Chương 29 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng 11, miền Nam vẫn nóng như mùa hè, thỉnh thoảng có một hai ngày mát mẻ, hoàn toàn không đủ để mang mùa thu nên có đến thành phố oi bức này.


Ngôi nhà cũ lâu ngày không có người ở, cho nên Triệu Nghiên đặc biệt quay về đây vào cuối tuần trước để dọn dẹp vệ sinh, đồng thời làm sạch và khử trùng hồ bơi.


Mặc dù đổ mồ hôi đầm đìa trong bể bơi dưới ánh nắng chói chang, nhưng cậu không hề cảm thấy mệt. Cậu luôn muốn thỏa mãn Tô Nguyệt, không chỉ mỗi thỏa mãn mà còn phải hài lòng hết mức.

Kỳ nghỉ đúng hẹn diễn ra, không phải học bù, không có bài tập nặng nề. Xem ra lần này nhà trường muốn cho học sinh một kỳ h nghỉ nghiêm túc, để mọi người có thể nghỉ ngơi thật tốt, tranh thủ thư giãn.


Tuy Triệu Nghiên nói ngôi nhà dưới quê mình là một ngôi nhà cũ, song nhìn cách trang trí của căn biệt thự nhỏ ở thị trấn hiện đại này, lần đầu tiên Tô Nguyệt nghĩ về gia cảnh của Triệu Nghiên.


"Nhà anh trang trí đẹp ghê."Cô gật đầu tán thưởng với Triệu Nghiên,nghiêm túc khẳng định.

Tô Nguyệt không hề dối lòng khen ngợi, quả thật không tồi. Đúng là người hiện đại, đặc biệt là những người ở nông thôn, thích trang trí nhà cửa bằng phong cách châu Âu. Trong số những ngôi nhà biệt lập mới xây ở nông thôn mới, mười nhà hết tám nhà đều mô phỏng theo phong cách kiến trúc châu Âu, với cột đá lớn kiểu Âu, bức tường bên ngoài như pháo đài được xây vô cùng cường điệu.


Nếu đem ra so sánh, thì lối trang trí hiện đại và đơn giản trong nhà Triệu Nghiên trông đặc biệt mới mé.


"Chú anh học thiết kế, trước đây nhà anh đều do chú mới tốt nghiệp thiết kế cả."Triệu Nghiên xách hành lý của hai người dẫn Tô Nguyệt bước vào trong, đồng thời thuận miệng giải thích.


"Ồ~ vậy à?" Hai người trò chuyện với nhau liền đến phòng cậu.


Phòng ngủ của Triệu Nghiên trên tầng ba, nối với phòng làm việc. Tuy gia đình hiếm khi trở về ngôi nhà cũ này, song cô có thể thấy rằng gia đình họ đã dành rất nhiều tâm huyết cho nó, chỉ riêng căn phòng của cậu thôi đã thấy được sự đẹp đẽ của quá khứ.


Tô Nguyệt nhìn kỹ thấy căn phòng này không nhỏ, bên phải cửa đặt một chiếc giường lớn, gần cửa có kh một dãy tủ quần áo bằng gỗ cứng, phía còn lại là ban công thoáng đãng.

Đối diện giường lớn là phòng học nhỏ, chính giữa có cửa kéo kiểu bình phong làm vách ngăn.


Triệu Nghiên vào phòng Tô Nguyệt vô số lần, song đây là lần đầu tiên cô tới gần cuộc sống của cậu. Dù chỗ này không phải là nơi sinh hoạt hiện tại của Triệu Nghiên, nhưng vẫn không thiếu dấu vết kh thời thơ ấu mà cậu từng sống.


Tô Nguyệt híp mắt nhìn mấy khung ảnh trên tủ sách bên cạnh, lấy di động từ trong túi ra, đi đến tủ sách.

Co một số bức ảnh cũ của cậu được đặt trong khung ảnh màu gỗ, một số chụp từ thời cấp 2, trong hình cậu mày xinh mắt đẹp hơi trẻ con, dáng người gầy gò đứng cạnh vài bạn cùng lớp, cao hơn những người khác cả cái đầu.


Ngoài ra còn có những bức ảnh lúc nhỏ người nhà dẫn Triệu Nghiên đến công viên giải trí, vẻ mặt cậu thì cứng nhắc, rõ ràng không thích chụp ảnh. Nhớ lại lần trước cô đòi Triệu Nghiên đi chụp ảnh sticker, ban đầu cậu cũng không muốn lắm, song cuối cùng chẳng phải cậu rất vui vẻ chụp nhiều ảnh dưới váy cô ư?


Tô Nguyệt vô cùng đắc ý thầm cười trộm.

Cô nhìn chằm chằm vào từng khung ảnh, có một khung bị vật trang trí nhỏ trên kệ sách chặn lại. Tô Nguyệt kiễng chân lên gạt vật trang trí ra, lấy khung ảnh xuống.


Lúc này, Triệu Nghiên đã dọn hành lý ổn thỏa, chậm rãi bước về phía cô.


"Em đang xem cái gì vậy?" Cậu đứng ngay sau lưng Tô Nguyệt, vừa hỏi thăm vừa nhìn tấm hình trong tay cô.


Tô Nguyệt nghe tiếng bước chân của cậu lập tức dời mắt, nghe cậu hỏi thế, hai người cùng cúi đầu nhìn nó.

Trong hình là một em bé bụ bẫm đang ngồi trên sàn studio ảnh, đôi mắt to tròn nhìn về phía ống kính.


Ảnh chụp em bé xuất hiện trong phòng Triệu Nghiên, không cần đoán cũng biết đó chính là cậu. Nhưng ngoài điều này ra, yếu tố then chốt khiến cô chắc chắn đứa bé trong hình là Triệu Nghiên...


... Ừm... Hừ hừ, Tô Nguyệt giơ tay phải lên làm bộ che miệng suy xét, tuy nhiên tiếng cười không che nổi cùng với cái nhún vai không cho cô cơ hội che giấu.


Triệu Nghiên vuốt trán, nhìn cô gái trước mặt với nụ cười bất đắc dĩ.

"Xin hỏi.... Ờ... mạo muội hỏi một chút, e hèm... xin hỏi gia đình anh... có gen tốt như vậy à? " Tô Nguyệt nhịn cười, cố tỏ ra nghiêm chỉnh hỏi, tay không cầm khung hình đặt ở bên cạnh làm động tác vẽ vòng tròn.


"Anh không biết, anh chưa từng thấy, nếu em cảm thấy tốt là được." Triệu Nghiên ôm Tô Nguyệt từ phía sau, cúi đầu ghé bên tai cô đáp.


Rốt cuộc trong hình có cái gì?


Tô Nguyệt lại cúi đầu nhìn chiếc quần yếm và kích thước phần thân dưới không phù hợp với kích cỡ em bé bình thường.

Mặc dù cây gậy nhỏ không thể so với cây gậy lớn hiện giờ đang chọc ngay hông mình, song sự hiện diện không thể coi thường, rõ ràng to hơn những cậu bé khác mà Tô Nguyệt từng thấy.


Chậc chậc, đúng là được ông trời thiên vị. Hãy nhìn gen nhà người ta từ lúc nhỏ kìa... quả thực...


"Ưm... đừng liếm nữa!" Tô Nguyệt nghiêng đầu tránh đầu lưỡi đang liếm cắn vành tai mình, đồng thời vui vẻ lấy điện thoại ra chụp choẹt hình trong tay.


"Hồi nhỏ có gì hay đâu mà chụp, muốn chụp thì chụp bây giờ nè."


Triệu Nghiên không cho cô cơ hội né tránh, trực tiếp chặn ngang bế cô lên giường.

Tô Nguyệt bị cậu ném lên giường, bị ép nằm ngửa nhìn cậu cởi từng món quần áo của mình.


Lúc này, đôi tay với các khớp xương rõ nét của thiếu niên dừng ngay dây kéo trên bụng, nhìn ngón cái và ngón trỏ muốn mở khóa chiếc hộp Pandora!



Triệu Nghiên chợt khựng lại, sau đó buông ra.


Hȧ???


Tim Tô Nguyệt đập như trống bởi khá lâu rồi! Đang thầm mong đợi được gặp "em bé lớn"! Vậy mà dừng lại sao???


Tô Nguyệt nghi hoặc ném ánh mắt lên án về phía Triệu Nghiên.

Anh chàng cười hì hì nói: "Em cởi đi."Nói xong thuận thể đỡ cô ngồi dậy.


Triệu Nghiên cao gần 1m8 đứng trước mặt Tô Nguyệt, đúng lúc chỗ phồng lên đập ngay trước mắt cô.


Cô cảm thấy cổ họng mình bắt đầu khô khốc, nhịn không được muốn nuốt khan.


Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Tô Nguyệt nhìn thấy côn thịt của cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cô quan sát nó một cách
nghiêm túc và gần như vậy giữa ban ngày.


Sự phấn khích và mong chờ lúc này hiện rõ trong mắt cô.

Côn thịt nhận ra đang bị người ta nhìn chằm chằm, giờ nó càng hưng phấn run rẩy liên tục, mặc dù cách lớp quần, hai người không thể thấy được, song Triệu Nghiên biết côn thịt đã nén nhịn đến mức lỗ sáo bắt đầu tiết nước.


"Tô Nguyệt..."Triệu Nghiên thúc giục bằng giọng khàn khàn đặc


Nghe cậu gọi, Tô Nguyệt ngẩng đầu nhìn cậu, nở nụ cười hưng phấn và tinh nghịch.


"Gấp gáp cái gì..." Ngoài miệng nói vậy, nhưng tay cô bắt đầu hành trình khám phá bí mật.


Ngay khi hai tay trắng trẻo mịn màng của cô gái vừa chạm dây kéo của chàng trai, cậu liền rên thành tiếng.

Lúc dây kéo trượt qua chỗ cao nhất gồ lên, rõ ràng chàng trai trước mặt rùng mình.


"Sao anh chịu không nổi trêu chọc thế!"Cô gái cười xấu xa, ngẩng đầu trêu ghẹo.


Nói xong, không đợi cậu trả lời, cô kéo mép quần lót màu xanh đậm của cậu.


Sau đó chiếc quần lót bị cởi từng chút một, quá trình mới đi được phân nửa, một cây gậy thịt thô dài đỏ tía đột nhiên nhảy ra, đánh vào mặt cô.


Gậy thịt nổi đầy gân xanh, phần đuôi có hai túi ngọc nhăn nheo,phần quy đầu bên trên như đầu rắn, giống như có thể thè lưỡi ra bất cứ lúc

"Ôi! Làm em giật mình!"Tô Nguyệt giả vờ tức giận, đánh vào gậy thịt hai cái.


Một vài giọt chất lỏng màu trắng lập tức tràn ra từ lỗ sáo, như để bày tỏ sự phản kháng.


"Tô Nguyệt... đừng chơi nữa." Lúc này giọng chàng trai đã khàn khàn.


Triệu Nghiên vuốt ve mặt cô, sờ một mạch xuống môi thì dùng ngón cái thô ráp lau nó.


Hừ... Tô Nguyệt thầm rên một tiếng, song thân thể lại ngoan ngoãn nghiêng về phía trước.

Khi môi lưỡi ấm áp mềm mại ngậm đầu gậy thịt, rốt cuộc Triệu Nghiên không nhịn được nữa!


Không đợi Tô Nguyệt phát huy kỹ năng miệng, sau ót cô bị cậu ấn mạnh, bắt đầu đâm thần tốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman