mười bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày đông lạnh giá ấy, Garnacho và Rashford đã dần trở thành tâm điểm của sự chỉ trích và ám ảnh. Tình yêu của họ, từng là một ngọn lửa ấm áp trong cuộc đời của cả hai, giờ đây đã biến thành một cuộc đấu tranh đầy đau khổ giữa những gì họ cảm thấy và những gì cộng đồng xung quanh họ áp đặt.

Sau khi phát hiện ra Rashford đã phản bội mình trong một cơn say, Garnacho quyết định rời xa anh. Cậu không chỉ cảm thấy bị phản bội mà còn cảm thấy như cả thế giới đã quay lưng lại với mình. Trong mắt cộng đồng, cậu chỉ là một kẻ yếu đuối, không xứng đáng với tình yêu của Rashford. Những lời mỉa mai, sự chế giễu từ mọi người xung quanh không ngừng đổ dồn vào Garnacho, khiến cậu cảm thấy như mình không còn giá trị gì nữa.

Rashford, ngược lại, bị dày vò bởi cảm giác tội lỗi. Anh biết mình đã phạm phải sai lầm khủng khiếp, nhưng sự chỉ trích từ mọi người xung quanh càng làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Những người từng ủng hộ và ngưỡng mộ anh giờ đây quay lưng, coi anh là kẻ phản bội không xứng đáng. Những lời lẽ cay nghiệt về việc anh đã làm tổn thương Garnacho như những lưỡi dao vô hình cứa sâu vào trái tim Rashford mỗi ngày.

Không ai trong số họ có thể trốn thoát khỏi sự chỉ trích của xã hội. Cộng đồng, vốn từng yêu thương và ủng hộ họ, giờ đây lại trở thành những người đầu tiên đẩy họ vào sự cô độc. Những ánh mắt khinh miệt, những lời bình luận độc địa, và sự tẩy chay của cả thế giới bên ngoài khiến cả Garnacho và Rashford dần rơi vào vực thẳm của sự tuyệt vọng.

Garnacho không thể chịu đựng thêm nữa. Cậu đã từng nghĩ rằng mình có thể vượt qua tất cả chỉ cần có tình yêu của Rashford, nhưng giờ đây, khi ngay cả tình yêu đó cũng tan vỡ, cậu không còn biết bám víu vào đâu. Mỗi ngày trôi qua, cậu càng cảm thấy như mình đang chìm dần vào một hố sâu vô tận. Cậu không thể sống trong một thế giới nơi mà tất cả đều quay lưng lại với mình, nơi mà tình yêu bị vùi dập bởi sự phản bội và định kiến.

Rashford cũng không khá hơn. Cảm giác tội lỗi và hối tiếc trở nên không thể chịu đựng nổi. Anh đã làm tổn thương người mình yêu nhất, và giờ đây, anh phải đối mặt với sự trừng phạt của xã hội. Những lời chỉ trích từ người hâm mộ, những đồng đội xa lánh, và cả thế giới ngoài kia đều không ngừng lên án anh. Mỗi đêm, khi ánh đèn sân khấu tắt đi, Rashford chỉ còn lại sự cô đơn và bóng tối bao phủ lấy tâm hồn anh.

Cả hai người đều nhận ra rằng họ không thể sống mà không có nhau, nhưng đồng thời, họ cũng không thể quay lại với nhau. Mọi thứ đã bị phá vỡ không thể hàn gắn. Họ đã trở thành những kẻ bị ruồng bỏ trong mắt thế giới, và không còn gì có thể cứu vãn được tình yêu của họ. Nhưng đau đớn hơn, họ không thể trốn thoát khỏi nỗi đau mà cộng đồng đã gây ra cho họ.

Vào một đêm đông, khi tuyết trắng phủ kín mọi con đường, Garnacho và Rashford quyết định gặp nhau lần cuối. Họ biết rằng mình không thể tiếp tục như thế này, rằng sự đau đớn và tuyệt vọng đã chiếm lấy mọi thứ trong cuộc sống của họ. Khi gặp nhau trong căn nhà từng là tổ ấm của hai người, cả Garnacho và Rashford đều cảm nhận được nỗi đau đang ngự trị trong từng ánh mắt, từng lời nói.

Họ không cần phải nói nhiều, bởi cả hai đều hiểu rõ điều gì đang xảy ra. Họ đã mất tất cả: tình yêu, niềm tin, và cả cuộc sống. Cả hai quyết định rằng nếu không thể sống bên nhau, thì ít nhất họ có thể chết cùng nhau, để không phải chịu đựng thêm sự phán xét, sự chỉ trích và nỗi đau nữa.

Trong đêm đông lạnh giá ấy, họ nắm chặt tay nhau, không ai nói một lời. Họ cùng nhau bước vào bóng tối, để lại phía sau thế giới đầy rẫy sự chỉ trích và định kiến. Họ chọn cái chết như một cách để giải thoát, như một lời kháng cự cuối cùng đối với tất cả những gì đã làm tổn thương họ.

Trời đông lạnh buốt, những cơn gió rét mướt thổi qua như những lưỡi dao vô hình cắt vào da thịt, khiến cả không gian chìm vào sự ảm đạm và u ám. Garnacho và Rashford, hai con người từng gắn bó với nhau bằng một tình yêu cháy bỏng, giờ đây đứng lặng trên cây cầu cũ kỹ, nơi dòng sông sâu thẳm chảy dưới chân họ. Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió rít và tiếng sóng vỗ vào bờ đá, như những lời thì thầm buồn bã của một quá khứ đau thương.

Garnacho nhìn xuống dòng nước đen ngòm bên dưới, trái tim cậu như bị bóp nghẹt bởi cảm giác trống rỗng và tuyệt vọng. Trong mắt cậu, dòng sông lạnh lẽo ấy giống như một vòng tay chờ đợi để đón lấy cả hai, đưa họ đến một nơi mà không còn ai có thể làm tổn thương họ nữa. Bên cạnh, Rashford đứng lặng im, đôi mắt tràn đầy sự đau khổ và hối hận. Anh biết rằng mình đã phạm phải sai lầm khủng khiếp, và giờ đây, mọi thứ đã không thể cứu vãn.

Họ từng yêu nhau sâu đậm, từng hứa rằng sẽ không bao giờ rời xa nhau. Nhưng giờ đây, sau khi Garnacho phát hiện Rashford đã phản bội mình trong cơn say, mọi thứ đã vỡ vụn. Rashford, trong một khoảnh khắc mờ mịt, đã tưởng rằng người khác là Garnacho và trót qua đêm với người đó. Khi tỉnh dậy và nhận ra sai lầm của mình, anh cảm thấy sự ghê tởm với chính bản thân, nhưng cũng không thể sửa chữa được những gì đã xảy ra. Garnacho, khi biết sự thật, cảm thấy như cả thế giới sụp đổ trước mắt cậu. Tình yêu của họ đã bị bẻ gãy, không chỉ bởi sự phản bội, mà còn bởi sự chỉ trích tàn nhẫn của cộng đồng xung quanh.

Những lời mỉa mai, sự khinh miệt từ người hâm mộ và xã hội đẩy họ vào ngõ cụt. Cộng đồng, từng ca ngợi tình yêu của họ, giờ đây quay lưng, buông những lời độc địa, đẩy cả hai đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Rashford bị xem là kẻ phản bội, còn Garnacho là kẻ yếu đuối, không xứng đáng nhận được tình yêu.

Garnacho, cảm thấy mình không còn gì để mất, quyết định chấm dứt tất cả. Cậu nhìn vào mắt Rashford, đôi mắt chứa đầy nỗi đau và sự tuyệt vọng, cậu thì thầm: "Chúng ta không thể tiếp tục như thế này. Nếu không thể sống cùng nhau, thì ít nhất chúng ta có thể chết bên nhau."

Rashford không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Anh hiểu rằng không còn đường lui cho họ nữa. Anh cũng đã mệt mỏi với sự dày vò của tội lỗi và sự chỉ trích từ mọi người xung quanh. Họ không thể sống trong một thế giới mà tình yêu bị nghiền nát bởi những định kiến và sự phán xét tàn nhẫn.

Họ nắm chặt tay nhau, cảm nhận hơi ấm cuối cùng của đối phương trong cái lạnh cắt da cắt thịt. Cả hai bước lên thành cầu, đôi chân run rẩy nhưng quyết tâm không lay chuyển. Ánh đèn mờ nhạt từ những ngôi nhà xa xa phản chiếu trên mặt nước, như một lời mời gọi cuối cùng.

Gió thổi mạnh hơn, mang theo hơi lạnh thấu xương. Garnacho nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi buông lời tạm biệt với cuộc đời đầy đau khổ này. "Chúng ta sẽ không bao giờ bị xa nhau nữa," cậu nói, giọng nói bị gió cuốn đi, nhưng đủ để Rashford nghe thấy.

Họ cùng nhau nhảy xuống, cảm giác như rơi vào một khoảng không vô tận. Gió rít bên tai, cơ thể họ bị lôi cuốn bởi lực hút mạnh mẽ của trọng lực. Mọi thứ dường như chậm lại, thời gian như ngừng trôi, và trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại họ và sự im lặng tuyệt đối.

Cơ thể họ đâm sầm xuống mặt nước, sự va chạm mạnh mẽ khiến nước bắn tung tóe. Garnacho và Rashford cảm nhận được cái lạnh cắt da từ dòng nước xiết, như hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Họ bị dòng sông cuốn sâu xuống, bị nhấn chìm vào bóng tối mịt mù, nơi không còn ánh sáng, không còn sự sống.

Nước lạnh lẽo bao trùm lấy họ, ép chặt mọi không gian, khiến họ không thể thở. Lực hút của dòng sông kéo họ chìm sâu hơn, mỗi lúc một nhanh hơn, mọi cố gắng giãy giụa dần trở nên vô vọng. Hơi thở của họ bị ngắt quãng, và rồi tắt hẳn khi cơ thể họ bị nhấn chìm hoàn toàn trong nước.

Garnacho và Rashford, dù trong cơn hoảng loạn, vẫn không buông tay nhau. Cảm giác đau đớn của sự ngạt thở dần trở nên mờ nhạt, nhường chỗ cho sự tê liệt của cái lạnh. Họ không còn cảm thấy gì nữa, chỉ còn lại sự yên tĩnh tuyệt đối, khi mọi tiếng ồn từ thế giới bên ngoài đã bị cắt đứt. Họ từ từ chìm sâu xuống đáy sông, nơi bóng tối vô tận đang chờ đón.

Khi ánh sáng mặt trời đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống, những người dân sống quanh khu vực bàng hoàng phát hiện ra hai thi thể nằm dưới đáy sông, tay vẫn nắm chặt nhau như thể không muốn rời xa. Cộng đồng lúc này mới nhận ra sự khắc nghiệt của mình đã đẩy hai người này đến cái chết. Những lời chỉ trích, sự phán xét đã trở thành một lưỡi dao vô hình, cắt đứt mọi hy vọng và cuộc sống của họ.

Những kẻ từng lên án họ giờ đây rơi vào sự hối hận muộn màng, nhưng tất cả đã quá trễ. Garnacho và Rashford đã vĩnh viễn rời xa, mang theo cả nỗi đau và sự oán hận của một tình yêu bị hủy hoại bởi định kiến. Câu chuyện về họ sẽ mãi là một bài học đắt giá, một lời nhắc nhở rằng tình yêu cần được tôn trọng và bảo vệ, thay vì bị phán xét và chỉ trích một cách vô tâm.

Cả thế giới lúc đó mới nhận ra rằng họ đã góp phần đẩy hai con người này vào sự tuyệt vọng. Những lời chỉ trích, sự định kiến đã trở thành một lưỡi dao vô hình, đâm sâu vào trái tim họ, dẫn đến bi kịch không thể tránh khỏi này. Những kẻ từng lên án họ giờ đây rơi vào sự hối hận muộn màng, nhưng tất cả đều đã quá trễ. Không còn gì có thể mang Garnacho và Rashford trở lại.

Thế giới đã mất đi hai con người tuyệt vời, chỉ vì sự khắc nghiệt và định kiến vô tình của cộng đồng. Một tình yêu từng rất đẹp, nhưng đã bị bóp nghẹt bởi những định kiến và sự tẩy chay của xã hội. Và giờ đây, họ chỉ còn lại sự trống rỗng, đau buồn, và nỗi tiếc thương khôn nguôi khi nhìn lại những gì họ đã làm. Garnacho và Rashford không còn tồn tại trên đời này, nhưng câu chuyện về tình yêu và sự phán xét đó sẽ mãi là một bài học đắt giá cho tất cả những ai đã góp phần vào bi kịch này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro