Chương 9: Cola chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao Dật Thái không ở lại bệnh viện mà lấy cớ ra về, ông vội vã đến tìm vợ của Lâm Đức Cảnh để hỏi về chỗ ông ta cất đồ và tìm đến tủ bảo hiểm của Lâm Đức Cảnh. Thứ ông thấy được không phải tài liệu ông cần mà là một mảnh giấy ghi chữ "Suy nghĩ kỹ chưa Cao Dật Thái?". Vẻ tức giận hiện rõ trên khuôn mặt luôn tỏ ra đạo mạo, ông lập tức rời khỏi.

14 giờ, 16/1, Tổng cục cảnh sát Hồng Kông.

Nhiếp Vũ Hàng bước đi trong vô thức, trong đầu ông tràn ngập những mối nghi ngờ, những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Trong đầu ông hiện lên nhiều ký ức đan xen, ký ức về hôm định mệnh 19/9/1989, đoạn ký ức Cao Dật Thái nói rằng ông ta bị nghe lén... cả hình ảnh ông nhìn thấy Dật Thái và Đức Cảnh cùng nhau ra ngoài. Ông không muốn nghi ngờ nhưng mọi thứ đều liên quan đến người đó... Thật nhức đầu!

19 giờ, quán bar Chilly.

Lần trước không bắt được Cola, lần này Nhiếp Vũ Hàng đích thân dẫn đội đến quán bar để lục soát. Ngồi trong phòng chính, Cola nhìn thấy cảnh sát đến qua những chiếc camera nên đã bỏ hết số tiền đã kiếm được suốt bao năm và hộ chiếu vào một cái túi màu đen rồi chạy trốn.

Lúc Nhiếp Vũ Hàng bước vào phòng chính chỉ còn thấy một căn phòng trống không, những chiếc camera có ghi những hình ảnh ở bên ngoài, ngoài văn kiện bỏ ngổn ngang, trên bàn có một điếu thuốc lá vẫn còn đang cháy dở, tin rằng Cola chưa đi được bao lâu. Nhiếp Vũ Hàng đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, đoán rằng Cola sẽ không thể chạy trốn từ cửa phòng vì ông không hề gặp ai trên đường đến đây cả. Chợt ông nhìn thấy một lối đi bí mật bị che lấp sau cái tủ, Cola chắc hẳn đã rất vội vã nên đóng chưa hết. Nhiếp Vũ Hàng rút súng và men theo lối đi đó ra khỏi quán bar.

Cola đang chạy xuống dưới lầu nhưng cảnh sát đang đứng canh giữ nên hắn phải chạy lên trên lầu để leo xuống một góc khác để thoát khỏi sự vây bắt của cảnh sát. Lúc đó Nhiếp Vũ Hàng đã theo kịp và thấy hắn đang leo xuống bằng một sợi dây thừng màu trắng.

"Cola, học đu dây vào ban đêm à? Có biết nếu rớt xuống thì sẽ ra sao không?" Nhiếp Vũ Hàng chĩa súng về phía Cola và mỉa mai.

"Ông đừng có làm bậy nha." Cola lo lắng, có mấy người bị một khẩu súng chĩa vào mặt mà lại không lo, huống hồ Cola còn đang leo dở dang, treo lủng lẳng trên không.

"Ai đã giết Khánh Nhân?" Nhiếp Vũ Hàng hỏi một câu mà ông rất muốn biết câu trả lời.

"Khánh Nhân nào? Tôi không biết." Cola vừa thở dốc vừa phủ nhận.

"Ngày Khánh Nhân chết, cậu đã đi cùng với ai?"

"Tôi đã nói là không biết mà!" Cola dù mệt bở hơi tai nhưng vẫn cố gắng chối tội.

Nhiếp Vũ Hàng nhìn xung quanh xem có ai không, hai mắt lóe lên vẻ tinh ranh, dùng cây súng đánh nhẹ vào bàn tay đang giữ sợi dây của Cola: "Cậu muốn khiêu chiến đến cùng chứ gì? Được thôi, tôi giúp cậu."

Cola vừa bị đung đưa một chút, trong lòng đã dâng lên nỗi sợ, biết bản thân chạy trời không khỏi nắng nên vội vàng cầu hòa: "Nè, nè, tôi nói, tôi nói... Ông kéo tôi lên trước đi."

Cola và Nhiếp Vũ Hàng không ngờ rằng những hành động của hai người đều lọt vào mắt của Kenny. Lúc này Kenny đang đứng núp trong một lùm cây trên một tòa nhà cách chỗ hai người khoảng 1000m, trên tay anh đang cầm một khẩu FN SCAR-L. Anh vừa nhắm vừa nở một nụ cười đáng sợ, cứ như anh lấy giết người làm một trò tiêu khiển. Khi Cola dùng sức leo lên lại tầng thượng thì Kenny không chút lưu tình bắn vào tay của Cola khiến hắn thả tay, cả người ngã xuống dưới đường, máu văng tung tóe. Khi hoàn thành xong nhiệm vụ, Kenny nở một nụ cười thỏa mãn, thu dọn súng, trước khi rời đi còn không quên nói lời tạm biệt với một "đối tác" ngắn hạn. Ai bảo tên Cola đó vô dụng để bị cảnh sát tóm, anh phải tiễn hắn một đoạn để hắn không ăn nói lung tung.

*FN SCAR-L là một loại súng trường tấn công do công ty FN phát triển cho Hoa Kỳ, được các lực lượng đặc biệt của Hoa Kỳ dùng*

Khi tổ viên của điểm O lên đến nơi thì thấy Cola đã ngã lầu chết, mọi người nhìn Nhiếp Vũ Hàng với đủ loại ánh mắt, nghi ngờ có, sửng sốt bàng hoàng có, tức giận cũng có. Nhiếp Vũ Hàng bỏ qua những ánh mắt và trở lại sở cảnh sát, ông phải viết bản tường trình về chuyện này để gửi cho cấp trên.

21 giờ, đội điểm O, sở cảnh sát Hồng Kông.

"Sư phụ à, thầy đã đẩy ngã Cola thật sao?" Cao Dật Tuấn dè chừng hỏi.

Nhiếp Vũ Hàng nghe vậy cũng không giận, ngược lại còn bình tĩnh phân tích: "Ngày Khánh Nhân chết, Cola đi cùng một người lạ, người lạ đó giết Khánh Nhân, người anh em tốt của tôi. Cậu nghĩ tôi sẽ đẩy Cola xuống lầu sao?"

"Vậy giờ phải làm sao?"

Nhiếp Vũ Hàng đúng thật là trong sạch nên ngoại trừ cảm giác thất vọng ra thì ông rất bình tĩnh, nói: "Chờ kết quả nghiệm thi rồi mọi chuyện sẽ rõ."

Cao Gia Tuấn hoang mang, đầu óc rối bời, anh không tin sư phụ sẽ làm chuyện đó nhưng không biết làm cách nào để giúp sư phụ giải nỗi hàm oan.

"Có kết quả nghiệm thi càng sớm càng có lợi cho sư phụ." Anh thầm nghĩ, vì thế anh nhanh chân chạy đến phòng Pháp y.

21 giờ 5 phút, phòng Pháp y, sở cảnh sát Hồng Kông.

"Xin lỗi, tôi là người của điểm O, tôi đến lấy báo cáo nghiệm thi, bên ngoài không có ai nên tôi vào đây." Cao Gia Tuấn xông vào phòng giải phẫu làm bác sĩ pháp y giật mình. Nghe anh nói vậy, người đó cũng không trách, tháo khẩu trang xuống định nói chuyện.

"Là cô." Cao Gia Tuấn nhận ra người bác sĩ pháp y này. Anh đã từng gặp cô ở bệnh viện Tâm Đức. Hôm đó tên nghi phạm băng qua đường làm hại một nam một nữ bị tai nạn, chính cô là người đã giúp anh cầm máu cho bọn họ.

"Đến lấy báo cáo nghiệm thi phải không? Đây. Tôi còn có chuyện phải làm, cửa ở bên đó... không tiễn." Bác sĩ pháp y là một cô gái có vẻ mặt hiền lành nhưng lúc làm việc cô lại rất lạnh lùng, rất nghiêm túc. Cao Gia Tuấn đã lấy được thứ mình muốn nên không nấn ná lại lâu.

23 giờ, tại một sàn đấu phi pháp.

Kenny cùng Quốc Bân nở nụ cười chiến thắng vì đã thành công diệt trừ được mối họa, hai người cùng nhau đến xem một sàn đấu võ tự phát ở trong một con hẻm nhỏ. Đây là một sàn đấu võ, người xem tiến hành đặt cược người thắng. Phi pháp là ở chỗ, ở đây đã có nhiều lần đánh chết người vì những người thi đấu hoặc là kẻ thiếu tiền đến phát điên hoặc là con nợ bị bắt đến. Xem những cuộc đấu như thế nào mới khiến hai người cảm thấy hứng thú, nếu chỉ đánh vài phát thôi thì chẳng có gì vui cả.

Tuy đêm đã khuya nhưng có rất nhiều người đang xem và đặt cược, hai người tìm được hai chỗ trống và ngồi xuống. Cả hai đều đang hướng mắt về phía lôi đài để đoán xem người nào có phần thắng hơn. Xung quanh là những tiếng la, tiếng gào, tiếng bàn chuyện rất ồn ào, chợt có hai giọng nữ nhẹ nhàng thảo luận về hai võ sĩ trên lôi đài.

"Ngạo Tuyết, theo cậu nên đặt người nào? Tên mặt bặm trợn đó được không, hắn đã thắng liên tiếp mấy trận rồi." Người lên tiếng chính là Túc Linh, cô đang hưng phấn nhìn người người đua nhau đặt cho tên võ sĩ lực lưỡng.

"Quá tự cao sẽ ngã đau." Ngạo Tuyết nhếch môi, buông một câu chẳng liên quan gì đến chủ đề, đôi mắt nhìn chăm chú vào tên gầy trên lôi đài.

Hiệp 1 của trận đấu bắt đầu, tên lực lưỡng liên tục ra đòn nhằm nhanh chóng hạ gục đối phương. Tên gầy không tránh được hết nên bị ăn vài cú đấm vào bụng và mặt. Lúc tên lực lưỡng nở nụ cười ngạo nghễ, tên gầy lại đứng lên và tiếp tục trận đấu. Tiếng la hét huyên náo khắp căn phòng, người xem chỉ thấy một người liên tục đưa ra những cú đấm như muốn đoạt mệnh đối phương và một người dùng thân thể bé nhỏ linh hoạt tránh né một vài đường đánh của đối thủ. Hai bên cứ giằng co cho đến khi hết hiệp 1 của trận đấu.

"Cậu ngồi đây, mình đi đặt cược." Ngạo Tuyết nói với Túc Linh. Tên gầy có tỷ lệ đặt là 1:10, nghĩa là nếu tên gầy thắng, người đặt sẽ nhận được gấp 10 lần tiền đã đặt. Ngạo Tuyết không thể bỏ lỡ cơ hội này, cô tin tưởng vào trực giác của mình, tin tưởng vào đôi mắt tràn đầy vẻ kiên định của tên gầy.

Ngạo Tuyết vừa đặt cược xong, đang tính trở về chỗ ngồi thì thấy một người quen - Kenny. Cô giật mình, thầm nghĩ duyên phận của hai người thật kỳ lạ, trừ lần đầu tiên gặp ở quầy bánh trứng là bình thường, hai lần gặp sau này đều gặp ở những chỗ bất bình thường, không ở chỗ đua xe phi pháp thì ở một sàn đấu phi pháp. Hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng cùng một chiếc quần jeans màu đen, xem ra anh rất cuồng màu đen. Ba lần gặp gỡ... đây là lần đầu tiên cô thấy anh ăn mặc bình thường. Đang trong mạch suy nghĩ, Ngạo Tuyết chợt nhớ ra hôm trước cô quên trả tiền bánh cho anh. Trong lòng hơi ngại ngùng nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ bình thường, cô rút từ trong túi ra 50 ngàn, đưa cho Kenny và nói: "Lần trước quên đưa."

Kenny nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên như không lường trước được cô sẽ "chào hỏi" anh như thế, sau đó anh nở một nụ cười hoàn mỹ: "Tôi nhớ mình từng nói không cần trả lại..."

"Tôi không muốn mắc nợ ai... kể cả bạn bè." Ngạo Tuyết vẫn giữ nguyên quyết định, ánh mắt cương nghị bày tỏ quan điểm.

Kenny tỏ vẻ suy tư, một tay chỉ về hướng chỗ ngồi của cô: "Cô ngồi ở dãy đó phải không?"

Ngạo Tuyết ngạc nhiên, chợt đầu óc xoay chuyển, cô khẽ nhếch khoé môi: "Anh cũng ngồi gần đó à?"

"Come with me." Kenny vừa nói vừa đi về hướng chỗ ngồi.

Quốc Bân thấy Kenny trở về, không còn đi một mình như lúc đầu mà bên cạnh có thêm một cô gái. Quốc Bân trêu chọc: "Không phải chứ, mới đi một chút đã có thể dắt một cô gái xinh đẹp về cùng rồi."

Kenny giới thiệu Quốc Bân cho Ngạo Tuyết nên cô kéo Túc Linh lại và giới thiệu cô ấy cho hai người con trai.

Quốc Bân cười thân thiện với Túc Linh, nói: "Tôi đã từng gặp cô."

Túc Linh hai mắt tròn ra, đang nghĩ không ra cô đã từng gặp anh ở chỗ nào thì Quốc Bân lại nói tiếp: "Tôi thấy quá trình cô leo ngọn núi nhân tạo ở trung tâm thương mại. Rất cừ!"

Túc Linh nhìn Quốc Bân, thầm nghĩ: "Người con trai này cũng tuấn tú quá chứ, lại đúng kiểu lạnh lùng mà mình thích..."

Quốc Bân thì nghĩ: "Chẳng lẽ đây là duyên số?"

Ngạo Tuyết nhìn vẻ mặt của Túc Linh liền biết cô bạn lại bị thu hút bởi mỹ nam rồi. Lần nào cũng vậy, cô thật hết nói nổi!

Vì Túc Linh muốn trò chuyện cùng "mỹ nam" Quốc Bân nên Ngạo Tuyết đành ngồi chung với Kenny. Nhờ trò chuyện mới hay anh cũng đoán tên gầy sẽ thắng, hai người ăn ý mỉm cười và tiếp tục quan sát trận đấu.

Lúc ra về, Ngạo Tuyết nhìn cô bạn cười vui đến tít mắt, khuôn mặt cô đanh lại, giọng điệu nghiêm túc mang chút trách cứ, lo lắng: "Tìm hiểu kỹ rồi mới yêu, đừng để bị lừa đấy!"

Túc Linh nháy mắt, trưng ra khuôn mặt trẻ con: "Mình biết rồi."

Nghĩ một chút, Ngạo Tuyết lại nói: "Cậu có đi gặp anh ta thì dắt mình đi chung. Mình không tin tưởng cậu."

Túc Linh ôm tim, điệu bộ như trái tim bị vỡ ra thành từng mảnh: "Thật đau lòng, sao cậu lại tàn nhẫn đến vậy."

"Cứ vậy đi. Khi nào mình chắc anh ta chính là một nửa của cậu thì mình sẽ để hai người có chốn riêng tư." Nói đến đây Ngạo Tuyết gằn từng chữ: "Lần trước chưa rút kinh nghiệm hả?"

"Ố ồ... cậu hung dữ... Được rồi được rồi, mình dắt theo là được, cùng lắm kêu Kenny đi chung để cậu không bị làm bóng đèn." Thấy khuôn mặt Ngạo Tuyết có xu hướng nổi bão, Túc Linh ngoan ngoãn đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro