Bạn Đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sự lãng mạn như cái hôn nhẹ nhàng cùng những lời hứa mong manh sắp tới."

Tim Campbell.


"Jinseong dậy rồi à? Anh hâm cơm cho em nhé?" Kim Kwanghee bật cười nhìn Park Jinseong đang lững thững đến gần, đầu tóc em rối bù, hai mắt ngái ngủ vẫn còn nhắm tịt, vậy mà em vẫn có thể quen đường quen lối ngồi lên đùi anh. Kim Kwanghee tháo kính mắt, anh ghì chặt Park Jinseong vào lòng, tham lam hít hà mùi thơm khờ dại của cái tuổi xuân thì. "Ăn cơm nhé, bé ngoan của anh?"

"Em chưa đói đâu ạ, anh ôm em thêm chút nữa nha..." Kim Kwanghee lo cho dạ dày của em lắm, vì Park Jinseong sinh hoạt chẳng điều độ gì cả, thế nhưng nhìn thấy em vùi đầu vào lồng ngực, dụi dụi mũi mà nũng nịu với mình, Kim Kwanghee lại kìm lòng không đặng mà thỏa hiệp, anh gật đầu, "Một chút nữa thôi."

-

Kim Kwanghee năm vừa tròn mười tám đã nhận ra mình trót đem lòng yêu Park Jinseong đến điên dại rồi là khi anh thấy tim anh đập rộn ràng mỗi lúc em tựa đầu lên vai anh, nhỏ giọng than thở mọi bực tức, muộn phiền em gặp phải.

Park Jinseong chán nản ngáp một hơi, em khẽ khàng tựa trán lên bờ vai rắn chắc của người em thầm thương, nhắm hờ mắt cảm nhận bàn tay thô ráp của Kim Kwanghee chầm chậm vuốt ve lưng em, giọng nói trầm khàn dịu dàng phả hơi nóng vào vành tai em, khiến Park Jinseong thấy nôn nao trong lòng.

"Em mệt quá."

"Cố lên nào, em đã làm rất tốt rồi." Kim Kwanghee cứng người, lén lút ước rằng em sẽ chẳng nghe được âm thanh thình thịch đang vang vọng nơi lồng ngực ấy, "Park Jinseong của anh là giỏi nhất."

Kim Kwanghee và Park Jinseong là bạn thuở nhỏ, những đụng chạm thân mật đã dần dà trở thành thói quen. Cái ôm an ủi chặt cứng hay nụ hôn phớt trên tóc tai thơm vị nắng mùa hè chẳng phải điều chi lạ lẫm giữa hai người nữa rồi. Mỗi cuối tuần của những năm cấp ba, Kim Kwanghee sẽ cùng Park Jinseong làm bài tập, cùng xem phim, cùng chen chúc trên tấm nệm một người nhỏ xíu, sưởi ấm cho nhau suốt nhiều đêm đằng đẵng. Park Jinseong từng thủ thỉ, "Anh đã cứu rỗi em." Kim Kwanghee đối với em là thần linh tôn quý, là người mà em có thể quỳ gối khuất phục. Song, Kim Kwanghee chỉ cười, đoạn anh đáp, "Em cũng vậy, cứu rỗi anh."

Vậy mà nắng hạ chẳng kéo dài vĩnh cửu, mùa đông kéo đến lạnh lẽo và u ám, đè nén lòng người nặng trĩu.

"Anh Kwanghee... hức... nhất định phải quay về nhé..." Park Jinseong níu lấy gấu áo anh, khóc đến mềm nhũn hai chân. Chỉ cần nghĩ đến chuyện phải xa người mình thầm thương trộm nhớ tận bốn đến sáu năm trời đằng đẵng, em lại thấy tim mình như đang gắn chặt ngàn vết đạn lạc còn mới toanh. Kim Kwanghee ôm lấy em, vỗ về em trong những cơn nức nở ướt mem. Anh phải đi, chỉ có rời khỏi đất nước này thì anh mới nhìn thấy tương lai mình tươi sáng hơn một chốc, dẫu cho anh biết mình sẽ nhớ nhung em vô vàn. "Anh Kwanghee chắc chắn sẽ quay về tìm bé ngoan Jinseong của anh. Vậy thì em không được quên anh đâu đấy?"

Cứ như vậy, họ chầm chậm vượt qua những tháng ngày thiếu nhau. Đôi khi Park Jinseong sẽ nhắn chào buổi sáng, thỉnh thoảng Kim Kwanghee làm bài muộn sẽ gọi điện nhắc em không được bỏ bữa.

Khoảnh khắc Kim Kwanghee đặt chân về lại Hàn Quốc, anh thấy trong bụng ứa lên hàng ngàn cánh bướm rực rỡ. Anh nhớ em quá, muốn ôm Park Jinseong vào lòng thật chặt, muốn bỏ em vào túi áo khoác, đi đâu cũng có em cạnh bên. Nhưng Kim Kwanghee cũng sợ, anh từng đọc được một câu thể này, rằng "sự lãng mạn như cái hôn nhẹ nhàng cùng những lời hứa mong manh sắp tới." Rõ ràng là vậy, anh chưa thể cho em những gì chắc chắn, liệu em có nguyện chờ anh suốt ngần ấy năm như thế chăng?

Một cơn gió mạnh mẽ đập thằng vào người anh, Kim Kwanghee nhìn thấy chỏm tóc nhuộm vàng đã ra chân đen đang rúc vào lồng ngực mình mà tim anh mềm nhũn. Kim Kwanghee xoa đầu em bé, khẽ khàng thì thầm vào tai em, "Nhớ anh không, em bé?"

"Nhớ anh muốn chết luôn..." Park Jinseong ngẩng đầu, bĩu môi nhìn anh, Kim Kwanghee thấy rõ hốc mắt em ươn ướt mà xót xa trong lòng, anh xoa đầu em, nhẹ nhàng đặt lên trán em nụ hôn chóng vánh, "Anh cũng nhớ em lắm, muốn chết luôn." Park Jinseong thấy sóng xô cuộn trào trong bụng được vỗ về đến lặng yên, người ấy chính là nhà của em, em đồ là vậy.

"Anh bảo này." Kim Kwanghee vỗ lưng Park Jinseong, ra hiệu cho em nhìn mình, em nhỏ của anh cũng ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy. "Trong lúc anh Kwanghee đi Mỹ, bé ngoan có hẹn hò với ai không?" Park Jinseong nghiêng đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm Kim Kwanghee, chẳng làm anh khó chịu mà ngược lại còn khiến anh bật cười khúc khích. "Không có nhỉ?"

Park Jinseong gật đầu, rồi lại cúi người muốn tựa đầu lên vai anh. Song, Kim Kwanghee dễ dàng ngăn chặn hành động nhỏ xíu đó, anh vươn tay giữ chặt hai má của em, nhỏ giọng hỏi, "Vậy bây giờ đã muốn hẹn hò chưa?"

"Nếu chưa muốn thì anh sẽ đợi, không sao cả."

"Còn nếu đã, thì có thể hẹn hò với anh không, bé ngoan ơi?"

Chuỗi ngày nhớ nhung kết thúc bằng một câu tỏ tình mà cả hai đã trông đợi bấy lâu, chương mới lật lên sẽ chỉ là hạnh phúc cạnh nhau mà thôi.

Park Jinseong chỉ trả lời anh bằng nụ hôn như cánh chuồn chuồn lên môi trên, xúc cảm mềm mại xen lẫn ấm áp khiến cho Kim Kwanghee kiềm lòng không nổi, anh ép em chìm vào cuộc dây dưa ướt át. Kim Kwanghee khóa chặt em dưới thân mình, một tay luồn vào áo thun trắng tinh em mặc, xoa bóp eo mềm, chiếc eo vẫn luôn hiện hữu trong mọi giấc mộng đêm xuân  của Kim Kwanghee nơi đất khách xứ người. Môi lưỡi quấn quít, tay chân cũng chẳng rời. Kim Kwanghee thở dốc, anh nhìn vào mắt em, chìm vào hằng hà sa số những vì tinh tú còn đọng lại ở đáy mắt của người anh yêu, "Vậy là đã muốn rồi, nhỉ?" Park Jinseong gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ anh, nũng nịu gọi, "Em buồn ngủ rồi, bạn trai ơi."

Kim Kwanghee gói ghém mọi khoảng thời gian rảnh để bù đắp cho những tháng ngày xa nhau, cho Park Jinseong, cũng như là cho anh. Kim Kwanghee thích cùng em đi dạo dưới tán trời mùa thu, thích đan chặt tay em ấm áp giữa tuyết lạnh rét buốt, thích được nhìn thấy mắt em lấp lánh trông về mấy cánh anh đào mùa xuân, thích hạ về cùng em nằm dài, ngắm mưa rơi lộp độp ngoài mé hiên. Anh muốn được trải qua bốn mùa cùng em, vĩnh viễn như vậy đến tận lúc bạc đầu.

Bẵng đi một hơi, Park Jinseong chợt nhận ra Kim Kwanghee bỗng dưng trở nên cực kỳ bận rộn, đôi khi còn có chút đáng ngờ. Em vẫn lựa chọn tin tưởng, lòng tin bấy nhiêu năm em gầy dựng chẳng phải tòa tháp thiếu nền móng, muốn đổ là đổ đâu.

"Dạo này công việc anh nhiều lắm ạ?" Park Jinseong duỗi người, em cọ mũi vào má anh, nhỏ giọng thầm thì, ngoài cửa sổ vẫn còn âm thanh xào xạc của lá khô va vào gió thu nhẹ nhàng. Kim Kwanghee hôn lên trán em, ghìm chặt Park Jinseong, khao khát hít hà mùi hương trên người em, "Bận lắm, qua khoảng thời gian này bọn mình xin nghỉ phép đi du lịch nhé?"

"Mình sẽ đi đâu ạ? Lên núi hay xuống biển đây anh?" Kim Kwanghee không đáp, anh rời giường, bước thẳng đến bàn làm việc chỉ để lại Park Jinseong cùng ánh mắt khó hiểu nhìn theo, "Anh lấy gì thế?"

"Bali hay Maldives thì thích hợp hơn cho tuần trăng mật của bọn mình nhỉ?" Kim Kwanghee mở nắp hộp nhẫn, anh dịu dàng khụy một gối, chân thành nhìn em, "Bé ngoan Park Jinseong của anh ơi, em có nguyện ý chung sống cùng anh đến khi anh già nua và xấu xí hay không?" Song, Park Jinseong lại chẳng nở nụ cười thật tươi như anh đã nghĩ, mắt em ứa nước, mếu máo nhìn Kim Kwanghee, "Maldives được không ạ?"

Park Jinseong không cần khuất phục vị thần đã cứu rỗi em, vì chính em cũng đã bảo bọc thần trong căn buồng ấm nóng bởi tình cảm dạt dào và mãnh liệt của mình.

Thần của em, sẽ quỳ xuống dưới chân em, vì em.

-

"Bé ngoan dậy nào, ăn cơm nhé em?" Kim Kwanghee mân mê chiếc nhẫn đính đá chìm đang lồng gọn ghẽ vào ngón áp út của Park Jinseong, bạn đời của anh, người sẽ nắm tay anh, đi cùng anh đến cột mốc cuối đời.


__

Oneshot ngắn gọn thôi nên cũng chẳng khai thác đủ mọi khía cạnh hay chi tiết, chừa chỗ cho các bạn tưởng tượng nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro