Chương 30 ( End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Côn thịt thô to đang xâm chiếm miệng cô gái một cách thô bạo, gần như lần nào cũng thọc sâu vào cổ họng cô. Nếu đây không phải là lần đầu tiên hai người khẩu giao, Tô Nguyệt học được cách điều chỉnh góc độ để thích ứng với độ dài của Triệu Nghiên từ lâu, thì cổ họng cô đã bị thương bởi động tác thô lỗ của cậu.


Dù vậy, côn thịt to dài của chàng trai vẫn khiến cổ họng cô gái ngứa ngáy, nước mắt sinh lý không khỏi trào ra từ khóe mắt.


Tô Nguyệt cảm thấy lúc trước mình luôn bo bo giữ mình, mấy ngày nay hơi áy náy với Triệu Nghiên, hôm nay cô dốc hết tâm tư phải bù đắp cho cậu đàng hoàng.

Tuy nhiên vì cổ họng của mình mà suy nghĩ, Tô Nguyệt đành đẩy chân cậu ra, thừa dịp cậu thối lui, cô lập tức thè lưỡi mút côn thịt một cách tỉ mỉ, giành lại thế chủ động.


Sau khi Triệu Nghiên vượt qua cơn điên cuồng ban đầu, tất nhiên sẽ thương xót cô, bèn thừa thế dừng lại.


Quy đầu bị đôi môi nóng ẩm bao bọc, đầu lưỡi mềm mại thỉnh thoảng liếm lỗ sáo, thậm chí giống như rau câu bị hút mạnh, khoái cảm mãnh liệt quét qua tâm trí Triệu Nghiên, khiến bụng dưới cậu thắt lại, nhưng cậu cố kìm nén dục vọng muốn đâm vào.

Một phút sau...


Cuối cùng Triệu Nghiên chịu hết nổi.


"Đừng liếm nữa"


Còn chưa dứt lời, cậu đã kéo người đứng dậy, nhanh chóng cởi sạch quần áo của Tô Nguyệt.


Cũng chẳng làm màn dạo đầu, cậu nhấc một chân của cô lên, mạnh mẽ cắm vào.


May mắn thay, cơ thể Tô Nguyệt rất nhạy cảm, mật dịch đã chảy ra từ hoa huyệt, làm ướt thân thể.


Lúc này, côn thịt cứng rắn giống như một con rắn dài phát động đợt tấn công, không ngừng thăm dò đằng trước, công kích cô gái mong manh.

Hoa huyệt ấm áp và ẩm ướt bị vật cứng xâm lược, vách huyệt chỉ có thể chống lại kẻ thù xâm lược bằng cách không ngừng co rút và xoắn lại. Hai quân giao chiến, tiếng nước xập xịch vang vọng không ngớt...


"Hư... a..."Khoái cảm tê dại truyền từ sâu trong hoa huyệt lan đến toàn thân, bụng dưới mềm mại mẫn cảm đến mức run liên tục, một tiếng rên rỉ đầy dâm dục bật ra khỏi miệng cô gái, khiến kẻ thù tấn công càng quyết liệt hơn.


"Ưm... nhẹ một chút... a..." Tô Nguyệt tức giận vỗ vỗ thiếu niên đang liều mạng tấn công thành trì, cô đã cao trào hai lần, song người bên trên vẫn chưa có xu hướng mềm xuống dù cho sức lực cô vỗ không khác gì cù lét...

"Nhẹ không được." Triệu Nghiên lập tức từ chối, lực công kích không giảm mà còn tăng, đâm Tô Nguyệt không nói nên lời. Cô đành xụi lơ trên giường, mặc cho cậu liên tục nện. Chỉ bằng tư thế nguyên thủy và đơn giản nhất, từ đầu đến cuối không hề thay đổi, Triệu Nghiên thực sự cắm Tô Nguyệt gần một tiếng đồng hồ.


Cuối cùng, khi cô bị khoái cảm tột độ kích thích đến mức bật khóc, trước sự cầu xin của cô gái, anh cũng bắn toàn bộ tinh dịch của mình vào thành trì chiếm đóng, tuyên bố sự chiếm hữu của chỉ nhân mới.

Rốt cuộc bộ áo tắm màu xanh đậm vẫn không thể lên sân khấu. Tô Nguyệt nói cô quên mang theo, thật ra cô cố ý.


Tô Nguyệt cảm thấy đôi khi trì hoãn sự thỏa mãn là một loại kỹ năng, không thể nói cô đang tính toán Triệu Nghiên. Thay vào đó, hãy để cậu thỉnh thoảng ôm một chút tiếc nuối chưa được thỏa mãn, khiến cả hai luôn có sự tò mò và trông mong lẫn nhau.


Dù Triệu Nghiên hơi tiếc vì không thể thấy Tô Nguyệt mặc bộ đồ bơi đó, song điều này không gây trở ngại cậu chiếm hữu cô trong bể trong bể bơi.

Tóm lại, trong năm ngày nghỉ lễ, cô cứ cảm thấy dường như mình đã chạy liên tục tám cây số, cả người không có chỗ nào là không đau nhức.


Tình yêu tuổi trẻ trong trí tưởng tượng dường như luôn dài lâu và tốt đẹp, có điều Tô Nguyệt không nghĩ vậy.


Tuy mối tình trẻ khiến cả hai luôn trong sáng và tràn đầy tự tin như thuở ban đầu, song thời gian thôi đưa, cả hai càng ngày càng quen thuộc nhau, ranh giới cũng ngày một mờ nhạt, việc giữ mình là một cá thể độc lập và duy trì sức hấp dẫn riêng chính là cơ sở để hai bên ôm ấp yêu thương, khám phá lẫn nhau lâu dài hơn.

Có quá nhiều người trẻ tuổi yêu đương không thể đi đến cuối cùng, họ luôn cho rằng đó là do khoảng cách, tính cách, thu nhập, tầm nhìn và những thứ khác đã thay đổi...


Thực tế, trong quá trình hai người trẻ tuổi yêu nhau, họ đã quá quen thuộc dáng vẻ của đối phương, cả hai đều ảnh hưởng đến nhau, thay đổi lẫn nhau hoặc vì đối phương mà rèn luyện, thỏa hiệp.


Bạn cho rằng sự thay đổi và thỏa hiệp này có thể làm hai người hiểu nhau và phù hợp với nhau hơn à, nhưng rốt cuộc bạn chỉ đang biến mình thành một món đồ cũ ăn thì


không ngon mà bỏ đi thì tiếc.

Tô Nguyệt hiểu đạo lý này, nên cô càng trân trọng mối quan hệ của mình với Triệu Nghiên hơn.


Trong tình yêu, Triệu Nghiên làm đồ ngốc được rồi, cô sẽ dẫn dắt câu.


Thời điểm chụp hình tốt nghiệp lớp 12, lớp của Triệu Nghiên đã chụp xong trước, cậu đứng ở một bên đợi Tô Nguyệt từ rất sớm.


Cô theo chân các bạn cùng lớp tiến về phía bậc thang để chụp hình thì ngay lập tức nhìn thấy Triệu Nghiên đang đứng dưới bóng cây.


Dáng vẻ lẻ loi của chàng trai trẻ không hợp với hoàn cảnh ồn ào xung quanh. Tô Nguyệt không thấy rõ khuôn mặt của những nguời xung quanh, mà dường như chỉ thấy rõ Triệu Nghiên ngay trước mắt.


Trước khi cô lên bậc thang, Triệu Nghiên tặng cho cô một bó hoa, đó là bó hoa bình thường, song trong ấy có một tấm thiệp nhỏ, trên thiệp viết những lời âm yếm của cậu.


Tô Nguyệt:


Ánh trăng sáng ngời ngợi


May mắn soi sáng anh


Triệu Nghiên.

[ END]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman