chối tội, Cao Dật Thái đột nhiên rút súng ra, hét lớn: "Tại sao bán đứng tôi?"

"Anh Thái, tôi nợ cả đống tiền, không có tiền trả nợ thì tôi chết chắc đó!" Chỉ khi đối diện với nọng súng, Lâm Đức Cảnh mới nói ra sự thật, hai mắt ông ta tràn đầy vẻ hối lỗi nhưng Cao Dật Thái không mềm lòng, vẫn chĩa súng vào ông ta và nói tiếp với giọng điệu mỉa mai: "Giờ thì cậu không cần chết nữa... có anh em của chúng ta chết thay cậu rồi!"

Tự thấy không cách nào biện minh cho lỗi lầm, Lâm Đức Cảnh khuỵu xuống đất, khuôn mặt tràn đầy nỗi ân hận và buông câu "Xin lỗi". Đột nhiên ông ta trở nên mất kiểm soát, kích động nói: "Bọn chúng nói với tôi, sau khi lấy được danh sách thì bọn chúng sẽ giao việc cho họ chứ không hề nói là sẽ giết họ. Tôi không biết, tôi không biết mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này."

Cao Dật Thái nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của Đức Cảnh, gặng hỏi: "Bọn chúng là ai?" nhưng Lâm Đức Cảnh liều chết không nói. Thấy vậy, Cao Dật Thái nửa đe dọa nửa dụ dỗ: "Nếu cậu không giúp tôi bắt chúng về thì sẽ mãi mãi bị chúng uy hiếp, càng lúc sẽ bị chúng nắm càng nhiều tẩy. Cậu có hai lựa chọn. Một là giúp tôi bắt đám người xấu đó, một là theo tôi về sở cảnh sát để pháp luật trừng trị cậu. Tự chọn đi." Nói xong Cao Dật Thái bỏ đi, để lại một Lâm Đức Cảnh rối loạn, không biết phải làm thế nào.

21 giờ, gần quán bar Chilly.

Cao Gia Tuấn cùng Ubabus canh ở ngoài quán bar Chilly để bắt cho bằng được Cola. Trong lúc đi mua nước ngọt tại một cửa hàng tiện lợi gần đó, Cao Gia Tuấn tình cờ thấy đàn em của Cola nhận một gói hàng khả nghi. Đầu óc của anh xoay chuyển một hồi, quyết định theo chân tên đàn em vào quán bar.

Trong một căn phòng tối tăm, chỉ có mấy ánh đèn chiếu vào, tiếng nhạc sôi động đến điên tai cùng một bàn rất nhiều mồi và rượu. Cola đang cùng đám đàn em thưởng thức mấy chai rượu Rum thì tên đàn em đem gói hàng vào.

Trong lúc tên đàn em mở gói hàng, Cola nhận được điện thoại từ Kenny: "Anh Cola, hi vọng anh thích sản phẩm mới của chúng tôi. Trên thị trường còn chưa bán, tôi đưa đến cho anh thử trước."

Thứ được giao đến là một chiếc hộp màu đen trông rất sang trọng, bên trong có bốn thanh thuỷ tinh hình trụ, chiều dài chỉ khoảng 5-6 cm đựng một vật chất dạng bột màu tím. Đó là loại ma tuý mới được sáng chế ra, không phải màu trắng như bình thường mà là một màu tím thuần đẹp mắt.

Cola để cho đàn em dùng thử còn bản thân thì bước ra ngoài để vào nhà vệ sinh. Ai ngờ lại đúng lúc bị Cao Gia Tuấn bắt gặp, Cao Gia Tuấn muốn tiến đến bắt Cola nhưng đột nhiên đám đàn em trong trạng thái điên loạn xông ra ngoài, nên anh bị cầm chân lại. Cola nhân lúc anh đang vất vả khống chế đám người điên loạn mà chạy thoát.

7 giờ, 16/1, đội điểm O, sở cảnh sát Hồng Kông.

Lâm Đức Cảnh nhận được điện thoại từ Kenny nên lập tức vào phòng báo cho Cao Dật Thái: "Họ muốn anh làm gián điệp cho phía cảnh sát."

Cao Dật Thái tỏ vẻ khinh thường: "Điều kiện kiểu gì vậy? Bọn chúng cho rằng tôi sẽ nhận lời làm chuyện đó hay sao?"

Nhận được uy hiếp từ Kenny, Lâm Đức Cảnh đành mở miệng khuyên Cao Dật Thái: "Nếu anh nhận lời, bọn họ có thể kéo sếp Hàn xuống, tương lai để anh làm Sở trưởng sở cảnh sát."

"Nếu tôi không nhận lời thì sao?" Cao Dật Thái giọng điệu mỉa mai hỏi.

Lâm Đức Cảnh không do dự mà trả lời ngay: "Thì họ sẽ chơi anh! Anh Thái, hắn biết trước kia anh từng phạm vụ gì. Nếu như bại lộ thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến anh."

Cao Dật Thái lại nhếch môi khinh thường, nhún vai không vui nói: "Hắn nói là tôi tin à? Anh định hù ai vậy?"

Vừa dứt lời, Cao Dật Thái nhận được một tin nhắn chứa một tấm hình đen trắng từ rất lâu rồi, đó là tấm hình ông đang bắn một người nào đó. Cao Dật Thái nhìn thấy tấm hình này trong lòng đột nhiên căng thẳng nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ "thanh giả tự thanh", giọng điệu điềm tĩnh nói: "Cậu hẹn chúng ra. Tôi có chuyện muốn nói với chúng."

Đợi Lâm Đức Cảnh rời đi, Cao Dật Thái mở tủ bảo hiểm trong phòng và lấy một cây súng ra bọc theo trong người. Lúc này trên người ông ngoài cây súng cảnh sát được bỏ trong túi đeo bên hông còn có một cây súng Glock-17 được để sau lưng, giấu kỹ sau áo khoác.

Về phía Nhiếp Vũ Hàng, ông đang chủ trì cuộc họp của đội điểm O: "Gần đây trên thị trường ma tuý Hồng Kông xuất hiện một loại sản phẩm mới gọi là thuỷ tinh tím, tất cả đều do các băng nhóm chúng ta đang điều tra tung hàng."

Cao Gia Tuấn nhận ra được điểm mấu chốt nên lập tức nêu ý kiến: "Hôm trao huân chương chúng ta tìm được một chiếc máy tính, tiếp đó xã hội đen đã khử rất nhiều người của mình. Như vậy, xã hội đen có vẻ chẳng thu được lợi gì. Nếu xã hội đen muốn bán loại ma tuý mới thì không còn tuyên chiến với cảnh sát."

Nhiếp Vũ Hàng tiếp lời: "Liệu có thế lực thứ ba nào không? Thế lực thứ ba muốn bán sản phẩm mới để đánh lạc hướng chú ý, chúng gây rối vào ngày nhận huân chương rồi giá hoạ cho bọn buôn ma tuý, một đích là để cảnh sát khai chiến với bọn buôn ma tuý. Vào lúc cảnh sát càn quét bọn buôn ma tuý, bọn chúng đã giết rất nhiều gián điệp của ta rồi lôi kéo bọn buôn ma tuý. Cuối cùng, chúng có thể lũng đoạn toàn bộ thị trường ma tuý Hồng Kông." Nhiếp Vũ Hàng thấy Cao Dật Thái cùng Lâm Đức Cảnh cùng ra ngoài, cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn tiếp tục cuộc họp.

Cao Dật Thái và Lâm Đức Cảnh lái xe đến điểm hẹn. Đó là một khu nhà kho nhiều tầng bỏ trống nằm trong trung tâm thành phố. Cao Dật Thái để Lâm Đức Cảnh lên trước, còn ông thì nghe tình huống qua máy nghe được đưa cho Đức Cảnh. Lâm Đức Cảnh không thể ngờ, khi ông ta lên không được bao lâu thì Cao Dật Thái cũng lén đi lên.

Nơi gặp mặt là một căn phòng ở trên lầu 2, xung quanh đồ đạc đều bám bụi vì bị bỏ hoang một thời gian dài, chỉ có mỗi cái gương được đặt ở chính giữa phòng là còn rất mới, cứ như có ai đó vừa đặt vào không bao lâu. Trước gương có một chiếc UAV đã bật sẵn, không khí cực kỳ quỷ dị, khi Lâm Đức Cảnh đang nhìn quanh thì chiếc UAV hiện lên hình ảnh một người con trai đeo chiếc mặt nạ Ghostface, người đó cười và lên tiếng: "Sao chỉ có mình ông tới vậy?"

*UAV - unmanned aerial vehicle: phương tiện bay không người lái; nói dễ hiểu thì là một camera bay*

*Mặt nạ Ghostface là mặt nạ của nhân vật giết người trong series phim Tiếng thét - một bộ phim kinh dị kinh điển của Mỹ*

"Anh Thái ở bên ngoài, tôi kêu anh ấy ở đó, tôi muốn rõ với cậu trước."

"Muốn nói rõ chuyện gì chứ?"

"Anh Thái muốn biết cậu là ai và muốn anh Thái làm gì cho cậu?"

"Muốn biết tôi là ai sao? Đơn giản thôi, gọi ông ta vào đây là biết ngay thôi."

Lúc Cao Dật Thái đang lấp ló ở ngoài cửa thì người con trai - Kenny lên tiếng đánh tan lớp nguỵ trang của ông: "Cảnh ti Cao, không cần nhìn nữa. Hoan nghênh ông! Mau vào đây đi!"

"Bọn họ nói anh sẽ xông lên đây, thì ra là thật." Lâm Đức Cảnh vẻ mặt thất vọng nói.

"Bọn họ nói? Anh chơi tôi à?" Quả không hổ danh là sếp lớn trong sở cảnh sát, trình độ ứng biến rất tốt, chỉ cần một câu thôi liền đem sự chú ý của Lâm Đức Cảnh sang chuyện khác. Lâm Đức Cảnh bối rối: "Tôi không cố ý đâu. Là họ ép tôi!"

Kenny nhịn không được nhắc nhở Lâm Đức Cảnh: "Không cần phải áy náy đâu sếp Lâm. Sếp Cao đang giấu cây súng gì trên người kìa... Glock 17 Gen 5 đó..." Kenny không hổ là người có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn qua liền biết được. Thấy chưa đạt được hiệu quả như mong đợi, Kenny tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Sếp Cao chỉ lợi dụng anh thôi, sau khi xong việc sếp Cao nhất định sẽ giết anh diệt khẩu."

Lâm Đức Cảnh nghe vậy liền rút súng nhắm về phía Cao Dật Thái. Tuy thế, Cao Dật Thái vẫn điềm tĩnh, một bộ dạng chính trực, vừa hất một phần góc áo vừa đủ để Đức Cảnh chỉ thấy được cây súng cảnh sát, vừa dùng giọng điệu nghiêm túc khuyên ngăn: "Nọng súng không nên hướng vào anh em của mình." Lâm Đức Cảnh nghe vậy liền lập tức buông súng xuống.

Kenny cười khinh bỉ, anh không thể tưởng tượng được, trên đời lại còn một người giả tạo đến như vậy. Chợt anh nghe Cao Dật Thái dùng giọng điệu chắc nịch hỏi: "Cậu có phải là người mà cảnh sát chúng tôi đang tìm không?"

"Là tôi." Kenny không hề do dự mà lập tức trả lời.

Cao Dật Thái nhíu mày, thắc mắc hỏi: "Có phải lúc trước tôi từng bắt cậu nên giờ cậu trả thù không?"

Kenny giơ ngón trỏ lên che miệng tỏ vẻ muốn Cao Dật Thái dừng lại: "Sai. Ông là cảnh sát, tra án bắt người là chức trách của ông, tôi không có gì phải kết thù với ông cả." Đang dùng giọng điệu nhẹ nhàng không nhanh không chậm, đột nhiên Kenny tăng âm lượng để thể hiện sự tức giận: "Nhưng tư duy của ông hạn hẹp như vậy khiến tôi rất tức giận. Mong là ông đừng tái phạm nữa. Okay?"

Cao Dật Thái không cho là vậy, tiếp tục dò xét Kenny: "Ngày tôi nhận huân chương, cậu bắt tôi chạy khoả thân, muốn giết tôi rồi còn bắt tôi kể chuyện trước bao nhiêu người. Vậy còn không gọi là kết thù?"

Kenny quơ tay tỏ vẻ không đồng ý: "Không không không. Tôi đang giúp ông. Ông không lấy đồ trong lòng của mình ra thì làm sao đặt cái mới vô được chứ? Có điều câu chuyện hôm đó ông kể với câu chuyện mà tôi muốn nói với ông có khác biệt chút xíu... Lúc ông làm nội gián ở Liên Vận, ông vì muốn thăng chức đã chính tay giết chết một cảnh sát. Còn cùng con gái của lão đại Liên Vận sinh một đứa con, nếu là người khác thì sẽ đưa vợ con cao bay xa chạy, nhưng ông không làm vậy, ông lập một cái bẫy. Rồi ngày 19/9/1989, bùm, Liên Vận tan thành mây khói."

"Miệng là của cậu, cậu muốn nói gì cũng được. Nhưng những gì cậu nói không có nghĩa nó là sự thật." Ánh mắt hồ ly của Cao Dật Thái xoay chuyển rồi ông vẫn giữ vẻ cương trực nói.

"Bốp bốp bốp. Xuất sắc! Nói dối không chớp mắt, đồng tử không nở ra, nhịp tim vẫn giữ ở mức bình thường." Ba tiếng vỗ tay là của Kenny dành cho Cao Dật Thái, diễn xuất của ông quá đỉnh, có khi còn hơn mấy diễn viên nổi tiếng. Kenny cười ha hả rồi nói tiếp: "Không biết tài diễn xuất của ông là do bẩm sinh hay nhờ luyện tập?"

"Cậu có quan hệ gì với Liên Vận?" Cao Dật Thái nói ra mối nghi ngờ trong lòng, nếu hắn không liên quan đến Liên Vận thì sao lại biết rõ mọi chuyện như vậy chứ!

"Oh c'mon... Liên Vận chỉ là một câu chuyện. Có điều, sau khi nghe được câu chuyện này. I really like you! Ông tàn nhẫn độc ác, không màng thân thích, giết người không chớp mắt, tất cả những cái đó đều là ưu điểm của ông. Vì ông và tôi là cùng một loại người. Huỷ hoại chính là để xây dựng."

"Cậu hoàn toàn không hiểu tôi. Tôi có phải loại người này hay không chưa chắc cậu hiểu được."

"Sếp Cao, cái tôi hiểu về ông còn nhiều hơn cả chính bản thân ông nữa. Nếu không như vậy, tôi đã không chọn ông." Kenny thu lại thần sắc đùa cợt, lộ ra một vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ, cứ như sự trơ trẽn của Cao Dật Thái làm anh phát bực vậy.

"Chọn tôi? Chọn tôi để làm gì?"

"Tôi làm nghề thương mại quốc tế, nếu không có cảnh sát giúp đỡ thì tôi làm sao có thể ăn nên làm ra như vậy được chứ? Thật ra tôi đã có rất nhiều cơ hội để giết ông nhưng tôi không làm vậy, vì tôi thực sự thích ông nên đã chọn ông để chúng ta hợp tác."

"Hiện giờ cậu đã chọn sếp Lâm rồi còn gì?"

Kenny cười lớn tiếng, nụ cười mang rất nhiều sự khinh miệt, nói: "Sếp Lâm, ông có biết, cho dù ông không giúp tôi lấy danh sách nội gián, tôi cũng có cách lấy được. Ông làm cảnh sát bao nhiêu năm trời chẳng được tích sự gì, chỉ nhờ hối lộ mới ngồi lên được vị trí này. Khắp nơi đều là ngõ cụt rồi... Ha ha ha..."

Lâm Đức Cảnh nghe vậy đột nhiên nổi điên lên, chạy về phía cửa hòng ra ngoài nhưng tất cả các cửa đều bị Kenny khoá hết rồi. Kenny còn không ngại đổ thêm dầu vào lửa: "Sếp Cao, kiểu người như sếp Lâm làm sao tôi hợp tác được?"

Ban đầu khi nghe nói Kenny khoá hết cửa, Cao Dật Thái nhíu mày một chút nhưng sau đó không biết nghĩ gì mà khoé môi nhếch một xíu, nếu không để ý kỹ sẽ không thể phát hiện ra. Cao Dật Thái tiếp tục hỏi: "Hôm trao huân chương, cậu cố tình để lại chiếc laptop để cảnh sát hướng mũi giáo về phía xã hội đen, sau đó lại giúp xã hội đen giết nội gián của cảnh sát, có đúng như vậy không?"

"Đúng vậy, tôi không hề mọi chuyện lại đơn giản đến vậy." Kenny thẳng thắn thừa nhận.

Lâm Đức Cảnh cảm thấy rất bất bình, hỏi: "Những gì cậu muốn tôi làm tôi đã làm hết rồi, cậu còn muốn gì nữa?"

"Diễn một vở kịch. Ông giúp tôi bắn sếp Cao rồi sếp Cao sẽ một phát bắn chết ông."

"Mày muốn giết tao diệt khẩu? Không có dễ dàng vậy đâu!"

"Không phải tôi muốn giết ông diệt khẩu mà là sếp Cao muốn giết ông diệt khẩu. Tôi nói không sai chứ sếp Cao?"

"Cậu bỏ ý định đó đi. Tôi sẽ không hợp tác với cậu, cũng sẽ không giết chết anh em của mình." Không muốn nghe người đó nói cũng không muốn bị quan sát nữa, Cao Dật Thái bắn hư chiếc UAV. Khi Lâm Đức Cảnh đang vui mừng vì có một người anh em tốt thì đột nhiên cảm thấy trên trán lành lạnh... Cao Dật Thái chẳng biết lúc nào đã rút khẩu súng được chuẩn bị sẵn ra và bắn chết Lâm Đức Cảnh không một chút do dự hay lưu tình.

Nhiếp Vũ Hàng đang nghiên cứu về vụ án thì nhận được một tin nhắn từ người lạ, nội dung tin nhắn là một đoạn video có cảnh Lâm Đức Cảnh lén lút vào phòng của Cao Dật Thái. Ông nhớ lại hồi nãy lúc đang họp có nhìn thấy Cao Dật Thái ra ngoài cùng Lâm Đức Cảnh nên tính để cấp dưới tìm vị trí của Cao Dật Thái. Ai ngờ người lạ đó gửi luôn địa chỉ giúp ông, lo Cao Dật Thái sẽ gặp chuyện nên ông vội vàng chạy đến chỗ đó.

Nhiếp Vũ Hàng và Cao Gia Tuấn tới nơi thì thấy Lâm Đức Cảnh bị trúng một phát ngay tim, chết tại chỗ còn Cao Dật Thái thì trúng một phát ngay bụng, dưới chân đang chảy rất nhiều máu. Hai người nhanh chóng gọi xe cứu thương đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro