Đếm Ngày Hạnh Phúc (12.1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đ𝚘̂𝚗𝚐 đ𝚎̂́𝚗 𝚖𝚊𝚗𝚐 𝚝𝚑𝚎𝚘 𝚌𝚊́𝚒 𝚕𝚊̣𝚗𝚑 𝚐𝚒𝚊́ 𝚋𝚞𝚘̂́𝚝 𝚔𝚑𝚒𝚎̂́𝚗 𝚗𝚑𝚒𝚎̂̀𝚞 𝚗𝚐𝚞̛𝚘̛̀𝚒 𝚌𝚊̉𝚖 𝚝𝚑𝚊̂́𝚢 𝚌𝚘̂ đ𝚘̛𝚗, 𝚕𝚊̣𝚗𝚑 𝚕𝚎̃𝚘 𝚟𝚊̀ 𝚖𝚘𝚗𝚐 𝚖𝚞𝚘̂́𝚗 𝚖𝚒̀𝚗𝚑 𝚌𝚘́ 𝚖𝚘̣̂𝚝 𝚗𝚐𝚞̛𝚘̛̀𝚒 𝚘̛̉ 𝚋𝚎̂𝚗 𝚌𝚊̣𝚗𝚑 đ𝚎̂̉ 𝚌𝚞̀𝚗𝚐 𝚝𝚊̂𝚖 𝚜𝚞̛̣, 𝚜𝚎̉ 𝚌𝚑𝚒𝚊 𝚗𝚑𝚞̛̃𝚗𝚐 𝚗𝚒𝚎̂̀𝚖 𝚟𝚞𝚒 𝚗𝚘̂̉𝚒 𝚋𝚞𝚘̂̀𝚗...

𝙽𝚎̂́𝚞 𝚋𝚊̣𝚗 𝚑𝚘̉𝚒 𝚝𝚘̂𝚒 𝚖𝚞̀𝚊 đ𝚘̂𝚗𝚐 𝚝𝚑𝚒́𝚌𝚑 𝚗𝚑𝚊̂́𝚝 𝚌𝚊́𝚒 𝚐𝚒̀ 𝚝𝚑𝚒̀ 𝚝𝚘̂𝚒 𝚜𝚎̃ 𝚗𝚑𝚎̣ 𝚗𝚑𝚊̀𝚗𝚐 đ𝚊́𝚙:
_Đ𝚘́ 𝚌𝚑𝚒́𝚗𝚑 𝚕𝚊̀ 𝚔𝚑𝚒 𝚖𝚊̀ 𝚗𝚘́ 𝚔𝚎̂́𝚝 𝚝𝚑𝚞́𝚌...

#𝙹𝚒𝚗𝙱𝚎𝚍𝚎𝟾𝟾

__________

Khi thức dậy, tôi đã mong hôm nay là một ngày đầy nắng nhưng không. Những cơn gió lạnh thổi từ ngoài cửa sổ vào trong phòng, mang theo vài bông tuyết nhỏ làm tôi trấn tỉnh.
Đã là mùa đông rồi sao? Nhanh quá nhỉ. Đối với bạn, có thể mùa đông rất tuyệt nhưng với tôi thì không. Mùa đông thật sự rất cô đơn. Làm cho người ta khao khát tình cảm đến tột cùng. Tôi cũng vậy. Cũng là một con người.
Lết cái thân tàn xuống dưới nhà mong sẽ tìm được món gì đó ăn lót dạ nhưng thứ tôi nhận lại là gì? Ông trời thật bất công. Tại sao trong tủ lạnh lại vắng hoe thế này? Đến một lát bánh mì hay vài hủ mì ăn liền cũng không có. Chẳng nhẽ bây giờ tôi phải mang chiếc bụng đói để đi ra cửa hàng tạp hoá mua thức ăn sao? Không thể nào. Tôi không đi đâu. Ngoài đó lạnh lắm.
Ọt ọt... ọt...
Chẹp chẹp.
Tròng ba lớp áo khoác bằng vải bông vào người. Tôi nhanh chóng cầm lấy ví tiền sau đó mở cửa và bước ra ngoài.
Vâng. Cái đói đã chiến thắng tất cả. Với chăm ngôn từ khi còn bé: Có thực mới vực được đạo. Tôi đã thành công rời khỏi nhà và tiến về phía tiệm tạp hoá.
Buổi sáng mùa đông thật đẹp... nhưng tôi không thích nó. Những cặp đôi cứ quấn quýt lấy nhau làm tôi vô cùng khó chịu mà trực tiếp nhíu mày. Tôi không ghét việc họ thể hiển tình cảm ở nơi công cộng nhưng sao không lựa chỗ nào kính đáo như quán caffe hay tiệm thú cưng rồi ngồi nói chuyện mà cứ phải đứng ngoài đường làm những hành động như vậy.
Đèn giao thông vừa chuyển thành màu xanh tôi lập tức chạy nhanh qua bên kia đường: Nơi tiệm tạp hoá ngự trị.
Sau một lúc lựa chọn thì cuối cùng tôi cũng bước ra với hai tay là hai chiếc túi lớn. Đựng gì thì mọi người cũng biết rồi đó. Một thùng mì ăn liền với giá thành không hề rẻ nằm trong chiếc túi bên phải. Còn chiếc bên trái thì gồm có vài túi sưởi và một số đồ ăn vặt cùng với mấy cuộn băng của máy chơi game. Ờ, dạo này tôi khá đam mê cái đó.
Có thể bạn sẽ nói tôi ăn uống như vậy là không đủ dinh dưỡng nhưng làm ơn, đừng quan tâm về chuyện đó nữa. Đấy là việc của tôi. Bạn thật phiền phức giống hệt như anh trai tôi vậy.
Ngã đầu về phía sau ngước nhìn những đám mây đang bay trên bầu trời, tôi thầm nghĩ: Nếu mình chết đi thì sao nhỉ? Có ai buồn và khóc cho mình không? Mẹ sẽ buồn vì chuyện này chứ?
...
Không nghĩ nữa. Về thôi. Mọi thứ đi quá xa với quỹ đạo vốn có của nó rồi. Nếu anh hai mà biết mình nghĩ những chuyện như vậy chắc ảnh sẽ cạch mặt mình mất.
Về đến nhà, tôi đặt hai túi thức ăn lên bàn sau đó chạy vội vào nhà tắm để phủi đi lớp tuyết dày đang bám trên áo mình. Anh trai từng nói rằng nếu đi ra ngoài vào mùa đông phải mặc ít nhất ba lớp áo khoác. Lúc trở về nhà phải lập tức cởi mấy cái áo đó ra rồi lấy nước ấm tắm nếu không sẽ bị cảm lạnh.

To Be Continued...


679 từ

9h14

#CN-12-12-2021
@JinBede88

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro