Chap 79: Đại kết cục.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phía trái là gian phòng của Tiểu Nạp, còn phía phải là phần người còn lại, hết thảy tiểu tiên nữ tới hầu hạ khi Tiên Thần ở tại đều được điều đi nơi khác. Hắn và Tiểu Nạp, tuyệt không thích ồn ào, lại không muốn bị làm phiền.

Gian phòng hắn ở vô cùng đơn sơ, cũng hiu quạnh lạnh lẽo không kém người còn lại, lạnh tới nỗi như chỉ cần đặt tách trà lên bàn, chưa tới nửa canh giờ nước đã như đóng băng, không thưởng được nữa. Là lòng người lạnh hay vì không gian Kim Phụng quá rộng lớn, nên lạnh ?

A Bát nhìn mình trong gương, lại thấy hình như bản thân đã qua tuổi nhiệt huyết thiếu niên, chẳng còn là một nam tử trẻ tuổi phong nhã thưởng trà, cũng không phải là một lão nhân say sưa hưởng thụ nốt phần đời còn lại. Mà là một tiểu Thúc Thúc tiều tuỵ.

Tay hắn chạm nhẹ lên cây trâm gỗ cài trên đầu, vừa có cảm giác lạ, vừa có cảm giác quen. Từ ngày bản thân gặp nạn, y biết mình đã mất đi phần nhiều ký ức, lại không có cách nào lấy lại. Là Tiên Thần, chuyện tốt sẽ nói với hắn, nếu không sẽ chẳng khi nào y nhắc tới nữa. Chuyện quá khứ, cứ để trôi qua đi!

-"Rốt cuộc ta đã quên chuyện gì?"- Hắn tự hỏi mình trong gương, vẫn là một khoảng tĩnh lặng. Chuyện hắn quên, có lẽ rất quan trọng, bởi trong lòng luôn có cảm giác như bản thân đã lỡ quên đi một số chuyện cả đời không nên quên.

Mỗi lần tới thăm Tiên Thần ở nhân gian, hắn đều cố gắng gặng hỏi, y vẫn quyết tuyệt đáp lại "Chuyện không nên nhớ, chuyện không thể nào, quên đi có phải dễ dàng hơn không!". Hắn lại không dám suy nghĩ nữa.

Hắn nên làm tròn bổn phận của bản thân, đã là người của Tiên tộc, đã là người chịu ơn của Tiên Thần, thì cả đời này phải là Tiên dược, cả đời này không có chuyện riêng, chỉ có chuyện công.

Vậy mà, người trong gương, lại rơi lệ....
________________________________
300 năm sau, vật đổi sao dời.

Trong kinh thành tấp nập người qua lại đón lễ Thượng Hạ, dân chúng như thường lệ chuẩn bị bánh trái cúng thần. Các hài tử nô đùa trên phố, cùng những nữ gia chủ thêu thùa trước cửa, cảnh tượng này an an bình bình biết bao.

Dược quán của Trí Huân vậy mà đông bệnh nhân qua lại, tới xế chiều mới có thể ngừng một chút.

Bỗng dưng một cơn gió từ ngoài tạt vào, làm cánh cửa càng mở rộng hơn. Từ ngoài bước vào một nam tử, thân mặc trang phục kì dị, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú cùng mái tóc cắt ngắn chạm tai, thoạt nhìn không phải người ở kinh thành. Mà Trí Huân, sống từng này tuổi cũng chưa từng thấy người nào mặc như vậy.

-"Công tử đây là?"

-"Tiên thần! Là ta? Ta là Thập Tam!"

-"Thập Tam? Ngươi là....Thập Tam hoàng tử sao? Sao ngươi...?"

Trí Huân hết sức kinh hãi, đã trải qua bao nhiêu năm như vậy, người đã mất giờ xuất hiện trước mặt y, làm y tâm loạn ý ngờ. Nhưng lâu nay trải qua mấy trăm năm, ngoài người Tiên tộc, quả nhiên vẫn ít người biết y từng là Tiên Thần Tiên tộc.

-"Tiên Thần nghe ta nói. Ta tới tìm được người, là phúc của ta!"

Hắn âm trầm kể lại nhật thực năm đó, cũng kể lại cho y rằng hắn tới thế giới khác, cũng rất lâu sau mới có thể nhớ ra chuyện ở đây. Hắn đã mất 10 năm để đi tìm lại xem mình thực là ai, năm ấy lúc hắn tỉnh lại chỉ thấy một viên ngọc nằm trên người mình, còn lại kí ức đều bị xoá sạch sẽ. Cuối cùng cơ hội đã tới, thế giới kia xảy ra nhật thực, lại vô tình kéo hắn về thế giới này.

-"10 năm? Nhật thực ở đây cách đã được hơn 300 năm rồi, khoảng thời gian chênh lệch quá lớn, ngươi cũng không phải chịu khổ nhiều rồi!"- Trí Huân thở dài nói nhỏ.

-"Thập Tam, ngươi là muốn nhờ ta chuyện gì?"

-"Ngài sống rất nhiều năm, thâm sâu hơn người, không biết ngài có biết tại sao viên ngọc của ta từ xanh lam trở thành màu đen như vậy không? Ta chỉ còn duy nhất nó...là vật cuối cùng của ta cùng Quân vương!"

Vừa nói hắn vừa đưa cho y xem qua. Viên ngọc quả thật đã bị đen, màu sắc lúc đầu đúng thật là màu xanh lam đơn thuần. Ngọc bị đen từ bên trong phát ra, cực kì khác lạ, y nhìn kĩ, hình như...là có linh khí lưu chuyển.

Trí Huân liền tới chỗ ngăn kéo sách, y lấy ra một cuốn sách thượng cổ, mở qua vài trang, y liền bất giác mỉm cười với hắn.

-"Quân vương, sắp về rồi!"

-"Ngài nói sao...thỉnh ngài nói rõ!"- Thạc Mẫn vô cùng ngạc nhiên cùng vui sướng, vừa mừng lại vừa lo.

-"Khi tan biến, nguyên thần còn sót lại của Quân vương đã quấn lấy viên ngọc Tuý Liên này, vì có ý muốn ở cạnh bảo vệ ngươi cả đời. Ý niệm của y quá mạnh, hơn nữa nguyên thần ở cạnh người sở hữu trái tim của hắn cũng cảm ứng được, liền lấy hơi ấm từ người ngươi tu bổ nguyên thần. Cũng may thay, ngươi luôn mang ngọc Tuý Liên bên cạnh. Quân vương...sắp về rồi!"

Trí Huân nhìn thấy hắn vui tới nỗi nước mắt lưng tròng liền không kiếm chế được mà nở một nụ cười. Chuyện của y cũng từng khổ sở mà trải qua, dẫm đạp lên gai nhọn mà đi, núi sôi lửa bỏng nào có đáng gì. Thấy người nọ vui sướng vì người chờ mong sắp về, cũng là chuyện đáng mừng.

-"Nếu muốn hắn về nhanh, ngươi hãy tới nơi cuối cùng hắn ở trên thế gian này, ở lại nơi đó, cùng trò chuyện với viên ngọc, một ngày nào đó, công đức viên mãn, sẽ không chia lìa!"

Cực Băng sơn lại một lần nữa có người lui tới, năm này qua năm khác trôi đi, tuyết đọng lại tan tuyết đọng lại tan. Căn nhà đơn sơ dưới núi vẫn lom khom bóng lưng của nam tử thân hình mảnh mai. Cuộc sống ở đây tuy khác xa với cảnh tượng thế giới hắn trả qua 10 năm nhưng lâu dần đơn sơ cũng thành quen. Hắn nuôi một tiểu Mão, cũng gom tiền xuống núi mua đàn, ngày ngày trả qua cuộc sống phàm trần. Hắn không trở về Tiên tộc, cũng không gặp Lý Xán, suy cho cùng gương mặt hắn hiện tại không phải là Thập Tam Hoàng tử kia nữa mà là một nam nhân chuyển thế từ nguyên thần của hắn tại thế giới kia, Tịnh Hàn, liệu còn ai tin hắn là Hoàng tử đây?. Hắn nghĩ rồi, ở đây chờ người đã vì mình sinh tử không màng, núi đao biển lửa cũng xông pha chẳng phải tốt hơn sao.

Ngọn núi này tuy lạnh, nhưng mãi cũng sẽ quen, nghe nói Cực Băng sơn là do lòng người lạnh lẽo mà thành, thì ra là lạnh đến thế sao? Bên phía trái núi có hai mộ của Thái tử cùng Viên Hựu, âu cũng được coi là người thân thích, hằng ngày hắn vẫn tới đây quét dọn. Nơi lạnh lẽo này, mà hắn lại ở đây, quả thật không thể để bia mộ của một chặng tình ái bi thương bị cát bụi phủ vây như vậy được.

Một tối lạnh lẽo như thường ngày, hắn đốn củi ở phía trái núi, vì mệt quá mà nghỉ chân tại nơi gần căn nhà nhỏ. Bầu trời hôm nay trăng đẹp quá, cả một vùng trời sáng rực lên như lửa trại, hắn thở dài, liền ngẫm nghĩ hôm nay chắc là ngày tuần.

Hắn nghe văng vẳng có tiếng động, chợt bất giác quay người lại phòng bị. Ánh trăng soi xuống sáng rõ khoảng không trước mặt, đó là một người nam tử thân vận hắc bào, tay cầm chiết phiến, ánh mắt sáng như sao, ôn nhu mỉm cười với hắn. Người nọ càng mỉm cười, đôi mắt càng lấp lánh, lệ cũng theo hàng mi cong dài chảy xuống.

-"A Mẫn, ta về rồi!"- Người nọ nở nụ cười, đưa tay đón lấy gió lạnh đang tạt, như ôm hết đau thương kiếp này thay ai đó.

Bó củi trên vai Thạc Mẫn cũng bị chủ nhân ruồng bỏ, hắn chạy nhanh tới bên người nọ như một mũi trên, hai tay quàng lên cổ đối phương chặt chẽ như sợ đây là giấc mộng, sợ tỉnh mộng lại tan.

-"Cuối cùng ta đã chờ được chàng về rồi, chàng cuối cùng.... đã về rồi!"

Thạc Mẫn đợi thêm 3 năm, 3 năm lạnh lẽo, 3 năm kéo đàn không ai thưởng, 3 năm nằm cũng thấy mộng mị kéo dài suốt hai kiếp. Cuối cùng người...cũng về rồi. Người đem hơi ấm trao cho hắn, về rồi. Người vì hắn đồng cam cộng khổ, về rồi.

Hắn vui mừng khôn xiết, cùng người nọ cuốn quýt không rời, rất nhiều chuyện nhiều chuyện hắn muốn nói. Cuối cùng kiếp này không uổng, kiếp này có thể lấy hơi ấm làm lối chàng về.

Trí Tú vẫn trầm tĩnh đi cạnh hắn còn hắn thì như chú chim nói hết chuyện này tới chuyện khác, tính tình thay đổi qua nhiều năm nhưng vẫn là cùng một người yêu thương kiếp này.

Trí Tú cùng hắn ở lại nơi lạnh lẽo này, cùng đàn ca thưởng nguyệt, cùng hẹn thề sống hết một kiếp nhân sinh. Còn về chuyện trần thế, ngoài Tiên thần ra, không ai rõ về sự tồn tại của hai người. Hai người cùng nhau nhìn về một hướng, thở dài với ngàn thu đã qua "Chuyện trần thế, để hậu nhân lo lắng. Ta cùng người ở yên kiếp này, lòng không đổi tâm không dời!"
.............

Xin chào, chúng ta kết ở đây nhé, vậy là viên mãn rồi nhỉ, xin lỗi vì chỉ có mấy OTP có thể tới được với nhau thôi. Điểm lại là :
Hàn Suất x Thắng Khoan
Trí Huân x Thuận Vinh
Tịnh Hàn/ Thạc Mẫn x Trí Tú
.......
Nếu có phần ngoại truyện mình sẽ viết về cuộc sống của các OTP hoặc lẻ của từng nhân vật hoặc là thời hiện đại mà Trí Tú, Tịnh Hàn trải qua nhé ^^

Cảm ơn các bạn đã theo dõi nó tới tận hôm nay, huhu mong sẽ cảm thấy hay và có trải nghiệm tốt nhất.

"Hãy tới với thế giới của tôi, mang tên đau thương"
( Kết xong mình có thể chỉnh sửa chính tả ở các chương lỗi chính tả, nên nếu có thông báo ảnh hưởng tới mọi ng thì mình xin lỗi nhé) ❤️cảm ơn 17000 ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro