#1 Panghee ơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một gốc nhỏ của thế giới, tại thư viện trường năm đó

Một nam, một nữ đang ngồi cạnh nhau học bài tại thư viện của trường, để chuẩn bị cho một cuộc thi quan trọng nhất trong cuộc đời học sinh

-Jeong Jinae: Panghee ơi, câu này tớ làm đúng chưa?

Nam sinh đang chăm chú giải đề, khi nghe được câu nói của em liền quay sang xem và trợ giúp

-Kim Kwanghee: đúng rồi, Jinae hôm nay giỏi ta nhưng Jinae đừng gọi tớ là Panghee nữa

Cậu chống cằm nhìn người con gái có một mái tóc dài thướt tha được ánh nắng ưu ái len lõi chiếu rọi vào

-Jeong Jinae: tớ cứ gọi cậu vậy đấy, Panghee Panghee Panghee

Em tinh nghịch mà gọi tên Panghee liên tục để trêu ghẹo cậu

Cậu trai trẻ mang cho mình một nụ cười tỏ nắng làm ấm lòng người, cốc nhẹ vào đầu em một cái

-Jeong Jinae: yaaa cậu cốc vào đầu mình như thế, nữa tớ ngốc không ai chịu cưới tớ đâu

-Kim Kwanghee: ai mà thèm cưới cậu chứ

Dưới cái áp lực khắt nghiệt của chuyện thi cử, luôn có một năng lượng tích cực không thể xoá nhoà đi được là thanh xuân năm đó

Cả hai bọn em đã ăn cùng nhau, học cùng nhau, đi về cùng nhau

Thế chúng ta là gì của nhau nhỉ?

Chúng ta chỉ là "bạn" của nhau, không hơn không kém

Bọn em đã học cùng nhau đến khi trời sụp tối và là lúc thư viện trường phải tạm đóng cửa thì bọn em mới chịu đi về

Trên con đường khuất tối của thành phố, cả hai bọn em tay vẫn luôn cầm một tập đề tranh thủ không để bỏ lỡ giây phút lãng phí nào cả

-Jeong Jinae: Panghee ơi

Một câu nói quen thuộc, luôn là câu nói đầu tiên khi em mở lời bắt đầu nói chuyện

-Kim Kwanghee: ơi

Và cậu thiếu niên năm đó sẽ luôn là người đáp lại câu nói đó của em, cho dù là đang bận rộn như thế nào

-Jeong Jinae: chúng ta đi ăn ramen đi, tớ đói quá

-Kim Kwanghee: vậy thì chúng ta đi thôi, tớ biết một quán ramen gần đây rất ngon

Kwanghee không ngần ngại bỏ tập đề xuống và khoác vai em cùng nhau đi đến quán ramen cậu vừa giới thiệu

Đột nhiên em lại chợt nhận ra điều gì đó mà từ bỏ buổi đi ăn ramen

-Jeong Jinae: ơ nhưng không được, tớ tiêu hết tiền tiêu vặt của ngày hôm nay rồi. Hay là mai rồi mình đi ăn

Đói bụng là thật, nhưng biết làm thế nào bây giờ. Hôm nay em đã tiêu hết số tiền tiêu vặt của mình vào mấy thứ linh tinh được bày bán trong cửa hàng gần trường rồi

Biết thế em đã không tiêu tiền vào mấy cái linh tinh, giờ hối hận quá đi mất

-Kim Kwanghee: lại tiêu vào mấy thứ linh tinh nữa đúng không?

Ặc, chưa nói đã biết rồi sao, em là người dễ đoán vậy hả?

-Jeong Jinae: t-tại tớ bị người ta dụ dỗ

-Kim Kwanghee: ai mà dụ dỗ được cậu cơ chứ, thôi để hôm nay anh Kwanghee tốt bụng sẽ động lòng thương mà bao Jinae nhé

-Jeong Jinae: woaaa đúng là người tốt luôn xung quanh ta mà

Đây cũng không phải mà Kwanghee bao em đi ăn như vậy, nhưng nếu cứ như vậy thì Kwanghee sẽ tập cho em một tính xấu là không biết chi tiêu mất

Em cũng sợ rằng người ta sẽ nói em lợi dụng Kwanghee, nên mỗi khi Kwanghee bao em đi ăn thì em sẽ tặng cho cậu một món quà hoặc là lần sau sẽ bao ngược lại cậu đi ăn







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro