Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Mitsuya Takashi nhận ra rằng "Ngủ chung" của Haitani Ran chính là ý trên mặt chữ, anh đã thành gối ôm hình người của Haitani Ran được một tuần.

Mới đầu Mitsuya tự ý thức mà nằm thẳng tắp, sợ mình lộn xộn đụng phải vết thương của Haitani. Nhưng người bên kia hoàn toàn chẳng quan tâm đến điều mà hắn cần phải quan tâm này, cứ tự nhiên đặt tay chân lên người Mitsuya ở tư thế thoải mái nhất mà hắn thấy. Thái độ tùy ý của Haitani cũng không liên quan đến Mitsuya lo lắng. Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Haitani Ran qua lớp vải mỏng của bộ đồ ngủ, có thể nghe thấy tiếng thở của Haitani Ran vì ở quá gần, và anh còn có thể ngửi thấy mùi hương của Haitani Ran bên cạnh mình nữa. Chỉ cần nghiêng mặt qua, khuôn mặt tinh xảo của Haitani Ran liền phóng đại chiếm hết toàn bộ tầm mắt Mitsuya. Năm giác quan của Mitsuya đều bị Haitani Ran chiếm đoạt, trêu chọc khiến tim anh đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, nhiệt độ cơ thể tăng cao.

"Mitsuya nóng quá đi." Nói vậy cũng không thèm tách ra, ngược lại còn dán sát thêm. Mitsuya rụt người về bên mép giường, lại bị Haitani dùng chân móc lại, "Sẽ rơi xuống mất."

"Xin lỗi..."

"Có gì đâu mà xin lỗi, nhanh ngủ đi. Ran-chan buồn ngủ quá à ~ "

"Ngủ ngon, Ran."

"Ngủ ngon, Takashi."

Không biết là do nhiệt độ cơ thể hơi thấp của Haitani khiến Mitsuya cảm thấy dễ chịu, hay là do đôi bàn tay to lớn kia vô tình hay cố ý vỗ nhẹ vào bụng Mitsuya. Mitsuya dần dần yên tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ trong không gian tràn ngập hơi thở của Haitani. Lần này, anh đã mơ đến lễ hội mùa hè nhiều năm trước, Haitani Ran 16 tuổi tay trái kéo tay Rindou và tay phải nắm lấy tay anh của 13 tuổi. Rindou một tay ôm Mana, Luna một tay nắm tay anh, tay còn lại cầm kẹo táo.

Ngoài việc coi Mitsuya làm gối ôm ngủ, Haitani Ran không làm thêm bất kỳ hành động nào khác. Do đang chuẩn bị cho thương hiệu cá nhân nên sau bữa tối Mitsuya cũng sẽ mở máy may tiếp tục làm để đẩy nhanh tốc độ. Đến lúc đi ngủ, khi bước vào phòng sẽ thấy Haitani đã chiếm toàn bộ giường. Không cẩn thận đánh thức đối phương sẽ nhận được một khuôn mặt khó chịu thoáng qua giây lát. Tuy nhiên, sau khi nhận ra rằng chính Mitsuya đã đánh thức mình, tên sói xám xấu xa Haitani sẽ biến trở lại thành một chú mèo con ngoan ngoãn, ngoan ngoãn nhường chỗ cho Mitsuya nằm xuống.

Mitsuya đôi khi sẽ nghĩ, dựa theo sự hiểu biết của mình về Haitani, "Ngủ chung" hoàn toàn không phải chỉ đơn giản nghĩa là ngủ. Tất cả đều đã là người trưởng thành, dưới cùng một mái nhà ít nhiều có thể đoán trước được sẽ phát sinh cái gì. Những hành động và cử chỉ chẳng có chút biểu hiện nào của Haitani khiến Mitsuya cảm thấy hơi ghê tởm bản thân vì suy nghĩ quá nhiều. Anh lúc vô tình hay cố ý sẽ nghĩ đến nụ hôn phát sinh trong phòng tắm lần trước, mặc dù chính Mitsuya đã lý giải là do đột nhiên ấm đầu, nhưng dù sao thì anh cũng là người chủ động, thêm vào đó, thái độ không có việc gì của Haitani khiến cho Mitsuya thỉnh thoảng cảm thấy có chút hối hận và đứng ngồi không yên.

Cho nên hôm nay trong lúc may quần áo, cũng do lại nghĩ tới những thứ này, anh dừng lại công việc trong tay, thở dài một hơi thật sâu. Anh không biết mình rốt cuộc đang mong đợi điều gì. Là mong đợi Haitani Ran đáp lại sự chủ động của mình, hay là mong đợi đối phương trên giường chủ động tấn công? Mitsuya cảm thấy như thể đang có hàng vạn con hamster cào xé trái tim mình. Mất mát cùng ảo não như những quả bóng bay được bơm phồng, không ngừng nở ra ngày càng lớn, chiếm lấy tâm trí anh từng chút một. Anh chỉ có thể tiếp tục đặt bản thân vào công việc, ép bản thân không nghĩ đến những thứ nằm ngoài phạm vi xử lý của bộ não.

Nhưng mà Haitani Ran luôn luôn đánh úp bất ngờ, có thể dễ như trở bàn tay chọc thủng hàng phòng ngự của Mitsuya.

"Mitsuya vẫn chưa ngủ à?" Giọng nói quen thuộc bên tai khiến Mitsuya giật mình, suýt nữa thì bị máy may đâm vào ngón tay. Anh quá mức tập trung, hoàn toàn không để ý đến Haitani sau khi trở lại từ phòng tắm phát hiện Mitsuya vẫn chưa ngủ.

"Ừm. Cái này cũng sắp hoàn thành rồi, hôm nay tôi muốn làm cho xong."

"Tôi rất thích thiết kế của Mitsuya." Haitani cầm bản thảo thiết kế mà Mitsuya đặt trên bàn đối chiếu với bán thành phẩm trên ma nơ canh. Sau đó, hắn mở ra bộ quần áo đã hoàn thành mà Mitsuya gấp lại để sang một bên, khoác áo khoác lên người mình.

"Nó rất hợp phải không?" Haitani Ran nói, đi đến chỗ chiếc gương lắc lư một hồi rồi mới cởi ra tùy tiện gấp lại để về vị trí cũ.

Nếu người khác liên tiếp làm ra mấy hành động này, Mitsuya đã sớm nổi trận lôi đình, nhưng mà là Haitani Ran, Mitsuya thế mà không hề có một chút tức giận nào. Dù sao bộ quần áo mà Haitani mới mặc vốn không có trong bản phác thảo của Mitsuya, chúng được lấy cảm hứng từ sau khi đưa Haitani Ran về nhà.

"Vâng vâng vâng, ngài Haitani Ran mặc cái gì trên đời cũng đều đẹp hết." Mitsuya nhìn Haitani cười nhạo. Vừa kết thúc việc cuối cùng cần làm để chuẩn bị cho giai đoạn khởi đầu, thế nhưng Haitani lại cả người áp sát, đem trọng lượng cơ thể đè nặng trên người Mitsuya, khiến anh không tiện di chuyển đám vải.

"Cái này cũng là Mitsuya chuẩn bị cho tôi sao?" Người kia được một tấc lại muốn tiến một thước đem cằm đặt lên đỉnh đầu Mitsuya, tay cũng vòng lên ôm cổ Mitsuya.

"Anh có thể mặc nếu muốn, sau đó nếu đi chụp Style book anh phải làm người mẫu miễn phí." Mitsuya đã quá lười để nhắc Haitani bỏ mình ra, cứ thế "vác nặng" làm việc.

"Nếu cần, tôi có thể gọi cả Rindou."

"Rất vinh dự được mời các quý tộc Roppongi làm gương mặt đai diện cho thương hiệu vẫn chưa được tung ra thị trường này."

"Không có chi nè ~"

Mitsuya thường xuyên cảm thấy cách kết câu của Haitani phảng phất mang theo tình cảm nghe rất êm tai, nhưng anh sẽ không nói cho Haitani biết, bởi người kia nhất định sẽ vin vào đó trêu chọc mình. Chỉ là anh vẫn chưa chú ý đến khóe miệng mình đang không tự chủ giương lên, lúc này bị Haitani bắt quả tang.

Vì vậy, chỉ một giây sau khi Mitsuya cất xong đám chỉ may, Haitani cúi xuống túm lấy cằm anh, đặt môi mình lên môi Mitsuya. Và trong khi Mitsuya còn đang ngạc nhiên đến mức quên cả nhắm mắt, người kia một bên cố gắng cạy mở hàm răng anh một bên nói: "Hóa ra Takashi thích tôi đến vậy, hôn một cái cũng không nỡ nhắm mắt".

To be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro