mười tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm đông giá lạnh, khi bầu trời u ám phủ đầy mây đen, Garnacho đứng lặng lẽ trong căn hộ trống rỗng của mình. Cậu vừa nhận được tin tức đau lòng từ một nguồn không rõ, về việc Rashford đã tìm thấy người mới và họ đã bắt đầu một mối quan hệ công khai. Những bức ảnh của Rashford và người phụ nữ mới tràn ngập trên các trang mạng xã hội, làm xát thêm vết thương trong trái tim Garnacho.

"Tại sao lại như thế này?" Garnacho tự hỏi, mắt cậu rưng rưng nhìn vào những bức ảnh của hai người từng có trong quá khứ. Cậu đã từng nghĩ rằng tình yêu của họ là bất diệt, nhưng giờ đây, mọi thứ đã sụp đổ hoàn toàn. "Chúng ta đã từng có tất cả, và giờ đây anh đã quên hết rồi sao?"

Sự tàn nhẫn

Cảm giác bị phản bội và thất vọng dâng trào trong lòng Garnacho, và cậu quyết định phải gặp Rashford để hỏi cho rõ mọi chuyện. Khi đến căn hộ của Rashford, cậu đứng trước cửa, trái tim đập mạnh, hơi thở nặng nề. "Tại sao anh lại làm thế?" Garnacho gõ cửa, và khi Rashford mở cửa, cậu nhìn thấy sự bối rối và sự tội lỗi trong ánh mắt của anh.

"Garnacho, tôi... tôi không biết phải giải thích thế nào," Rashford nói, giọng nói lạc lõng và đầy sự đau khổ. "Tôi đã phạm sai lầm và tôi biết rằng không thể nào sửa chữa được điều đó."

"Anh đã phản bội tôi, Rashford," Garnacho đáp lại, giọng cậu nghẹn ngào. "Anh đã làm tổn thương tôi theo cách không thể nào hàn gắn lại được. Tại sao anh không thể trung thực với tôi?"

Rashford cúi đầu, không thể tìm ra từ ngữ để biện minh cho hành động của mình. "Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng mình đã sai và không thể quay lại."

Bất chấp lời giải thích, Garnacho quay lưng rời khỏi căn hộ của Rashford, cảm giác như mình đã mất tất cả. Cậu không thể hiểu nổi lý do và không biết phải làm gì tiếp theo. Cảm giác hụt hẫng và tủi thân dâng cao, và sự phản bội như một vết thương không bao giờ lành.

Cơn ác mộng

Vài ngày sau, khi Garnacho đang vật lộn với nỗi đau tinh thần, cậu nhận được một cuộc gọi bí ẩn từ một số lạ. Giọng nói qua điện thoại khẳng định rằng cậu cần phải đến một địa điểm cụ thể. Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng Garnacho quyết định đến đó, không ngờ rằng đây chính là cái bẫy tàn nhẫn.

Khi cậu bước vào một căn phòng tối tăm và bẩn thỉu, cậu bị trói chặt bằng dây thừng, tay và chân bị cố định. Trong phòng chỉ có một vài ngọn đèn mờ và những kẻ giang hồ, mặt bị che khuất, đứng quanh cậu. "Hãy cho cậu ta biết cảm giác khi bị phản bội," một trong số chúng nói với giọng độc ác, khi bọn chúng bắt đầu hành hạ Garnacho.

Những kẻ giang hồ sử dụng roi da, gậy gộc, và các công cụ khác để đánh đập cậu. Mỗi lần roi quất xuống, cơ thể Garnacho bị đau đớn tột cùng. "Tại sao lại làm điều này với tôi?" Garnacho hét lên, giọng cậu lạc lõng và đầy sự tuyệt vọng. "Tôi đã làm gì sai?"

Những kẻ hành hạ cậu chỉ cười khinh miệt và tiếp tục cuộc tấn công. "Cậu không hiểu sao? Đây là giá phải trả cho việc làm phiền đến mối quan hệ của người phụ nữ mới của Rashford." Chúng tiếp tục hành hạ Garnacho cho đến khi cậu ngất đi, không còn sức lực để phản kháng. "Chúng ta đã làm xong việc. Để hắn ta ở đây," một trong số bọn chúng nói, và sau đó chúng rời đi, để lại Garnacho nằm trong vũng máu và nước mắt.

Cái chết và sự hối hận

Khi Rashford nhận được tin Garnacho bị đánh đập đến chết, sự tội lỗi và đau khổ tràn ngập trong lòng anh. Anh không thể chịu đựng nổi hình ảnh của Garnacho trong bệnh viện, với cơ thể đầy vết thương, không còn sự sống. Rashford cảm thấy như mọi sự hối lỗi đều quá muộn màng, và cảm giác tội lỗi bao trùm anh.

"Tôi đã hủy hoại cuộc đời cậu ấy," Rashford nói với người mới của mình, đôi mắt anh đầy sự đau đớn. "Tôi đã làm hại người mình yêu nhất, và giờ đây tôi không còn gì để sống vì."

"Rashford, hãy cố gắng vượt qua," người phụ nữ khuyên, nhưng sự khuyên nhủ của cô chỉ càng làm tăng thêm sự tuyệt vọng của Rashford. "Cậu ấy đã ra đi và mọi chuyện đã quá muộn."

Rashford không thể tiếp tục sống trong sự tội lỗi. Anh cảm thấy cuộc sống của mình đã không còn ý nghĩa, và sự hối tiếc không thể nào gột rửa nổi. "Tôi không thể sống với những gì tôi đã làm," anh nói, giọng nói đầy sự quyết tâm. "Tôi phải đi cùng Garnacho, để trả giá cho tất cả những gì tôi đã gây ra."

Vào một đêm tối tăm và lạnh lẽo, Rashford đến một căn phòng vắng vẻ, nơi anh đã chuẩn bị sẵn một phương pháp kết thúc cuộc đời. Trong phòng, ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn nến tạo nên một không khí ảm đạm. Rashford đặt bức ảnh của Garnacho lên bàn, nhắm mắt lại, và để lại một bức thư cuối cùng.

"Garnacho, tôi yêu em. Tôi đã làm tổn thương em và không thể tha thứ cho chính mình. Tôi sẽ không còn sống trên thế giới này nữa. Xin lỗi em vì tất cả."

Rashford đã kết thúc cuộc đời mình, và khi được tìm thấy, anh nằm cạnh bức ảnh của Garnacho, tay vẫn cầm chặt bức thư. Cộng đồng, khi biết tin về cái chết của cả hai, bàng hoàng và tiếc nuối. Sự chỉ trích và những hành động tàn nhẫn đã góp phần vào cái kết bi thảm này. Nhưng tất cả đã quá muộn để làm gì đó. Garnacho và Rashford đã ra đi, để lại thế giới này với những vết thương không thể chữa lành và một bài học đau đớn về tình yêu, sự hối hận và sự tàn nhẫn của xã hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro