#3 về cẩn thận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em cùng Kwanghee vừa ăn vừa ngắm nhìn cảnh phố phường sầm uất khi nãy, giờ đây chỉ còn vỏn vẹn vài chiếc xe cộ đang chạy bon bon ngoài đường

Kết thúc buổi ăn, em và anh đã lễ phép chào hỏi chị nhân viên trước khi ra về và được chị ấy tặng cho mỗi người một viên kẹo ỏi

Ăn uống no bụng, em vui cười nhí nhố đi trên con đường vắng người trở về nhà

-Kim Kwanghee: Jinae ăn kẹo ỏi không?

-Jeong Jinae: Panghee không thích ăn kẹo ỏi à?

Kẹo này ngon mà nhỉ, sao Kwanghee lại không thích kẹo ỏi, hay do cậu không thích vị của viên kẹo này

-Kim Kwanghee: không phải, tớ thích ăn kẹo ỏi lắm

-Jeong Jinae: thế tại sao cậu lại hỏi tớ" thích ăn kẹo ỏi không?"

Dưới ánh đèn đường lấp ló mờ ảo, em đang đi phía trước Kwanghee bỗng dừng lại mà quay mặt về phía sau ngước nhìn cậu, đứng chặn đường không cho đi tiếp

Kwanghee ngại ngùng lấy tay xoa xoa gáy

-Kim Kwanghee: chỉ là tớ muốn tặng kẹo ỏi cho Jinae thôi, cậu có thích ăn kẹo ỏi không?

Tim em bỗng nhiên lại đập rất nhanh không thể kiểm soát được nữaa

Chỉ trong vòng một buổi chiều tối mà em đã bị tình trạng này tận 2 lần liền bởi cậu bạn Kwanghee này rồi, phải làm sao đây

-Jeong Jinae: tớ thích ăn kẹo ỏi lắm

-Kim Kwanghee: thế ngày nào tớ cũng sẽ tặng cho Jinae một viên kẹo ỏi nhá

Sau đó Kwanghee xoè tay ra trước mặt em, bên trên đó còn có một viên kẹo ỏi khi nãy được chị nhân viên quán mì tặng nhưng cậu không ăn mà dành tặng cho em

Cảnh này xấu hổ quá đi mất, em nhanh chống chớp lấy viên kẹo trên tay cậu rồi quay mặt đi nhanh về phía trước

-Kim Kwanghee: nàyy đợi tớ nữa, đường tối lắm đi cẩn thận ngã

Sự quan tâm đặc biệt này đối với em, nó như là một món quà to lớn của thế giới này mang đến bên em vậy

Nó làm em muốn chiếm lấy và giành cậu làm của riêng em vậy, nhưng nó chỉ là trong tưởng tượng thôi. Còn ngoài đời thì em lại rất sợ sẽ mất đi cái tình bạn này giữa hai bọn em

Đi một lúc cũng đến nhà em rồi, nhưng em lại chẳng đi vào mà vẫn đứng đó nhìn cậu

-Kim Kwanghee: sao không đi vào nhà đi? đến nhà rồi mà

Em vẫn đứng im đó mà mở balo mình ra lấy một mảnh giấy note, viết gì đó lên nó

-Kim Kwanghee: bày trò gì nữa à?

Cậu là người biết rõ em nhất, với tính cách tinh nghịch của em, thì em đang tính mưu kế bày trò gì đó

Chính vì thế mà Kwanghee luôn đứng kiên nhẫn chờ đợi xem em muốn làm gì với cậu. Một lúc sau, em viết xong rồi vò nó lại và đưa về phía trước mặt cậu

-Kim Kwanghee: hửm?

-Jeong Jinae: Panghee xoè tay ra đi

Dù không biết đó là gì, nhưng cậu vẫn xoè bàn tay của mình ra theo lời em nói

Thấy cậu làm theo ý mình, em cười cười rồi đặt mảnh giấy bị vò thành cục vào tay cậu, còn lấy tay mình bắt cậu phải nắm nó lại vào trong lòng bàn tay cậu

-Jeong Jinae: không có được mở ra trước khi tớ vào trong nhà nghe chưa

-Kim Kwanghee: biết rồi, vào nhà đi

Sau đó, em chạy vụt vào nhà và không quên ngoái đầu lại nhắc nhở cậu phải cẩn thận

-Jeong Jinae: đi đường cẩn thận đấy

-Kim Kwanghee: nói lắm

Nhìn thấy hình bóng em đi khuất vào trong nhà rồi cậu mới mở mảnh giấy note trong lòng bàn tay mình ra xem bên trong viết cái gì

"không có gì hết, nhưng cảm ơn cậu vì bửa ăn nhá, đi về cẩn thận! (⁠ ⁠≧⁠Д⁠≦⁠)"

Đọc xong từng dòng chữ bên trong mảnh giấy, cậu bất giác cười thành tiếng

-Kim Kwanghee: đúng là đồ ngốc mà

Cậu nhìn lên hướng nhà em và để mảnh giấy vào trong một ngăn nhỏ của balo rồi quay trở về nhà mình

--------------------------------------------

Tác giả: tui bị người ta bắt cóc hông cho ra chap nên ra chap hơi trễ mong mọi người thông cảm ạ(⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)😞


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro